Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Tác giả: Tony Parsons
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 991 / 27
Cập nhật: 2017-05-20 09:04:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Mười Sáu
at thích đi xe đạp bên bể bơi ngoài trời ở rìa công viên.
Cái bể bơi nhỏ này bị bỏ trống cả năm trừ vài tuần đầu hè khi ban quản lý miễn cưỡng đổ đầy bể thứ nước sặc mùi clo, làm cho trẻ con khu này có mùi như thể bị nhúng trong chất thải công nghiệp vậy.
Rất lâu trước khi mùa hè kết thúc, nước sẽ bị rút ra khỏi bể bơi và một hai cái xe đẩy hàng siêu thị lại được câu lên từ đáy bể. Mới giữa tháng Tám, nhưng cái bể bơi nhỏ ấy đã bị bỏ hoang cho tới năm sau bởi tất cả mọi người trừ Pat và Bluebell của cu cậu.
Có cái gì đó thật thê thảm nơi cái bể bơi gần như luôn luôn bỏ không ấy. Nó nằm trong một khu hoang vắng của công viên, cách xa khu vui chơi cảm giác mạnh nơi bọn trẻ la hét thích thú, hay quán cà phê nho nhỏ nơi các mẹ các cha - nhưng phần lớn là các mẹ - cứ uống trà mãi không ngừng.
Nhưng dải đường nhỏ rải nhựa bao quanh bể bơi là nơi để Pat đạp xe mà không phải bơi qua những xiên thịt thừa, bao cao su đã qua sử dụng và phân chó rải rác khắp công viên. Và thật lòng mà nói, việc cách xa mấy bà mẹ kia rất hợp với tôi.
Tôi có thể nhìn thấy ý nghĩ của họ khi chúng tôi bước vào công viên mỗi sáng.
Mẹ của thằng bé đâu?
Tại sao anh ta không đi làm?
Đấy có phải con của anh ta thật không?
Và tất nhiên tôi hiểu được nỗi lo lắng của họ, hầu hết bọn dâm dật trên thế giới này đều là người chủ kiêu ngạo của một cái dương vật. Nhưng tôi mệt mỏi với cái cảm giác là mình phải xin lỗi vì đưa con mình đến công viên.
Tôi mệt mỏi với cái cảm giác như thể mình là một thằng quái dị. Cái bể bơi trống khá hợp với tôi.
“Cha ơi! Nhìn con này!”
Pat đang ở đầu kia bể bơi, thở dốc khi dừng bên cái ván nhảy ngắn nhô ra ở phần bể sâu.
Tôi mỉm cười từ trên ghế đá nơi tôi ngồi cùng tờ báo của mình, và ngay khi cu cậu thấy đã nhận được sự chú ý của tôi nó lại vù đi tiếp - mắt sáng, tóc phấp phới, cái chân nhỏ của nó đạp dữ dội trong lúc phi quanh bể bơi trên chiếc Bluebell.
“Tránh xa mép bể ra nhé!”
“Con sẽ tránh! Con đang tránh đây!”
Lần thứ năm trong năm phút, tôi đọc câu mở đầu của một bài báo về sự sụp đổ của kinh tế Nhật Bản.
Gần đây nó trở thành một chủ đề rất thú vị đối với tôi. Tôi thấy buồn thay cho những người Nhật Bản vì có vẻ như họ đang sống trong một hệ thống khiến họ thất vọng. Nhưng lẫn với sự cảm thông nhân văn là một cảm giác thích thú. Tôi muốn đọc về các ngân hàng đóng cửa, những CEO hổ thẹn cúi đầu và khóc sướt mướt ở các cuộc họp báo, những người nước ngoài chân ướt chân ráo đến làm việc bị thất nghiệp đang hướng về sân bay Narita và chuyến bay tiếp theo về nước. Đặc biệt là cái đó. Nhưng tôi không tập trung nổi.
Tất cả những gì tôi nhìn thấy là Gina và Richard, cho dù tôi không nhìn được họ rõ lắm. Gina bắt đầu mờ dần. Cô không còn là Gina của tôi nữa. Tôi không thể tưởng tượng ra nơi cô sống, văn phòng nơi cô làm việc, cái quán mì nhỏ nơi cô ăn trưa hàng ngày. Tôi không thể mường tượng ra bất kỳ điều gì trong số đó. Và không phải chỉ có cuộc sống mới của cô mới khó tưởng tượng. Tôi gần như không còn nhìn ra khuôn mặt cô trong đầu tôi nữa. Nhưng nếu Gina là một đốm nhòa, Richard là một điểm mù hoàn toàn.
Hắn có trẻ hơn tôi không? Giàu hơn tôi không? Giỏi hơn tôi trong chuyện chăn gối không? Thật tốt nếu Gina đang hẹn hò một gã bất lực bị phá sản và chuẩn bị lão hóa đến nơi. Nhưng tôi có thể thấy đấy chắc chỉ là mong muốn của bản thân tôi mà thôi.
Tất cả những gì tôi biết là hắn đã có vợ. Nhưng ngay cả điều đấy cũng đáng ngờ - bán-ly-thân có nghĩa là cái chó gì chứ? Hắn còn sống với vợ không? Cô ta là người Mỹ hay Nhật? Họ còn ngủ với nhau không? Họ có con không? Hắn có thật lòng với Gina hay chỉ lừa cô ấy? Và tôi muốn hắn coi cô ấy là một mối tình chơi bời hay là tình yêu của đời mình? Cái nào sẽ làm tôi đau đớn nhất?
“Nhìn con này!”
Cảnh tượng ấy làm người tôi cứng đờ.
Pat đã rất thận trọng dịch cái xe của mình lên ván nhún. Nó đang đứng thăng bằng ba mét phía trên cái đáy bê tông được đánh dấu của bể bơi. Hai bên sườn Bluebell, chân nó đang rướn lên hết cỡ để đứng cho vững trên mũi đôi giày thể thao lấm bẩn. Mấy tuần rồi tôi chưa nhìn thấy nó vui như thế này.
“Đứng yên đấy,” tôi gọi với. “Đừng cử động.”
Nụ cười của nó nhạt dần khi nó nhìn thấy tôi bắt đầu chạy về phía mình. Đáng lẽ tôi phải đi chậm hơn. Đáng lẽ tôi phải vờ như không có vấn đề gì. Vì khi nhìn thấy vẻ mặt của tôi, nó bắt đầu cố lùi ra khỏi tấm ván. Nhưng leo lên thì dễ hơn xuống và cả thế giới trở thành một cảnh quay chậm khi tôi nhìn thấy một cái bánh phụ của Bluebell trượt khỏi một bên tấm ván, quay trong không trung một giây, rồi bàn chân nhỏ nhắn của Pat trong đôi giày thể thao lấm đất bị mất thăng bằng và cố đạp xuống cái gì đó không có ở đó, và tôi đang chứng kiến cảnh đứa con trai của mình và cái xe đạp của nó rơi cắm đầu xuống cái bể bơi trống ấy.
Nó đang nằm dưới tấm ván, xe đạp ở trên, máu bắt đầu lan khắp mái tóc vàng của nó.
Tôi chờ đợi thằng bé bắt đầu khóc thét - như lần nó thét vào năm trước khi nó dùng giường của tôi làm cái bạt lò xo, nảy tung và đập đầu vào tủ, như lần nó hét vào năm trước nữa, khi nó khiến cái xe đẩy lật ngược vì đứng dậy và cố quay lại để cười với tôi và Gina, như bao lần khác nó đã thét lên khi ngã đập đầu hay dập mặt hay xước đầu gối.
Tôi muốn nghe tiếng nó khóc vì như vậy tôi sẽ biết đây chỉ giống như bao vết trầy xước thuở thơ bé khác. Nhưng Pat hoàn toàn im lặng, và sự im lặng đó bóp chặt lấy tim tôi.
Mắt thằng bé nhắm chặt và khuôn mặt nhợt nhạt, nhăn nhó làm nó trông như thể đang bị lạc trong một cơn ác mộng nào đó. Quầng máu sẫm màu quanh đầu nó cứ lớn dần.
“Ôi Pat,” tôi nói, kéo cái xe ra khỏi người nó và ôm nó chặt hơn nhiều so với tôi nên làm. “Ôi Chúa ơi,” tôi nói, bàn tay nhớp nháp máu rút di động ra khỏi áo khoác, bấm mật mã một cách điên loạn rồi nghe tiếng bíp-bíp-bíp của một cái điện thoại hết pin.
Tôi bế con trai mình lên.
Tôi bắt đầu chạy.
Cha & Con Cha & Con - Tony Parsons Cha & Con