Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: Marc Levy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4518 / 169
Cập nhật: 2019-03-13 21:52:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
aul và Mia bị dựng dậy khỏi giường bởi tiếng chuông điện thoại.
- Khốn kiếp! anh kêu lên khi nhìn đồng hồ trên ti vi chỉ 10 giờ.
Cô Bak ngại lắm nhưng cuộc gặp đầu tiên trong ngày lẽ ra đã phải bắt đầu từ nửa giờ trước…
Paul nhặt quần đùi ở chân rèm.
… phóng viên tờ nhật báo Chosun đang chờ anh…
Anh vớ lấy quần dài trên ghế bành rồi vừa mặc vào vừa nhảy lò cò về phía tủ com mốt.
… trong một phòng khách và anh ta đang bắt đầu sốt ruột vì phải đợi lâu.
Chiếc sơ mi đã bị xé rách, Mia chạy về phía tủ quần áo rồi quăng cho anh một chiếc sơ mi sạch.
… bạn đồng nghiệp của anh ta làm việc cho tờ Elle phiên bản Hàn vừa tới…
- Cái áo này màu xanh mà! Paul thì thào.
… và cần xuất phát đúng giờ để tới phòng thu của đài truyền thanh KBS…
- Cái áo đó rất hợp để lên báo! Mia nói khẽ.
… Cô Bak đã chuyển được cuộc gặp mặt với phóng viên mục thời luận tờ Movie Week sau cuộc gặp với tờ nhật báo Hankyoreh…
Paul cài cúc sơ mi.
… tờ nhật báo vốn nổi tiếng vì ủng hộ chính sách mở cửa của chính phủ đối với Bắc Triều Tiên.
Mia cởi cúc áo của Paul để cài lại từng nút vào đúng khuyết.
… rồi sau đó, sẽ có một cuộc gặp gỡ công khai…
- Giày của anh đâu nhỉ?
- Một chiếc dưới tủ com mốt, chiếc kia ở phòng ngoài!
… với các sinh viên trên sân khấu lớn của Hội chợ sách.
Cô Bak đã thông báo xong chương trình của một ngày dài dằng dặc mà không cần dừng lại lấy hơi.
- Cô cứ bình tĩnh nhé, tôi đang ở trong thang máy rồi!
- Đồ dối trá, chạy đi, chút nữa em sẽ gặp anh.
- Ở đâu thế?
- Ngay trước khi anh tới đài phát thanh.
Cánh cửa phòng khách sạn khép lại. Trong hành lang vang lên một tiếng loảng xoảng kinh khiếp và giọng Paul chửi thề đủ thứ.
Mia ló đầu ra thì nhìn thấy một chiếc bàn gắn bánh xe đang nằm ngang hành lang, những thứ nằm trên bàn đã rơi tung tóe dưới sàn.
- Anh không sao chứ? cô hỏi khi nhìn thấy Paul lồm cồm đứng dậy.
- Mọi chuyện đều ổn, quần áo không bị dây bẩn và anh hầu như không tự làm mình đau.
- Khẩn trương nào! cô ra lệnh.
Quay về phòng, cô tiến về phía cửa sổ rồi ngắm nhìn thành phố dưới bầu trời xám xịt. Cô lấy điện thoại từ trong túi xách rồi bật máy. Mười ba tin nhắn xuất hiện trên màn hình. Tám tin của Creston, bốn tin của David và một tin của Daisy. Mia quẳng điện thoại xuống giường rồi gọi bữa sáng, báo cho phục vụ phòng biết có một số thứ cần thu dọn ngoài hành lang.
***
Từ đại sảnh, cô Bak dẫn Paul bước vội sang phòng kế bên.
- Một tách cà phê được chứ? anh năn nỉ.
- Đang chờ sẵn trên bàn anh rồi, anh Barton, anh sẽ không giận tôi nếu nó chỉ còn âm ấm chứ?
- Có thứ gì ăn không?
- Anh không thể vừa nói vừa nhai được, như vậy trông sẽ khó coi lắm!
Cô ta đưa anh vào phòng, Paul xin lỗi phóng viên. Cuộc phỏng vấn bắt đầu.
Anh cảm thấy một cảm xúc kỳ lạ khi chiếm hữu câu chuyện của Kyong. Càng lạ hơn nữa vì đôi giày anh vừa xỏ vào đã đưa anh đi như đôi hài vạn dặm. Anh trả lời từng câu hỏi với vẻ lưu loát trôi chảy khiến bản thân anh phải kinh ngạc, điểm xuyết câu chuyện của mình bằng những suy nghĩ sâu sắc và chân thành, đến nỗi người đối thoại không khỏi nhận xét với anh rằng cuộc gặp gỡ này khiến anh ta hết sức cảm động. Và cuộc gặp với phóng viên của tờ Elle Hàn Quốc cũng diễn ra tương tự. Sau đó Paul phải chụp ảnh, nghe theo chỉ dẫn của nhiếp ảnh gia đã chụp anh liên tục trong suốt buổi phỏng vấn. Người ta yêu cầu anh ngồi xuống bên một chiếc bàn, khoanh tay lại, dang tay ra, kê dưới cằm, mỉm cười, không cười nữa, nhìn ra xa, nhìn sang phải, sang trái. Cô Bak giúp anh thoát khỏi công việc tạo dáng ấy bằng cách thông báo những cuộc hẹn khác đang chờ họ.
Nữ trợ lý báo chí đang đẩy anh ra xe thì Paul thoát được và chạy ùa về phía quầy lễ tân.
- Làm ơn gọi lên phòng tôi giúp, anh yêu cầu nhân viên lễ tân.
- Anh Barton à, cô ấy đã để lại tin nhắn cho anh đây. Cô ấy đã ngủ lại sau khi anh đi khỏi và…
Paul chồm người qua quầy chỉ tay vào tổng đài điện thoại.
- Gọi cho cô ấy ngay đi, ngay bây giờ!
Cô Bak giậm chân sốt ruột còn Mia vẫn không nhấc máy.
- Chắc cô ấy đang tắm, nhân viên lễ tân tiếp lời, lát nữa cô ấy sẽ gặp lại anh tại Hội chợ sách. Tôi sẽ cho cô ấy biết giờ diễn ra cuộc gặp của anh.
Nữ trợ lý báo chí hứa với anh sẽ làm những gì cần thiết. Cô ta sẽ cử một tài xế tới đón cộng sự của anh, và khi nói đến đây, cô ta bèn húng hắng ho.
Paul đặt lại ống nghe lên kệ rồi đi theo cô Bak mà hồn như chết lặng. Anh bỗng quay phắt lại, thò tay vào cốc đựng kẹo đặt trên quầy rồi ních cho đầy túi áo.
Một tiếng trôi qua trong phòng thu của đài truyền thanh KBS đối với anh dài như cả thế kỷ, nhưng anh chắc thắng suốt cuộc phỏng vấn. Những câu trả lời của anh giàu sức thuyết phục hơn, cảm xúc mà anh gợi lên khi kể về cuộc đời của các nhân vật trong cuốn tiểu thuyết, càng thấy rõ ở những người cùng trò chuyện. Ngay đến cô Bak cũng rơm rớm nước mắt.
- Anh tuyệt lắm, cô trấn an anh khi rời khỏi tòa nhà rồi mời anh ngồi lên chiếc limousine.
Người ta hộ tống anh, từ lối vào Dinh Quốc hội tới tận bục, đằng trước là hai trăm chiếc ghế đã được các sinh viên tới nghe bài nói chuyện của anh ngồi kín.
Khi người dẫn chương trình giới thiệu Paul với công chúng của anh, sự hoan nghênh nhiệt liệt mà đám đông dành cho anh khiến anh cảm thấy vô cùng bấn loạn. Anh chờ Mia, đôi mắt anh di chuyển từ hàng ghế này sang hàng ghế khác khi những câu hỏi đầu tiên của cử tọa nhắc anh nhớ tới vai diễn của mình.
Paul diễn vai này với vẻ nhiệt thành hầu như đã mang nặng tính chiến đấu. Anh tố cáo, lên án, áp chế những con quái vật của chế độ cực quyền, chỉ trích sự trơ ỳ của các nền dân chủ. Anh được cử tọa vỗ tay tán thưởng nhiều lần.
Cơn hăng hùng biện đang kéo anh đi quá trớn tới độ không thể kiểm soát thì bỗng dưng anh ngưng bặt khi đang nói dở một câu. Ánh mắt anh vừa bắt gặp ánh mắt Eun-Jeong, tức Kyong. Ngồi ở hàng ghế cuối, cô đang mỉm cười nhìn anh, nụ cười khiến suy nghĩ của anh không còn liền mạch nữa.
Nép đằng sau một cây cột, Mia cũng đang mỉm cười, dịu dàng và bình thản.
Cô không rời mắt khỏi Paul, cảm động khi công chúng tung hô anh và không còn nhìn thấy anh đâu nữa khi các sinh viên ùa đến xin chữ ký của anh.
Vì từng trải qua nhiều lần, cô đoán ra được cơn hưng phấn mà anh hẳn đang cảm thấy giữa đám đông kia.
Kyong là người cuối cùng tiến lại gần bục.
***
- Mia vẫn chưa tới sao? Paul hỏi cô Bak đang chờ anh trước cửa phòng khách nhỏ nơi anh vào ngồi nghỉ.
- Cộng sự của anh đã có mặt trong khán phòng, cô ta đáp rồi chỉ chỗ ban nãy Mia đứng, nhưng cô ấy muốn được đưa về khách sạn trước.
- Khi nào?
- Tôi nghĩ cách đây chừng hơn một tiếng, trong khi anh đang trò chuyện cùng cô Eun-Jeong.
Lần này, chính Paul dẫn trợ lý báo chí vội vã tiến về phía chiếc limousine.
Anh băng nhanh qua đại sảnh khách sạn, chạy về phía thang máy, rồi trong hành lang, dừng khựng lại trước cửa phòng để chỉnh lại trang phục, vuốt lại tóc cho thẳng thớm, rồi mở cửa phòng.
- Mia?
Anh tiến vào tận phòng tắm. Chiếc bàn chải đánh răng của Mia không còn cắm trong cốc nữa, túi đựng đồ trang điểm của cô cũng không còn trên bệ nữa.
Paul quay vào phòng ngủ và nhìn thấy một mẩu giấy nhắn để trên chiếc gối ôm.
Paul,
Cảm ơn anh vì đã xuất hiện, cảm ơn vì tâm trạng hân hoan của anh, vì những khoảnh khắc điên rồ của anh, vì chuyến đi bất ngờ này đã bắt đầu bằng một chuyến đi dạo trên nóc nhà Paris. Cảm ơn vì đã thắng trong vụ cá cược bất khả nhằm khiến em bật cười và tặng cho em những ký ức mới.
Tối nay hai con đường của chúng ta tách khỏi nhau, những ngày bên anh vừa qua là một phép mầu.
Em hiểu tình huống nan giải mà anh đang phải đương đầu và điều anh đang cảm thấy. Sống một cuộc sống khác với cuộc sống của cô ấy, yêu ý niệm về hạnh phúc thay vì ôm ấp cô ấy, không còn biết ta là ai nữa. Nhưng anh đâu có lỗi gì trong sự chiếm đoạt ấy, còn em, em kông biết phải khuyên anh thế nào. Bởi vì anh yêu cô ấy, bởi vì sự phản bội của cô ấy thật tuyệt vời nếu không muốn nói là hào hùng, anh phải tha thứ cho cô ấy. Có lẽ rốt cuộc chính như thế mới là yêu thực sự. Học cách tha thứ, không chút dè dặt và nhất là không hối tiếc. Đặt ngón tay lên bàn phím, xóa những trang xám ngắt để viết lại mọi thứ bằng rực rỡ sắc màu. Hay hơn nữa là đấu tranh để mọi chuyện kết thúc tốt đẹp.
Anh hãy bảo trọng, ngay cả khi câu này không muốn nói lên gì nhiều nhặn, nếu không phải là em nhớ những khoảnh khắc chúng ta đồng lõa.
Em nóng lòng muốn đọc những gì xảy đến cho nữ danh ca của chúng ta. Anh hãy mau xuất bản câu chuyện về cô ấy nhé.
Chúc cho cuộc sống của anh luôn tươi đẹp, anh xứng đáng với điều ấy.
Bạn anh,
Mia
TB: Về chuyện xảy ra hôm qua và trong tương lai, anh đừng có lo, những chuyện ấy không tính đâu.
- Em chẳng hiểu gì hết, chính cô ấy mới không tính nữa, Paul lẩm bẩm khi gấp tờ giấy lại.
Anh chạy ra hành lang rồi xuống quầy lễ tân.
- Cô ấy đi từ khi nào? anh vừa thở hổn hển vừa gạn hỏi nhân viên lễ tân.
- Tôi không thể nói chính xác được, anh chàng này đáp. Cô ấy đã nhờ chúng tôi gọi một chiếc xe.
- Để đi đâu?
- Ra sân bay.
- Chuyến bay nào?
- Tôi không biết. Chúng tôi không phụ trách đặt vé.
Paul quay ra phía hai cánh cửa kính. Dưới mái hiên, cô Bak đang chuẩn bị ngồi vào chiếc limousine. Anh chạy ùa ra ngoài, gạt cô ta sang bên rồi ngồi vào ghế phụ lái.
- Tới sân bay, sảnh xuất phát các chuyến bay quốc tế, anh sẽ nhận được khoản tiền boa lớn nhất đời nếu lái thật nhanh.
Tài xế nhanh chóng cho xe khởi động và cô Bak đang gõ vào cửa kính chỉ kịp nhìn thấy chiếc limousine chạy vút đi trên đại lộ.
Chính anh sẽ khiến em phải ngạc nhiên khi xuất hiện trên chuyến bay đó, và nếu gã ngồi cạnh em không muốn nhường chỗ cho anh, anh sẽ nhét giẻ vào miệng gã rồi tống gã vào khoang hành lý. Anh sẽ không sợ nữa, ngay cả khi máy bay cất cánh, chúng ta sẽ bằng lòng với những khay đồ ăn, nếu em đói quá anh sẽ nhường luôn cho em khay của anh. Chúng ta sẽ cùng xem một bộ phim và lần này chuyện đó sẽ tính. Chuyện đó sẽ quan trọng hơn tất cả những cuốn tiểu thuyết anh chưa từng viết.
Tài xế điều khiển chiếc limousine luồn lách giữa dòng xe cộ nhưng xe càng tiến vào vùng ngoại ô thì đường cao tốc lại càng ùn tắc.
- Đúng vào giờ cao điểm, anh ta lên tiếng. Tôi có thể thử một lộ trình khác nhưng hoặc là thoát tắc đường hoặc là xa gấp đôi.
Paul nài nỉ anh ta làm sao cho tốt nhất.
Ngồi xóc nẩy ở khoang sau chiếc limousine, anh nhẩm lại những gì anh sẽ nói với Mia khi gặp lại cô: những quyết định của anh, những gì anh đã nói với Kyong, người trên thực tế tên là Eun-Jeong, và người, còn hơn một dịch giả, là nhà xuất bản thực sự của anh tại Hàn Quốc.
***
Chín mươi phút sau, Paul thanh toán tiền xe cho tài xế.
Anh bước vào sảnh sân bay và nhìn bảng niêm yết những chuyến khởi hành. Trên đó không hiển thị chuyến bay nào tới Paris.
Tại quầy Air France, tiếp viên hàng không thông báo với anh rằng chuyến bay đã cất cánh được nửa giờ. Anh vẫn còn một ghế trống trên chuyến bay ngày hôm sau.
Chuyện Chàng Nàng Chuyện Chàng Nàng - Marc Levy Chuyện Chàng Nàng