Số lần đọc/download: 204 / 9
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:44 +0700
Chương 17 - Bánh Tạc Súp Lơ
G
iữa đường thì chúng tôi hết nhiên liệu, vì đã trót dùng phần xăng dự trữ để triệt phá cái ống Gia tốc. Nhưng vẫn còn mấy cái mái chèo, và trời lại nắng đẹp, nên việc lênh đênh trên bề mặt hành tinh của chính mình thật khoan khoái biết bao.
Tôi cố giải thích lại mọi chuyện cho Becky nghe, nhưng được một lát chị ấy đã ngăn tôi lại. “Jimbo, mày làm tao ong hết cả đầu. Tao vừa mệt vừa đói lại còn bẩn nữa. Gần một tuần liền tao sống trong rừng rú, chỉ làm mỗi việc là đập đầu tụi lạ mặt. Tao khao khát sự bình thường. Tao thiếu thốn những thứ bình dị. Tao cần thịt hun khói, cần trứng rán, cần bánh mì nướng. Cần cả một cái vòi hoa sen nóng ấm nữa. Tao cóc cần mấy cái xe đạp bay và phà xuyên thiên hà của mày.”
Nói đoạn chị ấy đi đến ngồi xuống chỗ mái chèo, và Charlie đến ngồi đối diện tôi, hai đứa tôi liền trao đổi chuyện nó bị bắt thế nào, còn Becky và tôi tẩu thoát trên chiếc xe bị đánh cắp ra làm sao.
Và có lẽ chú Bob mặc áo Hawaii chim cò nói đúng. Có lẽ được đặt chân lên một hành tinh ở tận cùng một thiên hà đã được đặt tên cũng hay ho ra phết. Và có lẽ trốn thoát khỏi đó trở về nơi đây còn hay hơn. Nhưng tuyệt vời nhất vẫn là tìm lại được thằng bạn nối khố của tôi.
“Thế còn cô Pearce thì mình tính sao?” tôi hỏi.
“Ý cậu là gì?”
“Thì cô ta chả nói sẽ cho chúng ta điêu đứng là gì. Cậu không nghĩ là cô ta sẽ theo dõi, tìm ra và thủ tiêu chúng ta à?”
Charlie nghiêng đầu nhìn tôi chằm chằm. “Đó là một mụ già vô công rồi nghề. Cảnh sát sẽ lùng bắt cô ta thì có. Cô ta có đuôi và không có rốn. Nếu là cô ta, tớ sẽ lủi lên núi kiếm dâu rừng hạt dại mà ăn.”
o O o
Chúng tôi thay phiên nhau chèo thuyền, sau vài giờ thì cập vịnh Elgol, có hai con hải âu lượn vòng trên đầu và một con hải cẩu nhẹ nhàng bám theo đuôi thuyền.
Chiếc Volvo đỏ đậu trên mặt đường, cách bờ hạ thủy đi lên một đoạn.
“Nào,” Charlie xoa xoa hai tay, “ta đã sẵn sàng phá cửa con xe chưa?”
“Ngớ ngẩn gì thế,” Becky nói. “Tao trói tên lái xe đã ba ngày rồi.” Rồi chị ấy móc từ ba lô ra một chùm chìa khóa. “Ở trong túi áo của hắn đấy.”
“Bà chị quả là tay chuyên nghiệp,” Charlie nói.
“Cám ơn,” Becky đáp.
“Cho em lái thử nhé?” Charlie thăm dò.
“Mày tửng à?” Becky mắng. “Đi ra ghế sau.”
o O o
So với màn rượt đuổi trên con Moto Guzzi thì hành trình trên chiếc Volvo quả là trơn tru chán. Dù gì nó cũng có bốn bánh liền, nên không sợ bị đổ nghiêng. Sau vài lần cà sát sạt vách núi và mấy dặm đầu xóc lên nẩy xuống, Becky cuối cùng cũng vững dần tay lái.
Quãng đường về trở nên tuyệt vời biết bao. Những thứ tôi chẳng kịp ngó đến trước đây giờ đẹp đẽ lạ thường. Những tháp canh tránh nắng. Xe tải quá cảnh. Cầu bê tông. Tôi ngắm nhìn hàng cột điện cao thế mà cảm thấy ấm áp tấm lòng.
Ba giờ sau, chúng tôi nghỉ chân ở làng Gretna Green. Becky gọi món khoai tây rán, tôi lựa bánh pizza, còn Charlie kêu một tách cà phê đen và bốn chiếc bánh kẹp táo.
Lẽ ra chúng tôi có tận sáu tiếng đồng hồ vừa lái xe vừa phịa ra những lời bao biện, nhưng vì quá mệt nên chỉ sau có bốn phút cả tôi lẫn Charlie đều ngáy ro ro đến tận quốc lộ M25. May mắn là Becky chỉ ngủ gật có hai lần, mỗi lần đều bị đánh thức bởi tiếng xe ben rú còi inh ỏi khi bà chị lượn nhầm sang làn đường bên cạnh.
Chúng tôi định đưa Charlie về nhà nó trước, nhưng nó cho rằng giữa hai nhà thì khả năng bố mẹ tôi làm gỏi nó chắc là ít hơn.
Khi xe rẽ vào bãi chung cư, tôi ngước mắt lên nhìn dãy nhà tồi tàn, bong tróc, loang lổ vệt mưa gió, và phải thú nhận là nước mắt cũng đã rưng rưng. Rồi chợt nghĩ đến những diễn biến phức tạp đang đợi mình ở trên nhà, tim tôi thắt lại.
Tôi quay sang Becky. “Mình sẽ nói gì đây?”
“Mình?” Becky thắc mắc. “Tao nghĩ đó là việc của mày, nhóc ạ. Nhưng nếu mày muốn nghe lời khuyên của tao thì hãy bơn bớt mấy cái chuyện người-ngoài-hành-tinh-có-đuôi-rậm-lông-và-du-hành-không-gian đi.”
“Chuẩn bị tinh thần nào,” Charlie nói. “Cho nó xong đi.”
o O o
Becky mở cửa và chúng tôi bước vào căn hộ. Mẹ đang nói dở điện thoại. Bà đánh rơi ống nói xuống sàn và đứng im như phỗng vài giây liền. Rồi bà thét lên. Một tiếng thét kinh dị. Bà đưa tay ôm choàng lấy tôi và Becky, ghì chặt vào lòng mà thổn thức la to, “Các con còn sống! Các con còn sống!”
Rồi bố bước vào sảnh và cũng làm y hệt, chỉ thiếu tiếng thét thôi. Và mọi người chợt nhận ra Charlie đang bơ vơ đứng ngoài rìa, thế là cả nhà kéo nó vào và ôm nhau túi bụi. Đến lúc này thì ai nấy đều sụt sùi, kể cả Charlie, từ xưa đến nay tôi chưa từng thấy nó nhỏ một giọt nước mắt nào.
Vài phút sau, mọi thứ bình ổn trở lại và chúng tôi thôi không ôm nhau nữa. Mẹ sầm mặt xuống, “Mấy đứa đi từ cái xó trời đày nào về?”
Và đây là lúc tôi nghĩ, lẽ ra bọn tôi phải tranh thủ thời gian bịa ra chuyện gì đáng tin. “À vâng...”
Sau đó là một khoảng im phăng phắc thật kinh khủng.
“Mấy đứa biến mất hút suốt cả một tuần trời,” niềm hân hoan của mẹ nhanh chóng tan biến. “Không thèm nói với bố mẹ là mình đi đâu. Bố mẹ gọi điện cũng không thèm gọi lại. Hành hạ bố mẹ phải suy nghĩ khổ sở như thế à.”
Thế rồi Charlie trở nên sáng dạ đột xuất. Và tôi phải công nhận là ý kiến của nó vừa đơn giản, vừa hơi bị thông minh. “Chúng cháu bị bắt cóc.”
“Bắt cóc á?” bố thốt lên.
“Bắt cóc á?” mẹ thốt lên.
“Vâng bị thầy Kidd ấy,” Charlie đáp. “Cả cô Pearce nữa. Ở trường cháu ấy.”
“Họ lôi chúng con đến tận Scotland,” tôi nói. “Đến hồ Coruisk. Trên đảo Skye ấy.”
“Hả..!?” mẹ ngỡ ngàng. “Hả..!? Hả..!?” Nghe cứ như con gà cục tác.
“Thế thì,” bố lắc lắc đầu, “ai đã phá tung căn hộ nhà mình?”
“Gì cơ ạ?” Charlie hỏi.
Tôi ngó qua vai bố thì thấy hai nửa chiếc bàn cà phê dựng trong góc phòng khách, và trí nhớ chợt dội về ào ạt. “À, chuyện đó ạ,” tôi nói.
“Bố mẹ về đến nhà thì thấy,” bố nói. “Tủ lạnh đổ ngang. Tràng kỷ lộn tùng phèo. Còn một cái ghế phòng bếp thì rơi xuống tít tận bãi xe dưới nhà.”
“Thì đương nhiên bọn con đâu có chịu để người ta bắt cóc,” Becky nói như thể đây là điều hiển nhiên nhất trên đời. “Nên phải chống trả thôi.”
“Nhưng... nhưng... nhưng...” mẹ lắp bắp, lần này nghe như một con gà giống khác. “Nhưng họ bắt cóc bọn con làm gì cơ chứ?”
“Cháu cũng chịu không thể hiểu được,” Charlie hớn hở đáp. “Chú phải hỏi hai thầy cô đó mới biết được. Chắc họ có thể giải thích được mọi thứ đấy.”
“Để bố gọi cảnh sát,” bố nói.
“Ý kiến tuyệt vời đấy ạ,” Charlie đáp. “Nhưng cháu nghĩ là cháu phải về nhà cái đã.”
o O o
Becky và tôi hối hả tắm rửa, choàng vội mấy đồ quần áo sạch sẽ rồi bố chở chúng tôi sang nhà Charlie.
Chúng tôi gõ cửa, và mọi việc tiếp diễn cũng gần giống như bên nhà tôi. Nào là ôm ấp, nào là khóc lóc. Chỉ có điều tiếng rú thất thanh của cô Brooks to hơn nhiều so với mẹ tôi.
Bác sĩ Brooks điện cho đồn cảnh sát, mười phút sau hai trung sĩ tới nơi. Yên tâm nhất là cả hai người đều không đeo cái vòng đồng nào cả.
Chúng tôi kể lại cho họ việc bị bắt cóc. Như Becky gợi ý, chúng tôi lược bỏ đoạn người-ngoài-hành-tinh-có-đuôi-rậm-lông-và-du-hành-không-gian. Và đoạn ăn-cắp-xe-máy-và-xe-hơi-rồi-lái-mà-không-có bằng. Cả đoạn cứu- Trái-Đất-khỏi-bị-hủy-diệt nữa.
Hai chú cảnh sát hỏi chúng tôi có cần đi dịch vụ tư vấn tâm lý không. Chúng tôi đáp rằng mình chỉ cần một bữa tối nóng sốt thôi. Rồi họ hứa sẽ giữ liên lạc với chúng tôi và quay trở ra xe.
Charlie, Becky và tôi bước vào bếp thấy bố và cô Brooks đang cộng tác với nhau ăn ý. Cô Brooks đang trộn nước xốt phô mai Stilton để tưới lên đống rau hấp, còn bố bận nặn bánh tạc súp lơ. Cô Brooks có vẻ rất ấn tượng trước tay nghề của ông.
Trong bữa tối cô hỏi bố tôi có đang kiếm việc không, vì cô ấy vẫn hay thiếu nhân lực cho những đơn đặt tiệc lớn. Bố đáp rằng ông rất cảm kích, nhưng ông phải dành thời gian suy nghĩ đã.
Tới món tráng miệng lê chấm sữa sô cô la, mẹ hỏi sao Becky không gọi điện cho Mặt Rỗ. Duy có điều, bà gọi anh chàng bằng tên cúng cơm Terry vì lúc này bà vẫn đang mừng chuyện chúng tôi thoát chết. Và Becky trả lời rằng nếu khỏi phải nhìn cái bản mặt chồn hôi lừa lọc ấy thì chị ấy cũng vui. Mà thế có khi lại hay, tại chúng tôi đã vứt con Moto Guzzi ở Scotland mất rồi còn đâu.
Rồi có tiếng pốp! và bác sĩ Brooks xuất hiện, tay cầm chai sâm banh cùng cái khay trên có bảy chiếc ly. Chú ấy rót rượu, rồi chúng tôi cụng ly khi bố nói, “Mừng các con đã về nhà,” và Charlie nốc một phát cạn ly, trước khi thốt lên một trong những hơi ợ to nhất tôi từng nghe trong đời.