Số lần đọc/download: 4048 / 64
Cập nhật: 2015-10-07 21:40:43 +0700
17. Cún Bụi Say Xe
T
hế rồi kỳ nghỉ hè kết thúc. Mọi người quay về Pa-ri. Ông Bồ Hôi, Bé Táo và bà Tiêu Cay sống ở đấy. Ở Pa-ri.
Đối với Cún Bụi, chuyến về nhà này chẳng dễ chịu tẹo nào. Đã đành cũng có lúc thú vị nhưng cũng có lúc này lúc khác… Trước hết, đây là lần đầu tiên Cún Bụi được đi ô tô. (Không tính những lần đi ô tô từ Ni-xơ đến khu cắm trại vì toàn đi theo đường thẳng). Đó là lần đầu tiên Cún Bụi “rẽ”. Ông Bồ Hôi cho ô tô chạy vào đoạn đường núi dọc bờ biển( vùng Ét-tơ-ren), bởi vì, theo ông nói, đi đường đó mới ra vẻ “du lịch”. Bà Tiêu Cay phụ họa: “Vả lại cũng “kinh tế” nữa”. Cún Bụi ngồi phía sau, bên cạnh Bé Táo.
Mỗi lần đến một khúc quanh, nó cảm thấy như tất cả quay cuồng bên trong nó. Quay mãi đến độ cuối cùng nó nôn ra hết. Trông thấy Cún Bụi nôn, Bé Táo nhợt nhạt như đám mây và đến lượt Bé Táo cũng nôn thốc nôn tháo. Nghe tiếng nôn ọe của Bé Táo, bà Tiêu Cay vội vàng mở cửa sổ để nôn ra ngoài. Những tiếng nôn ọe làm ông Bồ Hôi nổi cáu, gây sự với tất cả những người lái xe ô tô khác. Những lúc như thế, ông cho rằng chỉ mỗi ông là biết lái xe. Ông đạp mạnh ga và chiếc xe phóng nhanh như gió ( với thùng xe mooc lăn bánh lộc cà lộc cộc phía sau.)
Cún Bụi đưa mũi ra phía cửa sổ, sung sướng đến ngây ngất. Tất cả mùi vị trên thế gian đang cuộn lên trước mũi nó. Vô cùng thú vị! (Bây giờ nó bắt đầu quen dần với những đoạn đường vòng; thậm chí nó còn cho rằng ô tô quả là một phát minh tuyệt diệu của con người.)
Thỉnh thoảng, ô tô dừng lại để cả nhà uống nước cho đỡ khát, tiếp thêm xăng hoặc để cho động cơ nguội bớt. Trong những dịp ấy, có khi ông Bồ Hôi gặp lại một trong số những người mà ông đã chỉ trích cách lái xe. Nhưng cuộc gặp gỡ như thế khiến Cún Bụi mê mẩn. Ông Bồ Hôi vừa tiến lại gần người lái xe kia vừa gồng cơ bắp, với vẻ cực kỳ hăm dọa. Nếu người kia cũng lực lưỡng như ông Bồ Hôi thì anh ta cũng gồng cơ bắp lên. Rồi cả hai bắt đầu đấu võ mồm. Những màn như thế Cún Bụi đã có dịp chứng kiến ở bãi rác. Hai anh chó vạm vỡ xông đến, mặt đối mặt, gầm gừ, lông dựng đứng trên đôi vai cuồn cuộn cơ bắp. Nghe chúng gầm gừ dọa nhau, đầu ngẩng cao, hai tai vểnh lên, nhất là nhìn thấy những chiếc răng nanh nhọn hoắt lấp lánh dưới ánh mặt trời. Cún Bụi cứ tưởng rằng chúng sẽ tàn sát lẫn nhau. Nhưng thậm chí chị Mõm Đen còn chẳng thèm liếc mắt nhìn chúng mà chỉ mỉm cười:
-Mày tưởng chúng đánh nhau thật à? Chúng không mảy may chạm vào nhau đâu. Tất cả chỉ để lòe khán giả thôi.
Thật vậy, sau khi lượn quanh nhau hai, ba vòng, mỗi anh lảng về một phía và vênh váo giơ chân đái vào bánh của một chiếc xe ô tô đỗ vệ đường, như thể chúng vừa lập được một chiến công hiển hách.
Con người cũng hệt như thế. Bàn tay nắm chặt thành quả đấm, cả hai gầm gừ nhìn nhau từ đầu đến chân. Nụ cười khấy của họ để lộ ra những chiếc răng bịt vàng sáng chóe. Chốc chốc, họ lại đưa mắt liếc nhanh về phía khán giả (đối với ông Bồ Hôi, đó là Bé Táo và bà Tiêu Cay đang ngồi trên mui xe, đối với anh chàng kia là một Bé Táo và một bà Tiêu Cay khác.) Nhưng cuối cùng, cả hai cùng rời đấu trường mà chẳng hề làm đau nhau. Mỗi ông đi vào một gian nhà nhỏ đặc biệt, Cún Bụi đồ chừng là vào đến đó rồi cả hai cũng giơ chân lên. Khán giả xem ra rất hài lòng với “màn trình diễn”.
Rồi đến đường cao tốc. Rộng thênh thang. Ô tô chạy mãi… chạy mãi… Cún Bụi không bao giờ tưởng tượng nổi người ta có thể làm nhiều đường đến thể để đi từ nơi này đến nơi khác.
Đường cao tốc tránh đi vào thành phố nhưng nó vẫn xuyên vào những luồng mũi từ thành phố tỏa ra. Thành phố nối tiếp thành phố. Bé Táo và bà Tiêu Cay đang ngủ. Ông Bồ Hôi im lặng.
Cún Bụi nhủ thầm: “Người ta đang đưa mình đi mỗi lúc một xa hơn”. Từ trước đến nay, nó quen sống ở một chỗ, nên nó bắt đầu cảm thấy nhớ nhà. Người ta đang kéo nó ra khỏi tuổi thơ của nó. Cùng với nỗi buồn đó, những kỷ niệm không vui khác trong đời lũ lượt trở về: Mõm Đen nằm bên cánh cửa tủ lạnh, Lông Xù nói về sự can đảm sau cùng…
Mặt trời lặn dần xuống. Đột nhiên, nó nhìn thấy xác một con chó bị ô tô cán chết bên rìa đường cao tốc. Nó lại nhớ lại lời dặn của Mõm Đen “ né đòn, né đòn” và nó không sao ngăn được những tiếng nức nở đang trào lên trong cổ họng. Chúng vỡ òa như những bong bóng buồn phiền, trong chiếc xe ô tô hoàn toàn im lặng.