Books can be dangerous. The best ones should be labeled "This could change your life."

Helen Exley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Painted Veil
Dịch giả: Nguyễn Minh Hoàng
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
àng ngồi trong phòng khách. Walter đang trông coi cho từng tên phu một khuân đồ đạc mang đặt trong sân. Nàng cảm thấy mệt nhoài. Một giọng nói không quen làm nàng giật mình.
- Tôi vào có được không?
Nàng thay đổi sắc diện. Nàng đang uể oải nên rất khó chịu vì sự có mặt của một người lạ. Trong gian phòng dài và thấp chỉ có một ngọn đèn soi sáng. Một người từ trong chỗ tối bước ra, chìa bàn tay và nói:
- Bà cho phép tôi tự giới thiệu: tôi là Waddington, viên chức nhà đoan.
- À, thế ra… Tôi biết rồi. Tôi được nghe nói là có ông ở đây.
Qua vùng ánh sáng nhờ nhờ, nàng thấp thoáng trông thấy một người đàn ông gầy, đầu hói, không cao hơn nàng, khuôn mặt nhỏ và nhẵn nhụi.
- Tôi ở dưới chân đồi. Lúc đến đây, vì đi bằng ngả kia thành thử ông bà không trông thấy nhà tôi. Tôi đoán biết là hai ông bà đều mệt cả, không lại chơi đằng tôi được nên tôi bảo dọn phần ăn của tôi ở đây, tôi tự mời và bây giờ thì tôi đến.
- Nếu thế, tôi rất hân hạnh.
- Bếp ở đây cũng không đến nỗi nào. Tôi đã giữ lại cho hai ông bà mấy người bồi của Watson đấy.
- Watson? Có phải là vị mục sư?
- Đúng thế. Một người rất mực hiền lành và dễ mến! Nếu bà muốn, ngày mai tôi đưa thăm mộ ông ta.
Kitty mỉm cười:
- Ông tốt quá.
Walter bước vào. Trước khi vào thăm Kitty, Waddington đã gặp Walter rồi lúc ấy Waddington nói:
- Tôi đang nói với bà nhà là tối nay tôi đến ăn với hai ông bà đấy. Từ hôm Watson chết đi, ngoài mấy bà sơ ra, tôi thật không còn ai để mà trò chuyện nữa, mà nói chuyện bằng tiếng Pháp thì tôi lại không giỏi. Vả lại, với các bà ấy thì đầu đề các câu chuyện cũng có chừng hạn mà thôi.
Walter nói:
- Tôi đã bảo đem thức uống lên rồi.
Tên bồi mang rượu whisky và nước sô đa lên và Kitty nhận thấy Waddington tự rót cho mình thật nhiều rượu. Từ lúc ông ta vừa vào nhà, cứ nghe giọng nói tiếng cười, Kitty cũng đoán biết là ông ta không phải là con người điều độ.
Ông ta nói:
- Thế là thích nhất.
Rồi quay về phía Walter:
- Ở đây ông sẽ thấy là công việc đã được vạch sẵn. Dân chúng chết như rạ. Ông chánh án đang bối rối, hoang mang, còn ông đại tá Ngọc, nhà chỉ huy quân sự, thì phải mệt nhọc hết sức mới ngăn được nạn cướp giật. Nếu tình hình nguy ngập này cứ kéo dài như thế mãi thì bọn chúng ta đến bị giết chết mất thôi. Tôi đã khuyên các bà sơ nên bỏ đi cho rồi nhưng các bà cứ nhất định từ chối. Trông bà nào cũng ao ước được tử vì đạo cả.
Waddington nói một cách bông lơn bằng giọng giễu cợt làm ai nghe cũng phải mỉm cười.
Walter hỏi:
- Tại sao ông không đi?
- Còn đi làm sao! Một nửa nhân viên của tôi đã chết cả, số còn lại thì đang chờ đến lượt mình, không biết chết lúc nào. Phải có người ở lại để trông coi chứ!
- Ông đã tiêm ngừa chưa?
- Đã tiêm rồi. Chính Watson tiêm cho đấy. Ông ta cũng đã tự tiêm cho mình, nhưng rồi thì cũng chẳng ăn thua gì. Tội nghiệp!
Ông ta quay lại phía Kitty, khuôn mặt nhỏ nhăn lại một cách hóm hỉnh:
- Theo tôi thì cũng chẳng nguy gì nếu ta biết cách đề phòng. Nước uống và sữa bà cứ cho đun sôi và bà tránh đừng ăn những thức sống sít. Bà có mang đĩa hát đi theo không nhỉ?
- Không, tôi không mang theo.
- Thế thì không may cho tôi thật. Mấy chiếc đĩa hát của tôi, tôi nghe mãi đến chán ngấy cả rồi.
Lúc ấy tên bồi đến hỏi đã dọn ăn được chưa.
Waddington hỏi:
- Hai ông bà có định thay y phục gì không? Thằng bồi của tôi vừa chết tuần trước, đứa kế vị nó thì lại đần độn quá. Thành thử buổi tối tôi không thay y phục nữa.
Kitty nói:
- Để tôi đi bỏ mũ ra.
Phòng nàng ở sát bên phòng khách, chỉ bầy biện sơ sài. Một con ả xẩm quì trên sàn nhà, ngọn đèn để bên cạnh, đang giở quần áo trong rương ra.
Bức Bình Phong Bức Bình Phong - W. Somerset Maugham Bức Bình Phong