Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Jean Teulé
Thể loại: Truyện Cười
Dịch giả: Phạm Duy Thiện
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 343 / 44
Cập nhật: 2020-04-16 22:16:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
ần chín giờ, Lucrèce và Mishima cùng nhau quay trở về nhưng cả hai đều vào bằng cái cửa nhỏ phía sau nơi điện thờ cũ nay trở thành Cửa hiệu Tự sát. Đứa con trai út không nghe thấy họ bước vào, vì từ tai nghe của máy phát nhạc gắn sâu bên trong màng nhĩ nó, bố mẹ nó nghe thấy có tiếng lách tách phát ra, nó đang lắng nghe một bài hát vui, ngân nga và nhún nhảy theo lời bài hát:
- Không cần nhiều để có hạnh phúc, thật sự chỉ cần ít thôi cũng có hạnh phúc!...
Với bàn tay trái, đứa bé tóc vàng búng ngón tay theo điệu nhạc trước cửa sổ nơi nó xê dịch những bịch kẹo bất ngờ. Với bàn tay phải, nó cầm từng viên kẹo vị chua lên, ngắm nhìn, và trung bình trong hai viên có một viên nó ném vào trong xô của Lucrèce, và chúng tan chảy trong nước nhiễm độc.
- Chỉ cần ít thôi!...
“Nó đang làm gì vậy?” Mishima thì thầm vào tai Lucrèce, bà trả lời: “Nó tìm từng viên kẹo có chứa chất xyanua bằng cách đưa lên ánh sáng nhìn và vứt chúng đi.”
- Ôi...
Bà Tuvache dùng tay bịt miệng chồng, nhưng với một động tác sửng sốt vụng về, ông đã đẩy một sợi dây được quấn ở phía cuối gian hàng đôi. Sợi dây rơi xuống nền nhà trong một âm thanh trầm đục.
Alan, đứng trước cửa sổ, quay người lại. Với một gương mặt em bé đầy tàn nhang, nó rút một bên tai, lắng nghe, và phát hiện sợi dây rơi dưới đất. Nó rời quầy tính tiền và tiếp tục ngân nga điệu nhạc, nó vớ lấy một lưỡi dao cạo đang được trưng bày, rồi nó nhặt sợi dây và cắt một cách ngẫu hứng những thớ dây:
- Không cần nhiều để có hạnh phúc, thật sự chỉ cần ít thôi...
Theo nhịp bài hát, nó tạo vài vết cắt xung quanh nút thòng lọng, sau đó nó liếm ngón trỏ và luồn cái nút lên trên những thớ dây để che giấu việc làm phá hoại của mình, và rồi nó xếp sợi dây vào chung với những sợi khác. Bố mẹ nó núp đằng sau cầu thang đang bức xúc nhưng họ tiếp tục theo dõi đứa con đang quay lại quầy tính tiền và bắt chước với cái giọng nói đớt một cách khôi hài điệu nhảy đu đưa của con gấu hạnh phúc:
- Hãy vứt bỏ khỏi đầu những phiền muộn! Hãy đón nhận những điều tốt đẹp của cuộc sống và bạn sẽ là một chú gấu thật dễ thương!
Nó làm mòn lưỡi dao cạo trên viên đá xây của ba nó, và khi lưỡi dao bị cùn đi, vô hại, nó xếp vào chung với những lưỡi dao khác.
Nó mở một vài bộ tự sát Alan Turing đựng trong túi nhựa trong suốt và nó thay thế những quả táo độc bằng những quả táo mới.
- Nó tìm đâu ra những quả táo đó vậy? - Mishima thì thào.
- Trong rổ trái cây ở phòng ăn.
- Anh hi vọng nó sẽ không để những quả táo độc thay vào đó... Ôi, thằng quỷ!
Ông Tuvache xuất hiện và la lối từ đằng sau dưới chân cầu thang. Nhân vật Thần Chết bước ra từ đồng hồ cúc cú và điểm chín giờ: “Cúc cu! Cúc cu!...” Đài phát thanh tự động bật để phát tin tức:
- Tin thời tiết! Thời tiết đang xấu đi. Sẽ có mưa lưu huỳnh...
Ông bố tắt đài, nói với đứa con út đang ngạc nhiên, nó rút tai nghe để nghe bố nó nói oang oang:
- Vậy coi như đã quyết định cho mày!...
Phía trên cao, gắn vào tường, nhân vật Thần Chết tiếp tục phát ra chín tiếng “Cúc cu” khó chịu để báo giờ. Mishima ném một quả táo độc về phía đó. Thần Chết ngã nhào và mất cái đầu bằng gỗ đoạn, quả táo chết người bị lưỡi hái đâm xuyên, “Cúc!...” Quả táo và nhân vật Thần Chết rơi khỏi trục, rụng mất đầu, ngăn cản cánh cửa tròn nhỏ được khắc trên mặt đồng hồ không thể đóng lại, trong khi đó nước từ quả táo nhỏ từng giọt lên trên chiếc áo của Thần Chết.
Lưỡi của Mishima quay tròn trong miệng với tốc độ của những cánh quạt điện, thế là những lọn tóc của Alan tung lên. Với bộ mặt non choẹt đáng yêu, nó nheo mắt dưới cơn gió giận dữ của người bố:
- Hai tuần lễ nghỉ đông của mày sẽ ở Monaco để tham gia khóa huấn luyện đặc công tự sát!
Lucrèce bước đến tay ôm đầu:
- Ồ không, anh Mishima! Đừng chọn Monaco. Dù gì cũng không thể được!
- Được chứ!
Bà mẹ của gia đình van xin chồng:
- Kìa anh yêu, ở đó chỉ toàn những thằng điên, những đứa thù hận và tàn bạo, trong khi đó thằng bé nó thật là...
- Như vậy nó sẽ buộc phải ác lên và nó sẽ hiểu được nó phải làm gì! - Ông bố hét lên và tiếp tục nói với đứa con trai: - Hãy đi chuẩn bị hành lí! Đừng có mang theo CD. Đó không phải là nơi những người cảm tử nghe nhạc.
Lucrèce rụng rời nhưng Alan nhìn thấy mặt tốt của hình phạt này:
- Đi Monaco ạ? Trời ở đó ấm áp. Con cũng sẽ mang theo kem chống nắng và quần bơi, biết đâu sẽ được đi tắm biển...
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát