Nguyên tác: Kidnapped
Số lần đọc/download: 410 / 22
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:50 +0700
Chương 17 - Cáo Đỏ Chết
N
gày hôm sau, ngài Handerland tìm cho tôi một người có thuyền riêng và trong khi đi đánh cá vào buổi chiều, anh ta sẽ vượt qua Loch Linnhe. Ông nói nhấn mạnh để người đánh cá nhận tôi và vì anh ta là con chiên của ông nên anh ta đồng ý. Qua đó, tôi đã tiết kiệm được một ngày đi đường và tiền trả cho hai lần đi phà đáng ra tôi phải chi.
Khi chúng tôi khởi hành đã gần trưa, một ngày âm u với những đám mây dày trên trời, chỉ thỉnh thoảng đứt quãng để ló ra một chút mặt trời. Cái lạch biển mà chúng tôi đi trên đó rất phẳng lặng và hoàn toàn yên tĩnh. Tôi phải nếm một chút trên môi để tin chắc đó là nước biển. Núi ở bốn phía, trông lởm chởm, đen đủi và lạnh lùng, trong bóng mây chúng càng tối tăm hơn, nhưng chúng đều được những nhánh sông nhỏ bao quanh như những dải băng bằng bạc, sáng chói lên mỗi lần mặt trời ló ra. Cái vùng đất khô cằn, không trồng trọt được, cái vùng Appin này! Tôi rất ngạc nhiên là Alan và nhiều người khác yêu nó đến thế.
Cần phải bổ sung một điều: ngay sau khi khởi hành, tôi nhìn thấy mặt trời chiếu vào một nhóm người đi dọc bờ sông, trông họ một màu đỏ, đó là màu đỏ của áo lính Anh, thỉnh thoảng lóe lên ánh thép bóng láng.
Tôi hỏi người lái thuyền đó là cái gì, anh nói chắc đó là bọn lính Áo đỏ từ cảng William hành quân vào vùng Appin để chống lại những tá điền nghèo.
Với tôi đó là điều đáng buồn. Không biết việc đó liên quan đến những ý nghĩ của tôi đang hướng vô Alan hay đó là một điềm báo trước. Tôi cảm thấy mình không ưa đội quân của vua George mặc dù mới nhìn thấy họ lần thứ hai.
Cuối cùng chúng tôi đến gần mũi đất bắt đầu của vũng Loch Leven và tôi đề nghị được lên bờ. Người lái thuyền của tôi là một chàng trai thật thà và muốn giữ lời hứa với thầy dạy giáo lý của mình nên muốn đưa tôi tới Balachulish. Nhưng vì ở đó sẽ đưa tôi đi quá địa điểm tôi muốn giữ kín nên tôi nằng nặc muốn lên bờ ở đây. Cuối cùng anh ta đã đỗ thuyền dưới một cánh rừng của Lehermure (địa điểm này cũng còn được gọi là Lehervore, tôi nghe thấy người ta nói vậy).
Rừng dương kéo dọc theo sườn núi dốc, gập ghềnh của ngọn núi nhô lên trong vùng hồ. Rất nhiều vết gãy và đường cắt mọc đầy thạch thảo chạy ngang dọc sườn núi. Từ Bắc tới Nam có một con đường, hay nói đúng hơn là một lối mòn, đi qua khu rừng. Tôi ngồi xuống bên một dòng suối để ăn cái bánh mì ngài Henderland đã đưa cho và suy nghĩ về hiện tình của mình.
Sự nghỉ ngơi của tôi không chỉ bị đàn muỗi quấy rối mà còn bởi những lo lắng trong đầu. Phải làm gì bây giờ? Liệu có nên quan hệ với một người ngoài vòng pháp luật, một người đang dự tính giết người không? Trở về quê ở phía Nam và dựa vào chính khả năng của mình có tốt hơn không? Ngài Campbell và Henderland sẽ nghĩ gì về tôi nếu họ biết sự điên rồ của tôi? Chưa bao giờ sự nghi ngờ dày vò tôi như bây giờ.
Trong lúc còn ngồi đó và nghĩ ngợi, tôi nghe thấy tiếng người và vó ngựa từ phía rừng đang tới và ngay sau đó thấy bốn người cưỡi ngựa xuất hiện ở đoạn đường ngoặt, ở chỗ này con đường mòn hẹp tới mức họ phải đi thành hàng một. Người thứ nhất là một người tóc đỏ, bộ mặt trông hách dịch. Anh ta cầm mũ ở tay và quạt cho mát, có lẽ trời quá nóng với anh ta.
Người thứ hai, tôi đánh giá theo đồng phục màu đen và tóc giả màu trắng, chắc là một luật sư, sau này cho thấy tôi đã nghĩ đúng. Người thứ ba rõ ràng là một người hầu, quần áo của anh ta được may bằng vải Scot, chắc anh ta là một kẻ ngoài vòng pháp luật hoặc có quan hệ tốt với chính phủ Anh vì mang quần áo Scot bên mình là chống lại pháp luật. Giá hiểu biết sâu hơn, tôi đã thấy rõ vải may quần áo của anh ta có màu sắc của gia đình Argule hoặc Campbell.
Trên ngựa của người hầu buộc chặt một chiếc va ly đầy căng và trên yên ngựa treo một túi lưới đầy chanh dùng để pha rượu pân. Đó là cách uống rượu thông thường của những kẻ giàu có ở đây.
Những người đàn ông giống như người thứ tư tôi đã nhìn thấy trước đây rồi. Tôi nhận ra ngay ông ta là một nhân viên tòa án.
Không cần biết vì sao, tôi quyết định thưởng thức cuộc phiêu lưu này đến cùng. Tôi đứng lên và hỏi người kỵ mã thứ nhất có phải đường này dẫn đến Aucharn không. Hắn ta dừng lại, nhìn tôi một cách lạ lùng, quay lại ông luật sư và nói với ông ta:
— Mungo, có người cho đây là một điềm báo trước còn gở hơn hai mắt con cú vọ. Hiện giờ tôi đang có công chuyện trên đường tới Duror như ngài biết, nhưng bỗng nhiên có một người chui khỏi đám lau sậy và hỏi tôi đường tới Aucharn.
— Gelenure, đó là một chuyện mà ngài không nên đùa cợt.
Hai người dàn ông dừng lại trước mặt tôi, quan sát tôi, trong khi hai người kia ở cách xa một quãng.
— Và cậu cần gì ở Aucharn? – Colin Roy, con người được khắp cao nguyên gọi là Cáo đỏ, hỏi tôi. Đúng, đó chính là con người tôi vừa nói.
— Tôi tìm một người sống ở đó. – Tôi đáp.
— James of Glens. – Colin Roy nói trầm tư, rồi quay sang ông luật sư: Nó đang tập hợp người của mình. Ông có nghĩ vậy không?
— Dù thế nào, tốt nhất là chúng ta ở lại đây chờ lính tới. – Người được hỏi trả lời.
— Nếu ngài vì tôi mà phải băn khoăn, – Tôi nói – thì ngài không cần lo lắng làm gì. Tôi chẳng thuộc bên này lẫn bên kia ở nước này, tôi chỉ là đồ đệ của nhà vua, không nợ ai và không sợ ai.
— Nói hay đấy, cậu bé. – Tay quản lý nói - Liệu tôi có được hỏi là đồ đệ trung thành của vua George làm gì ở một nơi xa đất nước như thế này và cái gì thúc đẩy anh ta đi tìm em của Ardohiel. Quyền lực trên đất này nằm trong tay tôi, nói để cậu biết. Tôi là đại diện của nhà vua cho nhiều vùng ở đây và đứng đằng sau tôi có mười hai đội lính của triều đình.
— Tôi được nghe dân chúng ở đây nói là ngài thống trị họ độc ác lắm. – Tôi nói. Hắn vẫn luôn nhìn tôi thiếu tin tưởng, cuối cùng nói:
— Cậu có gan đấy, cậu bạn ạ, nhưng tôi quý trọng lời nói thẳng. Nếu có một ngày nào khác cậu hỏi tôi đường về nhà James Stuart, tôi sẽ chỉ cho cậu và chúc lên đường may mắn. Nhưng mà đúng hôm nay… Ngài nghĩ gì, Mungo? – Và hắn lại quay sang luật sư.
Trong lúc hắn quay người, bỗng nhiên từ trong rừng ở phía trên vọng lên một tiếng nổ, cùng lúc đó Colin Roy giơ hai bàn tay lên trời và ngả về phía trước.
— Tôi chết mất. – Hắn kêu lên.
Ông luật sư đỡ lấy hắn, người hầu đứng bên sợ hãi và luống cuống giơ tay ra. Kẻ bị thương nhìn hết người nọ đến người kia. Ánh mắt tối sầm và giọng nói yếu dần làm tôi xúc động.
— Hãy giữ lấy, các Ngài! Tôi đang chết rồi – Hắn nhắc lại.
Hắn sờ vào ngực và tìm cách mở cúc áo để xem vết thương, nhưng các ngón tay bất lực tuột khỏi hàng cúc áo. Hắn thở mạnh, đầu ngả vào vai. Gelenure không thở nữa. Người luật sư không nói một lời, mặt ông ta căng thẳng và xám ngoét như một xác chết. Trong lúc đó người hầu rên rỉ và khóc to như một đứa trẻ. Bản thân tôi, đứng bên cạnh và nhìn đầy sợ sệt vào cả đám. Người nhân viên tòa án, sau tiếng súng nổ, đã chạy quay lại để giục đám lính tới nhanh hơn.
Cuối cùng viên luật sư để cho xác chết đẫm máu trượt khỏi tay, đặt nó trên đường và lại đứng lên như bị thôi miên.
Tôi tin rằng đó là thời điểm tôi nhận ra tình trạng của mình, bởi vì ngay khi ông ta vừa đứng lên tôi liền leo lên sườn núi. Lúc đó tôi kêu to:
— Kẻ giết người! Kẻ giết người!
Một lúc sau đó, khi tới dốc núi đầu tiên, tôi thực sự nhìn thấy kẻ giết người ở khoảng cách nhỏ đang leo lên núi như thế nào.
Anh ta rất cao lớn, mặc một chiếc măng tô đen với những hàng cúc lấp lánh và cầm một khẩu súng bắn chim ở tay.
— Nó đấy – Tôi kêu lên – Tôi nhìn thấy hắn.
Khi người đàn ông nghe thấy tiếng tôi, anh ta quay lại nhìn và bắt đầu chạy. Ngay sau đó anh ta mất hút trong đám dương liễu. Ra khỏi bụi cây, anh ta còn xuất hiện một lần nữa sau đó lấn vào sườn núi nhanh nhẹn và khéo léo như một con khỉ. Sườn núi trên đó rất dốc, tôi nhìn thấy anh ta trên đỉnh núi rồi rừng núi che khuất anh ta. Trong suốt thời gian đó tôi leo vội và ở phía bên này đồi và đã đi được một đoạn xa khi nghe thấy tiếng phía dưới yêu cầu tôi đứng lại.
Từ phía trên tôi có thể nhìn rất rõ chân núi khi tôi dừng lại để lấy hơi.
Viên luật sư và người nhân viên tòa án đứng ở bên đường, họ vẫy và kêu tôi quay lại. Bên cạnh họ là một người lính Áo đỏ, tay cầm mộc, họ hò từng người một ra khỏi rừng. Tôi kêu cả hai người:
— Tại sao tôi cần quay lại? Các ngài hãy lên đây!
— Thưởng mười bảng cho ai bắt được thằng bé – viên luật sư kêu lên – Nó tham gia vào âm mưu này, tụi nó bảo nó đứng ở đây để giữ chúng ta lại.
Khi nghe những lời này, mặc dù ông ta nói với đám lính chứ không nói với tôi, tim tôi muốn rơi ra. Vì nó không chỉ đặt tôi vào hiểm nguy hoặc vào nguy cơ mất danh dự và cả cuộc sống của mình. Toàn bộ câu chuyện như một tiếng sét giữa trời quang nổ trên đầu tôi, đột ngột tới mức hoàn toàn không biết mình nên làm gì và tôi đứng bất lực ở đó.
Đám lính bắt đâu ồn ào, một số nhắm súng về phía tôi còn tôi thì vẫn đứng đó như mọc rễ.
Bỗng nhiên có tiếng gọi ở bên cạnh:
— Hãy lẩn vào đây, đằng sau gốc cây!
Tôi không hiểu tôi nghĩ gì nhưng đã nghe lời. Trong lúc đang khom lưng xuống, tôi nghe tiếng súng nổ và đạn bay qua người tôi.
Ngay bên cạnh tôi, Alan Breck đang đứng sau một gốc cây. Anh cầm một cái cần câu ở tay. Chúng tôi không có giờ để chào hỏi hoặc trao đổi phép lịch sự với nhau nữa.
— Hãy theo tôi, hãy theo tôi! – Anh gọi và chạy về hướng Balachulish, dọc theo sườn núi. Tôi chạy theo anh như một con cừu ngoan ngoãn. Lúc thì chúng tôi chạy giữa những cây dương liễu, lúc thì cúi người trên những mô đất, lúc thì bò bằng bốn chân giữa những bụi thạch thảo. Cái tốc độ mà Alan chạy thật chết người. Tim tôi đập như muốn nhảy ra ngoài, nó gõ vào xương sườn một cách đau đớn. Tôi không còn giờ để lấy hơi nữa và tất nhiên không nói nổi một lời. Tôi chỉ còn nhớ lại và rất ngạc nhiên là Alan đứng thẳng người lên để nhìn quanh và mỗi lần như vậy lại nghe tiếng reo hò của tụi lính.
Sau khoảng mười lăm phút, Alan dừng lại, ngã người xuống đất giữa các bụi thạch thảo, nhìn tôi và nói:
— Bây giờ thì mọi việc trở nên nghiêm trọng. Hãy làm đúng như tôi! Nó liên quan đến cuộc sống của chúng ta đấy.
Và, lại với tốc độ cũ, nhưng thận trọng hơn nhiều, chúng tôi quay lại chính con đường đã lên đây, có thể là ở khoảng cao hơn một chút, cho đến lúc Alan nằm xuống đất trong khu rừng đúng ở chỗ tôi đã phát hiện ra anh, áp mặt vào đám thạch thảo và dương xỉ, anh hít thở không khí như một con chó săn.
Từng chiếc xương sườn của tôi đau nhói. Tất cả nhảy múa trước mắt tôi. Khi tôi kiệt sức như đã chết, nằm xuống cạnh anh, lưỡi tôi thè ra ngoài. Tôi thấy nóng cháy bỏng, tôi thấy khát như điên.