Nguyên tác: [Ghosts Of Fear Street] 11: The Boy Who Ate Fear Street
Số lần đọc/download: 1788 / 31
Cập nhật: 2018-04-23 23:17:58 +0700
Chương 18
S
ylvie chậm rãi đứng lên – dường như có một lực vô hình nào đó mà chúng tôi không nhìn thấy được đang nâng cô lên. Vừa dịu dàng ngân nga với mấy con rắn, cô vừa xoay tới xoay lui trên gót chân.
Những con rắn trên tay trườn lên người cô.
Cô Sylvie dịu dàng vuốt ve chúng và khe khẽ hát:
— Ordu kan toka.
Những con rắn quanh cổ cô ngỏng đầu lên đung đưa. Những cái lưỡi thè ra thụt vào liên tục. Cô Sylvie hôn lên đầu chúng và khẽ ngân nga:
— Odum ruba kantan. Odum ruba kantan haroo.
Lissa lắp bắp:
— Cô… cô nói gì… gì vậy?
Cô Sylvie đặt tay lên môi và thì thầm:
— Suỵt. Các cháu làm hỏng câu thần chú mất.
Cô Sylvie thận trọng gỡ những con rắn và đặt chúng vào một cái thùng phía sau lưng. Con rắn trên cổ vẫn cuộn quanh cổ cô ấy.
Cô quay về phía chúng tôi:
— Được rồi, các cháu. Bây giờ các cháu muốn hỏi gì thì hỏi đi.
Kevin hỏi:
— Cô… cô…, nói tiếng gì đấy ạ?
Cô Sylvie mỉm cười và hôn lên đầu con rắn một lần nữa:
— Ngôn ngữ chung của tất cả các thầy phù thủy.
Rồi cô chậm rãi nhích về phía chúng tôi, vuốt ve con rắn và hỏi:
— Sam, cháu có muốn gặp Rabia Wan không? Ta tin là cháu chưa gặp nó bao giờ.
Cô Sylvie bước lại gần tôi. Gần nữa. Cho đến lúc chỉ còn cách tôi vài phân.
Rồi cô cầm lấy con rắn và quăng vào mặt tôi. Nó thè lưỡi ra, suýt nữa chọc cả vào má tôi.
Tôi nhảy lùi lại và gào lên.
Cô Sylvie cười:
— Sam, cháu vẫn còn hồi hộp quá đấy. Có phải hai tay cháu vẫn còn run không? Có lẽ ta phải hát thêm một bài nữa.
Tôi lùi lại:
— Đừng động vào cháu! Đừng đến gần cháu!
Lissa hỏi:
— Có thật cô là một thầy phù thủy không?
— Dĩ nhiên ta không phải là một thầy phù thủy. Lần này cô Sylvie cười to hơn. – Nhưng ta đã sống với một bộ lạc ở Brazil, và ở đó người ta cứ tưởng ta là một thầy phù thủy. Họ rất thích màn biểu diễn rắn duyên dáng của ta. Thật tiếc là Sam lại không thích. Sam, ta xin lỗi nếu đã làm cháu sợ.
Kevin hỏi:
— Đó chỉ là một màn biểu diễn thôi ư? Đó không phải là thật ạ?
— Ồ, ai cũng có thế học được. – Cô Sylvie bỏ con rắn đang quấn quanh cổ vào thùng. – Người dạy rắn giỏi nhất ở Ceylon đã dạy ta với sáu con rắn xinh đẹp này. Chúng hoàn toàn không có hại chút nào.
Kevin quay về phía tôi:
— Thấy chưa, Sam! Cô Sylvie không phải là một thầy phù thủy. Cô ấy không hề phù phép cậu bao giờ cả.
Cô Sylvie kêu lên:
— Sam! Có thật là cháu nghĩ rằng ta đã phù phép cháu không? Tại sao cháu lại có thể tưởng tượng ra một chuyện như vậy được?
Tôi ú ớ:
— Cô… đã phù phép cháu. Cháu biết rõ như vậy! Cô đã yểm vào cháu một lá bùa khủng khiếp bằng những mảnh vỏ cây màu đen đó.
— Những mảnh vỏ cây màu đen ư? – Cô Sylvie làm ra vẻ không hề biết tôi đang nói chuyện gì.
— Vâng! Những mảnh vỏ cây màu đen mà cô đã bỏ vào bánh pút đinh gạo của cháu! Từ khi cháu ăn phải cái đó đến giờ cháu không thể nào ăn được những thức ăn màu trắng nữa. Mùi vị thức ăn trắng trở nên kinh khủng. Cháu cảm thấy mọi món đều kinh khủng – trừ giun, bọ chét và đất bẩn…
Cô Sylvie cắt lời:
— Sam! Sao ta lại muốn cháu ăn đất bẩn kia chứ?
Tôi hét lên:
— Bởi vì cô bị điên, bởi vì cô không thích những đứa khảnh ăn.
Cô Sylvie lắc đầu:
— Chẳng có nghĩa lý gì cả. Nhưng cũng có thể ta biết cách điều trị chuyện này. Để ta nghĩ xem. Để ta nghĩ xem.
Tôi gào lên:
— Tránh xa tôi ra! Tôi biết bà định làm gì rồi. Bà sẽ đọc những câu thần chú quỷ quái nào đó để cho tôi không thể nói được với ai cả. Để cho tôi không thể kể cho ai biết chuyện bà đã gây ra cho tôi!
Cô Sylvie lắc đầu:
— Sam tội nghiệp. Cháu muốn nói thế nào cũng được. Ta e rằng sẽ chẳng có ai tin lời cháu cả.
Lissa hỏi cô Sylvie:
— Cô có thể giúp được Sam không? Cô có biết bạn ấy bị sao không?
— À, có thể nó bị dị ứng. Ta đã từng thấy dị ứng có thể gây ra những triệu chứng rất kỳ quặc. Hay là cũng có thể nó bị nhiễm một thứ vi rút nào đó. – Cô Sylvie quay về phía tôi. – Sam, cháu thật sự cần phải đến bác sĩ đấy. Cứ để kéo dài như vậy thì không khôn ngoan chút nào. Ai biết được sau đấy còn chuyện gì xảy ra nữa?
Tôi chạy khỏi nhà Sullivans. Tôi chạy thật nhanh, nhanh hết sức trước khi cô Sylvie có thể sử dụng một phép quỷ nào nữa.
Trong khi chạy quanh góc phố để về nhà, tôi chạy chậm lại.
Tôi buộc phải chạy chậm lại.
Chân tôi bị làm sao ấy, tự nhiên tê dại cả đi. Tôi đi thêm mấy bước nữa và cảm thấy tay cũng tê tê.
Tôi nhìn xuống tay và há hốc miệng.
Những ngón tay của tôi đang sưng vù lên. Tôi hãi hùng nhìn những ngón tay mình mỗi lúc một to ra.
Bây giờ tôi đi nhanh hơn.
Cái cảm giác tê dại lan dần lên cổ tay và cánh tay.
Tay tôi bắt đầu phồng lên mỗi lúc một to.
Cọ cả vào áo sơ mi.
Tôi nghe thấy một tiếng xoạc nhỏ khi tay áo bị xé rách, xé toạc tơi tả thành từng mảnh.
Tôi kêu lên:
— Cứu tôi với! Có ai không, cứu tôi với! Nó đang lan ra! Cái bùa đang lan ra!