Nguyên tác: Charlotte's Web
Số lần đọc/download: 2734 / 53
Cập nhật: 2017-05-09 22:25:38 +0700
Chương 16 - Đi Hội Chợ
D
êm trước ngày Hội chợ, tất cả mọi người cùng đi ngủ sớm. Fern và Avery lên giường từ tám giờ tối. Avery nằm mơ thấy cái vòng đu quay dừng lại và nó thì ở trên cái giỏ cao nhất. Fern nằm mơ thấy cô bị chóng mặt buồn nôn trên cái đu.
Anh người làm Lurvy lên giường lúc tám rưỡi. Anh ta nằm mơ thấy mình ném phi tiêu trúng con mèo vải và lãnh thưởng một cái chăn Navajo xịn. Ông và bà Zuckerman lên giường lúc chín giờ. Ông Zuckerman nằm mơ về Wilbur. Ông mơ thấy Wilbur lớn đùng lên cho đến khi nó dài một trăm mười sáu feet và cao chín mươi hai feet và nó đã giật hết tất cả các giải thưởng ở Hội chợ và người nó phủ đầy huy chương và thậm chí có một cái huy chương buộc cả vào cuối đuôi nó.
Dưới nhà kho khu chuồng, các con vật cũng đi ngủ sớm, tất cả, ngoại trừ Charlotte. Ngày mai sẽ là Ngày Hội chợ. Mọi con vật đều tính sẽ dậy sớm để nhìn Wilbur bước vào cuộc phiêu lưu ghê gớm của nó.
Sáng hôm sau, tất cả dậy ngay từ rạng đông. Trời nóng. Tại nhà Arable ở đoạn đường trên, Fern lôi một xô nước nóng vào trong phòng cô và lau người bằng bọt biển. Rồi cô bận một bộ cánh đẹp nhất bởi cô biết rằng cô sẽ gặp bọn con trai ở Hội chợ. Bà Arable kỳ cọ đằng sau cổ thằng Avery, rồi dấp nước tóc nó, rồi rẽ ngôi, rồi chải xuống rất mạnh để tóc ép vào đỉnh đầu nó - tất cả, ngoại trừ sáu sợi tóc cứ dựng đứng lên. Thằng Avery mặc quần lót sạch, quần bò xanh sạch, và một áo nịt len sạch. Ông Arable mặc quần áo, ăn sáng, rồi đi ra ngoài và đánh bóng cái xe tải của ông. Ông đã đề nghị được chở mọi người đến Hội chợ, trong đó có Wilbur.
Dậy từ tinh mơ, Lurvy đã bỏ rơm sạch vào trong hòm gỗ của Wilbur và mang nó đến chuồng lợn. Cái hòm gỗ sơn màu xanh. Có hàng chữ vàng như thế này:
LỢN TRỨ DANH NHÀ ZUCKERMAN
Nhân dịp này Charlotte làm mạng nhện của chị ta trông rất dễ coi. Wilbur ăn bữa sáng một cách chậm rãi. Nó cố làm cho nó ngời sáng mà không bị vẩy thức ăn lên tai.
Trong bếp, bà Zuckerman đột nhiên ra một tuyên bố.
“Homer,” bà nói với ông chồng, “em sẽ cho con lợn tắm nước sữa.”
“Tắm gì?” ông Zuckerman hỏi.
“Tắm nước sữa. Bà em vẫn thường cho lợn tắm nước sữa khi con vật bị bẩn - em vừa mới nhớ ra xong.”
“Wilbur không hề bẩn,” ông Zuckerman nói vẻ tự hào.
“Nó rất bẩn ở đằng sau tai,” bà Zuckerman nói. “Mỗi lần Lurvy đổ thức ăn cho nó, cám cứ chảy vòng quanh tai. Rồi cám khô đi, và đóng thành mảng. Nó cũng bị bẩn ở một bên sườn chỗ nó nằm trên phân.”
“Nó nằm trên rơm sạch,” ông Zuckerman đính chính.
“Ôi dào, nó bẩn, và nó sẽ được tắm nước sữa.”
Ông Zuckerman yếu ớt ngồi xuống và ăn một cái bánh rán. Vợ ông đi vào trong lều chứa củi. Khi bà trở ra, bà đã đi ủng cao su và mặc một cái áo mưa cũ và xách một thùng nước sữa với một cái bàn chải gỗ nhỏ.
“Edith, em điên thật ấy,” Zuckerman lầm bầm nói.
Nhưng bà không hề chú ý đến ông. Họ cùng nhau đi xuống chuồng lợn. Bà Zuckerman không bỏ phí chút thời gian nào. Bà trèo vào trong với Wilbur và bắt tay vào làm việc ngay. Nhúng bàn chải vào trong nước sữa, bà chà xát khắp người con vật. Bầy ngỗng túm tụm xung quanh để xem trò vui, và cả lũ cừu lớn lẫn lũ cừu bé cũng vậy. Thậm chí cả Templeton cũng thận trọng thò cái đầu của gã ra ngoài, để xem Wilbur tắm nước sữa. Charlotte thì quan tâm ghê gớm, chị ta hạ mình xuống trên một sợi tơ để có thể nhìn rõ hơn. Wilbur đứng yên và nhắm mắt lại. Nó có thể cảm thấy nước sữa chảy nhỏ giọt xuống bên dưới sườn nó. Nó hé mõm ra và một ít nước sữa chảy ngay vào. Thật là ngon. Nó cảm thấy ngời sáng và hạnh phúc. Khi bà Zuckerman xong việc và lau khô người nó, nó đã là một con lợn sạch nhất, đẹp nhất mà người ta từng thấy. Thân nó trắng ngần, và mịn như lụa, quanh tai và mõm cứ hồng lên.
Ông bà Zuckerman đi lên thay quần áo đẹp. Lurvy đi cạo râu và mặc áo sơ mi kẻ sọc ô vuông với cà vạt đỏ tía. Các con vật bị bỏ mặc kệ cho tự tung tự tác trong khu chuồng.
Bảy con ngỗng con cứ diễu qua diễu lại quanh mẹ chúng.
“Làm ơn, làm ơn, làm ơn mang bọn con đến Hội chợ!” một con ngỗng con nói. Thế rồi cả bảy con bắt đầu nhì nhèo để được đi.
“Làm ơn, làm ơn, làm ơn, làm ơn, làm ơn, làm ơn...”
Bọn chúng cũng làm huyên náo đáng kể.
“Các con!” ngỗng cái quát. “Chúng ta phải yên-yên-yên lặng ở nhà. Chỉ có Wilbur-ilbur-ilbur là đi Hội chợ mà thôi.”
Đúng lúc ấy thì Charlotte ngắt lời.
“Tôi cũng sẽ đi nữa,” chị ta nhẹ nhàng nói. “Tôi đã quyết định sẽ đi cùng Wilbur. Cậu ta có thể sẽ cần đến tôi. Chúng ta chẳng biết trước được điều gì sẽ xảy ra ở Hội chợ. Ai đó cũng sẽ phải đi cùng, mà phải là người biết đọc biết viết. Và tôi nghĩ tốt nhất là Templeton nên đi - tôi có thể sẽ cần đến một người chạy loong toong và phụ tá vòng ngoài.”
“Tôi chả đi đâu sất,” gã chuột càu nhàu. “Tôi không có tí tẹo hứng thú nào với các hội chợ.”
“À đó là vì anh chưa từng tới một hội chợ nào cả,” con cừu già nhận xét. “Hội chợ chính là thiên đường của một con chuột. Ở hội chợ tất cả mọi người cứ vung vãi thức ăn đầy cả ra. Một con chuột có thể lẻn ra ngoài vào đêm khuya và làm một bữa đại yến. Trong chuồng ngựa anh có thể tìm thấy cháo yến mạch mà bọn ngựa nuôi và ngựa đua đã làm vương vãi. Trên khoảnh cỏ bị giẫm nát giữa lối đi anh sẽ tìm thấy một cái hộp vứt đi đựng phần còn lại đã bị ôi của bữa trưa gồm bánh mì kẹp bơ đậu phộng, trứng luộc kỹ, vụn bánh quy, mấy mẩu bánh rán, và một tí tẹo pho mát. Ở giữa đường đất cứng ngắc, sau khi đèn đóm tắt đi hết và người ta đã về nhà đi ngủ, anh sẽ tìm thấy một kho báu thực sự toàn mẩu bỏng ngô, những giọt sữa trứng đã đông lại, táo tẩm đường bị bọn trẻ chán vứt đi, đường kính, quả hạnh muối, kem que, kem ốc quế gặm dở, và que kẹo. Khắp nơi toàn là bổng lộc trời cho với một con chuột - trong lều, trong quán, trong chuồng cỏ - tại sao, vì đống thực phẩm thừa kinh tởm mà một hội chợ thải ra thì đủ thỏa mãn cả một đạo quân chuột.”
Hai mắt Templeton lóe sáng.
“Có thật vậy không?” gã hỏi. “Cái chuyện huyên thuyên làm người ta rỏ dãi của mụ có thật không đấy? Tôi thích sống xa hoa sang trọng, và những gì mụ nói kích thích tôi lắm.”
“Sự thật đấy,” cừu già đáp. “Cứ đi Hội chợ mà xem, Templeton. Nhà anh sẽ thấy các điều kiện ở một hội chợ vượt quá cả những giấc mơ hoang dại nhất của nhà anh. Những cái xô vẫn còn dính đầy đậu nghiền ôi, những hộp cá vẫn còn một ít cá ngừ, những cái túi giấy vấy mỡ vẫn còn...”
“Thế đủ rồi!” Templeton kêu lên. “Đừng nói gì với tôi thêm nữa. Tôi sẽ đi.”
“Tốt lắm,” Charlotte nói và nháy mắt với cừu già. “Còn bây giờ - không còn chút thời gian nào thừa ra nữa đâu. Một chốc nữa thôi là Wilbur sẽ được đưa vào hòm. Templeton và tôi sẽ phải chui vào trong hòm ngay bây giờ và nấp cho kỹ.”
Gã chuột không bỏ phí một phút nào. Gã lao vụt lên cái hòm, luồn qua khe các thanh gỗ, rồi kéo rơm phủ lên mình để chẳng ai thấy gã nữa.
“Được rồi,” Charlotte nói, “giờ đến lượt tôi.” Chị ta lướt trong không khí, nhả ra một sợi tơ, và nhẹ nhàng hạ xuống dưới đất. Rồi chị ta trèo lên một bên hòm và ẩn mình trong một cái hốc mắt gỗ của tấm ván trên cùng.
Con cừu già gật gù. “Một chuyến hàng ghê chưa!” bà ta nói. “Lẽ ra phải viết thành ‘Lợn Trứ danh nhà Zuckerman cùng Hai Tên Lậu Vé’.”
“Coi chừng, người ta đang đến-ến-ến đấy!” ngỗng đực kêu lên. “Cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận!”
Cái xe tải to có ông Arable lái đang chầm chậm lùi về phía sân quây. Lurvy và ông Zuckerman đi bên cạnh. Fern và Avery ở trên thùng xe, bám vào thành bên.
“Cậu nghe tôi nói đây,” cừu già thì thầm với Wilbur. “Khi bọn họ mở hòm ra và cố đẩy cậu vào, cứ vùng vẫy thật lực! Đừng có lên mà không vùng vẫy. Lợn luôn kháng cự khi chúng bị chở đi.”
“Nếu tôi vùng vẫy tôi sẽ bị bẩn,” Wilbur nói.
“Đừng để ý đến chuyện đó - cứ làm như tôi bảo! Vùng vẫy thật lực! Nếu cậu cứ thế bước vào cái hòm mà không kháng cự, Zuckerman có thể nghĩ rằng cậu bị phù phép. Ông ta sẽ sợ không dám đi Hội chợ.”
Templeton thò cái đầu của gã ra khỏi đám rơm. “Cứ vùng vẫy nếu cậu phải làm vậy,” gã nói, “nhưng hãy làm ơn nhớ rằng tôi đang nấp ở phía dưới cái hòm này và tôi không muốn bị giẫm lên, hay bị đá vào mặt, hay bị đập túi bụi, hay bị xô đẩy các kiểu, hay bị đè, hay bị đánh, hay bị thâm tím mình mẩy, hay bị xây xước, hay bị sứt sẹo, hay bị đấm. Hãy để ý mình đang cái làm gì, thưa quý ông Ngời sáng, khi người ta tống quý ông lên!”
“Im lặng đi, Templeton!” cừu già nói. “Rụt cái đầu anh vào - bọn họ đang đến đấy. Ra vẻ ngời sáng đi, Wilbur! Nằm thấp xuống, Charlotte! Nói năng ầm ĩ đi, anh chị ngỗng!”
Cái xe tải lùi chầm chậm vào chuồng lợn và dừng lại. Ông Arable tắt máy, xuống xe, đi vòng ra sau, và hạ thành đằng sau xuống. Bầy ngỗng khen ngợi ầm ĩ. Bà Arable ra khỏi xe. Fern và Avery nhảy xuống đất. Bà Zuckerman đi từ trên nhà xuống. Tất cả mọi người sắp hàng ở bờ rào và đứng một lúc để ngắm Wilbur và cái hòm màu xanh rất đẹp. Không ai nhận thấy trong cái hòm đã chứa sẵn một con chuột và một con nhện.
“Chính là con lợn cừ đây!” bà Arable nói.
“Nó cực kỳ đấy,” Lurvy nói.
“Nó thật ngời sáng,” Fern nói và nhớ lại cái ngày con lợn ra đời.
“Ừ,” bà Zuckerman nói, “dù thế nào thì nó cũng rất sạch. Nước sữa thực sự có tác dụng.”
Ông Arable xem xét Wilbur kỹ càng. “Đúng, nó là một con lợn tuyệt vời,” ông nói. “Thật không thể tin nổi nó từng là con kẹ trong cả lứa lợn. Chú sẽ có thêm khối giăm bông với thịt xông khói, Homer à, khi đến lúc phải giết thịt con lợn này.”
Wilbur nghe những lời này và tim nó gần như ngừng đập. “Tôi nghĩ tôi sắp ngất đây,” nó thì thầm với cừu già vẫn đang đứng quan sát.
“Khuỵu xuống!” cừu già thầm thì. “Để cho máu dốc hết xuống đầu cậu!”
Wilbur quỳ sụp xuống, mọi sự ngời sáng biến mất. Mắt nó nhắm nghiền lại.
“Nhìn kìa!” Fern gào lên. “Nó đang xỉu đi!”
“Này, nhìn tôi đây!” thằng Avery hét lên, nó bò vào trong cái hòm. “Tôi là con lợn! Tôi là con lợn!”
Chân thằng Avery chạm vào Templeton bên dưới đám rơm. “Đúng là loạn thật!” gã chuột nghĩ. “Lũ con trai đúng là những sinh vật quái dị! Tại sao mình lại để mình lâm vào cảnh này mới được?”
Bầy ngỗng nhìn thấy Avery trong hòm bèn khen ngợi ầm ĩ.
“Avery, con ra khỏi cái hòm đó ngay lập tức!” bà mẹ ra lệnh. “Con có nghĩ bản thân con là cái gì không hử?”
“Con là con lợn!” thằng Avery kêu lên và tung hàng nắm rơm lên trên không. “Ụt ịt, ụt ịt, ụt ịt!”
“Xe tải đang lăn đi, bố kìa,” Fern nói.
Cái xe tải, không có ai điều khiển, đã bắt đầu trôi xuống đồi. Ông Arable xông vào buồng lái và kéo phanh gấp. Cái xe dừng lại. Bầy ngỗng khen ngợi ầm ĩ. Charlotte núp mình và cố co người cho càng bé càng tốt trong cái hốc mắt gỗ, để không bị thằng Avery nhìn thấy.
“Ra ngoài ngay tức khắc!” bà Arable hét lên. Avery bò bằng tay và đầu gối ra ngoài cái hòm, làm vẻ mặt nhăn nhở trêu Wilbur. Wilbur đã ngất đi.
“Con lợn đã ngất xỉu rồi,” bà Zuckerman nói. “Dội nước lên người nó!”
“Dội nước sữa ấy!” thằng Avery gợi ý.
Bọn ngỗng khen ngợi ầm ĩ.
Lurvy chạy đi lấy một xô nước. Fern trèo vào trong chuồng và quỳ bên cạnh Wilbur.
“Nó bị say nắng,” Zuckerman nói. “Nóng quá nó không chịu nổi ấy mà.”
“Có thể nó chết rồi,” thằng Avery nói.
“Đi ra khỏi chuồng lợn ngay lập tức!” bà Arable thét lên. Thằng Avery nghe lời mẹ và trèo lên đằng sau cái xe tải để nhìn cho rõ hơn. Lurvy đã trở lại cùng với nước lạnh và dội lên Wilbur.
“Dội vào tôi nữa!” Avery nói. “Người tôi cũng nóng!”
“Ôi, trật tự nào!” Fern la lên. “Trật-t-ự.” Hai mắt cô bé đã đầy lệ.
Wilbur cảm thấy được nước lạnh, đã tỉnh dậy. Nó chầm chậm đứng lên, trong lúc bầy ngỗng khen ngợi ầm ĩ.
“Nó tỉnh rồi!” ông Arable nói. “Tôi chắc nó chẳng bị sao hết.”
“Con đói,” thằng Avery nói. “Con muốn một quả táo ngâm đường.”
“Wilbur bây giờ ổn rồi,” Fern nói. “Chúng ta bắt đầu thôi. Con muốn được đi một chuyến trên vòng đu quay.”
Ông Zuckerman và ông Arable và Lurvy tóm lấy con lợn và đẩy nó, đầu vào trước, về phía cái hòm. Wilbur bắt đầu vùng vẫy. Mấy người kia càng đẩy mạnh, nó càng cưỡng lại ác. Thằng Avery nhảy xuống và tham gia cùng. Wilbur đá và quẫy và ủn ỉn ầm lên. “Con lợn này không có gì không ổn cả,” ông Zuckerman phấn khởi nói và ấn đầu gối thúc vào phía sau Wilbur. “Tất cả chú ý, hai, ba, nào! Đẩy!”
Lần cố gắng cuối cùng, họ đã nhồi được con lợn vào trong hòm. Bầy ngỗng khen ngợi ầm ĩ. Lurvy đóng đinh mấy tấm ván che đằng sau, để Wilbur không thể xổng ra ngoài. Rồi, gắng hết sức, mấy người đàn ông nhấc cái hòm lên và đẩy nó vào thùng xe tải. Bọn họ không biết rằng dưới lớp rơm có một con chuột, và trong hốc mắt gỗ là một con nhện xám to. Bọn họ chỉ nhìn thấy mỗi con lợn.
“Tất cả lên xe nào!” ông Arable kêu lên. Ông khởi động máy. Hai bà trèo vào ngồi cạnh ông. Ông Zuckerman và Lurvy và Fern và Avery trèo lên đằng sau, bám vào thành xe. Cái xe tải bắt đầu tiến lên. Bọn ngỗng khen ngợi ầm ĩ. Lũ trẻ con ầm ĩ nhại lại bọn ngỗng, và tất cả cùng lên đường đến Hội chợ.