Số lần đọc/download: 1306 / 38
Cập nhật: 2016-06-23 09:38:39 +0700
Chương 18
T
ối hôm sau Chủ đề: Câu hỏi
Hỏi người kín tiếng để giữ vẻ đẹp: anh nghĩ là anh còn im lặng bao lâu nữa để giữ vẻ đẹp cho “chúng mình”? 20 phút sau
Trả lời: Hỏi người phá sự im lặng giữ đẹp: chuyện chúng mình sẽ tiếp diễn ra sao?
3 phút sau Trả lời:
Phụ thuộc vào anh, Leo yêu quý. 50 giây sau
Trả lời: Vào em nhiều hơn chứ, Emmi yêu quý?
1 phút sau Trả lời:
Không, anh yêu, anh nhầm tai hại, và nhầm lẫn đó đã theo chân anh suốt con đường dài của anh, đó là con đường đã dẫn dụ anh tới Boston, nó vẫn nguyên vẹn khi anh đã quay về, nhanh chóng hòa hợp tình thế để rồi gắn chặt vào con người anh. Leo, nó dính như keo vào người anh. Đã đến lúc anh rũ bỏ nó đi được rồi! 40 giây sau
Trả lời: Em tưởng tượng ra chuyện gì vậy? Anh có nên hỏi em đêm nay đến chỗ anh và ngủ ở chỗ anh?
50 giây sau Trả lời:
Leo yêu quý của em, vấn đề không phải là em tưởng tượng ra chuyện gì, vì đằng nào em cũng biết rồi, còn anh thì không thể tưởng tượng nổi em có thể tưởng tượng ra được những gì, nói chung, từ hôm qua. Song lần này rõ ràng vấn đề là: anh tưởng tượng ra chuyện gì. Và, không: xin anh đừng hỏi em về đêm nay! 20 giây sau
Trả lời: Tại sao không?
40 giây sau Trả lời:
Vì em sẽ phải nói “không”. 40 giây sau
Trả lời: Vì sao em sẽ phải nói “không”?
50 giây sau Trả lời:
Vì, vì, vì. Vì em không muốn anh tin rằng em muốn chuyện khuất tất với anh. Và, gần như còn quan trọng hơn: vì em không muốn làm chuyện khuất tất với anh! Để làm chuyện khuất tất với nhau thì lẽ ra chúng mình chẳng cần đến hai năm rưỡi và một triệu chữ cái. 30 giây sau
Trả lời: Nếu em không muốn chuyện khuất tất, thì em muốn gì?
40 giây sau Trả lời:
Em muốn anh nói ra là ANH muốn gì! 20 giây sau
Trả lời: EM!
90 giây sau Trả lời:
Hoan hô Leo! Bộc phát, duy cảm, hoành tráng, lại còn viết hoa nữa chứ. Nhưng, làm gì với EM? Đọc EM? Giữ EM trong trí nhớ? Treo EM trong tủ cảm xúc? Giữ EM như một chấm trong nắm tay? Không đánh mất EM? Hâm mộ EM? Nhìn EM? Nghe EM? Ngửi EM? Cảm thấy EM? Hôn EM? Túm lấy EM? Quật ngã EM? Làm EM có mang? Nuốt chửng EM? 50 giây sau
Trả lời: TẤT CẢ VỚI EM! (Trừ “làm em có mang”, nhưng tại sao lại không nhỉ?)
1 phút sau Trả lời:
Được, Leo! Đôi khi trên đỉnh cao của sự lúng túng anh lại thể hiện mầm mống của sự hài hước. Nhưng, hãy thật thà, ai cản anh làm mọi thứ với em như anh muốn? Vậy thì, hãy cho em biết, chuyện chúng ta sẽ tiếp diễn ra sao! 7 phút sau
Chủ đề: Nói! Leeeeooooo! Nói đi! Bây giờ đừng trở lại im lặng nữa! Nói đi! Viết đi! Anh biết làm mà! Anh làm được đấy! Tự tin đi nào! Anh với tay gần đến đích rồi đấy!
4 phút sau Trả lời:
Tốt thôi, nếu em muốn đọc bằng được những gì anh muốn, cho dù đằng nào em cũng biết cả rồi: Emmi yêu quý, chúng ta có muốn, không, em có muốn, hay em có thể hình dung được rằng – từ từ, từ từ đã, vấn đề không phải em hình dung ra chuyện gì, mà ANH hình dung ra chuyện gì. Emmi, anh hình dung ra rằng, ước gì anh được thử nghiệm với em! 30 giây sau
Trả lời: Thử nghiệm gì?
40 giây sau Trả lời:
Tương lai. 1 phút sau
Trả lời: “Tương lai” là một phạm trù khó lường. Có lẽ trước tiên ta thử nghiệm “đi với nhau”, nghe có vẻ biết điều hơn, có vẻ bớt hoa lá, có vẻ sát thực. Có lẽ thế. Có thể. Hình như vậy.
40 giây sau Trả lời:
Emmi, anh quá biết vấn đề chủ yếu là EM hình dung ra chuyện gì! Có gì khác biệt giữa ý niệm “đi cùng nhau” của em và “chuyện khuất tất” của anh? 50 giây sau
Trả lời: Mong đợi, chủ ý, mục đích. Chuyện khuất tất muốn được trải nghiệm. Còn đi với nhau là ở với nhau, để có thể một ngày đẹp trời sẽ sống với nhau.
3 phút sau Trả lời:
Emmi thân mến, trong trường hợp sống với nhau đến từ ở với nhau sau khi (có ý định) đi với nhau: xin lỗi, bây giờ anh phải hỏi em – Em có thể hình dung… Em có thể chia tay với Bernhard không? Em có thể ly hôn không? 20 giây sau
Trả lời: Không.
40 giây sau Trả lời:
Thấy chưa! Thôi quên đi. 30 giây sau
Trả lời: Leo yêu quý, anh đừng nói: “Thấy chưa! Thôi quên đi”, mà hãy hỏi em: “Tại sao không?”
40 giây sau Trả lời:
Vì sao anh nên hỏi em câu ấy, Emmi? 50 giây sau
Trả lời: Đừng hỏi tại sao anh nên hỏi em, mà hãy hỏi em, vì sao em sẽ không ly hôn!
30 giây sau Trả lời:
Emmi yêu quý, anh không cho phép em ra lệnh cho anh phải hỏi em điều gì. Dù anh muốn hỏi gì thì người hỏi vẫn là anh. Vậy thì: vì sao em sẽ không ly hôn? 30 giây sau
Trả lời: Vì em đã ly hôn rồi.
2 phút sau Trả lời:
Không. 12 phút sau
Trả lời: Có. Từ ngày 17/11, đúng 1 giờ 33 phút. Tính tròn số là: từ nửa năm nay. Trong trường hợp anh đã tẩy giai đoạn không vui ấy ra khỏi trí nhớ: đó là thời điểm chúng mình nghỉ viết thư ba tháng, sau khi em đến thăm anh đột ngột lúc nửa đêm, sau khi em thông báo HẾT bằng chữ hoa. Hồi đó em chuyển nơi ở. Hồi đó em kể cho Bernhard biết mọi chuyện về chúng mình (hay về phần thứ hai của câu chuyện mà anh ấy chưa biết). Hồi đó chúng em đã khẳng định chính thức, đồng thuận, không cáo lỗi nhau, rằng cuộc hôn nhân của chúng em không còn hoành tráng như vẫn tưởng, và nó đã chết cứng trong cơ vận tai ương ấy. Hồi ấy chúng em đã rút ra hệ lụy. Hồi đó chúng em ly hôn nhau. Vâng, hồi đó là thế.
Và việc chúng em đã làm là đúng. Và việc chúng em đã làm là tốt. Đau đớn, nhưng chỉ chút xíu thôi. Bọn trẻ chẳng hề nhận ra. Vì không có nhiều thay đổi gì trong các trình tự. Gia đình vẫn được giữ nguyên. 40 giây sau
Trả lời: Vì sao em giấu anh?
1 phút sau Trả lời:
Em không giấu anh, Leo, em chỉ không nói cho anh biết. Không phải chuyện rất, rất, rất quan trọng. Kỳ thực chỉ là một động thái hình thức. Một lúc nào đó em cũng muốn nhắc đến, nhưng “Pam” đã xen vào giữa hai chúng mình. Có thể nói là cô ấy đã đứng ngay trước cửa. Và đó không phải là thời điểm thuận tiện cho lắm, em nghĩ bụng. 40 giây sau
Trả lời: Nhưng Emmi, Bernhard và em, hai người đã có một kỳ nghỉ làm lành đầy thơ mộng bên nhau ở quần đảo Canaria.
30 giây sau Trả lời:
Đó không phải kỳ nghỉ làm lành đầy thơ mộng, mà là một kỳ nghỉ hài hòa theo thói quen. Đại khái đó là hai khả năng cách xa nhau xa nhất về tình cảm, nếu xét về thang bậc của các kỳ nghỉ tốt. Chúng em đã thanh toán sòng phẳng với nhau. 40 giây sau
Trả lời: Sòng phẳng đến mức sau đó em lại quay về với anh ấy. Ngày ấy anh thấy đó là dấu hiệu chân thực cho sự gắn kết chặt chẽ giữa hai người.
8 phút sau Trả lời:
Còn với em ngày ấy thì đó là dấu hiệu chân thực cho năng khiếu đánh giá hoàn toàn sai lệch mọi việc của anh, kể cả khi chúng không thể bị đánh giá sai được nữa! Lời cầu xin của em từ La Gomera không thể rõ ràng hơn nữa. Nhưng anh đã khước từ nó, bằng cách không cho lọt vào tai. Anh đã để mọi con sóng trôi qua, theo truyền thống quen thuộc. Từ ngày chúng mình quen nhau, anh đã bỏ lỡ hết con sóng thứ bảy này đến con sóng thứ bảy khác, anh yêu ạ. 40 giây sau
Trả lời: Và vì vậy mà em quyết định ngả về Bernhard và lại trở về với anh ấy. Có gì để mà đánh giá sai trong sự kiện đó?
5 phút sau Trả lời:
Không, Leo. Bernhard và em chỉ tái lập cái cộng đồng cư trú và cộng đồng cứu cánh mang màu sắc gia đình mà thôi. Nhờ vậy em có thể chăm sóc bọn trẻ tốt hơn khi anh ấy đi lưu diễn. Ngoài ra, em không phải ngồi vơ vẩn trong phòng-đợi-Leo và nhìn chằm chằm lên bức tường trắng. 50 giây sau
Trả lời: Anh đã không được biết điều đó.
30 giây sau Trả lời:
Em biết. 40 giây sau
Trả lời: Tuy còn mới mẻ và lạ lẫm đối với anh, nhưng anh thấy trong người khá thoải mái khi được biết điều đó.
30 giây sau Trả lời:
Em vui cho anh. 3 phút sau
Trả lời: Bây giờ thì sao?
50 giây sau Trả lời:
Bây giờ em có đề nghị: em cần một ngụm Whiskey. 30 giây sau
Trả lời: Và sau đó?
2 phút sau Trả lời:
Sau đó anh được phép hỏi em có đến với anh không. Từ giờ đến lúc ấy anh có thể bắt đầu tập phóng ánh-mắt-bụi-kim-tước và đếm sóng đi là vừa. 5 phút sau
Trả lời: Xong Whiskey chưa?
30 giây sau Trả lời:
Xong. 20 giây sau
Trả lời: Em đến nhé?
15 giây sau Trả lời:
Vâng. 30 giây sau
Trả lời: Thật chứ?
20 giây sau Trả lời:
Thật. 25 giây sau
Trả lời: Nhanh nhé.
20 giây sau Trả lời:
Vâng.