Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2020 / 37
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17 - Chân Tướng Sự Thật
ấy bậc thang này thật không êm ấm gì và rất lạnh. Chập sau, thể theo sự tính toán của tôi, đêm đã lại chuyển sang ngày. Tôi đói mèm, miệng khô khốc vì khát.
Tôi sẽ phải ở dưới này đến bao lâu đây? Bao lâu nữa Thầy Trừ Tà mới trở lại? Lỡ thầy tôi đã không hoàn toàn bình phục và còn quá ốm không thể trở lại thì sao? Rồi tôi bắt đầu lo lắng về Alice. Lỡ cô ấy quay trở vào đây tìm tôi thì thế nào? Cô ấy sẽ nghĩ là mụ nữ yêu vẫn còn bị nhốt dưới hầm. Cô ấy không biết mụ ta đã ở trên rầm thượng; còn lúc này thì đang lông nhông khắp nhà.
Cuối cùng tôi nghe thấy tiếng động từ đâu đó bên trên. Không phải là tiếng lạch bạch mà là giọng nói con người thì thầm lẫn tiếng ủng nện thình thịch tiến xuống và tiếp đến là âm thanh của thứ gì đó nặng trịch đang được lôi xuống mấy bậc thang. Ánh nến chập chờn từ bên kia khúc quanh làm tôi đứng bật dậy.
“À được rồi đấy Andrew! Có vẻ rốt cuộc anh chẳng được cần đến rồi,” một giọng nói mà tôi ngay tức thời nhận ra cất lên.
Thầy Trừ Tà bước đến cổng. Thầy đang lôi mụ nữ yêu ngay sau mình, mụ ta đang bị trói chặt bằng một sợi xích bạc. Bên cạnh thầy là ông Andrew, đang đi theo thầy xuống đây để bẻ khóa.
“Này anh bạn, đừng đứng há mồm ra thế chứ,” Thầy Trừ Tà bảo. “Mở cổng ra cho bọn ta vào nào.”
Tôi nhanh nhẹn làm theo. Tôi muốn kể cho Thầy Trừ Tà nghe chuyện mình đã làm với Meg lắm, nhưng khi tôi mở mồm định nói, thầy đã lắc đầu rồi đặt tay lên vai tôi.
“Hượm nào anh bạn,” thầy nói với giọng thật nhân từ và thông cảm, như thể thầy biết chính xác tôi đã làm gì. “Mọi chuyện đã rất khó khăn với tất cả chúng ta và chúng ta có nhiều điều phải trao đổi thấu đáo lắm. Nhưng mà chuyện ấy để sau. Trước hết còn có việc phải được làm đã...”
Nói đoạn, với ông Andrew giơ cao nến đi trước dẫn đầu, chúng tôi bước xuống bậc thang. Khi chúng tôi tiến gần đến mụ phù thủy còn sống, ông Andrew dừng lại và ngọn nến trong tay ông bắt đầu run rẩy.
“Andrew, đưa nến cho cậu này đi,” Thầy Trừ Tà bảo. “Tốt nhất là anh đi lên trên kia chờ ngoài cửa cho mấy anh thợ nề thợ rèn đến. Rồi anh có thể bảo với họ là chúng tôi ở dưới này.”
Thở dài nhẹ nhõm, ông Andrew đưa lại cho tôi cây nến, rồi sau khi gật đầu về phía Thầy Trừ Tà, ông bước lên cầu thang. Thầy trò tôi tiếp tục bước xuống cho đến khi xuống tận tầng hầm, trần hầm chăng đầy mạng nhện. Thầy Trừ Tà dẫn đường thẳng đến hố dành cho mụ nữ yêu, tại nơi này các thanh sắt đều đã ngoác rộng ra, chừa đủ chỗ để thả mụ ta xuống vùng bóng tối – và Thầy Trừ Tà không bỏ phí một giây nào để bắt tay ngay vào chuẩn bị việc này.
“Nào con, nghênh trượng sẵn sàng!” thầy ra lệnh.
Và tôi bước đến sát bên thầy, ngọn nến trong tay phải tôi soi rọi xuống mụ nữ yêu và chiếc hố, cây trượng gỗ thanh hương trà trong tay trái tôi lăm lăm sẵn sàng chọc thẳng xuống dưới.
Thầy Trừ Tà giơ mụ nữ yêu ngang ngay những thanh sắt hở rộng, và với một động tác giật tay đột ngột, thầy ngoắt sợi xích sang phải, búng nhẹ. Sợi xích bung ra, và cùng một tiếng thét chói tai, mụ nữ yêu rơi vào vùng tối. Tức thời Thầy Trừ Tà quỳ xuống cạnh hố và bắt đầu đan sợi xích quanh các thanh sắt ngang qua phần hở ra để tạo nên một lớp rào chắn tạm thời cho mụ nữ yêu không vượt qua được. Từ vùng tối tăm dưới kia, mụ nữ yêu phẫn nộ rít lên phía chúng tôi nhưng không cố sức trườn lên; chỉ trong chốc lát công việc đã hoàn tất.
“Rồi đấy, cái này sẽ giữ rịt mụ ta dưới ấy cho đến khi thợ nề và thợ rèn tới đây,” thầy tôi vừa nói vừa đứng dậy. “Giờ chúng ta sang xem Meg thế nào nào...”
Thầy băng sang phía hố chôn Meg, tôi bước theo sau, cầm theo ngọn nến. Thầy nhìn xuống rồi buồn bã lắc đầu. Meg đang nằm ngửa nhìn lên chúng tôi, hai mắt bà ta mở to tức tối, nhưng sợi xích vẫn thít chặt xung quanh khiến bà ta không thể nói gì.
“Con xin lỗi,” tôi nói. “Thực sự xin lỗi ạ. Con đang...”
Thầy Trừ Tà giơ tay ra ngăn lời tôi. “Để sau rồi hẵng nói, anh bạn ạ. Trông thấy chuyện này khiến ta đau lòng lắm...”
Tôi nghe giọng thầy nghèn nghẹt và nhác thấy vẻ khổ đau trên mặt thầy. Tôi vội nhìn sang nơi khác. Im lặng mãi rồi thầy cũng thở dài đánh sượt.
“Chuyện cũng đã xảy ra rồi,” thầy buồn rầu nói, “nhưng ta không khi nào lại nghĩ mọi chuyện sẽ đến mức này. Sau hàng bao nhiêu năm trời như thế. Mà thôi, chúng ta đi xử lý mụ kia nào...”
Chúng tôi bước lên các bậc thang cho đến khi tới bên Bessy Hill, mụ phù thủy còn sống.
“Mà này, xử lý chu đáo đấy anh bạn!” Thầy Trừ Tà reo lên, chỉ tay về lớp muối và sắt. “Ta rất mừng khi thấy con có óc sáng kiến đấy.”
Bessy Hill chậm chạp quay đầu sang trái và trông như thể chuẩn bị cất lời. Thầy Trừ Tà buồn buồn lắc đầu và chỉ tay xuống dưới chân mụ.
“Đầu này này con. Con cầm lấy chân phải mụ ta, còn ta cầm chân trái. Chúng ta sẽ từ từ lôi mụ ta xuống. Nhẹ tay thôi, nào! Chúng ta không nên va đập đầu mụ ta...”
Chúng tôi làm theo thế, thật là một việc khó chịu: bàn chân phải của Bessy lạnh ngăn ngắt, ẩm ướt và nhầy nhụa, và khi thầy trò tôi lôi mụ ta xuống thì mụ ta bắt đầu khạc nhổ và khụt khịt. Nhưng việc này cũng không mất mấy thời gian, nên chẳng bao lâu sau mụ ta đã bị nhốt trở lại vào hố. Những gì còn lại cần làm là phải thay thế mấy thanh sắt bị bẻ cong rồi mụ ta sẽ ở yên dưới ấy mãi thôi.
Thầy trò tôi không nói gì trong một đỗi và tôi đoán là thầy đang suy nghĩ đến Meg, nhưng ngay sau đấy văng vẳng tiếng người nói chuyện và tiếng ủng nặng nề vọng lại.
“Được rồi anh bạn, đấy hẳn là tay thợ rèn và thợ nề. Ta đã định yêu cầu con xử lý Meg, nhưng như thế là không phải và ta sẽ không né tránh những gì phải được làm. Nên con lên trên nhà và nhóm lò sưởi thật lớn trong từng căn phòng ở tầng trệt đi. Con đã làm rất cừ – chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Trên đường đi lên tôi chạm mặt với bác thợ nề và thợ rèn. “Thầy Gregory ở tận dưới cùng cầu thang đấy ạ,” tôi bảo họ. Cả hai gật đầu và tiếp tục đi xuống. Trông ai cũng không vui. Đấy là loại công việc đáng sợ thật nhưng phải được hoàn thành thôi.
Sau đấy, khi tôi quay xuống hầm thưa với thầy tôi rằng mình đã nhóm hết các lò sưởi, Meg vẫn còn nằm dưới hố nhưng sợi xích bạc của tôi đã an toàn nằm trong tay thầy, thầy trả lại cho tôi mà không nói một lời. Phiến đá và các thanh sắt chắn ngang miệng hố đã được kéo vào đúng vị trí, những đinh ghim bằng kim loại đã được đóng sâu xuống nền đất.
Giờ đây Meg đã bị cầm tù dưới những song sắt nghiêm ngặt như những mụ phù thủy khác. Hẳn Thầy Trừ Tà rất buồn khi làm vậy nhưng rồi thầy cũng phải ra tay thôi. Việc này khiến thầy phải mất cả đời, nhưng rốt cuộc Meg cũng đã bị chôn xuống hố.
Mãi đến chiều muộn thì mọi việc mới hoàn tất và các bác thợ nề thợ rèn cuối cùng cũng ra về. Thầy Trừ Tà quay sang tôi khi thầy đóng cửa sau lưng họ và gãi gãi râu cằm.
“Chỉ còn lại một việc nữa thôi trước khi chúng ta ăn tối, anh bạn à. Con cũng nên lên lầu trên dọn dẹp đống lộn xộn trên rầm thượng đi chứ.”
Thậm chí sau tất cả những gì đã xảy ra tôi vẫn không quên được cuốn thần chú. Không quên được những gì Morgan có thể gây ra cho bố tôi. Và thời cơ cho tôi đây rồi! Thế là, hai tay run rẩy khi nghĩ đến mình sẽ phản bội lại Thầy Trừ Tà và đánh cắp cuốn thần chú như thế nào, tôi xách chậu cùng giẻ chùi nhà lên trên rầm thượng. Sau khi đóng giếng trời lại, tôi bắt tay vào lau chùi sàn nhà nhanh hết sức có thể. Sàn chùi xong thì sẽ chỉ mất đôi ba giây để nạy hộc bàn ra và giấu cuốn thần chú vào phòng ngủ tôi thôi mà. Tôi chưa khi nào thấy Thầy Trừ Tà đi lên rầm thượng, nên tôi có thể trao cuốn thần chú cho Morgan mà không bị thầy phát hiện ra là quyển sách đã biến mất.
Sau khi lau sạch lông chim và máu trên sàn nhà, tôi chú ý trở lại vào bàn viết. Mặc dù đây là một chiếc bàn được chạm khắc tinh xảo, lại chắc chắn, tôi vẫn sẽ không mất nhiều thời gian để mở hộc bàn ra. Tôi lấy thanh xà beng nhỏ từ túi áo khoác mình ra để lèn vào khe hở giữa hai cánh cửa.
Ngay lúc ấy tôi nghe thấy tiếng bước chân đằng sau mình nên tôi nhảy dựng lên đầy vẻ có lỗi khi trông thấy Thầy Trừ Tà đứng ngoài lối cửa, trên mặt thầy là vẻ giận dữ lẫn không tin vào mắt mình.
“Á à anh bạn! Xem ta có gì đây nào!”
“Không có gì đâu ạ,” tôi dối. “Con chỉ là đang lau chùi cái bàn cũ này thôi mà.”
“Này con, đừng nói dối ta chứ. Trên thế gian này không gì xấu xa bằng một tên dối trá cả. Vậy đây là lý do vì sao con quay trở vào trong nhà chứ gì. Con bé kia không thể hiểu được vì sao...”
“Morgan bảo con phải lấy được cuốn thần chú từ bàn giấy của thầy trên rầm thượng ạ!” tôi nói một thôi rồi trơ mặt ê chề nhục nhã. “Đáng lý ra con phải đem đến cho hắn vào tối thứ Ba tại nhà nguyện trong nghĩa trang. Con xin lỗi – rất xin lỗi thầy. Con không bao giờ muốn phản bội lại thầy đâu. Con chỉ không chịu được ý nghĩ về những gì mà hắn có thể gây ra cho bố con nếu con không mang sách đến cho hắn.”
“Bố con ư?” Thầy Trừ Tà cau mày. “Morgan thì làm hại thế nào được bố con chứ?”
“Thưa thầy, bố con mất rồi ạ.”
“Ừ, tối qua con bé có nói cho ta biết. Ta rất tiếc khi nghe thấy thế.”
“Vâng, rồi Morgan đã triệu hồn bố con về rồi tra tấn bố...”
Thầy Trừ Tà giơ bàn tay lên. “Bình tĩnh lại nào anh bạn. Đừng có lắp ba lắp bắp và nói chậm lại nào. Tất cả những chuyện ấy xảy ra ở đâu thế?”
“Trong phòng hắn nơi nông trại đấy ạ. Trước tiên hắn triệu hồn em gái hắn đến và rồi cô ta mang bố về. Là giọng của bố và Morgan khiến cho bố nghĩ là ông đang ở dưới Địa ngục. Morgan lại làm thế nữa tại Adlington – nhất định là con có nghe giọng của bố con trong đầu con mà – và Morgan bảo hắn sẽ mãi làm trò ấy nếu con không vâng lời hắn. Con quay trở lại để lấy cuốn thần chú, nhưng khi con lên đến rầm thượng, mụ nữ yêu đang ở trong đấy uống máu mấy con chim. Con hết hồn bỏ chạy xuống lầu thì đụng phải Meg đang đứng chờ ngay đấy. Lần tung xích đầu tiên con vuột mất bà ta và con nghĩ mình thế là tiêu đời rồi.”
“Phải đấy, lẽ ra đã khiến con mất mạng rồi chứ chẳng chơi,” thầy tôi vừa nói vừa lắc lắc đầu vẻ không tán thành.
“Con đang rất tuyệt vọng mà thầy,” tôi bảo.
“Ta không cần biết,” Thầy Trừ Tà vừa nói vừa gãi gãi râu. “Chẳng phải ta đã bảo con tránh xa Morgan ra cơ mà? Lẽ ra con phải kể cho ta nghe mọi chuyện, chứ không phải rình rập ăn cắp đồ theo lời của thằng điên Morgan ấy.”
Tôi đau lòng khi thầy dùng từ “ăn cắp” với mình. Không thể chối bỏ được rằng việc ấy có thể là trộm cắp đấy, nhưng nghe thấy thầy mình sử dụng đến từ này đã làm tổn thương tôi vô cùng.
“Con không thể kể cho thầy được. Lúc ấy Meg đã cầm tù thầy. Vả lại, chính thầy nào có kể cho con biết mọi chuyện đâu,” tôi bực bõ. “Tại sao thầy không nói cho con biết Morgan là con trai của thầy cơ chứ? Làm sao con biết phải tin ai khi thầy mãi giấu đi những điều ấy như là bí mật vậy? Thầy bảo với con rằng Morgan là con của ông bà Hurst – nhưng không phải, hắn là con thầy cơ. Là người con thứ bảy của thầy với Emily Burns. Con đã làm những chuyện vừa rồi vì con yêu bố con. Nhưng con của thầy sẽ không bao giờ làm những chuyện tương tự cho thầy đâu. Hắn ghét thầy. Hắn muốn hủy diệt thầy. Hắn gọi thầy là lão già gàn đấy!”
Tôi biết mình đã quá lời, nhưng Thầy Trừ Tà chỉ mỉm cười rầu rĩ và lắc đầu. “Ta nghĩ đúng là có chuyện đã già mà còn dại, và chắc chắn đôi khi ta cũng từng như thế, nhưng còn với những chuyện còn lại thì...”
Thầy nhìn trừng trừng vào mắt tôi, cặp mắt xanh lục của thầy long lên sòng sọc. “Morgan không phải là con trai của ta! Hắn là kẻ nói láo!” thầy nói, bất ngờ đấm tay xuống mặt bàn, mặt thầy phừng phừng giận dữ. “Trước đây, hiện thời và cả sau này hắn sẽ mãi là một kẻ nói láo. Hắn chỉ đang cố làm cho con hoang mang mà thao túng con thôi. Ta không có con cái gì cả – đôi lúc ta cũng có chút hối tiếc về điều này, nhưng nếu ta mà có con thật, con có nghĩ là ta sẽ chối bỏ con mình không? Liệu bố con có chối bỏ bất cứ anh em nào của con không?”
Tôi lắc đầu.
“Con có muốn nghe toàn bộ câu chuyện không nào, nếu việc này có ý nghĩa đến thế với con?”
Tôi gật đầu.
“Được thôi, ta sẽ không phủ nhận là ta đã cướp Emily Burns khỏi tay anh trai mình. Hay cũng không phủ nhận rằng việc này đã làm tổn thương gia đình ta rất nhiều. Đặc biệt là anh trai ta đấy. Ta chưa khi nào chối bỏ chuyện này và không có gì nhiều để biện hộ cho mình ngoại trừ là khi ấy ta còn trẻ. Ta muốn có bà ấy, anh bạn à, và ta phải có cho bằng được. Ngày nào đấy rồi con sẽ hiểu ý ta thôi, nhưng ta chỉ mang nửa phần lỗi. Emily là người phụ nữ có chính kiến và bà ấy cũng muốn có ta nữa. Nhưng rồi bà ấy cũng chóng chán ta, như là đã chán anh trai ta vậy. Bà ấy tiếp tục sống tiếp và tìm thấy cho mình một người đàn ông khác.
“Edwin Furner là tên của gã, và mặc dù gã ta là con trai thứ bảy của người con thứ bảy, nhưng gã làm nghề thuộc da. Không phải ai cũng đủ phẩm chất để theo ngành nghề của chúng ta đâu. Mọi việc êm đềm đâu được hơn hai năm, hai người ấy hạnh phúc với nhau lắm. Nhưng chẳng bao lâu sau khi đứa con thứ hai của họ chào đời, gã ta bỏ đi biền biệt hơn cả năm, để mặc Emily tự mình bươn chải nuôi sống mình và hai con thơ dại.
“Nếu gã Edwin ấy bỏ đi mãi như thế thì đã tốt hơn rồi, nhưng đằng này gã ta cứ quay về không đúng lúc. Mỗi lần hắn bỏ đi, thì Emily lại mang thai một đứa con khác. Có tổng cộng là bảy đứa cả thảy. Morgan là đứa con thứ bảy của Furner. Sau đấy thì gã ta không bao giờ quay trở lại.”
Thầy Trừ Tà mệt mỏi lắc đầu. “Emily đã sống một cuộc đời lam lũ, anh bạn ạ, và hai chúng ta vẫn là bạn của nhau. Thế nên ta giúp đỡ cho bà ấy mỗi khi có thể. Đôi khi là giúp bằng tiền, nhiều lúc là giúp bằng cách tìm việc cho đám con đang lớn của bà ấy. Vì chẳng có người bố nào coi sóc cho chúng, nên ta có thể làm gì được khác nào? Khi Morgan lên mười sáu, ta tìm được cho hắn một công việc tại nông trại Cảnh Bờ Hoang. Hai ông bà Hurst phải nương nhờ hắn nhiều đến nỗi dần dà họ nhận hắn làm con nuôi. Họ không có con trai nên nông trại ấy rồi sẽ là của hắn. Nhưng Morgan không thể toàn tâm toàn ý vào công việc và mọi chuyện bắt đầu trở nên xấu đi. Tình trạng ấy kéo dài không tới một năm.
“Như ta đã kể, ông bà Hurst có một con gái. Cô ta cỡ trạc tuổi Morgan và có tên là Eveline. Vì còn trẻ như thế nên Morgan và Eveline đem lòng yêu nhau. Cha mẹ cô gái hẳn là không chấp nhận rồi vì họ muốn hai đứa chỉ là anh trai em gái mà thôi, thế nên họ đánh đập cả hai; khiến cuộc sống hai người khốn khổ không đáng để sống nữa. Rốt cuộc, vì không thể chịu đựng hơn được nữa, Eveline trầm mình xuống hồ. Sau đấy, Emily van nài ta đem Morgan đi khỏi đấy và nhận hắn vào làm chân học việc. Khi ấy thì đấy dường như là một giải pháp hợp lý, nhưng ta vẫn không tin tưởng lắm và đã được chứng minh là đúng. Morgan theo ta được ba năm, cho đến khi cuối cùng hắn quay về với Emily, nhưng hắn không thể tránh xa nông trại Cảnh Bờ Hoang. Hắn thi thoảng vẫn đến sống tại đấy – ít nhất đấy là khi hắn đang không gây ra phiền phức ở đâu khác.
“Người em gái chắc là một hồn ma lưu vấn, là kẻ không thể vượt qua được đến thế giới bên kia. Và vì thế, Morgan thâu tóm cô ta vào dưới quyền mình. Không còn nghi ngờ gì là hắn đang ngày mỗi thêm quyền năng. Có lẽ hắn hình như có chút uy lực gì đấy với con. Tốt hơn là con phải kể cho ta nghe chính xác đã xảy ra chuyện gì giữa hai người nào.”
Thế là tôi kể ra, và trong khi tôi kể, Thầy Trừ Tà tra vặn thêm chi tiết. Tôi bắt đầu từ lần gặp gỡ với Morgan tại nhà nguyện trong nghĩa trang ven đồng hoang, và kết thúc bằng cuộc nói chuyện giữa hai chúng tôi tại huyệt mộ của Emily Burns.
“Ta hiểu rồi,” Thầy Trừ Tà cất lời khi tôi kết thúc. “Giờ thì mọi chuyện đã khá rõ. Như trước đây ta có bảo, Morgan khi nào cũng mê đắm vào cái gò mả trên đồng hoang kia. Con cứ đào xuống đấy một hồi thì sẽ tìm thấy thứ gì đấy thôi mà. À, khi còn là chân học việc của ta, hắn cuối cùng cũng tìm thấy chiếc rương được niêm kín có chứa cuốn thần chú trong ấy. Và cuốn thần chú ghi lại những quỷ thức là cách duy nhất để đánh thức Golgoth. Đấy là điều hắn đang cố làm. May mắn sao ta đã đến nơi và ngăn chặn kịp thời trước khi quỷ thức ấy được tiến hành quá xa.”
“Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn thành công vậy ạ?” tôi hỏi.
“Không dám nghĩ đến đấy đâu anh bạn à. Phạm một sai lầm trong quỷ thức ấy thôi thì hắn hẳn đã toi mạng rồi. Nhưng thà như thế còn hơn là để quỷ thức được hoàn tất thành công. Con thấy đấy, hắn đã làm theo những chỉ dẫn đến từng chữ và đã vẽ ra biểu tượng vòng ma thuật trong phòng hắn tại nông trại Cảnh Bờ Hoang, một ngôi sao năm đỉnh nằm trong ba vòng tròn đồng tâm. Vậy nên nếu hắn làm đúng hết phần còn lại, thì hắn sẽ được an toàn khi ở trong vòng ma thuật ấy. Nhưng rồi hẳn Golgoth sẽ hiện hình ra bên ngoài ngôi sao ấy và sẽ được thả rông khắp Hạt. Golgoth được mệnh danh là Chúa Tể Mùa Đông không phải là không có lý do đâu. Hẳn phải đến hàng bao năm trời sau mới thấy được mùa hè ấy chứ. Chết cóng chết đói sẽ là số phận của chúng ta. Morgan đã hiến con chó trong nông trại làm đồ tế lễ. Golgoth chẳng hề đụng tới nhưng con vật đáng thương kia đã chết vì sợ hãi.
“Vậy là, như ta đã nói, ta đã ngăn chặn Morgan kịp thời. Ta chấm dứt kỳ học việc của hắn và tịch thu cuốn thần chú. Và rồi ta cùng mẹ hắn bắt hắn hứa rằng hắn sẽ để Golgoth yên và sẽ không ra sức đánh thức vị thần ấy lần nữa. Emily tin vào lời hắn hứa, và vì bà ấy ta đã cho Morgan biết bao nhiêu cơ hội và luôn hy vọng rằng niềm tin của bà ấy vào hắn sẽ được minh chứng. Nhưng lúc ta ngăn chặn hắn khi hắn đã tiến hành được một phần quỷ thức, một ít quyền năng từ Golgoth đã được đánh thức và dây vào hắn. Mẹ con nói đúng – đây sẽ là một mùa đông khắc nghiệt. Ta tin là chuyện này có liên quan đến Golgoth và Morgan. Sau khi Morgan rời khỏi tầm kiểm soát của ta, hắn quay sang thế lực bóng tối và quyền năng của hắn dần dà gia tăng. Và hắn nghĩ cuốn thần chú sẽ cho hắn uy lực tối thượng.
“Hắn đã có khả năng làm những điều mà người thường không thể. Một số chỉ là trò phù thủy lừa bịp, như là làm thay đổi nhiệt độ trong phòng để gây ấn tượng với những kẻ ngu ngơ. Nhưng hiện tại dường như hắn còn có thể trói buộc người chết vào mong muốn của hắn – không chỉ những hồn ma mà còn cả các linh hồn đang lờn vờn trong chốn Lập Lờ giữa thế gian này và thế giới bên kia. Ta đau lòng lắm khi phải nói ra điều này, anh bạn à, nhưng tình hình trông rất tệ đấy. Ta quả thực lo rằng Morgan có khả năng làm hại đến linh hồn của bố con...”
Thầy Trừ Tà ngước nhìn lên giếng trời, đoạn nhìn xuống bàn giấy. Thầy buồn bã lắc đầu. “Mà thôi, anh bạn, con đi xuống dưới lầu đi rồi chúng ta sẽ trao đổi thêm nữa...”
Mười lăm phút sau thầy tôi ngồi lặng lẽ trong chiếc ghế đu của Meg và món súp đậu đang sôi âm ỉ trong nồi.
“Có thấy muốn ăn không vậy anh bạn?” thầy hỏi.
“Từ hôm qua con đã không ăn gì rồi ạ,” tôi đáp.
Nghe thế thầy tôi cười toe, để lộ ra khoảng trống nơi mà ông kẹ đã đập gãy răng cửa của thầy, rồi thầy đứng lên, đặt hai bát lên bàn rồi múc súp ra cả hai. Loáng sau tôi đã nhúng bánh mì vào trong bát súp ngon lành nghi ngút hơi. Thầy Trừ Tà không buồn đụng đến bánh mì nhưng thầy cũng chén sạch súp.
“Ta thật lòng chia buồn vì bố con đã qua đời,” thầy vừa nói vừa đẩy bát ra xa. “Lẽ ra ông ấy đã không có gì phải lo sợ sau khi ra đi. Rủi thay là Morgan đang dùng quyền năng của Golgoth để làm hại ông ấy và sử dụng ông ấy để khống chế con. Nhưng anh bạn này, đừng lo gì cả, chúng ta sẽ kết thúc chuyện này sớm hết sức có thể thôi mà. Còn với những chuyện vớ vẩn kia thì, Morgan không phải và chưa từng khi nào là con trai của ta cả.” Thầy lại nhìn thẳng vào mắt tôi. “Thế, con có tin ta không?”
Tôi gật đầu, nhưng tôi không thể làm thế với vẻ thật thuyết phục vì Thầy Trừ Tà đã thở dài và lắc đầu. “Ừ thôi, anh bạn, hoặc Morgan là kẻ dối trá, hoặc là ta. Tốt hơn con nên quyết định bọn ta ai là kẻ dối trá đi. Nếu giữa thầy trò ta không có sự tin tưởng, thì không lý do gì mà con phải tiếp tục làm chân học việc cho ta nữa. Nhưng có một điều chắc chắn thế này, ta sẽ không để cho con rơi vào tay hắn. Trước khi chuyện đó xảy ra ta sẽ tóm lấy gáy con, mang con trở về cho mẹ con để bà ấy tẩm quất chút lý lẽ vào trong cái đầu ngu độn ấy.”
Giọng thầy thật tàn nhẫn, và sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra như thế nên tôi thấy bực bội. “Thầy không thể đem con trở lại cho mẹ con đâu” tôi cay đắng đáp trả. “Con đã về quá muộn nên hụt mất tang lễ và con thậm chí còn không được gặp mẹ nữa cơ. Sau đấy thì mẹ đã bỏ đi đâu mất rồi – chắc là về quê nhà của mẹ. Con không nghĩ là bà sẽ quay trở lại đâu...”
“Ừm, cho bà ấy chút không gian đi anh bạn. Bà ấy vừa mất chồng nên cần chút thời gian để đau buồn và suy nghĩ ấy mà. Nhưng rồi con sẽ gặp lại mẹ mình và sẽ chóng thôi mà, ta chắc đấy. Và đấy không phải là lời tiên tri đâu. Chỉ là lý lẽ thường tình thôi. Nếu bà ấy phải đi, thì bà sẽ đi, nhưng trước khi đi bà ấy sẽ muốn nói lời từ biệt đàng hoàng với tất cả các đứa con chứ.
“Mà thôi, việc Morgan đang gây ra thật là một điều kinh khủng, nhưng đừng lo – ta sẽ tìm ra hắn và ngăn chặn hắn một lần dứt điểm.”
Tôi đang mệt rã rời không đủ sức nói lên lời nào, nên tôi chỉ gục gặc. Tôi hy vọng thầy mình nói đúng.
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 3 - Đêm Của Kẻ Đánh Cắp Hồn