Nguyên tác: Animorphs - 4: The Message
Số lần đọc/download: 806 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:59:13 +0700
Chương 18
T
ôi mở mắt và thấy mắt mình đang nhìn thẳng lên trên. Tôi đang nằm ngửa. Trên đầu tôi bốn bề là đại dương. Những con cá bơi lấp lánh trên cao. Cao nữa là cái rào sáng trắng ngăn biển với trời. Nhưng ở xa, xa lắm.
Tôi xoay đầu nhìn sang bên cạnh. Jake nằm cạnh tôi, vẫn còn bất tỉnh. Dưới đầu tôi là cỏ xanh lơ. Tôi nhìn sang phía bên kia.
“Aaaaa!”
“Không được động đậy. Ta đập cho mi bất tỉnh để coi mi là ai. Nhưng nếu mi động đậy, ta sẽ tiêu diệt mi.”
Hắn đứng trên cái móng guốc thanh tú, thoạt nhìn giống như một con hươu hay sơn dương màu xanh lợt pha màu nâu vàng.
Nhưng thân trên của hắn thì lực lưỡng giống như một con nhân mã thần thoại, có hai cánh tay nhỏ nhắn và hai bàn tay nhiều ngón. Mặt hắn gần như hình tam giác, hai con mắt rất lớn hình trái mơ. Có một khe nứt dọc ở chỗ lẽ ra là mũi và ở chỗ lẽ là miệng thì lại không có gì hết.
Trên đỉnh đầu hắn mọc lên hai cái sừng mà lại chẳng phải sừng. Ở đầu mỗi cái là một con mắt, hai mặt vòi ấy quay qua quay lại độc lập với đôi mắt chính.
Hắn có vẻ hiền lành, tò mò, và gần như yếu ớt. Cho đến khi bạn để ý tới cái đuôi. Giống hệt đuôi bọ cạp. Dày, mạnh mẽ, và chót đuôi sáng loáng một lưỡi hái ác hiểm với hai cạnh sắc như dao cạo.
Tôi biết hắn là ai rồi. Không lầm vào đâu được, hắn chính là một người Andalite.
Và cũng khỏi cần hỏi hắn đang cầm cái gì trên tay. Trông nó rất giống vũ khí bắn tia Nghiệt của bọn Yeerk.
Hắn chĩa cái đó vào tôi.
Ở xung quanh tôi, mấy đứa bạn cũng đang lần lượt tỉnh dậy.
“Cái gì… Ôi,” Marco thốt lên. “Làm ơn cho tôi biết đó là một người Andalite thứ thiệt chứ không phải Visser Ba.”
Đột nhiên, không cảnh cáo, cái đuôi của người Andalite uốn cong về phía trước. Lưỡi hái dừng lại chỉ cách mặt Marco chưa đầy một tấc.
“Visser Ba! Chớ có nhắc đến cái tên ấy!” Người Andalite nói trong óc.
“Đ…ư…ợ…c thôi.” Marco kéo dài giọng. “Xin chìu ý huynh.”
“Chúng mình là bạn mà,” Tôi nói.
“Ta không biết bọn mi là ai hết,” Người Andalite trả lời. Nhưng hắn thu cái đuôi lại và Marco lại thở được như trước.
“Bạn đã kêu tôi,” Tôi giải thích. “Bọn tôi tới đây để giúp bạn,”
“Kêu mi ư? Mi nghe được tiếng ta kêu?” Hắn châu cả bốn con mắt lại nhìn tôi. “Mi là ai vậy?”
“Con người. Một người của Trái Đất.”
“A ta đã thấy những hình ảnh loài người. Nhưng lời kêu gọi của ta nhắm tới những người anh em của ta, làm sao mi lại nghe được?”
“Tôi cũng chẳng biết,” Tôi thừa nhận “Tôi nghe thấy trong mơ. Một đứa bạn khác của tôi cũng nghe thấy. Bọn tôi đoán đó là một người Andalite. Bọn tôi muốn giúp người ấy.”
“Bọn mi biết những gì về người Andalite? Loài người đâu có biết dân tộc ta. Bọn mi đâu có tới được các vì sao. Bọn mi chỉ biết có hành tinh của riêng mình thôi. Ông anh họ của ta đã bảo thế.”
“Bọn tôi có biết một người Andalite. Bọn tôi đã ở bên ổng khi ổng… khi ổng bị giết.”
Người Andalite nhíu hai con mắt chính vào, “Người Andalite mà bọn mi nói đó là ai vậy?”
Tôi moi óc cố kiếm một cái tên. Ổng đã nói cho bọn tôi biết, nhưng cái tên lạ hoắc và dài thong. “Tôi không nhớ được cả tên chỉ nhớ được một phần là Hoàng tử Elfangor gì đó.”
Người Andalite giật nảy lên như thể bị ai đánh trúng. Toàn thân anh ta run rẩy. Cái đuôi chết người cong hẳn lên.
“Hoàng tử Elfangor ư? Không ai giết nổi Elfangor. Ổng là chiến binh vĩ đại nhất xưa nay, không ai có thể giết được ổng!”
“Vậy mà có đấy,” Jake xen vào. “Chúng tôi có mặt tại đó mà.”
“Kẻ nào? Mi bảo kẻ nào đã giết Elfangor?”
“Kẻ mà anh không muốn chúng tôi nhắc đến tên.” Tôi trả lời khe khẽ.
Người Andalite vẫn ngẩng cao đầu nhưng cái đuôi thì trĩu xuống và lê dưới cỏ. Như thể hạ vũ khí. “ Đó là anh của ta, ảnh chết… chết hiên ngang chứ? Chết trong chiến đấu phải không?”
Jake trả lời: “Ông ấy chết trong khi bảo vệ chúng tôi và thách thức lũ Yeerk tới cùng. Ông ấy chiến đấu đến phút chót với vũ khí trong tay.”
Anh chàng Andalite nhắm hai con mắt lại một lúc. “Anh của ta là một chiến binh vĩ đại. Các anh em đều yêu thương ảnh, còn kẻ thù thì khiếp sợ. Không có chiến binh Andalite nào khác so nổi với ảnh đâu.”
Tôi thật bất ngờ khi nghe Jake tiếp lời: “Tôi cũng mất một người anh. Ảnh là một đứa trong bọn chúng. Một kẻ bị Mượn xác.”
Anh chàng Andalite mở to mắt. “Còn các ngươi, các ngươi phục vụ hay chống lại lũ Yeerk?”
“Tôi chống lại chúng. Chúng tôi chống lại chúng.”
“Bằng vũ khí nào? Các bạn có những loại vũ khí nào mạnh chứ?”
“Chỉ có vũ khí mà anh bạn trao cho tôi.” Tôi nói: “Là phép biến hình.”
“Anh Elfangor đã trao cho bạn cái phép ấy? Thật là chuyện chưa từng có!” Anh ta có vẻ bối rối. “Chắc tình thế lúc đó phải nguy kịch lắm nên ảnh mới trao cho các bạn phép biến hình.”
“Tình thế còn tệ hơn bạn nghĩ đó,” Marco nói. “Xem ra bọn Yeerk đã biết bạn ở đây. Một miếng của phi thuyền Andalite đã giạt vô bờ biển. Ngay lúc này bọn chúng đang ở trên mặt biển đó.”
Lần đầu tiên anh chàng Andalite có vẻ ngần ngừ,”Kế hoạch của các bạn thế nào?”
“Trước tiên là đưa bạn ra khỏi chỗ này và đem giấu thật kỹ,” Tôi nói.
“Các bạn tới đây chỉ để cứu tôi thôi ư? Thật vậy sao?”
“Thiệt.”
Anh ta mỉm cười bằng ánh mắt, hệt như hoàng tử Elfangor. “Các bạn chắc đã rất mệt sau lần biến hình vừa rồi. Các bạn cần nghỉ ngơi đã.”
“Xả hơi một chút, phải đấy,” Tôi tán thành.
“Đây là cái gì vậy?” Rachel hỏi: “Ý tôi muốn hỏi cái vòm này. Nó giống như một công viên hay cái gì đại loại thế.”
“Đâu là phần chính của một phi thuyền vòm Andalite. Chúng tôi sống ở trong này. Máy móc và buồng chỉ huy thì đặt ở một đoạn dài thò ra từ dưới đáy phi thuyền, còn cái vòm này thì đặt trên chóp.”
“Giống hệt một cây nấm. Hay một chiếc dù,” Tôi gợi tả.
Anh chàng Andalite có vẻ thẫn thờ.
“Bạn đừng nên để tâm,” Tôi vội nói.
“Trong trận đánh lớn ở quỹ đạo phải trên hành tinh của các bạn, cái vòm này đã tách khỏi phần còn lại của phi thuyền.”
“Sao lại thế?”
Anh chàng Andalite lấy móng chân trước cào cào trên cỏ. “Tôi… Tôi còn quá nhỏ không dự trận được. Đó là luật lệ của dân tộc tôi. Với lại, bỏ cái vòm đi phần còn lại của phi thuyền sẽ vận hành thoải mái hơn.”
“Bạn là một đứa nhóc hả? Ý tôi muốn hỏi bạn là một người còn trẻ tuổi phải không?” Marco hỏi.
“Phải!”
“Bạn là người còn lại độc nhất? Người Andalite duy nhất ở đây sao?”
“Phải. Tôi có một mình. Khi phi thuyền Lưỡi Rìu bất ngờ xuất hiện, chúng tôi không hề phòng bị. Tôi trông thấy bộ phận chính của phi thuyền Mái Vòm bốc cháy. Những tia Nghiệt đã phá hỏng cơ quan giữ thăng bằng trên quỹ đạo của cái vòm này. Nó rớt xuống. Nó rớt xuống biển và chìm xuống tận đáy. Tôi đã ở đây nhiều tuần lễ. Trong lòng cứ hi vọng anh em mình sẽ tới. Hi vọng có người sống sót. Cuối cùng tôi đánh liều phát đi tiếng gọi trên sóng gương. Cái đó hoạt động bằng…” Anh ta ngừng lời, vẻ bối rối. “Tôi không có ý định giải thích công nghệ của người Andalite đâu. Ông anh tôi sẽ… Anh sẽ nổi sung với tôi mất.”
“Chỉ còn bạn là sống sót.” Tôi buồn bã thốt lên.
“Chỉ còn mình tôi.” anh ta nói, “không có hoàng tử cũng chẳng có các chiến binh.”
Tôi cảm thấy lòng quặn lên. Chắc những đứa khác cũng cảm thấy như vậy. Tôi đoán là cả bọn tôi đứa nào cũng hi vọng anh chàng Andalite này sẽ giống như ông hoàng kia. Một lãnh tụ. Một người có thể lãnh đạo cuộc chiến. Một người biết nhiều hơn chúng tôi.
“Bọn mình cũng trẻ con lắm.” Tôi nói. “Quá trẻ để chiến đấu, nếu xét theo các luật lệ của dân tộc chúng mình.”
“Nhưng các bạn vẫn chiến đấu.”
“Bọn mình không có quyền lựa chọn. À mà bọn mình vẫn chưa biết tên bạn đấy. Đây là Jake, Rachel, Marco. Mình là Cassie. Còn thêm một đứa nữa. Tên cậu ấy là Tobias.”
“Tên tôi là Aximili - Esgarrouth - Isthil.”
Cả bọn chúng tôi chỉ biết trố mắt nhìn.
“Ax” Marco chủ động. “Rất mừng được gặp bồ.”
“Ai là vị hoàng tử của các bạn?”
Từng đứa lần lượt nhìn vào Jake.
“Ồ, cho mình yên đi mà,” Jake lắc đầu. “Mình không phải là hoàng tử của ai hết.”
Nhưng anh chàng Andalite đã bước tới. Anh ta cúi đầu và cụp đuôi xuống. “Tôi sẽ chiến đấu vì ngài hoàng tử Jake, cho đến khi trở về được với các anh em của mình”.