Sometimes the dreams that come true are the dreams you never even knew you had.

Alice Sebold

 
 
 
 
 
Tác giả: Martin Cruz Smith
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2020-10-27 20:23:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
urin hết sức cáu kỉnh vì Arkady không còn ngồi trong phòng đợi hạng VIP. Viên công tố đã thu xếp để được vào khu vực đó, nhưng Arkady lại từ chối phải ngồi hàng giờ chờ đợi chuyến bay về Matxcova mà chẳng có gì để giải trí, ngoài nhìn Zurin uống whiskey mạch nha nguyên chất. Zurin cho rằng đó là chút ưu ái ông ta có quyền được hưởng sau khi phải đi một quãng đường dài tới Kiev để lôi gã điều tra viên cứng đầu cứng cổ về. Tuy nhiên, Arkady đã ra ngoài và rẽ vào một quán rượu Ireland ở ngay nơi mọi người đang đổ vào sảnh chính.
Anh đã không nhìn thấy đứa trẻ nào trong suốt một tháng qua. Hiếm khi thấy bộ quần áo nào khác ngoài quân phục. Cũng chẳng đi nơi nào mà không có đám bù nhìn hình thoi ở Chernobyl. Ở đây, mọi người đều cắm cúi hướng về phía trước, mắt dán vào vải sơn lót trên sàn lúc họ kéo theo hành lý với sự cân xứng quái dị. Doanh nhân thì mệt mỏi và nhăn nhúm như bộ com lê của họ, gõ liên tục vào máy tính xách tay. Các cặp đôi đi về phía nam tới Cyprus hoặc Morocco mặc những bộ đồ với màu sắc khác thường, báo hiệu một kỳ nghỉ đã hình thành trong đầu. Đàn ông đứng sững trước bảng thông tin các chuyến bay và mặc dù mặt trời buổi sáng đã tỏa ánh nắng xuống qua mái sảnh bằng kính, thì từ cách họ đang nhìn chăm chú, Arkady vẫn có thể thấy rằng với họ giờ mới là nửa đêm. Thật thú vị.
Sau những căn hộ trống trải ở Pripyat, một gia đình có vẻ thật kỳ quặc. Một đứa bé đang gào khóc và đấm liên tục vào thanh chắn ở ghế đẩy. Một đứa khác vẫn đang mặc tã lót, và chập chững biết đi. Một cặp sinh đôi với cái đầu tròn cùng cặp mắt xanh rõ nét nắm tay nhau đi dạo. Một cậu bé Ấn Độ hoặc Pakistan được ấp trong cái chăn giống như một hoàng tử của người mẹ bé nhỏ của nó. Một rạp xiếc thực thụ.
“Vui vẻ chứ?” Zurin hỏi thăm. “Cậu lảng tránh cho đến khi tôi phải tự mình tới đây và lôi cậu về. Cậu hành động như thể đang trong kỳ nghỉ ấy.”
“Vậy ra đó là kỳ nghỉ à?”
“Không tác dụng đâu. Tôi đã yêu cầu cậu trở về từ bảy ngày trước.”
“Nhưng lúc đó, tôi đang phải nằm viện.” Anh chìa vết bầm tím ra để chứng minh.
Tuy nhiên, Zurin vẫn có căn cứ để cằn nhằn. Ông ta đã cử Arkady tới Khu vực cấm để điều tra vụ án mạng của Timofeyev. Thực tế, viên công tố đã lập mọi rào cản để ngăn vụ điều tra thành công, nhưng rõ ràng Arkady cũng không tìm ra được kẻ nào đã cắt cổ Timofeyev. “Cậu có thể về cùng đại tá Ozhogin.”
“Chúng tôi đã có cuộc trò chuyện ngắn ngủi. Tôi muốn biết nhiều hơn về an ninh ở NoviRus nhưng ông ta lại chạy mất.”
“Ozhogin đã cho thấy ông ta là một điều đáng thất vọng. Tuy nhiên, không ai tệ hơn cậu. Đây, cái này được gửi đến văn phòng ngày hôm qua.” Zurin búng cái gì đó đập thẳng vào ngực Arkady và rơi vào lòng anh.
“Gì thế?”
“Một tấm bưu thiếp.”
Mặt trên là ảnh những người du mục trong áo choàng màu xanh cưỡi lạc đà đi trên cát sa mạc. Mặt sau là tên, địa chỉ văn phòng của Arkady cùng lời nhắn, ‘Rẻ hơn cho hai người!’.
“Một tấm bưu thiếp từ Morocco,” Arkady thêm vào.
“Tôi thấy rồi. Nó có nghĩa là gì? Ai đã gửi nó?”
“Tôi không biết. Không có chữ ký.”
“Cậu không biết à? Một tin nhắn mã hóa từ Hoffman chăng?”
Arkady săm soi tấm bưu thiếp. “Nó được viết bằng tiếng Nga và bởi một bàn tay Nga.”
“Đừng bận tâm.” Zurin nghiêng người về trước. “Cậu không cảm thấy buồn bực vì vụ điều tra án mạng của Timofeyev không đi tới đâu à? Cậu được cử tới đây để xử lý vụ án và trở về mà không có tí ti kết quả nào. Lấy gì để khẳng định cậu là một điều tra viên cao cấp chứ?”
“Khối lượng.”
“Đồng ý. Tại sao cậu không thưởng thức thêm một chai bia Ireland nữa, trong lúc tôi ngó qua cửa hàng miễn thuế xem có thể đào bới được loại xì gà nào tử tế không? Nhưng cậu phải ngồi đây.”
Arkady gật đầu. Anh chuyển sự chú ý sang đoàn người đang nối gót nhau đi. Một cậu bé bước chậm chạp với máy chơi điện tử trong tay. Một phụ nữ xinh đẹp ngồi trên xe lăn, hoa hồng phủ đầy trong lòng. Một nhóm nữ sinh Nhật Bản xúm xít chụp ảnh quanh hai sĩ quan quân tự vệ cùng một con chó. Các cô gái bụm miệng cười khúc khích.
Vào đêm Arkady lái xe tải của Alex tới nhà Eva, họ đã cùng quay lại Pripyat với ô tô của Eva, để bỏ chiếc xe tải ở đó. Ngày hôm sau, bốn cái xác đã được tìm thấy và lực lượng nhỏ bé của đại úy Marchenko liền bị quá tải. Đồng thời, họ cũng bị tổn hại vì ba trong bốn thi thể là người của đại úy. Các thanh tra và đội pháp y được cử đến từ Kiev, nhưng họ tiến hành khám nghiệm rất qua loa vì vùng đất này bị nhiễm phóng xạ. Một trong số mấy cái xác còn nhiễm xạ rất nặng, và một cái xác khác là người Nga bị bắn chết bởi một phát vào đầu hết sức chuyên nghiệp. Tại sao lại trùng hợp đến thế, Kiev chất vấn, án mạng tình cờ xảy ra đúng vào đêm đại tá Ozhogin dẫn đầu một nhóm người tấn công Khu vực cấm? Đó là một câu hỏi cần đến cả một cuộc đối thoại thẳng thắn mang tầm vóc quốc gia, mở cuộc điều tra không chỉ giới hạn trong nhóm tội phạm mà còn cả lực lượng dân quân tự vệ cùng cấp quản lý ở Khu vực cấm, tóm lại, cần một cái nhìn trung thực vào toàn bộ tình hình dơ dáy ở đây. Hay nhanh chóng dội sạch vấn đề xuống cống.
Arkady uống cốc bia thứ hai và mua một tờ báo để nghiên cứu. Anh đã sống ở một hành tinh khác suốt cả tháng vừa qua và sẽ là khôn ngoan nếu bắt kịp tình hình. Zurin có vẻ rất hài lòng với cửa hàng miễn thuế, chọn rượu cognac của Pháp, cà vạt lụa cùng khăn quàng có họa tiết hoa lá. Nhóm nữ sinh Nhật tụ lại với nhau và từ hướng khác, một cô bé khoảng tám tuổi, với đôi mắt to tròn cùng mái tóc đen thẳng cắt ngang vai, đi tới. Cô bé có cây đũa phép và dải lụa màu bị xoắn lại mỗi khi nó nhảy nhót. Anh đã từng thấy cô bé nhảy múa giống hệt như vậy tại Quảng trường Độc Lập ở Kiev. Con gái nha sĩ.
Arkady chộp lấy tờ báo rồi đi theo. Sảnh chờ là một bãi cắm trại gia đình, của việc ngủ nghê, nỗi lo không cạo râu, và một dãy cửa hàng lưu niệm, những cây ATM cùng quầy báo buồn tẻ nhưng san sát. Cô bé lao vào một cửa hàng bán đĩa nhạc đông đúc và anh theo dõi cô bé nhờ đầu đũa phép nhấp nhô mãi đến khi cô bé xuất hiện trở lại ở một góc với một phụ nữ trong bộ đồ du lịch kiểu Italy. Bác sĩ nha khoa Levinson. Victor đã lo lắng cho sự an toàn của vị nha sĩ, nhưng trông cô không thể hạnh phúc hơn, một phụ nữ hấp dẫn và hoàn toàn không che giấu vẻ sung sướng khi được đi du lịch. Cô bé nhận lấy một nụ hôn và lại biến mất khỏi tầm nhìn.
Chiếc đũa phép cùng dải lụa màu xuất hiện trở lại ở một quầy báo, nơi bán các loại tạp chí, nước hoa, sơn móng tay, bao cao su và aspirin. Kệ bày son môi được xếp cao ba tầng. Cô bé len lỏi qua đám đông, nắm tay một người đàn ông đang chọn kem đánh răng. Anh ta ăn mặc giống một golf thủ Mỹ với áo gió và mũ lưỡi trai. Tóc anh ta màu nâu thay vì nhuộm trắng, một chiếc nhẫn cưới thay thế chiếc nhẫn kim cương hình móng ngựa, nhưng Arkady vẫn nhận ra bờ vai nghiêng cùng quai hàm thô của Anton Obodovsky. Tuýp kem đánh răng hứa hẹn sức mạnh trắng sáng và một tuýp khác viết nụ cười trắng bóng. Chọn cái nào đây? Anton trêu chọc gì đó, làm cô bé cười rạng rỡ. Nụ cười của gã tắt dần lúc nhìn thấy Arkady bước dọc theo kệ hàng. Anton híp mắt. Gã đẩy cô bé đi với nụ hôn tạm biệt, rồi đặt lại tuýp kem đánh răng lên kệ.
Arkady đi theo kệ hàng như đang xem xét đồ dùng hóa mỹ phẩm trong nhà. “Định đi đâu à?”
“Rất xa.” Anton giữ giọng thật nhỏ.
Arkady cũng nói rất nhỏ. Anh chơi đúng luật. “Cho tôi xem hộ chiếu và vé của anh.”
“Anh không có quyền làm thế ở đây.”
“Cho tôi xem.”
Anton lôi chúng ra từ túi áo gió. Gã nuốt khan và cố gắng giữ nụ cười trong suốt thời gian Arkady đọc chúng. “Điểm cuối, Vancouver, Canada. Vợ chồng ngài Levinson và con gái. Một hộ chiếu Ukraine cùng visa nhập cư vào Canada. Anh xoay xở có được nó bằng cách nào?”
“Nhập cư theo hình thức đầu tư. Anh phải chuyển tiền vào ngân hàng của họ.”
“Anh trả tiền để mua nó.”
“Hợp pháp mà.”
“Nếu quá khứ của anh sạch sẽ. Anh thay tên họ, màu tóc và tôi tin chắc là cả hồ sơ nữa. Còn gì nữa không?”
“Có một người tên là Levinson. Ông ta vứt bỏ họ của mình.”
“Và anh đã cứu giúp à?”
“Phải. Hai năm trước. Tôi là bệnh nhân của cô ấy. Nhưng Rebecca không muốn dính dáng gì tới mafia. Chúng tôi đã kết hôn và tôi chỉ có thể tới thăm cô ấy cùng con bé một lần mỗi tháng vì tôi chẳng thể để ai lần ra, nhất là đồng bọn cũ.”
“Còn cô nhân viên, Galina?”
“Cô ấy hả? Tôi cần một lý do để quay lại văn phòng đó. Dù sao, tôi chắc chắn cô ấy đang có kỳ nghỉ tốt đẹp ở Morocco. Một cô bé tốt bụng.”
“Victor cũng nói thế.”
“Tôi đã thấy Victor và kéo anh ta chạy quanh kiểu chính sách bảo hiểm khi có một thám tử theo đuôi.”
“Anh đã gọi cho Pasha Ivanov từ nhà tù Butyrka, đó là về chuyện gì?”
“Là một cảnh báo hoặc sẽ là cảnh báo nếu ông ta nghe cuộc gọi.”
“Cảnh báo Pasha về cái gì?”
“Mọi thứ.”
“Anh phải nói rõ hơn chứ.”
“Thôi nào.”
“Để tôi giúp anh nhé. Karel Katanay. Nhân tiện, cậu ta chết rồi.”
“Tôi đã xem tin tức.” Anton buông thõng tay như thể gã quyết định chấp nhận sự trừng phạt. “Được rồi, tôi quen Karel ở Pripyat, từ khi cậu ta còn bé. Tôi biết cậu ta đã trải qua chuyện gì. Tôi nhớ cuộc di tản và cách mọi người đối xử với bất kỳ ai đến từ Pripyat như thể chúng tôi mang bệnh dịch hạch. Tôi may mắn vì là võ sĩ quyền anh nên mọi người không soi mói nhiều đến tôi. Chuyện đó rất khó khăn với Karel. Tôi nghe nhiều tin tức của cậu ta khi cậu ta còn nhỏ và sau đó im bặt cho đến vài năm trước, cậu ta đột nhiên gọi điện thông báo mình đang ở Matxcova và cần mượn một chiếc xe tải. Loại xe tải của hãng diệt côn trùng. Cậu ta chưa bao giờ nhờ vả.”
“Cậu ta có nói tại sao không?”
“Có, một diễn viên đóng thế. Trò đùa dành tặng một người bạn.”
“Và anh đã đưa xe cho cậu ta?”
“Cái gì, anh nghĩ tôi bị điên hả? Tôi sẽ mạo hiểm tương lai của bản thân và gia đình để ăn cắp một chiếc xe tải cho một người không gặp gỡ nhiều năm trời hả? Khi tôi từ chối thì cậu ta cho biết mình đến Matxcova để chăm sóc Pasha Ivanov. Cố gây ấn tượng với tôi, bảo là thậm chí còn có thể kiếm chác được gì đó. Tôi bảo cậu ta không thể kiếm chác gì ngay cả với Ivanov, không bao giờ. Cần làm gì thì tôi đã làm hết. Rồi tôi trốn vào Butyrka mãi đến khi mọi chuyện trôi qua. Tôi đã gọi cho Ivanov nhưng ông ta không bao giờ nghe máy. Tôi đã cố.”
“Và bây giờ, anh đang chạy trốn?”
“Tôi không chạy trốn. Sẽ đến lúc anh cảm thấy mình đã có đủ. Và chỉ muốn sống như những người bình thường, trong vòng pháp luật.”
“Với quá khứ tội lỗi, anh nghĩ mình có thể thoát được sao?”
“Giống thế này. Bước qua cửa. Lên máy bay. Bắt đầu lại.”
“Còn những cái đầu bị anh bẻ gãy và những người bị anh hủy hoại thì sao? Anh có nghĩ mình có thể bỏ lại họ phía sau không?”
Anton co tay thành nắm đấm. Giá bày son môi sát cạnh gã bắt đầu rung rinh. Arkady liếc ra sảnh chờ, thấy bác sĩ Levinson cùng con gái đang đứng cạnh nhau với va li hành lý, ánh mắt họ gắn vào tấm vé trên tay anh. Anh gần như có thể nhìn thấy sàn nhà mở ra dưới chân họ.
“Không,” Anton lên tiếng. “Rebecca nói tôi sẽ sống cùng họ. Những người bị tôi làm hại, họ sẽ luôn ám ảnh tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên được.”
“Cô ấy sẽ chuộc tội cho anh?”
“Có lẽ thế.”
“Renko!” Zurin vẫy tay với vẻ hết sức bối rối từ bên kia sảnh. “Chết tiệt, Renko!”
Lần đầu tiên Arkady thấy đôi mắt Anton thực sự mở lớn như thể có một món đồ nội thất gã chưa bao giờ nhìn thấy vậy. Anton thả lỏng tay và để mặc chúng lơ lửng. Arkady cảm thấy cả sảnh như bất động.
“Renko, đứng yên đó!” Zurin ra lệnh.
“Cổng B10,” Arkady đọc cổng ra máy bay của Anton. Anh trả lại vé và giấy tờ. “Nếu là anh, tôi sẽ đi ngay lập tức.” Khi Anton định nói gì đó thì Arkady đẩy anh ta đi. “Đừng nhìn lại.”
Anton quay về chỗ hai mẹ con; ở cùng họ, trông gã có vẻ con người hơn. Arkady quan sát họ thu gom hành lý, hòa vào dòng người đổ ra các cửa lên máy bay. Anton đeo kính râm mặc dù bầu trời khá ảm đạm. Cô bé vẫy tay chào.
“Renko, cậu không thể ngồi yên một chỗ hả?” Zurin đi tới, giậm chân hỏi, “Ai đấy?”
“Một người tôi tưởng là người quen.”
“Có quen không?”
“Lúc nhìn mặt thì hóa ra chẳng quen biết tí nào.”
Họ cùng trở lại quán rượu. Zurin châm một điếu xì gà và đọc báo. Arkady cố gắng nhưng không thể ngồi yên, bởi vì ở đây có quá nhiều người, quá nhiều khả năng, quá nhiều cuộc sống hối hả ngược xuôi.
Chó Sói Cắn Chó Nhà Chó Sói Cắn Chó Nhà - Martin Cruz Smith Chó Sói Cắn Chó Nhà