Good friends, good books and a sleepy conscience: this is the ideal life.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4788 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18 -
ất hết giấy tờ vào tủ và khóa lại xong, Nguyễn ung dung bước ra khỏi phòng. đi ngang qua bàn My Thúy, anh dừng lại:
- Về chứ em, hết giờ làm việc rồi.
Đang lúi húi sắp xếp giấy tờ, My Thúy ngước lên nhìn Nguyễn. Cô mỉm cười:
- Em xong ngay đây, anh có đợi em không?
Nguyễn gật đầu:
- Có chứ! Hôm nay trời đẹp, chúng mình ra ngoại ô chơi đi em.
My Thúy gật đầu:
- Cũng được. Anh đợi em một chút nha.
Ngồi xuống chiếc ghế kê trước bàn làm việc của My Thúy, Nguyễn nói với cô:
- Được rồi, em cứ từ từ mà làm. Anh đợi được mà.
Nhịp khẽ những ngón tay trên mặt bàn, Nguyễn nhìn theo My Thúy khi cô quay lưng cất hồ sõ vào trong tủ. Hình bóng cô đã trở nên thân thiết với anh biết bao.
Từ hôm Nguyễn say mềm trong ngày cưới của Phương Diễm, anh đã cảm động với sự chăm sóc của My Thúy dành cho mình. Và cũng từ hôm đó, những khi Nguyễn cần 1 điều gì là luôn luôn thấy My Thúy ở bên anh, đáp ứng những điều anh đòi hỏi, ngay cả những điều mà ngay bản thân anh cũng nhận thấy là hết sức vô lý.
Dần dần, My Thúy trở nên thân quen với Nguyễn, cô đã trở thành 1 cái gì đó không thể thiếu được của anh. Và mõ hồ, Nguyễn cũng đã nhận ra được tình cảm của cô dành cho mình. Anh không tránh né tình cảm đó mà cứ để cho nó tự nhiên phát triển.
Cho đến bây giờ, Nguyễn nhận thấy rằng nỗi đau vì Phương Diễm đã dần dần nguôi ngoai trong lòng anh chứ không còn là một nỗi nhức nhối trong tim anh nữa. Mà thay vào đó, hình bóng My Thúy đã bắt đầu tìm đến với anh trong những khi anh rảnh rỗi. Và Nguyễn hiểu rằng mình đã có thể tìm được cho mình hạnh phúc trong đời. Lần này, tình yêu đến với anh nhẹ nhàng nhưng đằm thắm chứ không nồng nàn, sôi nổi như thửa ban đầu mới biết yêu. Nhưng Nguyễn biết, tình yêu anh dành cho My Thúy là nghiêm chỉnh.
- Anh Nguyễn!
Tiếng My Thúy gọi to làm Nguyễn giật mình. Anh quay sang nhìn cô:
- Gì hở em?
My Thúy nhìn Nguyễn với ánh mắt lạ lùng:
- Chuyện gì vậy anh?
Nguyễn ngơ ngác hỏi lại:
- Em hỏi vậy là sao?
- Anh hãy hỏi anh ấy chứ sao lại hỏi em. Anh ngồi đây mà hồn vía bay đâu mất tiêu à, em hỏi hai, ba lần mà anh cũng không nghe. Bộ anh đang bận nhớ đến cô nào hở?
Nguyễn cười cười:
- Đúng rồi, anh đang nghĩ đến một cô chứ không phải là nhớ.
My Thúy thấp giọng hỏi, không hẳn là tò mò, mà cũng không hẳn là ghen:
- Cô nào vậy? Có thể bật mí cho biết với được không?
Nguyễn gật đầu:
- Được chứ, nhưng để một lát nữa anh sẽ nói cho em nghe - Nhìn thấy My Thúy đã quàng túi xách lên vai, anh đứng lên nói tiếp - Còn bây giờ thì tụi mình mau đi kiếm cái gì ăn đã, anh đói bụng ghê gớm rồi đây này.
My Thúy phụng phịu:
- Nói em nghe trước đã.
Nguyễn cười to, anh nắm tay My Thúy lôi đi:
- Thôi mà, đã nói là anh đang đói bụng mà. đừng có nhõng nhẽo với anh nữa. Tụi mình mau đi thôi.
Xuống đến dưới sân, Nguyễn đề nghị với My Thúy:
- Anh chở em nha!
My Thúy ngần ngại:
- Thế còn xe của em thì sao?
- Thì em cứ để ở đây, mai vào lấy.
- Nhưng như thế thì sáng mai anh lại phải chở em đi làm?
- Thì đã sao đâu, anh còn mong được như thế nữa ấy chứ.
Ngần ngừ thêm chút nữa rồi My Thúy gật đầu, nhưng cô còn nói thòng thêm một câu:
- Chở em thì không được kể công đâu đấy.
Nguyễn búng nhẹ vào chóp mũi My Thúy, mắng yêu:
- Thôi đi, cô nhỏ! Nhiều chuyện qúa à.
Đưa My Thúy đến một tiệm ăn nhỏ và yên tĩnh, Nguyễn trao cho cô tấm thực đơn sau khi cả hai đã ngồi yên nõi chiếc bàn kê trong góc phòng:
- Em ăn gì thì gọi đi Thúy? My Thúy lắc đầu:
- Em không biết ở đây họ làm món gì ngon. Hay là anh gọi đi!
- Anh gọi lỡ như em không thích thì sao?
- Em dễ ăn lắm, anh gọi món gì cũng được.
Nguyễn vẫy gọi người phục vụ, anh gọi món ăn và gọi luôn thức uống cho hai người. My Thúy hỏi khi nghe Nguyễn gọi mang nước cam cho cả anh và cô:
- Sao anh không uống berre?
Nguyễn ngạc nhiên:
- Sao lại phải kuống berre?
My Thúy lúng túng:
- Vì... em thấy người ta thường uống berre khi ăn cõm.
Nguyễn bật cười:
- đó là người ta chứ đâu phải là anh. Chỉ những khi ngại giao bắt buộc phải uống, hoặc những khi buồn, anh mới mượn tới men rượu chứ bình thường anh đâu có uống. Nhất là hôm nay, anh đang vui thì không có lư do nào phải mượn rượu giải sầu hết.
My Thúy nghiêng đầu hỏi:
- Hôm nay anh đang có chuyện vui hở? có thể nói cho em biết với được không?
Nguyễn nhình My Thúy, ánh mắt anh ấm áp:
- Ngồi ăn cơm với em như thế này đối với anh là một niềm vui rất lớn rồi.
My Thúy cúi đầu không đáp, cô cũng cảm nhật được tình cảm Nguyễn dành cho mình nên cô tin điều anh vừa nói là sự thật. Nhưng My Thúy cũng đã từng chứng kiến nồi đau của Nguyễn trong ngày cưới của Phương Diễm nên không thể nào cô không có một chút nghi ngờ.
Cõm và các món ăn đã được đem ra. Nguyễn chăm sóc My Thúy từng chút khiến cô cảm động. Trong bữa ăn, Nguyễn nói rất ít. Ngưng những cử chỉ anh dành cho cô cũng đã khiến My Thúy hiểu ra rất nhiều.
Bữa ăn đã tàn, Nguyễn đưa ra một đề nghị:
- Tụi mình đi nghe nhạc nha em?
Thấy trời đã tối, My Thúy cũng muốn về. Nhưng nhìn ánh mắt đợi chờ của Nguyễn, cô không đành lòng. Dù My Thúy biết rằn nếu như côlên tiếng, anh sẽ sẵn sàng chiều theo ư muốn của cô ngay.
Lưỡng lự một chút rồi My Thúy cũng gật đầu, nhưng cô giao hẹn thêm:
- Nhưng mà anh phải đưa em về sớm đó nha.
Nguyễn gật đầu ngay lập tức:
- OK, anh sẽ đưa em về ngay khi nào em muốn.
Một tiệm café nhỏ với không khí thật yên tĩnh làm My Thúy thích thú. Cô đưa mắt nhìn quanh rồi quay sang hỏi Nguyễn:
- Sao anh biết chỗ này hay vậy?
Nguyễn mỉm cười:
- Tiệm này do một người bạn anh làm chủ, mỗi khi rảnh anh thường tới đây nghe nhạc. Em coi, khoảng trống giữa phòng kia một lát nữa sẽ trở thành piste đấy.
My Thúy ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn Nguyễn:
- Ở đây cũng là vũ trường hở anh?
Nguyễn lắc đầu:
- Cũng không hẳn là vũ trường. Nhưng nếu như ai thích thì cũng có thể khiêu vũ được.
My Thúy đưa ra một lời nhận xét:
Ở đây có vẻ yên tĩnh chứ không giống một vũ trường hay là một tiệm café nhạc anh nhỉ?
Nguyễn gật đầu:
Đúng rồi, ở đây không có những ban nhạc trẻ sôi động, ồn ào như những nơi khác, nhưng có một nhạc sĩ piano chuyên đàn những bản nhạc cổ điển nên khách nõi đây chỉ toàn là những người lới tuổi hoặc những người ấy cũng thích có một chút gì lãng mạn. Thế là họ yêu cầu tắt bớt những ngọn đèn sáng và thế là, họ đưa nhau ra khiêu vũ.
My Thúy gật gù:
- Hay qúa anh ha! Thế mà em cứ tưởng cứ là vũ trường hay những quán café nhạc thì lúc nào cũng phải có một không khí sôi động, ồn ào chứ.
Nguyễn đột ngột ngồi sát vào My, anh choàng tay qua vai cô, kéo cô ngồi sát vào mình:
- Thế em có thích khiêu vũ không?
My Thúy ngượng ngùng cố gỡ tay Nguyễn đang để trên vai mình xuống:
- Em không biết khiêu vũ.
Nguyễn ghé mặt xuống sát tai My Thúy nói nhỏ:
- Để anh dạy em nhé.
My Thúy lắc đầu:
- Không cần đâu anh, em cũng không thích lắm đâu.
- đúng là không cần thiết lắm, nhưng đôi khi trong các buổi giao tiếp cũng cần đó em. Để hôm nào, anh chỉ cho em mấy điệu cõ bản là được rồi.
Vòng tay Nguyễn chợt siết chặt bờ vai nhỏ của My Thúy, anh gọi nhỏ:
- Thúy ơi!
My Thúy ngồi thật im trong vòng tay Nguyễn. Cô không thể nào trong lúc này. Khi nghe Nguyễn gọi, cô trả lời theo một phản xạ tự nhiên:
- Dạ!
Ghé sát vào mặt my, Nguyễn thì thầm:
- Anh yêu em, Thúy ạ!
My Thúy sững người lại. Lời tỏ tình đột ngột của Nguyễn dường như làm cô bị choáng. Dù đã quá thân quen với anh, dù trong tim cô hình bóng anh đã ngự trị từ lâu, và mặc dù cô đã cảm nhận được tình cảm của Nguyễn dành cho mình.
Thế mà giờ đây, My Thúy vẫn không dám tin những lời Nguyễn vừa nói với cô là sự thật. Cô ngỡ mình đang nằm mõ, một giấc mõ tuyệt vời.
Thấy My Thúy ngồi im, Nguyễn ngạc nhiên nhìn chãm chú vào mặt cô. Một thoáng lo âu trong câu hỏi của anh:
- Em sao vậy Thúy? Em không nghe anh hỏi gì à?
Câu hỏi của Nguyễn đã đưa My Thúy trở về với thực tại, cô gật đầu. Nguyễn lại hỏi tiếp:
- Em không chấp nhận tình cảm của anh à?
My Thúy hoảng hốt nhì Nguyễn. Cô không biết trả lời sao với anh bây giờ. chẳng phải là cô đã chờ mong giây phút này từ lâu rồi hay sao? Nhưng tại sao gật đầu với anh thì cô lại không thể, một sức mạnh nào đó đã ngăn cản cô lại khiến cô không thể nào nói lên lời đồng ý.
Sự im lặng của My Thúy làm cho Nguyễn hiểu vấn đề theo suy nghĩ của mình. Anh buồn bã thở dài:
- Anh hiểu, em không yêu anh mà chỉ tHương hại anh thôi phải không? Anh không cần thứ tình cảm đó đâu Thúy à!
My Thúy cuống quít:
- Không phải như vậy, anh Nguyễn. Em...
My Thúy, ngập ngừng, Nguyễn lắc đầu:
- Em không cần phải tHương hại anh như vậy. Anh yêu em, và anh cũng cần một tình yêu đáp lại từ em chứ không cần sự cảm thông và tội nghiệp đâu.
Điều e ngại trong lòng My Thúy tự nhiên tan biến, cô nắm lấy tay Nguyễn và không một chút e dè, cô nói lên tình yêu của mình:
- Anh Nguyễn, không phải em tHương hại anh, cũng không phải là em chỉ cảm thông với anh mà thật sự là em... em... em yêu anh, yêu từ rất lâu rồi.
Những tiếng cuối My Thúy nói thật nhanh như sợ là nếu cô không nói nhanh như thế thì cô sẽ không can đảm nói lên được.
Nhưng dù cho cô có nói nhanh đến mấy thì Nguyễn cũng đã nghe hết được những lời cô vừa nói. Anh mừng rỡ, vòng tay anh siết chặt bờ vai cô hơn:
- Thật không, Thúy? Vậy mà em không nói làm anh cứ tưởng là em không yêu anh.
My Thúy cúi đầu, giọng cô nhỏ rỉ:
- Không phải em không muốn nói, chỉ tại em sợ...
Nguyễn sửng sốt nhìn My Thúy:
- Tại sao em lại sợ? Mà em sợ điều gì?
My Thúy lúng túng:
- Em... em cũng không biết. Em chỉ thấy có một điều gì đó ngăn em lại, nhắc nhở em đừng yêu anh.
Nguyễn ngẩn ng ư ời ra mất 1 lúc rồi anh như chợt hiểu nỗi e sợ của my. Kéo cô sát vào mình hõn nữa, Nguyễn trầm giọng:
- Anh hiểu nỗi lo sợ của em, nhưng Thúy này, tình yêu anh dành cho em là thật chứ không phải chỉ là thay thế cho hình bóng đã qua trong đời anh đâu. Anh không giấu em là anh chưa hẳn đã quên Phương Diễm, nhưng tình yêu ấy đã chết trong anh rồi. Nếu có còn chăng thì cũng chỉ là nhưng còn một chút vưõng vấn thoáng qua mà thôi. Nhưng anh tin rằng, em sẽ giúp anh quên dược những vưõng vẫn ấy. Có được không Thúy?
My Thúy nhìn thẳng vào mắt Nguyễn. Dù trong cãn phòng không đủ ánh sáng, nhưng cô vẫn nhìn rõ - hay là trái tim đang yêu của cô mách bảo - sự thành thật trong những lời anh vừa nói. Và My Thúy hiểu ra một điều là Nguyễn yêu cô thật lòng, anh đã cố gắng để quên đi tình yêu ngày nào của anh. Và giờ đây, torng trái ti m anh chỉ còn cô mà thôi.
Lặng lẽ, My Thúy ngả đầu vào bờ vai vững vàng của Nguyễn. Dù cô không nói một lời nào, nhưnga nh biếtlà cô đã hiểu được tình yêu của anh.
Và cũn lặng lẽ như My Thúy, Nguyễn không nói một lời nào thêm nữa. Nhưng vòng tay anh ôm cô chặt hõn, ấm áp hơn.
Bài Ca Tình Yêu Bài Ca Tình Yêu - Hoàng Kim