A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Tác giả: An Tĩnh
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1717 / 17
Cập nhật: 2015-11-23 21:49:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
huôn mặt Diêu Thì Đông buồn bã, lông mày nhíu lại. Cái này mà ''đơn giản'' sao?
''Hai người…..có tình cảm với nhau sao?''. Cô phát hiện ra cô cực kỳ để ý chuyện này.
''Không có''. Anh trả lời dứt khoát.
''Vậy hai người sao có thể………''. Cô nói không được, bởi vì cô phát hiện cô cũng đang ở trong tình cảnh đó.
''Tại sao có thể lên giường?''. Anh nâng lên khuôn mặt của cô hỏi''Thì Đông! Anh là đàn ông bình thường, em cũng không thể kỳ vọng anh cấm dục nhiều năm như vậy chứ? Hơn nữa, em có biết lên giường và làm tình có gì khác nhau sao?''
''Có cái gì khác nhau đâu………''. Cô tránh ra tay của anh, buồn buồn nói.
Anh đánh lên cái mông rất co dãn của cô, dạy dỗ ''Dĩ nhiên là khác nhau. Làm tình là chuyện của hai người yêu nhau mới làm, lên giường chỉ làm để giải quyết nhu cầu sinh lý''
Cô cắn cắn môi, lo lắng hỏi ''Vậy chúng ta thì sao?''. Là làm tình hay là lên giường?
''Em nói xem?''. Mặc dù anh rất muốn đánh đòn cô nhưng lý trí vẫn chiến thắng kích động.
Đôi mày thanh tú của Diêu Thì Đông nhíu lại, khổ sở suy nghĩ, nhớ lại cảm giác dịu dàng khi thân mật cùng anh, trước đó chắc là có đầu mối, đột nhiên câu nói kia vang lên.
[Thì Đông! Chúng ta……làm tình đi!]
Bùm! Mặt cô đỏ lựng, trái tim như được đổ cả bình math ong, ngọt vào tận xương tủy. Anh nói, làm tình là chuyện của hai người yêu nhau mới làm. Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là anh yêu cô?!!!
Đường Ẩn Khiêm biết cô đã tìm được đáp án chính xác rồi, đưa ra cho cô hai đề bài nếu cô mà còn chọn sai anh sẽ bóp chết cô.
''Biết?''. Anh mỉm cười nhìn cô, sau đó tự tiện quyết định nói ''Vậy tháng sau tổ chức hôn lễ''
Diêu Thì Đông kêu lên ''Cái gì? Đợi chút! Chờ một chút!''. Biết được tình cảm của anh khiến cô thật vui mừng. Nhưng mà đi đến bước đó luôn không phải là quá nhanh sao? Thậm chí cô còn chưa nói cho người nhà là bọn họ đang yêu nhau!
''Có vấn đề gì không? Đường phu nhân''. Tay của anh lại bắt đầu di chuyển trên người cô. Nếu tất cả hiểu lầm đã loại bỏ hết, vậy thì anh sẽ vui vẻ mà ‘’hưởng thụ’’ cô. Vừa rồi, khi nói chuyện với cô, cả thân thể cô cứ ở trước mặt anh mà tỏa sáng. Anh đã nhịn lâu rồi đó!
''Chờ một chút!''. Cô đỏ mặt gạt tay của anh ra.
''Tại em hấp dẫn anh trước mà''. Tay anh lại bò lên người cô. Anh mặc kệ. Bản thiếu gia đã muốn là làm.
''Em……Em đâu có?''. Cô xấu hổ, nói cà lăm.
''Còn nói không có. Em trơn bóng, tùy tiện ngồi ở ngang hông của anh mà cử động lung tung. Em xem anh là thần tiên, là Liễu Hạ Huệ sao?''. Đường Ẩn Khiêm tức giận lườm cô một cái. Cô gái ngu ngốc này thật là biết cách dụ dỗ người khác nha!
Lúc này Diêu Thì Đông mới nhớ đến cô không một mảnh vải che thân lộ ra trước mặt anh. Cô kêu lên một tiếng, kéo chăn lên che kín cả người lại nhưng bị anh ngăn cản.
''Anh nhìn thấy hết rồi. Bây giờ che lại có ích gì?''. Vẻ mặt anh rất mờ ám.
Cô nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn anh, một lần nữa kéo chăn lại ''Chúng ta còn chưa nói xong…….''
''Nói xong rồi''. Anh rất bá đạo, kiên định nói.
''À………Khi nào thì anh phát hiện ra?''. Xấu hổ quá! Cô cho là tình cảm của cô đối với anh đã được che dấu rất tốt.
''Uhm……Là ngày nào nhỉ? Là lần đầu tiên gặp nhau nhìn anh đến chảy nước miếng. Hay là lúc xem phim, em suýt nữa là nhảy lên đùi anh ngồi?''. Được rồi! Xem ra anh phải nhịn thôi. Bởi vì bà xã tương lai muốn nói chuyện phiếm vào lúc này, anh đành phải dành thời gian cho người đẹp.
''Anh thật là xấu. Anh đã biết em thích anh từ lâu rồi đúng không?''. Cô xấu hổ, giơ tay đấm anh, kêu lên.
''Anh biết''. Anh cười rất vui vẻ ''Anh còn biết em rất thích mặt của anh, đúng không?''. Anh đã biết nguyên nhân cô thích anh từ miệng của mẹ Diêu.
''Em không có…….''. Ánh mắt cô lóe lên, phủ nhận những lời anh nói.
''Anh hỏi em. Nếu anh và Legolas cùng xuất hiện, em sẽ chọn ai?''. Nếu như cô dám không chọn anh. Hừ hừ—cô hãy chờ đó mà xem.
Tròng mắt của cô xoay một vòng, làm bộ suy nghĩ một chút, không muốn trả lời quá nhanh. Thật ra thì trong lòng cô đã sớm lớn tiếng hô ''Đương nhiên là Legolas rồi''
Nhưng mà cô cứ ấp úm không dám trả lời.
''Cái gì?''. Anh tỏa ra sức hấp dẫn mãnh liệt. Lại dám để cho anh chờ cô trả lời, xem ra thời gian này cô trải qua rất vui vẻ!
''Legolas……….''. Cô cố ý làm trái ý anh, không muốn để anh quá hài lòng!
Anh giận quá nên cười thật tươi, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo ''Đông Đông! Em có muốn suy nghĩ lại một chút nữa không?''
''Không……..Không cần…….''. Cô ha ha giả vờ cười nói.
''Tại sao? Em không cảm thấy rằng anh tương đối chân thành và thú vị sao?''. Anh rất tốt bụng, rất nhân từ cho cô một cơ hội đổi ý.
''Em không muốn!''. Diêu Thì Đông lập tức nói, anh đúng là rất ''chân thành'' và rất ''thú vị'' rồi.
''Nói lại lần nữa!''
''Em không muốn! Anh lúc nào cũng bắt nạt em, em không cần anh đâu………….Oa—''. Cô không chịu nổi sự uy hiếp mà khóc lên. Anh gạt người! Nếu như anh thích cô, tại sao lại hung dữ với cô?
''Vậy thì thật là đáng tiếc. Legolas không thể nào yêu em, cũng đành phải ủy khuất cho em phải ở bên cạnh anh''. Cô nàng này thật to gan! Dám không nghe lời của anh.
''Học……Học trưởng. Anh ……..anh tức giận?''. Cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, suy nghĩ một chút liền chủ động hôn anh một cái, lôi kéo tay của anh làm nũng ''Anh…..Anh đừng giận, em chỉ đùa thôi…….''
Oh! Cô bé ngốc đang làm nũng sao……..Cô cũng tiến bộ nhanh thật!
Anh tốt bụng nói ''Không sao. Em cũng biết tính cách ác liệt trời sinh của anh nên em có thể thông cảm cho anh không thể không bắt nạt em bởi vì anh rất thích em được không? Càng yêu càng nghĩ cách chọc ghẹo, em không có lý do gì để từ chối đúng không?''
Diêu Thì Đông đột nhiên cảm thấy cô đã lên thuyền giặc. Làm gì có người nào như vậy? Càng thích thì càng bắt nạt càng hung dữ, không lẽ cả đời này cô phải bị anh bắt nạt hả?
''Cái đó……..Em còn nhỏ tuổi……''. Cô bắt đầu muốn đổi ý rồi.
''Anh không đợi được''
''Vậy……vậy……..anh cho em thêm chút thời gian để em suy nghĩ''. Cô muốn suy nghĩ kỹ một chút, vì yêu người đàn ông này mà thần kinh cô bị suy nhược rốt cuộc có đáng giá không?
''Không cần lo lắng, lâu ngày em sẽ quen. Em xem! Dạ dày của em được anh chữa trị đã tốt hơn rồi không phải sao?''. Đường Ẩn Khiêm kiêu ngạo nói.
Chuyện đó không giống với chuyện này? Thì Đông lộ ra khuôn mặt đau khổ. Dạ dày của cô bị đau là do anh không phải sao ''Nhưng mà em muốn nói trước với mẹ em……..''
‘’Ok. Chúng ta đã bàn bạc xong rồi đúng không?’’. Sự kiên nhẫn của anh đã đến giới hạn.
Cô nhanh chóng gật đầu, không dám đi sâu hơn nữa, nếu lại bàn bạc tiếp, có khả năng là cô sẽ bị xử ''Tội chết''
''Được rồi! Anh đã thỏa mãn nhu cầu của em. Bây giờ em cũng phải thỏa mãn nhu cầu của anh''. Nói xong, anh hôn cô, dịu dàng trêu chọc sau đó nhanh chóng chiếm lấy cô.
Ông trời chứng giám, so với tưởng tượng trong đầu của anh thì cô còn quyến rũ động lòng người hơn.
''Mẹ………''. Diêu Thì Đông từ chối cũng đã lâu, vẫn cảm thấy là nên nói chuyện với mẹ Diêu để bàn bạc một chút.
''Chuyện gì?''
''Chuyện là……..Mẹ có ấn tượng thế nào về học trưởng?''. Cô cẩn thận hỏi.
''Tốt lắm! A Khiêm là một người tốt đến không thể chê vào đâu được. Thế nào? Con lại giận dỗi với nó?''. Mẹ Diêu trừng mắt nhìn con gái, giống như người sai nhất định là Diêu Thì Đông.
Cái gì vậy! Diêu Thì Đông không phục chu môi.
''Không phải! Con nói nếu như…….bây giờ con muốn kết hôn thì mẹ cảm thấy thế nào?''
Mẹ Diêu nhíu mày, nhưng lập tức nở nụ cười ''Uhm! Con bây giờ mà kết hôn thì hơi sớm nhưng mà cậu ấy cũng đã đến tuổi kết hôn rồi. A Khiêm cầu hôn với con rồi sao?''
Hai mắt Diêu Thì Đông mở to, mẹ là thầy bói sao ''Mẹ…..Sao mẹ biết?''
''Sao lại không biết?''. Trong mắt mẹ Diêu chợt lóe, bằng con ngốc như con mà giấu diếm được mẹ ''Con đồng ý rồi sao? Haiz! Nói thật ra là nhà chúng ta trèo cao. A Khiêm đẹp trai phong độ như thế, tính tình lại tốt, còn bao dung con như vậy. Nếu con không gả cho người ta, mẹ sợ con sau này cũng không tìm được người tốt như vậy''
Mẹ cô khen anh hết lời, cô nghe đến lỗ tai sắp hư luôn rồi. Thật không biết anh có cái gì tốt mà mẹ suốt ngày nói rốt cho anh bên tai cô.
''Mẹ. Từ khi nào mẹ và học trưởng thân thiết như vậy?''. Cô muốn hỏi câu này từ rất lâu, rõ ràng hai người chỉ gặp mặt nhau có vài lần.
''Con nói gì vậy? Con gái ngốc, lúc các con vừa mới quen nhau mẹ và cậu ấy đã rất thân thiết''. Con gái ngốc, bà không hỏi không nhắc tới thì nó cũng không quan tâm.
''Tin tức của mẹ thật nhanh nha!''. Cô còn chưa nói với ai, sao mẹ cô lại biết? Nhưng mà cô cảm thấy mẹ cô và anh đã thân thiết với anh từ trước rồi.
''Cái gì nhanh? Cũng không phải là tin tức gì''. Mẹ Diêu cười cười nhìn con gái.
''Vậy mẹ không phản đối sao?''
''Muốn phản đối đã phản đối từ mấy năm trước, còn cần đợi đến bây giờ sao?''
Đúng, đúng, đúng, là cô lo lắng dư thừa rồi. Mẹ cô sao có thể phản đối chứ? Mẹ cô chỉ còn không đem anh làm thần mà thắp ba nén hương cúng bái, nhưng mà………..cô cảm thấy hình như mẹ cô nói sai cái gì đó………
''Mẹ. Tụi con qua lại thời gian ngắn như vậy liền muốn kết hôn, mẹ thật sự không phản đối?''. Kì lạ. Không giống phong cách của mẹ, phải hỏi rõ ràng mới được.
''Ngắn? Năm năm mà còn nói ngắn? Nếu vậy con cảm thấy như thế nào mới gọi là dài?''. Mẹ Diêu xoa xoa đầu con gái ngốc nhà mình.
''Năm năm?''. Cô kinh ngạc nói. Cô với học trưởng mới qua lại có mấy ngày nha! Lấy đâu ra năm năm?
''Con không cần giấu mẹ. Đừng cho là mẹ không biết, lần đó con bị dọa đến ngất xỉu làm nó phải đưa con về. Nó còn nói với mẹ, không nên hỏi con, gây áp lực cho con. Con xem! Bạn trai chu đáo như vậy dễ gì tìm được?''
''Hả…….''. Cô kinh ngạc suýt nữa cắn lưỡi.
''Con yên tâm, mẹ đảm bảo với con A Khiêm không thay đổi chút nào. Haiz! Năm Năm. Trong đó có ba năm nó ở nước ngoài, kết quả nó ở nước ngaoif cũng không ngại phiền phức, rãnh rỗi thì gọi điện thoại về nói chuyện với mẹ, hỏi tình hình của con. Sinh nhật hàng năm của mẹ nó còn không quên gửi quà cho mẹ''. Mẹ Diêu nhớ tới những hành động của Đường Ẩn Khiêm mà vui vẻ vì con gái mình lại tìm được một con rễ tốt như vậy.
''Mẹ…….Trước kia con và anh ấy không có qua lại. Lúc anh ấy ra nước ngoài, con và anh ấy cũng không có liên lạc với nhau. Mẹ……Không lẽ mẹ nhận lầm người?''. Cô nghi ngờ mẹ mình đã bị người khác lừa gạt.
''Con đang nói ngốc gì vậy?''. Mẹ Diêu cười khiển trách, bắt đầu tính toán ''Nếu đã quyết định kết hôn thì nhà A Khiêm phải đến đây gặp mặt. Nhân dịp ba con không có nhà mà bàn bạc trước. Đính hôn trước, hai ba tháng sau kết hôn, gia đình A Khiêm chắc cũng không phản đối''
''Chờ một chút, mẹ, con,……..Con không muốn lấy chồng sớm như vậy!''. Cứu mạng! Rốt cuộc là sao? Cô hồ đồ rồi. Rốt cuộc anh đã động tay động chân lên người cô bao nhiêu?
''Haiz! Gái lớn thì phải lấy chồng. Có điện thoại, con nhanh nhận đi!''. Mẹ Diêu đuổi con gái ra khỏi nhà bếp.
''Nhưng……….Nhưng mà……….''. Điện thoại kêu không ngừng, cô đành phải chạy lại nghe ''Alô?''
''Em đã nói với mẹ chưa?''. Đường Ẩn Khiêm trực tiếp hỏi.
''À……Uhm……Đang hỏi''
''Kết quả sao rồi?''. Anh vội vã muốn biết đáp án. Nhưng mà anh cũng biết rõ mẹ Diêu bên kia không có vấn đề gì lớn.
''Không…….Không biết…..Chuyện này…….khả năng…..có lẽ…… anh nghĩ, hay là chờ mấy năm nữa……''
''Không cần''. Anh từ chối rất kiên quyết ''Em đưa điện thoại cho mẹ em để anh nói chuyện''
''Không……..Không cần! Để em nói là được rồi, em nói có vẻ tốt hơn………..''. Cho mẹ cô nghe, không chừng mẹ cô lập tức đem cô đóng gói mà đưa đi.
''Đông Đông……..Có phải em đã quên nói chuyện gì rồi không?''. Giọng nói anh tràn ngập mùi nguy hiểm.
Tới rồi, tới rồi. Kể từ khi hai người xảy ra quan hệ thân mật, mỗi lần anh tức giận đều sẽ nói với cô như vậy.
''Em không có!''. Cô nhanh chóng phủ nhận, nhanh đến mức chính mình cũng chột dạ, vì thế lập tức nói sang chuyện khác ''Học trưởng, em…….em muốn hỏi anh…….''
''Em đợi chút, bây giờ anh đang ở trên đường, lập tức tới ngay, em ra ngoài chờ anh''
''Vâng''. Cô cúp điện thoại, ngoan ngoãn đi đến trước cửa chờ.
Chưa đến một phút anh đã tới, vừa nhìn thấy anh, lòng của cô lâng lâng, ánh mắt nhìn anh không dời đi được.
Khóe miệng anh chứa ý cười ''Lại đây!''
Anh nói một câu, giống như đã cởi hết trói buộc trên người cô. Cô vui vẻ nhào vào trong ngực anh.
Anh ôm lấy cô hôn sâu, mấy ngày nay vội vàng chuẩn bị buổi lễ đính hôn, vội vàng xử lý công việc chồng chất, ngay cả việc muốn nhìn mặt cô một chút cũng không được. Hôm nay mới được xem là gặp mặt.
''Mấy ngày rồi mà anh chưa đến……..''. Cô mở miệng than thở, oán giận. Rất nhớ anh!
''Đã đến rồi không phải sao?''. Anh chôn đầu sau gáy cô thở dài ‘’Có chuyện gì muốn hỏi anh?''
''Đúng rồi''. Cô dựa vào ngực anh hỏi ''Mẹ em nói, mấy năm anh ở nước ngoài đó vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho mẹ?''
''Đúng vậy!''
''Vì sao?''. Cô không nghĩ đến đúnglà sự thật, cô còn nghĩ rằng anh đã quên cô rồi. Kết quả anh thế nhưng cùng mẹ cô ‘’Bí mật liên lạc’’
''Anh để lại ấn tượng cho mẹ của bạn gái rất tốt đúng không?''. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh lại hôn cô một cái.
''Sao? Thật sự anh nói với mẹ em là em và anh quen nhau?''. Cô khiếp sợ lui khỏi ngực anh.
''Đúng vậy!''. Anh rất quang minh chính đại thừa nhận, thuận tay kéo cô quay về trong lòng.
''Sao em lại không biết?''. Cô có chút tức giận.
''Giờ thì em biết rồi!''
''Anh…….Anh…….''. Nhìn khuôn mặt khi đã thực hiện được quỷ kế của anh, Diêu Thì Đông cuối cùng mới phát hiện ''Anh thiết kế em…..''. Ông trơi! Tâm cơ của anh thật đáng sợ! Từ năm năm trước đã bắt đầu sắp xếp.
''Đúng vậy. Nếu không em nghĩ là tại sao không có ai theo đuổi em?''. Anh nở nụ cười sáng lạn, từ trong túi quần lấy ra một cái nhẫn xinh đẹp muốn nhốt cô lại.
''Chờ một chút! Ý của anh nói là, bạn trai duy nhất lúc em học năm hai cũng là………''. Không thể nào! Cô không thể tin được.
Anh híp mắt cười, quang minh chính đại gật đầu thừa nhận hành vi phạm tội, vẫn không quên khen công lao của nhóm bằng hữu ''Bạn bè trong Tùng Hạc thật sự là bạn tốt, không phải sao?''
''Anh………Các anh thông đồng!''. Trời ạ! Trời ạ! Khó trách bọn họ lại đột nhiên tổ chức lễ hội hóa trang, nguyên nhân chỉ vì dọa bạn trai đầu tiên của cô! Bọn họ còn có mặt mũi mà an ủi cô!
A! Nói như vậy, đồng nghiệp nam ở bệnh viện đột nhiên lạnh nhạt với cô như vậy nhất định cũng là do anh giở trò quỷ. Thật sự là buồn nôn! Cô còn không ngừng suy nghĩ xem mình đã làm sai chuyện gì, thì ra cô làm sai duy nhất có một chuyện là————quen biết anh.
''Đừng nói khó nghe như vậy, phải nói là anh mua bọn họ''. Anh rất nghĩa khí, nhận lấy hết trách nhiệm, không làm tổn hại đến danh dự của bạn bè ''Nhanh, đeo nhẫn vào''
Vẻ mặt cô sợ hãi, nhanh chóng gập ngón tay, suy yếu cười cười ''Anh…….không thể cho em suy nghĩ một chút nữa sao?''
Mặt anh trầm xuống, bá đạo nói ''Không thể!''. Nhanh chóng lấy nhẫn kim cương đặc biệt làm cho cô đeo vào ngón áp út của cô, sau đó vừa lòng nhìn chiếc nhẫn lóe sáng trên tay cô.
Trong nháy mắt anh đeo nhẫn vào, Diêu Thì Đông co rúc trong ngực anh.
Anh ôm lấy vợ sắp cưới đi vào trong phòng mới nhớ tới đã quên nói với cô ''Đúng rồi! Vừa rồi anh nói chuyện với mẹ em. Mẹ em đồng ý tuần tới chúng ta đính hôn, hai tháng sau kết hôn, ba mẹ anh ngày mai sẽ đến để hai nhà gặp mặt……..''
Cằm cô tựa vào vai anh, giơ lên tay phải hướng về ánh mặt trời, nhìn chiếc nhẫn đang lóe sáng trên tay, cười yếu ớt. Được rồi! Dù sao thì cô cũng yêu anh, tình yêu có thể khiến cho cô vượt qua tất cả đúng không?
Cô chủ động ôm cổ anh, ở trong lòng cầu nguyện.
Nên làm như vậy………
HOÀN
Bởi Vì Đùa Em Rất Vui Bởi Vì Đùa Em Rất Vui - An Tĩnh Bởi Vì Đùa Em Rất Vui