The secret of getting ahead is getting started. The secret of getting started is breaking your complex overwhelming tasks into small manageable tasks, and then starting on the first one.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 436 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18: Công Chúa Không Hợp Với Đệ!
ách đại ca, thật không ngờ lại thấy huynh ở nơi này. Bình thường không phải huynh ghét nhất những buổi yến tiệc xã giao này sao? - Văn Huy tướng quân Hàn Nhạc nói.
Hắn giống với Hách Khiếu Phong, không thích cái kiểu hầu hạ nịnh bợ. Thân là võ tướng, nên đem tài năng thể hiện ở việc giết địch trên chiến trường chứ không phải ngồi đây để thưởng thức vũ nhạc. Mặc dù bốn phương đều thần phục nhưng chỉ cần một chú sơ sẩy, cơ hội đến sẽ không biết chuyện gì sẽ thay đổi!
- Hôm nay có rất nhiều sứ thần của các nước, ta phải bảo vệ sự an toàn cho hoàng thượng - Hách Khiếu Phong vẫn ngồi ngay ngắn, vẻ mặt lạnh lùng không nhìn ra một tia cảm xúc dao động.
Hắn như một lão tăng nhập định, không giống với Hàn Nhạc, không có tính nhẫn nại chút nào! Hàn Nhạc bình thường thô lỗ tục tằng, một thân nam nhi xông pha khắp bắc nam, tính tình thẳng thắn, bản chất võ tướng mạnh mẽ hiên ngang, có cái gì nói cái đó.
- Nhưng bình thường đại ca vẫn giấu mình ở một chỗ tối để bảo vệ hoàng thượng, chưa từng xuất đầu lộ diện... Lần này không giống với tác phong xưa nay của huynh nha - tuy nói thế nhưng nhìn một thân oai hùng của Hách đại ca, ngay cả hắn cũng cao hứng mà thưởng thức, bội phục không ngừng!
Ai! Với thực lực của đại ca thì có muốn làm hộ quốc đại tướng quân cũng không có vấn đề gì nhưng Hách đại ca không ham. Đại ca không ham danh lợi, không ham chức vị, chấp nhận làm thống lĩnh ngự lâm quân là vì không muốn phụ lòng người trong nhà thôi. Vả lại làm cái chức vị thống lĩnh này chỉ nghe lệnh của hoàng thượng, không phải nịnh bợ ai cho nên đại ca mới tiếp nhận.
Mà thái độ của Hách đại ca cũng rất khác người, chẳng cần các nàng bồi rượu, chẳng cần ăn những món ăn sơn hào hải vị, hại hắn cũng chỉ biết đi theo bồi phụng. Mà hắn thì đã thành thói quen miệng lớn thích ăn thịt uống rượu, chẳng thể nào chịu nổi một ly rượu nho nhỏ quá sức.
- Ngẫu nhiên đi vào cũng không có sai! - Hách Khiếu Phong thản nhiên nói.
Hàn Nhạc trừng mắt, hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không. Điểm này không giống với những gì mà Hách đại ca thường nói.
- Cùng văn nhân uống rượu thì có thú vui gì đáng nói chứ? Nếu nói có gì không sai thì chính là tới xem các phi tử và cung nữ xinh đẹp kia. Mỗi nàng một vẻ, nhưng theo đệ thấy đẹp nhất vẫn là Văn Nhạc công chúa. Nhưng xưa nay Văn Nhạc công chúa thường thích mặc nam phục đơn giản, lại xảo quyệt hung hăng có tiếng, thế mà hôm nay nàng đúng là làm cho người ta kinh ngạc.
Hách Khiếu Phong không đáp lại, trầm mặc uống rượu. Đôi mắt Hàn Nhạc vẫn còn lưu luyến nhìn nàng công chúa xinh đẹp kia, tự mình nói tự mình nghe.
- Nghe nói công chúa đã mười tám, đến nay chưa hứa hôn với ai. Hôm qua hoàng thượng triệu kiến đệ vì muốn ban thưởng cho công lao của đệ. Người hỏi đệ muốn gì, và đệ đã hướng hoàng thượng thỉnh cầu hôn phối, muốn hứa hôn với công chúa.
Một đường ánh mắt lạnh lẽo đầy hàn ý đánh úp tới phía Hàn Nhạc khiến hắn rùng mình một cái, cảnh giác quan sát xung quanh. Hàn Nhạc làm một bộ đề phòng, thấp giọng nói với Hách Khiếu Phong:
- Đệ cảm thấy có sát khí, huynh có cảm giác được không?
- Không có!
- Không có? - Quái, là hắn quá đa nghi sao? Rõ ràng vừa rồi hắn cảm giác được một luồng khí lạnh nhưng nếu đệ nhất cao thủ đại nội Hách đại ca nói là không có thì chắc chắn là không có rồi. Uống rượu, uống rượu!
Hắn đang định nâng chén uống một hơi cạn sạch thì bên tai truyền đến một thanh âm trầm thấp:
- Nàng không thích hợp với đệ.
- Sao? - Hàn Nhạc chậm rãi nhìn về phía Hách đại ca, huynh ấy tự nhiên phát ra một câu như vậy làm cho hắn nhất thời ngây ngốc không hiểu.
- Ai?
- Văn Nhạc công chúa.
Hắn nhìn Hách đại ca một lúc lâu, gãi gãi đầu, nhíu nhíu mày, trái nghĩ ngợi phải cân nhắc linh quang chợt lóe lên như ngộ ra được điều gì vĩ đại lắm. Hàn Nhạc vỗ tay hoan nghênh:
- Aha... Chẳng lẽ huynh...
- Uống rượu của đệ đi - giọng nói lạnh lùng nghiêm túc lại vang lên như cảnh cáo không cho Hàn Nhạc tiếp tục mở miệng nói nữa.
Hàn Nhạc giật thột, hắn cũng hiểu được nam tử hán đại trượng phu không thể đem chuyện tư tình nữ nhi đặt ngay bên miệng được cho nên lúc này thức thời hiểu ý. Hắn không dám nói thêm nửa chữ, nếu không, chọc giận Hách đại ca thì... cái đầu trên cổ hắn có muốn giữ cũng khó.
- Được, được, được, đệ uống, đệ uống - hắn rất nghe lời, đem bình rượu lên rót vào chén của mình và cũng không quên rót đầy chén cho Hách đại ca. Nhưng vẻ mặt hắn nén không nổi ý cười, đành làm cái mặt "tiểu đệ rất hiểu, rất hiểu...".
Thật hay rồi! Hách đại ca đa nghi chưa từng động lòng với bất kỳ cô nương nào rốt cuộc cũng đã có ý trung nhân rồi. Thật đáng mừng làm sao!
Hàn Nhạc nhịn không được mà cười trộm một cái. Lúc này, không hiểu sao trong mắt hắn, buổi yến tiệc có sắc màu hẳn lên, ly rượu vào tới cổ cũng biến ngọt, càng uống càng nghiền, càng say.
Ha ha! Quá tuyệt! Thật sự là quá tuyệt!
Công Chúa, Thất Lễ Nàng A Công Chúa, Thất Lễ Nàng A - Mạc Nhan