Số lần đọc/download: 1376 / 19
Cập nhật: 2015-12-04 03:15:58 +0700
Chương 18
T
hành ở biên giới Bắc Xương quốc gọi là Nỗ thành, tên thật có ý tứ, như là “Lương tướng kính nỗ chịu yếu hại chỗ”, như thể trên thực tế nơi này tuyệt không khó có thể phá được.
Nỗ thành cách đô thành Tây Ương quốc một khoảng cách rất xa, tin tức mà ta với Vô Mẫn Quân nghe được đều là tin tức của một ngày trước, dù sao cũng may là có tin tức nhiều lần trong ngày.
Bởi vì trong Bắc Xương quốc vẫn đang là tang kỳ, khí thế của binh lính dân chúng đều vô cùng kém, bị Tây Ương quốc khí thế hừng hực tùy tiện tấn công một cái đã dễ dàng đầu hàng, đại môn Nỗ thành rất nhanh mở cho binh lính Tây Ương quốc vào.
Lúc này, một thư hàng từ đô thành Bắc Xương quốc trèo đèo lội suối rơi vào trong tay ta và Vô Mẫn Quân.
Hóa ra sau khi Bắc đế toi đời, đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử tranh đoạt vương vị không ngớt, khiến cho trong triều đình mười phần hỗn loạn, không bao lâu tam hoàng tử cũng chính là Ngô Ung được chúng ta thả ra trở về, càng khiến mọi chuyện thêm hỗn loạn, cuối cùng Ngô Ung liên hợp đại hoàng tử Ngô Chinh cùng với một vị tiểu Hầu gia xử lý nhị hoàng tử —— nhị hoàng tử vốn là thái tử do Bắc đế chỉ định, Ngô Húc, Ngô Húc hẳn là rất có tài, kết quả lại bị chết trong nội loạn, thật sự là không thể nói gì.
Vô Mẫn Quân nghe xong chuyện này, tỏ vẻ Ngô Ung cùng Ngô Chinh đều là kẻ không thể dùng được, mấu chốt nhất của việc này hẳn là vị tiểu Hầu gia trẻ tuổi kỳ diệu xuất hiện kia. Sau khi Ngô Chinh chết, Ngô Ung tự động tỏ vẻ tự mình không có ý nghĩ gì đối với vương vị, sở dĩ muốn xử lý Ngô Húc chỉ là vì tự bảo vệ mình. Sau đó vì chứng minh bản thân trong sạch, tự động chạy tới Nam Văn quốc vốn có thái độ vô cùng trung lập.
Ta và Vô Mẫn Quân sau khi biết được, đều chỉ có một phản ứng.
“…”
Thật sự rất vô dụng…
Ngô chinh cứ như vậy lên làm hoàng đế, tiểu Hầu gia cũng liên tục thăng quan, trở thành Thái Sư trẻ tuổi nhất từ trước tới nay của tứ quốc, là quan nhất phẩm, dưới một người trên vạn người.
Lúc này bi kịch xuất hiện…
Một là ta và Vô Mẫn Quân phái binh tấn công Nỗ thành, hai là vị tiểu Hầu gia kia không biết vì sao bỗng nhiên bệnh nặng không dậy nổi, nghe nói đã tới mức thần trí không tỉnh táo.
Trong triều hỗn loạn còn chưa bình định, ở bên ngoài lại có Tây Ương quốc như hổ rình mồi, trợ thủ đắc lực duy nhất lại bệnh sắp chết, không có gì dùng được, Ngô Chinh không còn cách nào, viết thư xin hàng rồi kịch liệt suốt đêm đưa cho Tây Hoàng.
Cũng chính là ta và Vô Mẫn Quân.
Trong thư hàng có nói, quan hệ giữa Bắc Xương quốc và Tây Ương quốc vốn rất tốt, không biết vì sao Vô Mẫn Quân muốn bỗng nhiên tấn công Bắc Xương quốc? Sau đó còn nói, hắn nghi hoặc mà thỉnh giáo người khác ( không biết là ai ), mọi người đều nói, là vì trước kia Bắc đế cố ý muốn tấn công Tây Ương quốc, Tây Ương quốc liền lấy công làm thủ. Vì thế hắn tỏ vẻ, vì biểu đạt hắn tuyệt đối tuyệt đối không có quyết tâm đối địch cùng với Tây Ương quốc, cố ý đưa tới Bắc Xương quốc một cô công chúa …
Lúc này, vị công chúa kia đứng ở trước mắt ta, xấu hổ lẫn sợ hãi mà nhìn ta.
Ta: “…”
Không thể không nói, nàng rất xinh đẹp, mặt mày cũng có vài phần tương tự với Ngô Ung, thoáng cười một cái cũng vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn có ánh mắt vô tội … Nếu ta là nam nhân, tất nhiên sẽ vô cùng động tâm.
Nhưng thực đáng tiếc, ta là một cô nương hàng thật giá thật, hơn nữa người trước mắt này lại còn đến tranh trượng phu cùng ta … À, trượng phu giả mạo.
Ta vứt thư hàng xuống, giả vờ giả dạng cả giận nói: “Bắc đế là có ý gì! Trẫm vì Tây Ương quốc, thật cần cù vất vả, chúng binh lính vì Tây Ương quốc rơi đầu cũng tràn đầy nhiệt huyết, Bắc đế lại để cho một nữ nhân tới nơi này để cầu hòa giữa hai nước? Thật cũng không tránh khỏi rất không đem Tây Ương ta để vào mắt!”
Ta lại nói tiếp: “Huống chi, ta còn có vị hoàng hậu hiền thục ôn lương, chẳng lẽ lúc này có thể khiến cho nàng không để ý sao? Trẫm là người dễ dàng bị sa vào sắc đẹp như vậy sao?!”
Vì thế bi kịch của công chúa Bắc Xương quốc bắt đầu, bị dọa cho khuôn mặt thất sắc rồi bị dẫn đi giam lỏng, địa điểm thật đặc biệt, chính là lãnh cung ca ca nàng từng ở qua.
Các đại thần khác nghe xong lời nói của ta, đều cảm động vỗ tay, cảm thán hào khí cùng chính khí của ta.
Đương nhiên, sau khi Vô Mẫn Quân nghe được lời nói của ta, trọng điểm chú ý vĩnh viễn bất đồng cùng người khác, hắn chỉ là cường điệu lặp lại: “Hoàng hậu hiền thục ôn lương? Hiền thục ôn lương… Ha ha ha ha ha…”
Ta: “…”
Ta mặc kệ hắn…
Sau khi Ngô Chinh nhận được hồi báo của sứ giả, rất nhanh lại mang đến một phong thư hàng khác, bên trong nói, khí độ của Tây Hoàng khiến cho người ta thán phuc, vì biểu đạt cảm tình này, hắn tuyệt đối dùng tám tòa thành trì đến đổi.
Ta: “…”
Thái Sư cùng chúng đại thần: “…”
Chúng ta cũng chưa từng nghĩ tới Ngô Chinh lại vô dụng đến như thế, cứ thế mà đem tám tòa thành trì đổi lấy bình an nhất thời… …
Vô Mẫn Quân không hề kinh ngạc tý nào, chỉ thản nhiên nói: “Bên cạnh Ngô Chinh đại khái chắc có kẻ thổi gió bên tai … A, xem ra có người càng muốn lật đổ Bắc xương quốc hơn so với chúng ta.”
Cho dù như thế nào, điều kiện tốt như vậy, chúng ta không đạo lý mà không tiếp thụ, ta làm bộ làm tịch một phen, nói Bắc đế thật sự là khách khí quá khách khí, Bắc đế nói không sao không sao, sau đó ta thu binh, cũng chính thức ký kết hiệp ước cùng Bắc đế, tất cả tám toàn thành biên giới Bắc Xương quốc đều thuộc về Tây Ương quốc. Đương nhiên, vị công chúa kia cũng thả về.
Ta nghĩ lúc trước Vô Mẫn Quân nói mục tiêu là tám tòa thành trì… Hóa ra một câu như sấm.
Vô Mẫn Quân được tám tòa thành, tính tình vui vẻ, mỗi ngày đều phi thường vui vẻ, không có việc gì liền ư ử hát khúc hát gì đó, ta bị hắn ảnh hưởng, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ, vẻ mặt càng trở nên ôn hòa hơn so với các đại thần và các tỷ muội.
Chẳng qua do vẻ mặt quá mức ôn hòa mà khiến cho xảy ra vấn đề.
***
Vấn đề này nói ra cũng vô cùng bình thường, nhưng đối với ta và Vô Mẫn Quân mà nói cũng là có chút phiền toái.
Đó chính là chuyện tuyển phi
Ban đầu, là do tang kỳ, cho nên khi tân hoàng đăng cơ, cơ bản không ai dám nói cái gì. Sau đó, quan hệ giữa ta cùng Vô Mẫn Quân tốt như vậy, mọi người đại khái cũng đều chịu đựng. Cuối cùng, lại là vì chiến tranh hết sức căng thẳng giữa Bắc Xương quốc và Tây Ương quốc trong lúc đó, quốc sự trước mặt, ai dám lấy chuyện tuyển phi này đến phiền hoàng đế?
Chẳng qua hiện tại nếu Tân bắc đế Bắc Xương quốc không chịu được một đòn như thế, chủ động đưa lên tám tòa thành trì, ta lại vẻ mặt ôn hoà như vậy… Điều này thúc giục chuyện tuyển phi cho ta dần dần nổi lên.
Ta với Vô Mẫn Quân mới thành hôn hơn hai tháng, “Trường Nghi công chúa” vẫn chưa mang thai cũng là bình thường, thế mà hôm nay ta nhận được một tấu thư, nói là hoàng hậu vô sinh, hắn ta lo lắng hoàng thất không người nối nghiệp linh tinh, hy vọng ta có thể quảng nạp hậu phi, khai chi tán diệp.
Ta đem tấu thư này cho Vô Mẫn Quân xem, Vô Mẫn Quân viết mấy câu vào, ta nhìn nhìn, đại ý là: ta có con hay không, ta còn chưa lo lắng, ngươi lo lắng cái quái gì? Hoàng Thượng không vội, thái giám chết bầm đã lo.
Hiện tại ta có thể tưởng tượng được tên đại thần sau khi nhận được hồi âm sẽ có biểu tình gì.
Làm sao mà chịu nổi…
Sau mọi người giống như đã hẹn trước với nhau, tấu chương để ta nạp phi tử bay như hoa tuyết tới bàn, trên cơ bản ta chỉ cần nhìn thấy có liên quan tới hai chữ này liền không nói hai lời quăng cho Vô Mẫn Quân, khiến cho sắc mặt Vô Mẫn Quân trở nên không vui vẻ hẳn.
Ta vui sướng khi người gặp họa: “Xem ra mọi người đối với năng lực sinh dục của ngươi có vẻ lo lắng đó, Tây Hoàng.”
Vô Mẫn Quân chậm rãi thu hồi hai bản tấu chương trong tay, nói với ta: “Hoàng hậu, đó là vấn đề của ngươi… Không bằng hiện tại liền nghĩ biện pháp mang thai?”
Ta: “…”
Nói thật đơn giản…
Ta thở dài, lấy lại tấu chương trong tay hắn, mở ra xem, phát hiện đó là Lưu thị lang, ông ta tỏ vẻ Hoàng Thượng hẳn nên nạp phi tử, cũng uyển chuyển tỏ vẻ, nữ nhi của mình quả thật là người không tệ.
“Chuyện này mà đại thần còn tự mang người được đề cử sao.” Ta nở nụ cười, ban đầu chính là thúc giục, hiện tại rõ ràng đã tự tiến cử.
Vô Mẫn Quân nói: “Bằng không ngươi nghĩ vì sao bọn họ tích cực như vậy? Nói cái gì trăm năm cơ nghiệp, nói cái gì truyền thừa… Còn không phải hy vọng thân thích của mình chui vào hậu cung của ta sao.”
Ta nói: “Cũng bởi vì ngươi rất âm tình bất định, bọn họ muốn tìm biện pháp kiềm chế ngươi thôi.”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Vậy bọn họ quả thật là không hiểu ta … Ngươi xem, Thái Sư cho tới bây giờ không nói gì thêm.”
Đúng, thật là những người đó thật không thể hiểu nổi Vô Mẫn Quân, ta còn nhớ rõ thúc phụ với Thịnh An quận chú không hay ho kia, lúc trước Thịnh An với Vô Mẫn Quân thoạt nhìn coi như là thanh mai trúc mã, vị thúc phụ kia phỏng chừng cũng có tâm tư dùng Thịnh An quận chúa để khắc chế Vô Mẫn Quân, kết quả cuối cùng cũng là Vô Mẫn Quân lợi dụng Thịnh An công chúa, cuối cùng còn dùng nàng miễn trừ một hồi nguy cơ, cũng đem toàn bộ người trong gia tộc đuổi đi.
Cho nên nói, đem nữ nhi của mình nghĩ biện pháp khắc chế người khác là ngu xuẩ… Nói không chừng trong tương lai nếu như khi nào Vô Mẫn Quân mất hứng một cái, liền cùng nhau toi đời …
Ta nghĩ đến cảnh tượng như vậy, cảm thấy có chút không biết nói gì, liền đem tấu chương trả lại cho hắn: “Vậy ngươi tính làm sao bây giờ? Hiện tại bọn họ thế tới rào rạt, cũng không thể không nói gì… Bây giờ còn dâng tấu chương, nếu trong tương lai có người ngay tại trong triều mà nói cái gì, ta thật sự là không có biện pháp ứng phó.”
Vô Mẫn Quân nghĩ nghĩ, nói: “Thật sự không được liền nhận một hai người?”
Ta một đầu toàn mồ hôi: “Không được! Ngươi đương nhiên không có việc gì, ta… Ta là một cô nương, đến lúc đó mấy cô nương cứ dựa vào người ta, vậy cũng quá…” Nghĩ đến hình ảnh như vậy ta liền cả người rét run: “Tóm lại, chuyện này tuyệt đối không được.”
Vô Mẫn Quân tiếp tục đưa ý kiến: “Bằng không… Nói thật, chúng ta… làm vợ chồng chi lễ? Lại có thể đổi trở về, lại có thể để cho ngươi có người dựa vào, nhất cử lưỡng tiện.”
“… … … Nhất cử lưỡng tiện cái đầu ngươi, ngươi mau câm miệng, chuyện này không thể nào!” Ta lúng túng nói, “Nếu thật muốn như vậy, ta tình nguyện nạp phi tử …”
Vô Mẫn Quân cười cười, kéo cằm nói: “Quên đi, hiện tại có thể thì cứ dâng… Dù sao ta không nạp phi tử, bọn họ cũng không thể làm gì. Chúng ta mới thành hôn hơn hai tháng, chờ sau khi thành hôn hai năm ngươi còn không có bầu thì nói sau.”
Ta nhất thời có ý thức nguy cơ: “Có ý tứ? Chẳng lẽ hai năm sau ta nhất định phải…”
Vô Mẫn Quân hướng ta an ủi cười: “Đừng nghĩ nhiều, chuyện của tương lai ai nói trước được.”
Ta không thể nhận an ủi như vậy…
Cuối cùng Vô Mẫn Quân suy nghĩ biện pháp, chính là làm cho ta làm bộ tỏ vẻ rất buồn rầu, muốn chọn phi nhưng chẳng qua không có người nào để chọn cả.
Loại chuyện này đương nhiên không cần ta phải lo, ngày hôm sau bức họa các khuê nữ trong thành, ngày sinh tháng đẻ, phẩm đức ngôn hành đều viết rõ ràng trên giấy, bay tới ngự thư phòng.
Ta đọc từng tờ từng tờ, tính sơ qua không dưới trăm tờ, nhất thời có chút đau đàu thay Vô Mẫn Quân.
Vô Mẫn Quân nói chuyện cực kỳ không khách khí, phê chữa tấu chương cũng như thế, không biết bao nhiêu thứ hắn từ miệng ta mà sạch sẽ diệt gọn, kể cả việc tấu chương nạp phi tăng vọt lần này, hắn cũng vô cùng không khách khí, những câu đều đâm thẳng vào lòng người.
Nữ nhi Vương Hàn Lâm, bên miệng người ta chẳng qua là có một cái nốt ruồi nhỏ, hơn nữa là đại biểu cho có phúc khí, Vô Mẫn Quân lại bảo đây là chứng tỏ kẻ lắm mồm, không nên nhận vào cung, miễn cho phân tranh.
Lại giống như nữ nhi Thái phó, khóe mắt người ta hơi hơi cong lên, coi như là mắ phượng xinh đẹp, hắn lại nói mắt hồ ly dài, là tướng dụ dỗ, dễ dàng mê hoặc quân vương, nguy hại xã tắc… Những cái này là nói đến trình độ gì?
Tóm lại, nữ nhi Đông gia hắn ghét bỏ vóc dáng người ta rất cao, nữ nhi Tây gia hắn ghét bỏ vóc dáng người ta rất nhỏ, nữ nhi Nam gia hắn ghét bỏ người ta rất béo, nữ nhi Bắc gia hắn ghét bỏ người ta rất gầy…
Không ai là người toàn vẹn, hắn cứ làm như vậy, đương nhiên khắp nơi đều là khuyết điểm.
Theo ta biết, nửa tháng này, đã có tới nữ nhi bốn năm nhà quan lớn tự tìm đường chết—— cũng may trên cơ bản người nhà đều có sở chuẩn bị, bởi vậy cũng chưa có ai chết.
Ai, cũng thật sự là làm cho người ta không đành lòng nhìn…
Chẳng qua bởi vậy, hoàng hậu nương nương liền lại bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió.
Mọi người đều nghĩ, nếu Hoàng Thượng soi mói như vậy, vậy thì hoàng hậu nương nương tất nhiên là một người hoàn mỹ không thể không hoàn mỹ, bằng không làm sao có thể khiến cho Hoàng Thượng nhất kiến chung tình, thậm chí thiếu chút nữa lâm vào cảnh vứt bỏ giang sơn?
… Thân là Trường Nghi công chúa chân chính, ta bị áp lực cực kỳ lớn.
Nhưng cũng may mọi người cũng đều chỉ lén thảo luận, tuy rằng ta có nghe thấy, nhưng không có người ăn gan hùm mật gấu, dám đảm đương ra mặt đối chất cùng ta hoặc Vô Mẫn Quân.
Bởi vì Vô Mẫn Quân không lưu tình chút nào mà việc tuyển phi việc được bình ổn lại một chút, Vô Mẫn Quân đã lâu không tới giúp ta phê duyệt tấu chương ở ngự thư phòng, rốt cuộc đã rảnh rỗi nên lại cùng ta cùng đi ngự thư phòng phê duyệt tấu chương.
Những chuyện gần đây có rất nhiều, mùa đông đã tới, các nơi bị hư hại do tuyết gây ra không ngừng phát sinh, cũng có chuyện dân chúng khốn khổ bị chết cóng hoặc chết đôi. Kỳ thật Tây Ương quốc cũng không tệ lắm mà còn phát sinh ra chuyện như vậy, nếu mà Bắc Xương quốc hoặc Đông Nguyên quốc mà lại bị thì thật không dám nghĩ, chỉ có chỗ Nam Văn quốc phía nam, quanh năm ấm áp có vẻ tốt.
Một đống chuyện lớn nhở các nơi xảy ra, ta cũng tận lực giúp Vô Mẫn Quân xử lý một ít chuyện không quá lớn, dù sao cũng được thời gian lâu như vậy, ta cũng học được mấy thứ —— tuy rằng mấy thứ này, đối với Vân Kiểu chân chính mà nói, kỳ thật cũng không có chỗ dùng…
Ta cùng Vô Mẫn Quân khêu đèn sửa tới nửa đêm, ta có cảm giác trên tay đau nhức, hai mắt khô khan, vì thế buông bút, xoa xoa mắt, lười biếng dựa vào trên ghế.
Lại nhìn Vô Mẫn Quân, hắn tựa hồ cũng không phải quá mỏi mệt —— Vô Mẫn Quân tựa hồ tóm lại có vô hạn tinh lực, lúc trước hắn suốt đêm xử lý việc tuyển phi mà bây giờ tinh thần cũng vô cùng phấn chấn… Ta vô cùng lo lắng thân thể của chính mình có thể về sau sẽ mau lão hóa hay không…
Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng sáo du dương.
Ta cùng Vô Mẫn Quân đều sửng sốt, khó hiểu nhìn bên ngoài —— đã hơn nửa đêm, kẻ nào không ngủ được mà còn đi thổi sáo?!
Hơn nữa lại còn thổi sáo ở trong cung… chuyện này… hình như cũng không phạm tới pháp lệnh nào đó, đó là bởi vì người tạo pháp lệnh có lẽ cũng không thể tưởng tượng được chuyện ly kỳ nhưa vậy… Nhưng, chuyện này thế nào cũng đều là không nên xảy ra chứ?
Tiếng sao kia trong sáng, nhưng thật ra rất có ý cảnh, chẳng qua bây giờ đang là ban đêm lại nhẹ nhàng vang lên, ngược lại càng thêm mấy phần khủng bố.
Ta yên lặng nhìn về phía Vô Mẫn Quân: “Ngươi… ngươi nói xem, có phải trước kia bắt buộc người khác ở trong cung, hại chết tiểu cung nữ nào đó…”
Vô Mẫn Quân: “…”
“Đều không có, đều là bọn họ tự mình xông lại…” Vô Mẫn Quân phiền chán phất phất tay, “Ta đi ra xem.”
Ta nghĩ nghĩ, cảm thấy một người ngồi ở trong ngự thư phòng cũng rất khủng bố, vì thế nói: “Ta với ngươi cùng đi.”
Ta cùng Vô Mẫn Quân mở cửa ra, hai thị vệ tận chức tận trách vẫn đứng ở nơi đó, chẳng qua thần sắc hai người này cũng rất không thích hợp —— bởi vì ở phía trước cách đó không xa ngự thư phòng, có một nữ tử mặc trang phục cung nữ đang ngồi, nàng ta quy lưng về phía chúng ta, mái tóc đen dài lay động trong không trung, một cây sao xanh biếc cũng đung đưa trước mặt nàng ta, hai cánh tay trắng nõn đang cầm lấy cây sao, thân thể cũng hơi lay động theo tiết tấu của cây sáo.
Ánh trăng chiếu vào trên người nàng, chiếu nàng ta trắng tới mức có chút không bình thường…
Ta run run nhìn Vô Mẫn Quân: “Ngươi… Ngươi còn dám nói không từng hại chết người…”
Vô Mẫn Quân: “…”
Ta nhìn vẻ mặt của hắn, tựa hồ là thật sự bắt đầu nhớ lại bản thân mình có hại chết người hay không…
Lúc này, vị cung nữ kia… không biết còn có phải là người cung nữ nữa hay không, bỗng nhiên ngừng thổi sáo, trong lòng ta căng thẳng, căn cứ theo nhiều năm xem tiểu thuyết của ta, hiện tại nàng ta quay đầu sẽ bắt đầu kể ra oan tình của mình, hơn nữa còn nói như vậy, bóng dáng đẹp như vậy, trước mặt nhất định vô cùng dọa người…
Quả nhiên, nàng ta buông cây sáo, chậm rãi quay đầu…
Ta kinh hãi kêu lên một tiếng, lui đến phía sau Vô Mẫn Quân, cúi đầu tựa vào Vô Mẫn Quân… Kỳ thật cũng chính là trên lưng ta, nhắm chặt mắt lại.
Im lặng… Vẫn là im lặng…
Như thế nào lại không có thanh âm u oán âm trầm kia?
Ta chần chờ ngẩng đầu, lại phát hiện cung nữ kia có khuôn mặt rất xinh đẹp, hơn nữa… nhìn kỹ, hình như là người bình thường. Lại nhìn kỹ… Còn có chút nhìn quen mắt?
Trí nhớ của Vô Mẫn Quân hiển nhiên tốt hơn ta nhiều, hắn thản nhiên mở miệng: “Ngươi là nữ nhi của Lưu thị lang sao?”