Số lần đọc/download: 1971 / 21
Cập nhật: 2015-11-24 20:31:46 +0700
Chương 17
R
a khỏi rạp chiếu phim, Trần Việt Phong lập tức la hét kêu đói bụng, bấy giờ tôi mới nhớ ra vừa rồi anh ta gần như không ăn chút gì, chỉ giúp tôi cầm đủ thứ đồ ăn vặt.
"Muốn ăn gì? Tôi mời anh!" Tôi hơi mất tự nhiên liếc nhìn anh ta, thì thào nói, coi như tôi cảm tạ anh, sau này chúng ta không còn thiếu nợ nhau nữa.
Trần Việt Phong nhìn tôi, ánh mắt đánh giá tôi một hồi rồi lập tức hừ hừ, "Em đang nghĩ, lần này mời khách thì từ nay về sau chúng ta sẽ không ai nợ ai chứ gì?" Người này dường như luôn dễ dàng nắm bắt được suy nghĩ của tôi. Tôi nhíu mi nhìn anh ta.
"Như vậy, nếu anh lựa chọn không đồng ý, chẳng phải em sẽ nợ anh cả đời sao? Cả đời này chúng ta có thể dây dưa cùng một chỗ?" Ánh mắt của anh ta làm cho trái tim của tôi cuồng loạn nhảy lên, quên cả phản bác.
"Tiểu Diệp, em rốt cuộc đang sợ hãi điều gì? Em sợ sẽ yêu anh sao?" Trần Việt Phong xoay bả vai của tôi lại, nhìn thẳng tôi: " Tại sao lại muốn thu mình lại? Chấp nhận anh khó khăn đến thế sao?"
"Bỏ ra!" Ánh mắt ấy làm cho tôi cảm thấy trong lòng cuống lên, bối rối đẩy anh ta ra. "Ai... ai sẽ yêu anh cơ chứ! Trần Việt Phong, anh đừng có tự cho mình là đúng! Còn nữa, cái gì mà Tiểu Diệp, ai cho phép anh gọi tôi như vậy?" Không cần tin tưởng, đừng tin, Diệp Sương Phi, người này là hoa hoa công tử, những lời như vậy căn bản chính là những câu nói lả lơi rất bình thường, mày chẳng qua chỉ là một đối tượng mà anh ta đang muốn chinh phục thôi, anh ta sẽ chỉ làm cho mày bị tổn thương, giống như Đường Cùng Diễm, làm cho mày chỉ thở thôi đã thấy đau đớn!
Nét mặt của tôi đột nhiên biến đổi, tựa như người đang đứng trước mắt là quái vật, tôi hung hăng đẩy mạnh thân mình đang tiến đến gần kia: "Tại sao lại là tôi, tại sao lại chọn tôi? Tôi cũng đâu có trêu chọc gì anh? Tôi không đủ can đảm để đối mặt với sự đùa bỡn của người khác, tôi chơi không nổi đâu!"
"Tiểu Diệp!" Trong mắt Trần Việt Phong hiện lên một tia khổ sở: "Mặc kệ em có tin hay không, nhưng anh thật lòng, lần này thực sự rất thật lòng!"
Ánh mắt như vậy làm cho tôi cảm thấy đau lòng, làm cho người ta cảm thấy quá mức đau lòng!
Không được, Diệp Sương Phi! Không được mềm lòng, không cần phải hy vọng xa vời, anh ta chỉ là nhất thời hứng thú. Nếu... nếu anh ta biết về quá khứ của mày, nhất định sẽ không có thái độ như bây giờ, rồi cũng sẽ giống như bao người khác, khinh bỉ mày, kì thị mày!
Tôi cúi đầu, cắn chặt môi dưới, dường như phải dùng đến toàn bộ sức lực, khó khăn nói: "Đủ rồi, Trần Việt Phong, anh đừng tự mình đa tình, tôi chán ghét anh, cực kì chán ghét!"
Chính là như vậy, Diệp Sương Phi, phải nhẫn tâm một chút, để không bị tổn thương, mày phải làm như vậy!
Nhưng tại sao khi nhìn thấy đôi mắt chứa đầy sự đau khổ đó, trái tim tôi lại đau đơn như thế này?
oOo
"Tiểu Phi, lại là Trần Việt Phong!" Tiểu Thanh lặng lẽ nói nhỏ vào tai tôi.
Tôi ngẩng đầu, xa xa đã nhìn thấy anh ta đứng dưới bóng cây trước phòng giáo viên.
Tầm mắt tôi dừng lại giữa không trung, chất đầy rối rắm. Tôi nhíu mi. Anh ta lại nhìn tôi và cười, nụ cười chua xót!
Tôi ảm đạm cúi đầu, sau khi chia tay ở rạp chiếu phim hôm đó, vốn tưởng rằng anh ta sẽ bỏ cuộc, không ngờ anh ta lại mỗi ngày đứng ở đó chờ tôi tan học. Tuy rằng mỗi lần tôi đều xem như không nhìn thấy gì, mỗi ngày anh ta vẫn đều đặn đến, cho dù chỉ là đứng từ xa nhìn tôi một cái, hại tôi mỗi lần ra ngoài đều bị người người chỉ trỏ. Loại cảm giác giống hệt lúc trước khiến tôi thấy sợ hãi!
"Tiểu Phi, cậu nhìn Trần Việt Phong kìa, thật là tiều tuỵ quá! Nói không chừng lần này anh ấy thật lòng thì sao!" Tiểu Thanh đồng cảm nhìn anh ta một cái, không rõ tôi tại sao lại nhẫn tâm như vậy!
Tôi thở dài: "Chúng ta đi thôi!" Dứt lời, tôi cũng không nhìn tới Trần Việt Phong, dứt khoát xoay người bỏ đi.
Đi thôi, Diệp Sương Phi, rời khỏi chỗ này, không cần mềm lòng! Đây không phải người mày có thể dây dưa!
"A!" Phía sau vang lên tiếng la của Tiểu Thanh.
Tôi còn chưa kịp quay đầu, thân mình đã chợt nhẹ bẫng, bị người ta mạnh mẽ khiêng lên!
"Trần Việt Phong! Anh đang làm cái gì thế này? Buông ra!" Tôi sợ tới mức hét toáng lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía chúng tôi, tiếng kêu thét nổi lên khắp bốn phía.
"Trần Việt Phong! Buông ra!" Tôi giãy dụa, lại bị anh ta nhanh chóng giữ lấy.
Anh ta làm như không hề nghe thấy, tiếp tục khiêng tôi bước thẳng về phía trước.
Anh ta muốn làm gì? Muốn làm cái gì đây?
Một cảm giác sợ hãi quen thuộc dâng lên trong lòng tôi!
"Trần Việt Phong! Anh muốn làm gì?" Rốt cuộc, Trần Việt Phong cũng buông tôi xuống. Tôi đứng cạnh cột cờ trên sân thể dục, trước mặt là một đôi mắt nhiễm tơ máu, mệt mỏi, ưu thương!
"Tiểu Diệp!"
"Trần Việt Phong, anh không cần phải tiếp tục đau khổ dây dưa như vậy! Anh thật sự làm cho người ta chán ghét!" Tôi hướng về phía anh ta rít gào những lời dối lòng. Không thể mềm lòng! Không thể!
Trần Việt Phong chua xót cười: "Anh cũng biết, nhưng mà tại sao lại là em, tại sao? Anh rất hận không thể hung hăng đánh cho mình một bạt tai, nhưng mà, anh vẫn không có cách nào thanh tỉnh được. Trong mắt không biết tại sao chỉ có em, chỉ có một mình em! Diệp Sương Phi, em có hiểu không?" Trần Việt Phong kích động bắt lấy cổ tay tôi, bất đắc dĩ nhìn tôi. "Em thật đúng là có ma lực, có thể làm cho anh bị đui mù!"
Tôi sững sờ đứng tại đó, bởi vì sự khổ sở trong đôi mắt kia, nước mắt đã sớm dâng lên trong hốc mắt. Cho dù có cố nén như thế nào nó vẫn cứ rơi xuống dưới, từng giọt, từng giọt...
Tôi phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Tôi không xứng, tôi như vậy, không xứng có được tình yêu của anh, nếu anh biết quá khứ của tôi, nếu anh biết những điều kinh khủng trước kia, anh... còn có thể thâm tình nhìn tôi hay không?
Tôi liều mạng lắc lắc đầu. "Không... không..." Lí trí nói cho tôi biết, không thể rơi xuống, như vậy sẽ là vạn kiếp bất phục! Nhưng mà...
"Tiểu Diệp!" Trần Việt Phong ôm chặt lấy tôi. "Tiểu Diệp!"
"Mệt mỏi lắm, anh mà biết những chuyện trước kia của tôi... anh nhất định sẽ mệt mỏi, tôi không phải như anh tưởng tượng. Không phải đâu!" Tôi tựa vào cổ anh, nức nở.
"Tiểu Diệp..." Trần Việt Phong nhẹ nhàng buông tôi ra, nhìn thẳng vào mắt tôi: "Hãy tin tưởng anh, bỏ qua trước đây, chúng ta không có trước đây, chỉ có tương lai!"
Nhưng tôi không dám, không dám nhìn thẳng vào anh!
"Tiểu Diệp, em hãy nhìn đi!" Trần Việt Phong buông tay tôi ra, bước lên đài.
"Mọi người, Tôi là Trần Việt Phong, sinh viên năm thứ nhất khoa chính trị và luật pháp!" Anh hướng về khoảng trống rộng lớn ở phía trước hô to, những người tò mò đều xúm lại xem.
"Trần Việt Phong kìa, Trần Việt Phong!" Các nữ sinh bắt đầu ồn ào.
"Hôm nay tôi đứng ở chỗ này chính là muốn mọi người chứng kiến một chút, bởi vì tôi phẩm hạnh bất lương nên đã khiến cho bạn gái không có lòng tin. Bây giờ tôi muốn cam đoan với cô ấy!"
Trần Việt Phong nói xong, cúi đầu, thâm tình nhìn tôi đang đứng dưới đài, nói: "Tôi xin cam đoan, Trần Việt Phong sẽ yêu thương Diệp Sương Phi trọn đời trọn kiếp!"
Trái tim tôi mạnh mẽ run lên. Bốn phía lập tức vang lên vô số tiếng trầm trồ khen ngợi cùng với tiếng vỗ tay.
"Tiểu Diệp!" Trần Việt Phong nắm lấy tay tôi đưa tới trước ngực: "Trái tim này sẽ giao cho em quản, em muốn chứ?"
"Oa... Lãng mạn quá!"
"Diệp Sương Phi, nhận đi, cậu thật là hạnh phúc nha!" Có người dường như sắp hôn mê.
"Nhận đi, nhận đi!" Không biết khi nào thì Tiểu Thanh cùng các bạn học khác đã đứng ở phía sau chúng tôi.
Phía trước, Trần Việt Phong vẫn chăm chú nhìn tôi.
Gió thổi bay những sợi tóc trên trán anh, ánh sáng tràn ngập trong đôi mắt ấy, khoé miệng anh nhẹ nhàng cong lên, cười đến ấm áp.
Tôi nín khóc, mỉm cười, vươn tay chạm đến bàn tay anh, nắm lấy.
Trần Việt Phong nhẹ nhàng kéo tôi lại gần. Giữa những tràng vỗ tay hoan hô, tôi hạnh phúc ngã vào lòng anh.
Dựa vào lồng ngực ấm áp này, lần đầu tiên tôi nở nụ cười ngọt ngào đến vậy, nụ cười xuất phát từ trái tim!
Hạnh phúc... là như thế này sao?
Tôi nghĩ, tôi rốt cuộc cũng đã chờ đợi được tình yêu của mình!