That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Tác giả: Louisa M. Alcott
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 360 / 17
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18 - Ngày Bế Giảng Ở Plumfield
hường thì mặt trời chiếu rọi vào ngày phát phần thưởng. Khi ngày trọng đại đó đến, mặt trời dịu êm chiếu rọi Plumfield, tràn ngập những cô gái mặc váy trắng, những chàng trai tươi cười, những bạn bè trung thành hoặc các thân hào quanh vùng.
Trường Laurence là một ngôi trường dành cho cả nam và nữ, sự hiện diện của các cô thiếu nữ cho buổi lễ thêm phần duyên dáng và sôi động, điều không có được ở nơi mà một phân nửa của thế giới chỉ là khán giả. Ở đây, dưới lớp áo mút sơ lin trắng, những trái tim đầy hoài bão, hi vọng và can đảm đang đập rộn ràng.
Ngôi trường trung học trên đồi, Núi Thơ và Plumfield cổ kính tràn ngập những gương mặt hạnh phúc. Khách mời, học sinh, giáo viên đi tới đi lui. Mọi người đều được chào đón thật nồng nhiệt, dù cho họ đến trên một cỗ xe đẹp hay đi bộ.
Ông Laurence và vợ ở trong ban tiếp tân. Ngôi nhà đẹp đẽ của họ hoàn toàn bị xâm chiếm. Bà Meg với sự hỗ trợ của Daisy và Josie, được các cô gái đến hỏi ý kiến rất đông. Về phần mình, bà Jo bận rộn trong vai phu nhân thầy hiệu trưởng, thêm vào đấy là vai trò bà mẹ của Ted, người không ngừng pha trò.
Ông Bhaer thỏa mãn nhìn xuống nhóm các chàng trai bên dưới. Cũng như thế, cụ March mặt mày rạng rỡ, nhưng phong thái vẫn bình thản. Giấc mơ đời cụ đã trở thành hiện thực. Sự trìu mến và lòng kính trọng cụ đọc được đó đây cho cụ thấy rõ điều đó. Về phần Laurie, ông muốn ẩn lánh, vì ai cũng nói với lòng biết ơn về người sáng lập ngôi trường và người phân phát những điều tốt lành thật cao thượng. Ba chị em đỏ mặt vì hãnh diện trong khi tiếp đãi các quý bà, tận hưởng niềm vinh dự người ta đem đến cho những người đàn ông họ yêu thương.
Các nhạc công thật hoàn hảo. Các bài thơ chất lượng và phong phú.
Sự xuất hiện của Alice Heath đem lại một tràng vỗ tay và được đánh giá là thành công lớn trong ngày. Không trang điểm rườm rà cũng không quá yểu điệu, như các nhà hùng biện trẻ, cô gái vừa thông minh lại đầy cảm xúc. Trong khi cô chạy trốn giữa các bạn đang khen ngợi, đôi mắt ngấn lệ, một chàng trai mà chúng ta quen biết, tỏ ra xúc động đến nỗi cậu muốn đến ôm hôn cô gái ngay lập tức. Rất may một cô em thận trọng đã kịp giữ anh trai lại và giúp cậu bình tĩnh nghe lời phát biểu của thầy hiệu trưởng.
Thật là bõ công, vì ông Bhaer nói chuyện như một người cha với những đứa con sắp sửa vào đời. Những lời nói yêu thương, khôn ngoan và khích lệ của ông được khắc ghi trong lòng mọi người.
Rượu và tiệc nguội vào buổi xế trưa. Chiều bắt đầu tà, người ta nghỉ một chút trước khi bước vào phần lễ buổi tối, phút nghỉ ngơi mà từng nhóm nhỏ học sinh tranh thủ đi dạo chơi trong vườn.
Bỗng một chiếc xe đầy bụi và chất đầy hành lí vượt qua cổng Plumfield dưới cặp mắt tò mò của mấy người đang đi dạo. Hai chàng trai lạ mặt nhanh nhẹn bước xuống xe, theo sau là hai thiếu nữ. Những người mới đến được ông bà Bhaer chào đón trong tiếng hét vui mừng và những cái ôm hôn. Rồi tất cả biến vào nhà.
Những người chứng kiến ngạc nhiên, tự hỏi, không biết họ là ai; thế rồi một học sinh giải thích có lẽ hai chàng trai đó là cháu của giáo sư, một trong hai người đang đi hưởng tuần trăng mật.
Đúng thế. Franz giới thiệu cô vợ tóc vàng có dáng người tròn trịa của anh. Mọi người ôm hôn nàng, trong khi Emil nắm tay Mary, tuyên bố sung sướng:
– Thưa hai bác, hai bác còn chỗ nào thừa trong tim cho vợ con không?
Không còn nghi ngờ gì nữa, mọi người thật sự đè bẹp Mary dưới những lời chúc mừng và ôm hôn. Nhớ đến những thử thách mà đôi trẻ đã trải qua cùng nhau thì, đối với gia đình, cuộc hành trình đầy gian nguy kết thúc bằng một đám cưới hạnh phúc là lẽ tự nhiên.
– Nhưng tại sao các con lại không nói gì với hai bác vậy? - Bà Jo hỏi.
– Con nhớ ra bác đã đánh giá cuộc hôn nhân của chú Laurie như một trò đùa thật hay, và con muốn đem đến cho bác thêm một sự ngạc nhiên như vậy nữa. - Emil cười nói. - Hiện con được nghỉ phép, thế là con lợi dụng ngọn gió và thủy triều, rồi chúng con có mặt ở đây. Chúng con đã hi vọng đến nơi ngày hôm qua, nhưng không thể được. Nhưng dù sao chúng con cũng đã có mặt ở phần cuối của buổi lễ!
– Ồi, các con thân yêu của ta, thật vui làm sao khi gặp lại hai con. Hạnh phúc quá, trong ngôi nhà cũ của chúng ta! - Giáo sư Bhaer thốt lên. - Bác không có từ nào để tỏ lòng biết ơn. Bác chỉ có thể cầu xin Chúa ban phép lành cho chúng ta và giữ chúng ta trong sự che chở của Ngài.
Ông muốn ôm cả bốn người cháu cùng một lúc vào vòng tay, trong khi những giọt nước mắt to rơi trên má. Giây phút cảm động đã qua, tất cả nói cùng một lúc. Franz và Ludmilla thì nói chuyện bằng tiếng Đức với bác trai của họ, Emil và Mary thì nói bằng tiếng Anh với bác gái và các dì. Quanh hai nhóm đó là những người muốn biết rõ về vụ đắm thuyền, việc cứu hộ và cuộc hành trình. Thật là rùng rợn khi nghe họ kể về những hiểm nguy to lớn đã trải qua và nỗi vui sướng khi họ còn sống sót.
– Không bao giờ con quên được những ngày khủng khiếp đó. - Emil nói với vẻ nghiêm nghị mới có nơi cậu cùng với một sự tử tế đặc biệt đối với tất cả mọi người. - Và con cũng không bao giờ quên cách xử sự can đảm và bình thản của Mary và mẹ vợ con trong những lúc mà cả những người đàn ông vững vàng nhất cũng phải mất trí.
– Nếu như phụ nữ can đảm, thì đàn ông cũng có thể thật dịu hiền và rộng lượng như phụ nữ. Con biết một anh chàng, một đêm kia, đã dúi phần ăn của mình vào túi cô gái, trong khi chính anh ta cũng đang đói. Và anh ta đã thức hàng giờ để đỡ một người ốm trên đôi tay của mình.
Emil đặt một bàn tay lên môi người thiếu phụ để không cho cô nói tiếp.
– Không đâu anh yêu, em sẽ kể ra tất cả và anh phải để em làm điều đó! - Mary thốt lên.
– Anh chỉ làm bổn phận của anh thôi. - Emil nói, rùng mình khi nhớ đến kỉ niệm ấy. - Nếu như tình trạng đó kéo dài lâu hơn, thì có lẽ anh cũng sẽ tồi tệ như anh chàng Barry đáng thương hoặc đội trưởng đội thủy thủ. Thật vậy, đó là một đêm kinh hoàng!
– Đừng nhớ đến nữa, anh yêu. - Mary bảo với một cái nhìn khiến ta có thể quên đi những giờ phút đen tối và chỉ nghĩ đến khía cạnh tốt của cuộc phiêu lưu. - Anh hãy kể về những ngày hạnh phúc chúng ta đã trải qua trên con tàu Urania đi, khi bố bình phục và chúng ta tận hưởng sự thoải mái khi đã an toàn.
Emil mỉm cười, và choàng tay ôm eo vợ, anh kể lại đoạn kết của tai họa.
– Chúng con trải qua những giờ phút tuyệt đẹp ở Hamburg! Bác Hermann làm hết mình cho thuyền trưởng và trong khi mẹ vợ con chăm lo cho thuyền trưởng thì Mary chăm lo cho con. Cô ấy đã đưa con đến khắp mọi nơi. Và con chưa kịp hiểu tình thế, thì cô ấy đã trở thành người phụ tá trên chiếc tàu mới của con!
– Đừng nói bậy, anh yêu! - Mary nói khẽ và tìm cách không cho anh nói tiếp.
– Thuyền trưởng đề nghị nên chờ thêm ít lâu. Nhưng con đã bảo, nếu sau những thử thách như thế mà chúng con vẫn chưa đủ hiểu nhau thì chúng con sẽ không bao giờ hiểu nhau. Con không muốn đi tiếp con đường mà không có người hoa tiêu như thế. Và cô vợ bé nhỏ can đảm của con đã lên thuyền cùng con làm cuộc hành trình dài này! Cầu Chúa ban phúc cho cô ấy!
– Thế anh sẽ đi biển cùng với chị ấy thật à? - Daisy hỏi, thán phục trước sự can đảm đó vì cô bé ghét nước giống như một chú mèo vậy.
– Chị không sợ. - Mary đáp với một nụ cười thẳng thắn. - Chị đã nhìn thấy thuyền trưởng của chị cả lúc sóng yên lẫn trong giông bão. Nếu như anh ấy đắm thuyền một lần nữa thì chị thích ở cạnh anh ấy hơn là chờ đợi anh ấy trên đất liền.
– Đúng là vợ của một thủy thủ! Con là một người đàn ông hạnh phúc, Emil à, và ta tin chắc cuộc hành trình lớn của con sẽ là cuộc hành trình hạnh phúc. - Bà Jo thốt lên, vui sướng bởi hương thơm biển cả toát ra từ đôi vợ chồng trẻ. - Ôi, con yêu, bác luôn luôn biết con sẽ trở về. Cả khi tất cả mọi người đều mất hết hi vọng, thì ta vẫn còn tin chắc con ở đâu đó trên mặt biển dữ dội, và bám được vào một tấm ván.
– Đúng như vậy! - Emil nói thật lòng. - Và tấm ván cứu mạng của con, trong dịp này chính là những lời mà hai bác đã nói. Những lời đó đã giữ con còn sống sót. Bác còn nhớ sợi chỉ đỏ của hàng hải Anh và các chuyện liên quan đến nó không? Con biết chắc là sợi chỉ đỏ đó có thật.
– Đây là phần thưởng của con. - Bà Jo nói và ôm hôn Mary với sự thương yêu trìu mến.
Emil nhìn cảnh đó mãn nguyện. Cậu nói trong lúc nhìn gian phòng mà cậu đã tưởng không bao giờ còn thấy lại:
– Những chuyện vớ vẩn đã trở về tâm trí chúng ta trong những giây phút như thế thật là lạ lùng. Trong khi chúng con lênh đênh, gần chết vì đói và hoàn toàn tuyệt vọng, thì dường như con nghe thấy tiếng chuông. Ted chạy xuống cầu thang và bác Jo thì nói to: “Các chàng trai, đến giờ thức dậy rồi!” Con cũng thấy mùi cà phê. Con còn mơ đến bánh mì mật của bác Asia nữa. Con gần như phát khóc khi hiểu ra chỉ là mơ. Thật là hãi hùng. Ngửi thấy mùi đó và sắp chết vì đói! Nếu như trong nhà có một miếng bánh như thế, thì hãy cho con xin!
Một tiếng thì thầm thương hại trong đám người đang có mặt. Người ta mang ngay Emil đi để cậu có thể thưởng thức món bánh mì mật.
Bà Jo đến với nhóm người nơi Franz đang kể về Nat.
– Ngay khi trông thấy cậu ấy gầy nhom và mệt mỏi, thì con hiểu có cái gì đó không ổn. Nhưng cậu ấy không nói gì và tỏ ra hạnh phúc vì bọn con đến thăm khiến con không có can đảm gặng hỏi. Thế rồi con đến gặp các giáo sư Baumgarten và Bergmann. Từ các giáo sư con biết được là cậu ấy đã tiêu nhiều tiền hơn khả năng cho phép và đang cố gắng sửa lỗi lầm của mình bằng lao động và hi sinh. Giáo sư Baumgarten nghĩ việc này rất tốt cho cậu ấy, vì vậy mà cậu ấy không kể gì cho đến khi con đến thăm.
– Ta rất thích tính tình của Nat. Nó tỏ ra là một người đàn ông. Nó thật xứng đáng với chỗ làm mà ông Bergmann đã tìm cho nó. - Ông Bhaer nói.
– Em đã nói với chị, chị Meg à, về cơ bản nó rất tốt và tình yêu đối với Daisy sẽ giữ gìn nó. Thằng bé đáng yêu, ta thật sự muốn có nó bên cạnh vào giờ này! - Jo thở dài.
– Chị thật hạnh phúc và chị nghĩ là chị nên đầu hàng, nhất là lúc này khi mà trận dịch đang hoành hành ở chỗ chúng ta! - Bà Meg thốt lên. - Emil và con đã hâm nóng tất cả mấy cái đầu, và Josie sẽ đòi có một người yêu trước khi ta kịp thở!
Nhưng em gái bà hiểu là bà cảm động trước những thử thách mà Nat đã trải qua và mau mau nói thêm:
– Đề nghị của ông Bergmann hấp dẫn lắm phải không?
– Cực kì hấp dẫn, về mọi mặt. - Franz đáp. - Nat sẽ học được nhiều trong dàn nhạc đó. Nếu như thuận tiện thì cậu ấy sẽ đến thăm bọn con nhân một chuyến lưu diễn. Đây không phải là một vinh quang, không đâu, mà là một việc làm chắc chắn và có điều kiện thăng tiến.
– Thế nó còn kể gì với con nữa?
– Cậu ấy nhờ con kể hết chuyện này cho Daisy nghe. Nhưng con xin nhường việc này cho các bác. Bác Meg và hai bác có thể kể cho em nghe một cách nhẹ nhàng là cậu ấy đã có một bộ râu vàng. Ludmilla có một tấm ảnh của cậu ấy cho mọi người.
Franz nói chuyện thật hay và thật dễ thương về Nat khiến cho bà Meg gần như bị chinh phục. Nếu bà biết chuyện về cậu với Minna thì chắc bà không đầu hàng nhanh như vậy. Bà ghi nhận tất cả những gì nghe thấy và tự hứa sẽ nói chuyện với Daisy. Có lẽ đã đến lúc phải đổi câu “Chúng ta chờ xem” của bà thành câu “Hãy hạnh phúc, con yêu”.
Giữa buổi nói chuyện vui vẻ đó thì tiếng chuông vang lên, đưa bà Jo trở lại thực tại.
– Các con, các con cần phải ăn uống trước khi đi nghỉ. Và ta cũng phải thay quần áo. Ta không thể tiếp khách trong bộ quần áo này. Chị Meg, chị đồng ý chỉ cho khách của chúng ta phòng của họ chứ? Franz biết đường đến phòng ăn rồi. Anh Fritz, hãy đi với em. Với tất cả những gì chúng ta đã chịu đựng, trông chúng ta thật giống những mảnh vỡ của chiếc thuyền. Chúng ta phải đi sửa sang mình lại một chút.
Các Cậu Bé Của Jo Các Cậu Bé Của Jo - Louisa M. Alcott Các Cậu Bé Của Jo