Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1996 / 79
Cập nhật: 2017-09-24 22:55:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18: Xem Mắt!
ẻ ngụy trang của cô bỗng dưng bị vạch trần, hoàn toàn không biết phải nói gì.
Há miệng, sững sờ, ngây người ra nhìn anh.
Không khí nhanh chóng như bị đóng băng.
Chị họ cô không tin nổi nhìn Đồng Niên, lại nhìn anh cũng chính là đối tượng hẹn hò lần đầu gặp mặt. Đã xảy ra chuyện gì? Đây là tình huống gì vậy? Hai người này quen nhau?
Mà người đàn ông này hoàn toàn không nể tình chút nào lại ném hai cô gái vào tình cảnh khó xử như vậy, sau đó xoay người lại, thả chân phanh, đi vào đường phụ, ánh sáng từ dãy đèn đường trong vỉa hè, vượt qua trước mấy chiếc xe, tăng ga đi đến nơi.
Chị họ cô không muốn để anh nghe thấy cô nói chuyện với Đồng Niên, giữ lấy tay cô, dùng ánh mắt hỏi: chuyện là thế nào?
"Tụi em," Đồng Niên lắp bắp, khẽ nói: "Không quen, chỉ là biết nhau thôi..."
Biết? Một người sống ở nước ngoài nhiều năm, tháng mười hai năm ngoái mới trở về Trung Quốc, còn một người thì không dám đi máy bay ra nước ngoài, còn chênh lệch những mười tuổi, biết thế nào được chứ?
Chị họ cô nhanh chóng nghĩ ra: quen trên mạng sao?
Đồng Niên vội lắc đầu: "Không phải không phải đâu, tình cờ biết thôi."
Chị họ hoài nghi nhìn cô, có vẻ không giống là nói dối, nhưng vẫn có thể nhìn ra cô đang che giấu điều gì đó. Đứa con gái này từ nhỏ đã khá đơn giản, nếu nói dối, là một người bình thường cũng có thể phát hiện ra... Huống chi, chị họ cô còn là một người rất nhanh nhạy.
Xe đi đến nơi, cô và chị họ xuống xe, nhanh chóng bị bác lôi đi hỏi han tình hình lần đầu gặp mặt. Bởi vì sợ bác và chị họ hỏi chuyện cô, Đồng Niên liền lấy cớ chờ xe của mẹ tới, lặng lẽ đứng một mình ở cửa sau.
Cách một cánh cửa kính, liên tục nhìn xe đã dừng lại.
Gun giao chìa khóa cho người đi đỗ xe, đi tới cửa quay lớn, rồi nhìn cô: "Không đi vào à?"
Hai tay cô để vào túi áo, cố tỏ ra mình không có chuyện gì: "Tôi... chờ mẹ tôi."
Trong mắt Gun, dáng vẻ của cô gái này hoàn toàn là "tôi không sao", "tôi đang phớt lờ anh" vẻ mặt cố chống đỡ.
Anh nhớ lại câu nói vừa rồi lúc ở trong xe, xác định là người bình thường nghe cũng hiểu, thấy có phần quá đáng: "Tôi không có hứng thú với chị họ cô, cố gắng không để cô ta sinh ra hứng thú với tôi."
"..." Nói với tôi điều đó làm gì...
"Cho nên cô nói những lời đó lúc ở trong xe, rõ ràng là phá đám," Gun nhẫn nại, giải thích cho cô nghe, "Nghề nghiệp của tôi là gì, không cần người ngoài phải chấp nhận, nhất là sau này căn bản không gặp lại nữa, nên không cần giải thích. Hiểu chưa?"
Mặc dù anh không muốn giải thích, nhưng cô gái này cũng đã xuất hiện khá nhiều trong cuộc đời của anh, là một trong những cô gái khó gần, cũng coi như là bạn bè, không thể để cô quá để tâm: "Về phần tại sao lúc ở trong xe tôi nói chúng ta quen nhau, là bởi vì không thể nói dối mãi được. Lát nữa em trai tôi sẽ tới, nó sẽ nhận ra cô, nhất định sẽ nói hết ra, cho nên ban đầu chúng ta không cần phải giả vờ là người xa lạ. Hiểu rồi chứ?"
Em trai của anh?
Cô suy nghĩ, không phải là... cái người thường đội mũ đó chứ?
"Trong lòng thoải mái rồi chứ?" Anh hỏi.
"...Thoải mái hơn rồi..."
"Vậy đi thôi?" Anh cảm giác lần trước mình trở lại Na Uy, dĩ nhiên đã thoải mái nhận chức trách bảo mẫu, mấy ngày ngắn ngủi, tính kiên nhẫn đã tăng lên rất nhiều lần.
Đồng Niên ừ một tiếng, ngoan ngoãn đi theo anh vào trong.
Hai người tiến vào căn phòng đã đặt trước, bởi vì đang tắc đường, nên ở đây mới có một nửa số người.
Bác vẫn thì thầm với chị họ cô, bác chắc hẳn rất hài lòng về gia thế và trình độ học vấn của Gun, còn chị họ cô thì khinh thường Gun vì không có công việc đàng hoàng và anh còn vô cùng ngạo mạn. Đồng Niên vừa mới đi vào, liền bị bác kéo tới, hỏi người đàn ông này là một người thế nào, dù sao hai người họ cũng biết nhau.
Đồng Niên nghĩ đến lời nói của Gun, không biết nên nói thật, hay là cố ý nói xấu đây. Chưa quyết định xong, đành lắc đầu: "Cháu thật sự không quen anh ta, mới biết đến một tuần trước thôi, cháu cũng chỉ biết là anh ta chơi game rất giỏi."
"Tính cách thì sao? Có phải là không có công việc đàng hoàng hay không? Hay là... giả bộ?" Bác vẫn chưa từ bỏ ý định truy hỏi.
"...Cũng không hẳn là không có công việc đàng hoàng đâu ạ."
Cô sợ lại bị hỏi han, có cuộc gọi tới, lấy điện thoại ra, trốn vào trong góc khuất.
Vừa uống ngụm nước, vừa lặng lẽ lướt lung tung trên màn hình điện thoại, từ nghe nhạc đến YY, rồi đến Bilibili, weibo, chờ chờ đợi đợi, chỉ cần là có thể giết thời gian, cô đành đi dạo một vòng.
Mẹ là người đến trễ nhất, cùng ba đi vào, rốt cuộc cô cũng thở phào nhẹ nhõm, muốn gọi mẹ ngồi cạnh mình, không ngờ rất nhanh sau đó, liền thấy một người đội mũ lưỡi trai đứng sau lưng mẹ, mặc đồng phục K&K. Người đó trầm mặc, vẻ mặt không biểu cảm đi vào, nhìn xung quanh một lát, đầu tiên nhìn thấy Gun, gật đầu coi như chào hỏi.
Sau đó, liền nhìn thấy Đồng Niên.
Vẻ mặt có phần Dt khác thường, sau khi nhận ra Đồng Niên, lại khó hiểu nhìn Gun lần nữa.
"Tiểu Bạch tới rồi hả?" Ông cụ cười ha ha, vội vẫy tay, bảo Dt qua đó, "Cho ông xem nào, đứa cháu này mấy tháng không gặp có cao lên chút nào hay không."
... Còn cao hơn được nữa sao? Đồng Niên không nhịn được ngẩng đầu lên, liếc nhìn chiều cao Dt.
Cao nữa...Sẽ đụng vào cửa đó. Hơn nữa, cao hơn anh trai mình cũng không tốt lắm...Cô lặng lẽ nghĩ.
Cô mải suy nghĩ, bỗng nhiên có cảm giác, cánh tay của mình bị người khác đẩy một cái, chợt tỉnh lại, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn cô.
Hả?
Sao lại nhìn cô?
"Niên Niên, tới đây, ta giới thiệu cho cháu đứa cháu trai của ta." Ông cụ này quả thực là hận không thể để hai người lập tức thân mật với nhau, có thể ngồi chung với nhau ăn bữa cơm, cuối cùng phát hiện ra hai người rất phù hợp, ngày mai sẽ tuyên bố đính hôn, "Ba mẹ cháu đã từng gặp nó hai lần rồi, lúc nó còn nhỏ."
Đồng Niên không nghĩ gì, đi tới.
Vừa đi, lại suy nghĩ, lần này không thể giả bộ như không nhận ra...
Dt cũng dễ dàng phát hiện ra ông cậu ta đang muốn làm gì, vẻ mặt của cậu ta chợt thay đổi, không dám tưởng tượng thêm nhìn về phía Gun, bắt đầu dùng ánh mắt trao đổi rất ăn ý với anh trai: đây là muốn làm gì?
Gun tỏ vẻ mọi chuyện không liên quan tới mình: rất rõ ràng.
Ánh mắt Dt liếc nhìn về phía Đồng Niên: đùa gì thế?
Gun nhún vai, ý tứ quá rõ ràng: vấn đề của mình, tự đi mà giải quyết chứ sao nữa.
Dt vô cùng khó chịu.
Người kia đã tránh được tầm mắt, tiện tay vớ lấy tờ tạp chí trên ghế salon, lật giở từng trang.
Dt nhìn cảnh tượng trước mắt, Đồng Niên đã ngoan ngoãn đứng bên cạnh ông cậu ta, ông nắm lấy tay cô. Cậu ta dùng một giây suy nghĩ, mặc dù lúc trước cậu hi vọng cô ấy có thể yêu một người khác tốt hơn, không cần nghe theo những lời nói bậy bạ của Gun để bị hủy hoại, nhưng dĩ nhiên, so với hạnh phúc của cô ấy, cậu càng không hy vọng chuyện này dính dáng tới mình.
"Tiểu Bạch à, đây là Niên Niên, chính là cháu gái của ông Đồng, đứa cháu gái nhỏ tuổi nhất, cũng là viên ngọc quý trong nhà đấy." Ông cụ cười cười nhìn Dt.
Dt bình tĩnh lại, quyết định: "À, cháu biết rồi."
"Biết rồi sao?" Mọi người bất ngờ.
Dt hơi gật đầu: "Cô ấy hình như là - bạn gái của anh trai."
Một thoáng sau, bất kỳ tiếng động bên trong căn phòng này đều biến mất...
Hoàn toàn rơi vào yên ắng.
...
...
"Tiểu Bạch -" Gun ném tờ tạp chí, vội đứng lên khỏi ghế salon.
"Cháu không được nói gì cả." Ông cụ chợt lên tiếng, không hề dễ chịu nhìn anh, "Từ nhỏ đã không biết nói thật lòng, ta không nghe cháu nói, Tiểu Bạch, cháu nói tiếp đi."
Trái lại Dt đã hiểu phải biết thoái lui, không dám thổi phồng chuyện lên, chỉ lắc lắc đầu: "Cụ thể thì cháu không rõ lắm, mọi người trong câu lạc bộ chúng cháu gọi cô ấy là chị dâu." Dù sao điều này cũng không phải là nói dối.
Đồng Niên...
Đã hoàn toàn sợ đến ngây người.
Đã xảy ra chuyện gì vậy...
"Niên Niên, tới đây." Sau lưng, mẹ kéo cánh tay cô, giữ cô trong ngực, thấp giọng hỏi: "Có thật không?" Quá đáng sợ, tại sao lại xuất hiện một người bạn trai chứ? Nếu là cho chị họ Đồng Niên thì không tính, tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều, cũng coi như là thích hợp, nhưng cùng với Đồng Niên thì...
Mẹ Đồng Niên cau mày, không hài lòng nhìn Gun: tuổi quá cao.
"Không phải đâu." Đồng Niên lắc đầu, rồi lại lắc đầu: "Thật sự không phải."
"Đã có chuyện gì xảy ra?" Mẹ càng cảm thấy bất thường, nét mặt đứa con gái thể hiện rõ ràng là có chuyện.
Đồng Niên khóc không ra nước mắt, nhỏ giọng nói với mẹ: "Con thực sự không phải bạn gái của anh ta."
Trong phòng này, ngoại trừ bốn đứa thanh niên, tất cả đều đã sống đến hơn nửa đời người rồi.
Sao có thể không nhìn ra sự ngại ngùng của cô?
Vẻ mặt Dt vô cùng thản nhiên, còn...cảm xúc của Gun đang rất hỗn loạn.
Chị họ cô và bác cũng giật mình.
Bác có hơi tức giận, nhưng cũng là bất đắc dĩ, da mặt mấy đứa này mỏng manh không chịu nói thật, có cách nào khác chứ? Bác cô lắc đầu, có phần tiếc nuối nhìn đứa con rể tương lai đã lựa chọn kỹ lưỡng khá lâu rồi, thực sự không tồi, sao lại...thích Đồng Niên tuổi còn nhỏ như vậy? Không cảm thấy chênh lệch tuổi tác quá nhiều sao?
Mọi ánh mắt trong phòng, đều muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Đều là: anh hiểu, tôi hiểu, mọi người đều hiểu...
Từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu Gun trải qua cảm giác thất bại, anh hơi xấu hổ, đứng bên cạnh ông nội, mấy lần muốn nói, nhưng lại bị ông nội tức giận trừng mắt nhìn. Bất đắc dĩ, dùng ánh mắt vô cùng nguy hiểm nhìn về phía Dt: tiểu tử mày không muốn sống nữa phải không?
Mắt Dt nhìn qua vành mũ, vượt quá trấn tĩnh của người bình thường, hoàn toàn thản nhiên tỏ vẻ "ai bảo anh đụng tới ranh giới cuối cùng của em, khiến em phải giở trò bất nghĩa".
Dĩ nhiên, ông nội anh rất thích cô gái nhìn đơn giản này, nhưng cũng hiển nhiên là ông cụ rất muốn giao cô gái này cho đứa cháu đích tôn của mình. Nhưng... ây, chuyện của tụi trẻ này thật đúng là không cần ông phải nghĩ tới.
Ông cụ rốt cuộc thở dài, "Nếu Tiểu Bạch đã nói tất cả sự thật, cháu cũng không cần giải thích nữa, chào hỏi cô chú Đông đi, cũng coi như là lần đầu tiên chính thức gặp mặt."
Hả?!
Đồng Niên nắm chặt tay áo mẹ cô, điên cuồng lắc đầu: "Thật sự không phải mà mẹ, mẹ phải phải tin con, con thề đấy, không phải đâu..."
Mẹ cô xoa đầu cô, nhỏ giọng dỗ dành, có chút bất đắc dĩ: "Trưởng bối đang nói chuyện, không được nói leo."
Chao ôi, nếu không phải là người của nhà họ Hàn, thật sự nhìn sẽ không lớn tuổi như vậy.
Mẹ và ba liếc mắt nhìn nhau, rất không vui khi nghe thấy hai từ "bạn trai".
...
Đồng Niên nhìn Gun cầu cứu.
Anh nhanh chóng suy nghĩ đối sách, bây giờ đã không thể nghĩ đến việc ngoài thân. Ông nội cũng đã hơn chín mươi tuổi, nếu thật sự có xung đột thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì, với lại cũng sắp sang năm mới... Anh lặng lẽ nhắm mắt lại, làm mình tỉnh táo hơn, về mức độ tin tưởng mà nói, anh ở trước mặt ông hoàn toàn là giá trị âm, không thể so sánh với Dt.
Bây giờ trưởng bối ngồi ở đây nhất định cho rằng anh đã lừa cô, còn không chịu trách nhiệm thừa nhận.
Ở tình huống này, giải thích vốn dĩ là ngụy biện.
Trừ khi tên tiểu tử thối Dt kia thừa nhận nó đang nói dối, nhưng dĩ nhiên nó tuyệt đối sẽ không thay đổi.
...
"Hàn Thương Ngôn!" Ông nội ngày càng không vui, gọi thẳng tên anh.
Anh thở dài một hơi, bỏ điện thoại vào túi quần, đi từng bước về phía trước, lại gần Đồng Niên.
Đến khi chỉ còn một bước chân, dần dừng lại.
Sau đó làm một cử chỉ đẹp, đưa tay phải ra: "Dì vẫn khỏe chứ ạ, cháu là Hàn Thương Ngôn, ở bên cạnh Đồng Niên cũng không lâu, không có sự đồng ý của cô ấy, nên chưa thể tới chào hỏi dì và chú, xin dì và chú thứ lỗi."
Cá Mực Hầm Mật Cá Mực Hầm Mật - Mặc Bảo Phi Bảo