Nguyên tác: The God Of Small Things
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:50 +0700
16.Mấy Giờ Sau
B
a đứa trẻ trên bờ sông. Một cặp sinh đôi và đứa kia có chiếc tạp dề bằng nhung kẻ mầu hoa cà in chữ Holiday! bằng kiểu chữ nghiêng, vui tươi.
Những chiếc lá ướt át trên cây toả sáng lung linh như dát bằng kim loại. Những bụi tre đằng ngà vàng óng rủ xuống sông như thương khóc trước cho chuyện mà chúng biết sắp xảy ra. Dòng sông đen thẫm và êm ả. Không một dấu hiệu nó sẽ dâng cao và hung hãn.
Estha và Rahel kéo con thuyền khỏi bụi cây mà các em vẫn giấu. Những mái chèo Velutha làm để trong một hốc cây. Chúng thả thuyền xuống nước rồi giữ thật chặt cho Sophie Mol trèo vào. Chúng có vẻ tin vào bóng tối và đi lên đi xuống trên những bậc đá lấp lánh chắc chân như những chú dê non.
ụt rè hơn. Một nỗi sợ hãi thoáng qua ẩn trong những bóng tối bao quanh em. Em có một cái túi vải đeo chéo qua ngực, đựng thức ăn lấy trong tủ lạnh. Bánh mì, bánh ngọt, bánh bích qui. Hai đứa trẻ sinh đôi, lòng nặng trĩu vì những lời nói của mẹ - Nếu không vì chúng mày tao đã chẳng ở đây. Đáng lẽ tao phải tống chúng mày vào trại trẻ mồ côi từ lúc chúng mày ra đời. Chúng mày là những tảng đá đeo quanh cổ tao -, nên chẳng mang thứ gi. Nhờ cái việc gã Nước cam Nước chanh đã làm với Estha, các em đã trang bị một Ngôi nhà cho mình cách xa Ngôi nhà Ayemenem. Trong suốt hai tuần, kể từ lúc Estha khuấy chỗ mứt đỏ thắm và Nghĩ ra Hai Ý tưởng, các em đã khuân đến Những thứ Dự phòng Chủ yếu: diêm, khoai tây, một cái chảo đã mòn, một con ngỗng bơm phồng, những đôi tất ngắn có những ngón chân tách riêng, nhiều mầu, những cái bút bi có xe buýt của London và con koala Qantas có cặp mắt đã long ra.
- Nhỡ Ammu tìm ra chúng mình và nài nỉ chúng mình trở về thì sao?
- Lúc ấy chúng mình sẽ về. Nhưng chỉ khi nào mẹ nài nỉ thôi.
Estha động lòng trắc ẩn.
Hai đứa trẻ thuyết phục Sophie Mol về việc cần thiết phải đi cùng các em. Nếu vắng mặt bọn trẻ, vắng cả bọn, người lớn càng thương xót nhiều hơn. Như thế sẽ thực sự làm họ lo lắng, giống những người lớn ở Hamelin sau khi Pied Piper đã mang tất cả trẻ con đi. Họ sẽ đi tìm khắp nơi, và chỉ khi nào họ tin là chúng đã chết, chúng mới về nhà, đại thắng. Chúng sẽ giá trị hơn, được yêu thương hơn và cần thiết hơn bao giờ hết. Sophie Mol có lý lẽ riêng là nếu em ở lại, có thể sẽ bị mọi người hành hạ và buộc phải tiết lộ chỗ chúng trốn.
Estha đợi Rahel vào thuyền xong mới vào chỗ. Em cưỡi lên con thuyền như trong trò chơi bập bênh. Em dùng hai chân đẩy con thuyền khỏi bờ. Lúc đã tròng trành ở chỗ nước sâu hơn, các em bắt đầu bơi chếch, ngược dòng, như Velutha đã dạy. (“Nếu các cháu muốn đến nơi nào, phải nhằm nơi đó làm đích”).
Trong bóng tối mịt mùng, chúng không thể thấy chúng đã ở sai làn trên một con đường im ắng, đầy ắp xe cộ bị nghẹt hết tiếng động. Những cành cây, những khúc gỗ, những thân cây, đang lừ lừ lao đến chỗ chúng.
Đi qua chỗ Sâu Thực sự, cách bờ bên kia có vài mét, chúng va phải một khúc gỗ đang trôi và con thuyền nhỏ lật úp. Chuyện này vẫn xảy ra trong những huyến vượt sông trước kia, chúng thường bơi sau con thuyền, dùng nó như một cái phao nổi, đẩy đến bờ. Lần này, chúng không thể trông thấy con thuyền trong đêm tối. Nó đã bị cuốn theo dòng. Chúng hướng vào bờ, và ngạc nhiên thấy mất nhiều công đến thế mới đi được một quãng ngắn.
Estha cố túm được một cành cây thấp xoà xuống mặt nước. Em nhô lên, nhìn xuyên bóng tối xem có thể thấy con thuyền đâu không.
- Anh chẳng nhìn thấy gì hết. Nó mất rồi.
Rahel, người đầy bùn loãng, leo lên bờ và chìa tay kéo Estha khỏi mặt nước. Mất mấy phút để thở và hiểu ra chuyện mất thuyền. Tiếc vì nó đã trôi qua.
- Hỏng hết thức ăn mất - Rahel nói với Sophie Mol và chỉ thấy im lặng. Một sự im lặng đang cuồn cuộn chảy, cá đang bơi.
- Sophie Mol? - em thì thào với dòng sông cuồn cuộn - Chúng tôi ở đây! Ở đây! Gần cái cây Illimba!
Không có tiếng trả lời.
Trong tim Rahel, con ngài của Pappachi xoè đôi cánh ảm đạm.
Xoè ra.
Cụp vào.
Nhấc chân.
Lên.
Xuống.
Chúng chạy dọc bờ sông, gọi ầm ĩ. Nhưng Sophie Mol đã mất rồi. Đã bị cuốn trên con đường câm lặng. Xanh xám. Có cá trong đó. Có cả bầu trời và những cái cây trong đó. Và b đêm, có cả những mảnh trăng vàng tan vỡ.
Không hề có tiếng ì ầm của giông bão. Không một xoáy nước cuộn từ đáy sâu đen kịt của dòng Meenachal. Không có cá mập giám sát tấm thảm kịch.
Chỉ có sự im lặng chứng kiến nghi lễ. Một con thuyền đánh đổ hàng hóa. Một dòng sông nhận món quà tặng. Một sinh linh bé nhỏ. Một tia sáng ngắn ngủi. Bàn tay nắm chặt cái đê bằng bạc lấy khước.
Lúc bốn giờ sáng, trời vẫn tối, hai đứa trẻ người đầy bùn, kiệt sức và quẫn trí, xuyên qua đầm lầy đến Ngôi nhà Lịch sử. Hansen và Gretel trong câu chuyện thần thoại mà những giấc mơ của chúng cứ quanh quẩn và tái diễn mãi trong đó. Chúng nằm ngửa ở hiên sau, trên tấm chiếu cỏ, có một con ngỗng bơm phồng và con koala Qantas. Một cặp quỷ lùn ướt át, sợ đến chết lặng, đang đợi phút tận cùng của thế giới.
- Anh có nghĩ là chị ấy chết rồi không?
Estha không trả lời.
- Rồi sau này ra sao nhỉ?
- Chúng mình sẽ bị bỏ tù.
Em biết Jolly Well. Một người bé nhỏ sống trong chiếc xe tải có mui. Đum đum.
Chúng không nhìn thấy một người nữa đang nằm ngủ trong bóng tối. Đơn độc như một con sói. Một chiếc lá màu nâu trên tấm lưng đen đủi. Nó làm cho mùa mưa đến đúng lúc.