Số lần đọc/download: 0 / 44
Cập nhật: 2023-03-26 23:06:02 +0700
Chương 16
M
ột người đàn ông đeo kính, xách năm cân xương lợn, hai cân rưỡi đậu tương, một cân đậu xanh và nửa cân hoa cúc, mồ hôi mồ kê nhễ nhại đến nhà Hứa Ngọc Lan. Hứa Ngọc Lan không biết người đó là ai, hết nhìn anh ta để xuống bàn những món ăn lỉnh kỉnh xách trên tay, lại nhìn anh ta kéo áo lót lau sạch mồ hôi trên mặt, rồi lại nhìn anh ta cầm cốc nước to đùng chị để nguội trên bàn uống ừng ực một hơi hết sạch. Người đàn ông đeo kính uống nước xong, nói với Hứa Ngọc Lan:
Chị là Hứa Ngọc Lan, tôi biết chị, mọi người đều gọi chị là Tây Thi bánh quẩy. Chồng chị là Hứa Tam Quan, tôi cũng biết. Chị biết tôi là ai không? Tôi là chồng của Lâm Phân Phương, Lâm Phân Phương ở Nhà máy tơ, cùng một nhà máy, một phân xưởng với chồng chị, vợ tôi ra bờ sông giặt quần áo, giặt xong đứng dạy bị ngã, gẫy chân phải…
Hứa Ngọc Lan hỏi xen vào:
Tại sao ngã?
Dẫm phải một miếng vỏ dưa hấu.
Người đàn ông đeo kính hỏi Hứa Ngọc Lan:
Hứa Tam Quan đâu?
Anh ấy đi vắng – Hứa Ngọc Lan đáp - Nhà tôi đi làm ở nhà máy tơ, cũng sắp về ngay bây giờ.
Sau đó, nhìn xương lợn, đậu tương và các thứ để trên bàn, Hứa Ngọc Lan nói với anh ta:
Trước kia anh chưa khi nào đến nhà tôi, anh Hứa Tam Quan cũng chưa bao giờ nói đến anh, lúc anh vừa đến,tôi nghĩ bụng con người này là ai, tại sao lại đem biếu chúng tôi nhiều thứ thế, anh nhìn kìa, mặt bàn bày kín gần hết, không còn chỗ mà để.
Người đàn ông đeo kính nói:
Không phải tôi đem biếu gia đình chị những thứ này, đây là những thứ Hứa Tam Quan biếu vợ tôi Lâm Phân Phương.
Hứa Ngọc Lan hỏi:
Hứa Tam Quan biếu vợ anh ư? Vợ anh là ai?
Tôi vừa nói rồi, vợ tôi là Lâm Phân Phương.
Tôi biết rồi – Hứa Ngọc Lan nói – Chính là chị Lâm béo của Nhà máy tơ.
Người đàn ông đeo kính nói xong câu ấy không nói gì thêm, anh ngồi cạnh cửa nhà Hứa Ngọc Lan, yên ắng như một cây gỗ lặng gió, anh nhìn ra ngoài cổng, chờ Hứa Tam Quan về, cứ để mặc một mình Hứa Ngọc Lan đứng cạnh bàn, hết nhìn xương lợn, nhìn đậu tương, lại nhìn đậu xanh và hoa cúc, ngớ người chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao.
Hứa Ngọc Lan nói với anh ta, lại hình như nói với mình:
- Tại sao anh Hứa Tam Quan lại biếu quà vợ anh? Mà một khi đã biếu lại biếu nhiều thế, xếp gần kín mặt bàn, có đến năm cân xương lợn, hai đến hai cân rưỡi đậu tương, một cân đậu xanh, còn có cả nửa cân hoa cúc. Anh ấy biếu vợ anh nhiều thứ thế…
Hứa Ngọc Lan chợt hiểu ra:
Chắc chắn Hứa Tam Quan đã ăn nằm với vợ anh này.
Hứa Ngọc Lan nói toáng lên:
- Đồ phá gia chi tử Hứa Tam Quan, thường ngày anh ta kẹt xỉ hơn ai hết, tôi xé một vuông vải, anh ta xót ruột hàng nửa năm, thế nhưng một khi biếu quà vợ người khác, anh ta lại biếu nhiều thế này, nhiều tới mức tôi bấm ngón tay đếm không xuể…
Sau đó, Hứa Tam Quan về đến nhà. Trông thấy một người đàn ông đeo kính đang ngồi ở cửa, Hứa Tam Quan nhận ra anh ta là chồng của Lâm Phân Phương, thế là đầu anh bừng bừng choáng váng. Bước vào cửa, nhìn thấy một đống thức ăn chất trên bàn, đầu anh lại bừng bừng choáng váng. Quay sang nhìn Hứa Ngọc Lan, Hứa Ngọc Lan cũng đang xỉa xói anh, anh thầm nghĩ, mình sắp sửa toi đời.
Lúc này, người đàn ông đeo kính đứng lên, đi ra ngoài, nói với bà con hàng xóm láng giềng của HứaTam Quan:
Mời bà con vào đây, tôi có chuyện xin thưa với bà con, bà con vào trong này, các cháu cũng vào đi, bà con hãy nghe tôi nói…
Người đàn ông đeo kính chỉ những thử để trên bàn nói với bà con hàng xóm láng giềng của Hứa Tam Quan:
Bà con ai ai cũng nhìn thấy các thứ xương lợn, đậu tương, đậu xanh để trên bàn phải không? Còn có cả nửa cân hoa cúc, bị đống xương che khuất bà con không nhìn thấy, những thứ này Hứa Tam Quan đã đem biếu vợ tôi, vợ tôi là Lâm Phân Phương, rất đông người trong thành phố đều biết cô ấy, chắc bà con cũng biết cô ấy? Vâng, tôi đã trông thấy bà con gật đầu. Vợ tôi cùng làm việc với Hứa Tam Quan trong nhà máy tơ, lại cùng một phân xưởng. Khi ra bờ sông giặt quần áo, vợ tôi bước trượt, bị ngã gẫy chân. Hứa Tam Quan đã đến nhà thăm vợ tôi, người ta đến thăm vợ tôi, ai cũng chỉ ngồi một lát, nói dăm ba câu rồi về, nhưng gã Hứa Tam Quan đến thăm vợ tôi lại leo lên giường, gã đã cưỡng hiếp vợ tôi. Bà con thử nghĩ xem, vợ tôi còn bị gẫy một bên chân….
Hứa Tam Quan lúc này đã lên tiếng bác lại:
Không phải cưỡng hiếp…
Đúng là cưỡng hiếp.
Người đàn ông đeo kính đốp chát đanh thép như đinh đóng cột, sau đó anh nói với bà con hàng xóm của Hứa Tam Quan:
Bà con bảo có phải thế không? Vợ tôi gẫy một chân, liệu có đẩy nổi gã không? Hễ cử động một cái là vợ tôi đau lâu lắm, bà con thử nghĩ xem, liệu vợ tôi có đẩy nổi gã không? Ngay đến một người đàn bà gẫy chân, mà gã Hứa Tam Quan cũng không buông tha, bà con bảo, có phải hắn không bằng loài cầm thú?
Bà con lối xóm không ai trả lời câu hỏi của người đàn ông đeo kính, ai ai cũng nhìn Hứa Tam Quan với con mắt hiếu kỳ, chỉ có Hứa Ngọc Lan đứng ra tán thành lời nói của anh kia, chị thò tay bẹo tai Hứa Tam Quan:
Anh đúng là không bằng loài cầm thú, anh đã bôi tro trát trấu lên mặt tôi, anh đã khiến tôi từ nay về sau còn mặt mũi nào mà làm người nữa?
Người đàn ông đeo kính nói tiếp:
Gã Hứa Tam Quan cưỡng hiếp xong vợ tôi, liền mua những thứ nào xương lợn, nào đậu tương, đậu xanh biếu vợ tôi, vợ tôi đúng là còn bị gã bịt miệng. Nếu tôi không nhìn thấy một đống tướng những thứ này, thì đúng là tôi vẫn không biết vợ mình đã ăn nằm với kẻ khác. Trông thấy một đống tướng những thứ này, tôi biết ngay có chuyện ở bên trong, nếu tôi không đập bàn tra hỏi mãi, vợ tôi đâu có chịu nói ra.
Nói đến đây, người đàn ông đeo kính bước đến cạnh bàn thu dọn những khúc xương và đậu tương đậu xanh cho vào túi, khoác lên vai, nói với bà con hàng xóm của Hứa Tam Quan:
Hôm nay tôi mang những thứ này đến đây, là để cho bà con xem, cũng là để cho bà con biết, Hứa Tam Quan là người như thế nào, từ nay về sau bà con ai ai cũng phải đề phòng gã, gã là một con sói máu gái, nhà nào mà chẳng có đàn bà? Nhà nào cũng phải hết sức cẩn thận.
Người đàn ông đeo kính mang năm cân xương lợn, hai cân năm lạng đậu tương, một cân đâụ xanh và nửa cân hoa cúc về nhà.
Trong lúc này Hứa Ngọc Lan đang mải chửi mắng Hứa Tam Quan, đồng thời còn lấy tay véo mặt chồng, không để ý người đàn ông đeo kính đang nói gì, khi chị quay đầu nhìn trên bàn không còn thứ gì, người đàn ông đeo kính đã bỏ đi, chị lập tức chạy đuổi theo, nói với ở sau lưng:
Ơ kìa, anh quay lại, sao lại mang thức ăn nhà tôi đi?
Người đàn ông đeo kính bỏ ngoài tai lời chị, cứ nghênh ngang cắm đầu cắm cổ đi, không thèm ngoái lại. Hứa Ngọc Lan chỉ cái bóng sau lưng anh ta chửi đổng:
Trên đời sao lại còn có kẻ mặt dầy mày dạn đến thế không biết, đã lấy của người ta, lại còn đi nghênh nga nghênh ngang.
Hứa Ngọc Lan chửi một thôi một hồi, trông thấy người đàn ông đeo kính đã đi xa, mới quay người lại, nguýt chồng một cái, hễ nhìn thấy chồng, là người chị thừ ra, chị ngồi phịch xuống ngưỡng cửa, chị vừa lau nước mắt, vừa kể lể với bà con hàng xóm:
Cái nhà này sắp sửa đi đời nhà ma, người ta nước mất nhà tan, chúng tôi thì nước chưa mất, nhà đã tan, đầu tiên là ông Phương thợ rèn đến bắt nợ, chưa được một tháng lại sinh ra một tên giặc nhà, Hứa Tam Quan đúng là kẻ không bằng loài cầm thú, ngày thường keo kẹt khét tiếng, tôi xé một vuông vải, anh ta xót ruột sáu tháng liền, nhưng lại cho con Lâm béo vục và vục vịch, cái con mụ béo rửng mỡ động cỡn kia, những năm cân xương lợn, hai cân rười đậu tương, đậu xanh cũng không dưới một cân, lại còn cả hoa cúc, tốn biết bao nhiêu là tiền?
Nói đến đây, Hứa Ngọc Lan chợt nghĩ đến điều gì, chị đứng phắt dạy, quay người nói với Hứa Tam Quan:
- Anh lấy trộm tiền của tôi, anh lấy trộm tiền của tôi cất ở đáy hòm, đấy là số tiền tôi giành giụm từng xu từng hào, gom góp suốt mười năm giời, tâm huyết mười năm giời của tôi, anh đã thó đi cho con mụ béo…
Hứa Ngọc Lan vừa nói vừa chạy đến trước hòm, mở hòm ra lục soát một hồi, tiếng chị im dần, chị đã tìm thấy tiền của mình. Khi chị đóng hòm, đã nhìn thấy Hứa Tam Quan đóng cửa. Hứa Tam Quan không để cho bà con hàng xóm nhìn vào trong nhà, sau đó đứng tại chỗ, cười lấy lòng Hứa Ngọc Lan, trong tay còn cầm ba mươi đồng, ba mười đồng xoè trong tay như những con bài tú lơ khơ, Hứa Ngọc Lan bước đến cầm ba mươi đồng tiền, khẽ hỏi chồng:
- Tiền ở đâu ra thế này?
Hứa Tam Quan cũng khẽ đáp:
- Tiền bán máu.
- Anh lại đi bán máu.
Hứa Ngọc Lan kêu lên, sau đó lại khóc, vừa khóc vừakể lể:
Tại sao ngày ấy tôi lấy anh? Tôi chịu khổ chịu mệt sống với anh mười năm, sinh cho anh ba đứa con trai, có khi nào vì tôi mà anh bán một lần máu? Không ngờ anh là kẻ lòng lang dạ sói, anh bán máu chỉ là để biếu con mụ béo ị động cỡn những thứ xương lợn….
Lúc này Hứa Tam Quan vỗ vai vợ hỏi:
Cô đẻ cho tôi ba đứa con trai bao giờ? Nhất Lạc là con trai của ai? Tôi bán máu trả nợ cho ông Phương thợ rèn, tôi đã vì ai hả?
Hứa Ngọc Lan bỗng chốc tịt ngóp, sau khi nhìn chồng một lúc, chị tra hỏi:
Anh nói đi, chuyện giữa anh và con mụ Lâm béo là thế nào? Một con đàn bà béo đần đẫn như cái thùng phuy, anh cũng muốn xơi à?
Hứa Tam Quan dơ tay vuốt mặt mình, nói:
Cô ấy gẫy chân, tôi đi thăm cô ấy, cũng là chuyện thường tình của con người…
Chuyện thường tình của con người cái con khỉ gìó - Hứa Ngọc Lan nói – Anh leo lên giường của người ta, cũng là chuyện thường tình của con người à? Anh nói tiếp đi.
Hứa Tam Quan nói:
Tôi thò tay bóp chân cô ấy, hỏi cô ấy đau ở đâu…
Bóp ở bắp chân, hay ở đùi?
Đầu tiên ở bắp chân, sau đó bóp lên đùi.
Anh là kẻ không biết xấu hổ- Hứa Ngọc Lan dơ tay xỉa xói vào mặt chồng – Sau đó thì sao nữa? Sau đó anh đã làm gì?
Sau đó – Hứa Tam Quan ngần ngừ một lát, nói tiếp - Sau đó tôi bóp vú cô ấy.
ái à - Hứa Ngọc Lan kêu lên - Anh là kẻ đểu cáng, tại sao anh lại đi học thằng cha Hà Tiểu Dũng khốn nạn?