It's so amazing when someone comes into your life, and you expect nothing out of it but suddenly there right in front of you, is everything you ever need.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Ký Thu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 594 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 05:19:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18: Chương 7.3
gười thật sự không làm được chuyện xấu, khó có lần nói dối lập tức bị vạch trần, Quản Nguyên Thiện vươn bàn tay vuốt mặt, nặng nề thở dài một hơi.
"Trong nhà có chuyện? Thiện nhi, làm người luôn phải lưu lại đường lui, trách để cho cửa trước bị người ta chặn không có đường trốn." Hàng thị dạy con, thỏ khôn luôn có ba hang, nói dối phải có ba phần thật, xác định không chê vào đâu được thì mới đem đi lừa người, lưu lại lỗ kim cũng sẽ thành trò cười trong mắt người trong nghề.
"Nương, người có muốn đổi y phục hay không, tuy rằng trong mắt nhi tử, nương tuyệt đối là tuyệt thế mỹ nữ, nhưng ánh mắt người ngoài không giống, nhìn không ra vẻ đẹp tao nhã của người." Quản Nguyên Thiện dùng từ ngữ hàm súc, nhắc nhở bộ quần áo của bà sẽ khiến người khác phải há hốc mồm.
Hàng thị cười một cái, "Nói thẳng luôn là ta sẽ dọa đến khách là được rồi, ở đâu ra mà lòng vòng như thế, cũng không sợ vòng qua vòng lại tự khiến chính mình choáng váng."
Đùa cợt vài câu, Hàng thị để nhi tử cho người đến khách điếm tìm nha hoàn của mình, sau đó vào phòng Bạch Chỉ, Bạch Đồng thay đồ, áo khoác trắng lông thỏ, váy trắng thêu hoa sen, trên đầu cài một cây trâm hồng bảo thạch tơ vàng, hai bên nhiều thêm một đôi trâm bướm nhỏ, trang điểm lên càng toát lên khí chất của phu nhân Hầu gia, quý khí bức người.
Thay đổi một hồi, quý phu nhân dung mạo tuyệt đẹp đi vào vườn hoa, nếu không nói bà đã có hai con trai trưởng thành, thật sự đều cho rằng bà là một khuynh thế giai nhân, nụ cười động lòng người, cười thêm cái nữa khiến người khác đánh mất hồn phách, thêm cái nữa thì câu cả linh hồn theo mất.
"Vị Mai công tử này, thiếp thân là..."
Cầu Hi Mai đang chăm chú vẽ chợt nghe thấy có người gọi nàng, nàng đặt bút vẽ xuống xoay người lại, đang muốn lấy thân phận nam tử hành lễ, nhưng đối phương lại đột nhiên "Oa" một tiếng, nàng cảm thấy bồn chồn, nghĩ chẳng lẽ gặp phải người quen, ánh mắt khẽ ngước nhìn.
Vừa mới đưa mắt lên nhìn, nàng bị dọa nhảy dựng lên, thật đúng là người quen.
"Phu...phu nhân?"
Bà đánh giá một thân nam trang của tiểu nương tử, lại chậc chậc ra tiếng, lại lắc đầu than thở, xem ra không đủ vừa mắt để người ta nhìn lần hai, lập tức ôm eo, lại ôm ngực.... Ách, là lấy tay sờ ngực so sánh.
"Sao người lại ở đây?" Hàng thị chân chính muốn hỏi là sao ngươi lại giả trang nam nhân làm gì, lại có hóa trang giống như vậy, thiếu chút nữa là ngay cả bà cũng bị lừa.
Cầu Hi Mai nhìn thoáng ra Quản Nguyên Thiện đứng một bên, kiên trì cẩn thận nói: "Là, Là ta nhận lời Quản công tử tới vẽ tranh..."
"Ngươi đi theo ta, chúng ta hảo hảo tâm sự." Hàng thị bước lên mắt tay của nàng, bộ dáng không nóng không lạnh kéo người đi.
"Phu nhân, người..." Có thể giả vờ không biết nàng được không, nàng còn muốn kiếm tiền để sống.
"Nương! Nhẹ tay một chút, hắn chỉ là họa sĩ, người đừng làm khó dễ hắn." Cánh tay của nương có thể đánh được cả hổ, có thể biết sức kéo lớn như thế nào.
Hàng thị chuyển mắt, nhìn ra trong mắt nhi tử có chút khẩn trương lo lắng, bà suy nghĩ một chút. "Nương ngươi, ta thấy hắn môi hồng răng trắng, da thịt mềm mịn, muốn nhận trai bao, ngươi đi tìm phụ thân ngươi tới bắt gian, nói ta muốn cắm sừng hắn."
"Nương, chuyện này không đùa được đâu." Hắn không biết nên khóc hay nên cười.
Phụ thân hắn quả thật sẽ như vậy, chỉ cần là lời của nương nói, phụ thân từ trước đến giờ luôn không nghi ngờ.
Mà phụ thân đã xác nhận, già trẻ gái trai trong phủ liền gặp xui, ông ấy sẽ ép hỏi cả đám ai là gian phu, sau đó đem tất cả những người khả nghi đều cho một đao, không chết thì cũng tàn phế, sau đó mới ngẫm lại xem chính mình có phải là đã làm gì khiến lão bà đại nhân phát hỏa hay không.
"Con thấy ta giống như đang nói đùa sao? Xú tiểu tử, không được đi theo, chúng ta muốn ở riêng, ngươi dám làm hỏng chuyện tốt của ta thì ta sẽ thiến ngươi." Nghĩ muốn nghe lén? Mơ tưởng.
Này...này là sao, làm người mẫu thân lại tự nhiên uy hiếp nhi tử là muốn thiến hắn... Nối dõi tông đường, đây là mẫu thân thân sinh sao?
Quản Nguyên Thiện nheo mắt cân nhắc hành vi quỷ dị của mẫu thân, hắc đồng u quang ám thiển, hắn xoa mũi, nghĩ đến sau này, ánh mắt thâm trầm giống như giếng cổ, sâu không thấy đáy.
"Ngươi nói xem rốt cuộc là đã chuyện gì, một nữ tử khuê phòng sao lại phẫn nam trang ra ngoài, ngươi có biết hậu quả khi thân phận bị bại lộ không, hậu quả ngươi sẽ không gánh chịu được, nên biết quan niệm đạo đức chết tiệt hiện giờ sẽ bức tử nữ nhân chúng ta..."
Bản thân bà không tuân theo đạo, làm ra không ít hành động dọa người, Hàng thị khó có được lần khuyên người xem trọng danh tiết.
Chính là bà có hậu đài vững chắc, nhà mẹ đẻ là thế tộc, cha huynh đều là quan trong triều, trượng phu đã qua "nghiêm chỉnh huấn luyện" đều đứng về phía bà, hai đứa con trai đều có tiền đồ, ở trước mặt được hoàng thượng yêu thích, bà mới có thể không sợ lời đồn đại.
Nhưng mà Cầu Hi Mai không giống, lần trước tán gẫu bà ít nhiều biết được tình cảnh của nàng, nữ tử trẻ tuổi không có chỗ dựa vững chắc, lại mới gả chưa đến một năm, không có con cái, ở nhà chồng không có chỗ đứng, lại còn mang theo một đôi đệ muội, người khác không nói vài ba câu thì mới là chuyện lạ.
Có khi vô tâm hữu ý, ở trong xã hội nam tôn nữ ti, đủ loại đạo đức bắt ép nữ nhân phải chịu thiệt, cùng là đi cùng người khác phái, hành vi của nam nhân thì gọi là lịch sự, mà nữ tử lại bị cái danh phóng đãng, thấp hèn, không biết xấu hổ... Một câu "thất trinh" liền đủ đẩy người ta xuống vực sâu vạn trượng, vạn kiếp bất phục.
Hàng thị không trách tội chuyện Cầu Hi Mai giả trang họa sĩ, ngược lại thưởng thức nàng có dũng khí, nhưng mà thưởng thức cũng có rất nhiều lo lắng rằng nàng lớn mật sẽ đêm lại tai họa, hiện nay hầu hết mọi người đều không thể tiếp nhận nữ tử có tài.
"Phu nhân, ta....ta có lý do không thể nói, xin người đừng bắt tôi phải trả lời." Chưa làm được việc, nàng hy vọng càng ít người biết càng tốt.
"Nha đầu ngốc, ngươi biết ta là ai không? Ta là nguyên phối phu nhân Cao Thịnh Hầu, ở trước mặt hoàng hậu, thái hậu đều có thể nói, ngươi có khó khăn gì đừng ngại cứ nói thẳng, ta vô cùng thích cặp đệ muội sinh đôi đáng yêu của ngươi, tỷ tỷ của bọn hắn nếu như có khó khăn gì ta nhất định sẽ giúp đến tận cùng." Bà không nỡ nhìn hai tiểu tử kia khóc.
Duyên phận giữa người với người thật sự là kỳ diệu, có người trải qua hơn nửa cuộc đời nhìn vẫn thấy ghét, không có hảo cảm, giống như Hàng thị cùng bà bà Quản lão phu nhân, có người liếc mắt nhìn một cái liền hợp ý, chỉ hận không gặp sớm hơn, chỉ muốn lôi hết tim gan ra để kết giao.
Hàng thị không thể phủ nhân chính mình bị bộ dạng đáng yêu của cặp song sinh Cầu Hi Lan, Cầu Hi Trúc làm cho mê hoặc, đối với Cầu Hi Mai càng thêm vài phần muốn thân cận, cũng do ngày đó nàng ra tay giúp đỡ có vài phần kính trọng, cho rằng nhân phẩm và tính cách của nàng khó gặp chuyện gì khó khăn, tuyệt đối không thua bà xuất thân thư hương thế gia cả.
"Người là phu nhân Hầu gia?" Nàng kinh ngạc.
Hàng thị khí chất tao nhã khẽ gật đầu, "Đừng nói cái gì mà không thể nói, ở trong mắt ta chuyện gì cũng có thể giải quyết, ngươi có vị hôn phu, mà lại một mình xuất phủ vẽ tranh, ngươi đang tính làm gì, ngươi thiếu tiền sao?"
"Đúng, tôi thiếu bạc." Cắn răng một cái, nàng nhịn xuống xấu hổ nói thật.
"Thiếu nhiều lắm sao?" Nếu chỉ là bạc, vậy ngược lại chỉ là việc nhỏ.
"Vô cùng thiếu." Vừa nói ra khỏi miệng, Cầu Hi Mai bỗng nhiên cảm thấy gánh nặng trong lòng được cởi ra.
Bà vừa nghe, gần như muốn cười ra tiếng, "Tấm ngân phiếu kia của ta mệnh giá một ngàn lượng, nếu ngươi cầm thì ta cũng không thiếu, ta rất nhiều tiền, trong tráp còn một tập ngân phiếu."
Khuôn mặt Cầu Hi Mai khẽ cười, giống như hoa lê nở rộ, "Tôi vẫn là nói câu này, không phải là tôi nên lấy hay không, tôi có chân có tay có thể tự mình kiếm tiền,
Cách Tuần Phủ Lừa Thê Cách Tuần Phủ Lừa Thê - Ký Thu