Số lần đọc/download: 3496 / 75
Cập nhật: 2015-12-01 18:36:33 +0700
Chương 18
S
au hai giờ sáng, Livia mới được trở về phòng ngủ mình và ngay lập tức cô bị một người đàn ông nào đó kéo ôm vào lòng khi đang đến gần phòng mình, hoảng hốt vì bất ngờ, cô cố thoát ra và la lên nhưng tay người đàn ông nhanh chóng bịt môi cô lại
“ Anh đây mà….”, Đó là Gideon, khi biết là anh Livia thở phòm cung tay đánh nhẹ vào ngực anh
“ Trời! anh làm em sợ quá đi….” Cô ngay lập tức bị môi anh đè chặt lên môi mình trong cái hôn mạnh bạo, như anh mới vừa đi trong sa mạc tìm ra nguồn nước, như thể anh xa cô vài tháng rồi chứ không phải chỉ mới vài ngày.
Cô cũng hối hả đáp trả lại anh, đầu hàng trước cái hôn ướt át của anh. " Sao em lâu về phòng quá vậy?" Anh khàn giọng nói, nhanh chóng đẩy cô vào phòng của cô.
" Đang có nhiều người ở đó và em không thể bỏ đi được” Livia phản đối anh nói “ Và phải chú ý mọi người nữa khi chúng ta đang bị nghi ngờ”.
"Chúng ta sao?" Anh dừng lại ngay trên giường và bắt đầu cởi mặt sau của áo choàng cô.
"Vâng, tất nhiên rồi, sau khi em giả vờ tình cờ gặp anh ở Luân Đôn và sau đó ánh mắt anh nhìn vào em như tuyên bố rằng chúng ta đã lên giường với nhau, anh thể hiện rất rõ ràng ấy” Cô chế giễu nhìn anh gấp gáp cởi áo cô." Thể hiện rõ làm sao"
Anh đồng ý, kéo tay cô đến vật đàn ông đang bị kích thích mà căng cứng lên. Cười khúc khích, Livia khẽ đẩy áo choàng cô xuống, cô hoàn toàn khỏa thân khi nó rớt xuống đất. Bất ngờ, Gideon thở mạnh, ánh mắt dán chặt vào thân thể đáng yêu của cô. “ Em đã chuẩn bị cho anh rồi đây” Cô tự mãn khi nhìn thấy anh hau háu nhìn vào cơ thể mình.
Lắc đầu như để làm mình tỉnh lại, Gideon bỏ áo choàng của mình ra và càng tiến lại gần cô. Bàn tay anh lướt qua đường cong mông cô như thể cô là một tác phẩm điêu khắc vô giá. " Anh cũng vậy, anh cũng mang từ Luân Đôn một món quà cho em” Tay anh trôi dạt lên trên ngực cô, ngón tay cái khẽ sượt qua đầu vú đang dựng lên của cô "Mặc dù em có thể không thích nó."
Tò mò, Livia vòng tay qua cổ anh khi anh bế cô trên tay đi lại gần chiếc giường, thả cô rơi trên nệm, anh cúi người xuống nhanh chóng làm ngực cô ẩm ướt bằng môi lưỡi mình, sau đó anh đặt một vật gì đó lên trên bàn cạnh giường ngủ và lấy từ đó ra một gói nhỏ bằng giấy mỏng bao bọc một vật lạ nhỏ, Nó có hình dạng vòng tròn, đàn hồi và trong suốt. Nhìn thật kỹ cô đỏ mặt khi đã lờ mờ hiểu ra “ Ồ…đó là…”
“Đúng thế.” Anh nhún vai nhìn cô đang bẽn lẽn. " Dù nghe có vẻ tự tin nhưng đêm nay sẽ khác với mọi đêm trước đây đấy."
"Tự tin quá đi!” Livia giả vờ nghiêm khắc nhìn anh, cầm thử nó trong bàn tay mình
" Em biết nó rồi à?" Anh ngạc nhiên hỏi cô.
"Không, chưa bao giờ, tuy nhiên có nghe qua” Cô đỏ mặt ngập ngừng. "Có vẻ như một ý tưởng kỳ lạ... và đặc biệt là không lãng mạn."
“Đề phòng mang thai ngoài ý muốn" Gideon nói thẳng thắn, kéo cô trong vòng tay mình.
" Anh không quan trọng về điều đó, nhưng em lại không muốn….” Có con với anh...
Livia nhìn anh, không tiếp tục bận tâm về điều đó mà dường như cô biết chắc sẽ không bao giờ xảy ra.
Gideon ép cô bên dưới khăn trải giường và hôn cô nhẹ nhàng. " Em có muốn thử không?"
" Chắc chắn rồi", Livia do dự nói, nhìn chằm chằm vào vật reong suốt đó,.
Gideon lắc đầu với tiếng cười lớn. "Nó sẽ không gây đau gì cả," anh nói. "Và em có thể đánh giá cao thực tế rằng khi một người đàn ông sử dụng nó, thì anh ta sẽ lên đỉnh lâu hơn, lại đây giúp anh với nào"
Livia nhìn anh nói. " đừng sử dụng nó nha anh và mình cứ làm như bình thường đi”
Gideon lắc đầu dứt khoát. "Anh không tin tưởng bản thân mình có thể không làm cho em mang thai được, vào lúc cao trào đó anh không can đảm mà rút ra để không phun hết toàn bộ vào trong em… nhưng có cái này sẽ đảm bảo cho em và cũng làm anh được ở trong em lâu hơn”
E thẹn Livia theo hướng dẫn thì thầm của anh và trải dọc theo chiều dài căng cương cứng của anh, điều chỉnh nó để tạo thành túi nông ở phần đầu.
"Nó có vẻ khá chặt chẽ", cô nói.
"Phải như vậy, nếu không nó sẽ tuột ra” Hít thở không khí khi cô chạm nhẹ vào vật nóng của anh.
Rời xa anh, cô nằm xuống nệm “ và bây giờ…”
"Bây giờ," anh nói, cơ thể trưn lên người cô, "Anh sẽ yêu em theo như cách anh đã tưởng tượng trong năm đêm qua."
Livia nhắm mắt khi lưỡi anh chạm vào đỉnh căng nhức vú cô, hôn nó một cách thèm thuồng, anh hút vú cô vào trong miệng mình, xoay tròn lưỡi anh xung quanh vú cô, trêu chọc, cà cà nhẹ bằng răng mình và liếm mút cho đến khi vú cô căng lên to hơn, sau đó anh đổi sang bên vú kia và tham lam làm điều tương tự như thế cho đến khi cô rển rỉ và quằn quại dưới cơ thể anh, anh làm tình với cô chậm chạp trêu ngươi, chú ý đến sự run rẩy và co giật rùng mình đáp ứng của cô, tạm thời buông tha cô một phút, Gideon với lấy cái gì đó ngay trên giường, cô nghe tiếng anh mò mẫm bật mở cái ống gì đó và sau đó bàn tay anh dính đầy nước nhờn sệt sệt trượt vào giữa hai đùi cô, ngón tay nhẹ nhàng luồn qua những nếp gấp bảo vệ cô, xoa xoa nhẹ và đi vào bên trong cô.
"Gideon"Cô nói kích động, "Bây giờ em đã sẵn sàng." Anh mỉm cười khi anh tiếp tục chơi đùa với cô.
Em đang quá thiếu kiên nhẫn đấy"
"Em thiếu kiên nhẫn bởi vì em đã sẵn sàng... Oh, tại sao anh luôn luôn phải mất rất nhiều thời gian cơ chứ?"Cô vặn vẹo thân mình.
"Bởi vì anh thích giày vò em”. Anh cúi người hôn cổ họng cô, trong khi ngón tay anh thúc vào bên trong mềm mại riêng tư của cô đang mềm ướt.
Trân mình chịu đựng sự hành hạ của anh, cô nắm chặt các cọc gỗ đầu giường, rển rỉ thổn thức, Gideon bôi gel càng nhiều hơn, ngón tay dễ dàng ra vào sâu hơn trong cô.
Livia run rẩy vì ham muốn, khàn giọng cầu xin anh. "Gideon, yêu em đi, yêu em, nhanh..." Đáp ứng yêu cầu cô, anh nhanh chóng đưa vật đàn ông căng bóng của mình vào sâu trong cô, lấp đầy cô trong tiếng rên rỉ dễ chịu của cả hai
“ Em thấy sao?” Giằng cánh tay mình đặt hai bên trên đầu cô “ Thấy anh vào sâu em không? Thoải mái không?....” Nhẹ nhàng thúc vào cô anh hỏi.
Livia không trả lời anh nhưng cơ thể cô nói anh biết cô đang thoả mãn, mỉm cười anh đưa tay mình đặt lên nhụy hoa khoái cảm cô, xoa nắn nhẹ, làm cô hẩy mình lên vì đê mê, cô đã bị chìm sâu trong cơn thuỷ triều khoái lạc mà anh mang đến cho cô….
"Livia," Anh gọi cô sau một thời gian dài hai người đạt cao trào, ôm ấp cô vào trong cơ thể trần trụi của mình, anh âu yếm “Anh không cần quay về New York nữa!”
Tâm trí cô trống rỗng. tưởng mình đang nghe nhầm cô thoát khỏi anh đứng dậy khỏi giường, đi tới bàn thắp sáng đèn, trong khi Gideon vẫn nằm im trên giường, một lớp chăn đắp mỏng qua ngang hông.
Trở lại giường, Livia lăn xuống đối mặt với anh ta ngẩng cao cổ cho anh trườn tay làm gối đầu cô. " Anh ở lại Luân Đôn sao? Bao lâu?”
"Ít nhất một năm. Anh sẽ mở một văn phòng ở London và phát triển kinh doanh trên thị trường này. Vì thế, anh phải ở lại đây!”
" Nhưng a đình anh ở Mỹ mà." Cô sửng sốt vì quyết định của anh.
" Không quan trọng nữa," Gideon nói lạnh lùng. " Anh đã thoát ra khỏi gia đình trong nhiều năm qua rồi, và cũng mệt mỏi vì tính độc đoán, ích kỷ, gia quyền của dòng họ”
" Nhưng còn về công ty và các tài sản của anh thì sao?" cô hỏi khẽ.
" Anh sẽ uỷ quyền cho Mc Kenna thu xếp mọi chuyện khi anh vắng mặt, anh ta là bạn thân và cũng là anh em tốt nhất của anh, vì thế anh hoàn toàn tin tưởng cậu ta” Anh không ngần ngại nói.
" Em nghĩ rằng anh lại không thích ở đây."
“ Không, lúc này anh đang rất thích được ở lại nơi này” Mỉm cười anh hôn nhẹ lên trán cô. Thích thú với câu trả lời của anh, cô cắn môi cười nhìn anh “ Tại sao anh đột ngột thích nó như vậy?”
Gideon vuốt ve mái tóc cô, đưa tay vén một lọn tóc đang tự ý nằm trên má cô ra đằng sau tai, đôi mắt anh chăm chăm nhìn cô, ánh đèn làm đôi mắt màu xanh trông tuyệt đẹp “ Bởi vì, có em ở nơi này”.
Livia nhắm mắt khi nghe được những âm thanh mang hạnh phúc cho mình, trong khi tâm trí cô nhắc nhở mình tỉnh táo. "Gideon," cô nói, "chúng ta phải thảo luận lại "
" Anh không đang hỏi ý kiến em, anh quyết định rồi” anh nói nhanh chóng. " Ở Luân Đôn anh sẽ tạm thời xa em ít nhất là 6 tháng cho đến khi anh sẽ bỏ rượu, tuy nó thật sự là điều dễ chịu, nhưng anh sẽ cố….nhưng không thể xa em lâu như vậy, vì vậy anh đưa ra quyết định này"
Livia cảm thấy mắt mình nhoè đi vì hạnh phúc anh dành cho cô “ Vậy anh muốn em làm gì giúp anh không?” Cô mỉm cười cố bình thản giọng mình.
"Hãy im lặng chờ đợi anh." Anh khẽ khàng vuốt ve má cô, mắt cô.
Anh muốn cô cô lập mình sao! Livia nghĩ, và lắc đầu miễn cưỡng. " Em không thể sống ẩn dật ở Hampshire nữa,nếu không em sẽ điên lên. Em cần phải hoà nhập với xã hội, tham gia tiệc tùng và đi khắp nơi mình muốn”
“Tất nhiên rồi! Anh không muốn em sống như một nữ tu trong Stony Cross. Nhưng đừng để người đàn ông khác tiếp cận em... đó là, không hứa hẹn kết hôn với bất cứ ai, hoặc rơi vào tình yêu với một số tử tước chết tiệt nào đó... "Gideon cau mày suy nghĩ. " Em cứ sống như lúc bình thường chỉ là tránh xa những điều đó. Đó không phải là quá nhiều yêu cầu, đúng không? "
Cô xem xét yêu cầu của anh với dáng vẻ trầm tưđược coi là yêu cầu với một cái cau mày suy nghĩ. "Không, tất nhiên là không. Nhưng nếu lỡ anh không bỏ được rựou thì sao?” "
Anh muốn nói dối với em là anh sẽ làm được nhưng không thể nói vậy, không chỉ vì nghĩ đến em mà anh mới phải cai rượu đâu” anh nói một cách thẳng thắn. " Vì chính bản thân anh nữa, anh muốn mình không bao giờ thức dậy với tình trạng khủng khiếp nồng nặc mùi rượu và đau như ai đang bổ vào mình nữa, anh muốn mình sống khác đi”
Livia di động ngón tay mình trong lòng bàn tay anh. "Có thể là khi anh đã vượt qua ….” Cô dè dặt nói. "Nhận thức của anh có thể là khác... nhu cầu có thể thay đổi..."
Anh nắm chặt lấy tay cô, đan xen kẽ ngón tay mình vào những ngón tay cô. " Anh sẽ không bao giờ ngừng ham muốn em."
Cô nhìn anh ánh mắt tin tưởng. "Khi nào anh bắt đầu?"
"Em đang nói anh rằng là anh không tỉnh táo sao? Anh xin lỗi để nói rằng đã bắt đầu rồi. Anh đã không có một giọt rượu trong mười hai giờ. Buổi sáng ngày mai anh sẽ run rẩy, cáu bẩn, hỗn độn, và nóng nảy…và đến ngày hôm sau thì sẽ muốn giết một ai đó không chừng..” Anh cười toe toét. "Vì vậy, tốt nhất là anh nhanh chóng rời khỏi Stony Cross."
Nhìn thấy vẻ nói trêu đùa của anh, Livia xích lại gần anh hơn và hôn nhẹ lên ngực anh " Em muốn giúp anh vượt qua nó" Cô nói nhẹ nhàng, cọ má mình lên những sợi lông ngực anh. "Em muốn chia sẽ cơn đau đớn đó với anh”
"Livia..." Giọng anh khàn đặc đầy cảm xúc, và bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô. "Không ai có thể giúp anh điều này. Đó là cái giá phải trả cho những năm sống buông thả mình.Và đó là lý do tại sao anh không muốn em phải chịu khổ với anh cả Nhưng có một điều em đã làm anh đau khổ hơn việc đó nhiều…. có những khoảnh khắc tồi tệ khi anh nghĩ đến nó…”
Cô lùi ra xa nhìn anh. " Cái gì?"
Gideon dừng lại và thở dài căng. "Anh biết rằng em sẽ không thừa nhận rằng em yêu anh, và anh hiểu được. Nhưng trong ánh sáng của thực tế là anh sẽ đối mặt với những ngày tháng địa ngục đó, em có thể cho anh một tia hy vọng chăng?”
"Chẳng hạn như?" cô cười đáp lời anh.
Anh nhìn cô chăm chú “ chớp mắt!".
"Cái gì?" Cô hỏi vì sợ mình nghe nhầm.
"Nếu anh nói yêu em... chỉ cần em nháy mắt với anh. Chỉ là nháy mắt thôi, em không cần phải nói thành lời, chỉ cần như thế thôi…” Anh nhìn chằm chằm vào cô chờ đợi phản ứng của cô với một trái tim đập dồn dập “ Nháy mắt thôi, được không em…” anh thì thầm “ Livia, Livia….”
Cô không nghĩ mình sẽ bày tỏ tình cảm với anh thông qua hành động này. Có lẽ mọi người sẽ nghĩ là cô phản bội Amberley, nhưng cô lại nghĩ. Amberley đã muốn cô được hạnh phúc, một cuộc sống đầy đủ. Cô thậm chí còn nghĩ rằng anh đã giúp Gideon Shaw đến bên cô- người đã đấu tranh khổ sở để vượt qua khiếm khuyết của mình đến bên cô….một người đàn ông toàn vẹn và yêu thương cô.
Gideon vẫn đang chờ đợi. Livia mỉm cười nhìn anh. Và cố ý, cô nhắm mắt lại và mở chúng ra, nhìn anh thông qua ánh sáng mờ ấm áp, thấy anh đang cười hạnh phúc hôn môi cô tới tấp.
**********************
Aline kiệt sức sau một đêm không ngủ, và đầy lo lắng khi cô đi đến chuồng ngựa, nơi cô hứa gặp McKenna. Cô đã tập những từ lập luận, phản đối anh và thực hành nhiều lần nhưng cô lại không thấy mình tự tin chút nào Mọi người vẫn đang say ngủ, ngoại trừ những người hầu đang bận rộn chuẩn bị công việc của mỗi người trong ngày: làm việc trong nhà bếp, khu vườn, trong chuồng ngựa….
Aline bước nhanh qua người hầu đang có nhiệm vụ đẩy máy cắt cỏ trên bãi cõ xanh mượt theo sau là một người hầu khác nhanh chóng bỏ những phần cỏ thừa vào trong bì rác. Trong chuồng ngựa, người hầu đang bận rộn làm sạch máng, cho ngựa ăn, đóng yên cho nó….
Các mùi hương quen thuộc bão hòa trong không khí ập đến cô làm cô thấy dễ chịu. McKenna đã ở đó, chờ đợi. Aline bị cám dỗ muốn chạy đến anh, nhưng thực tế cô lại đang đi chậm lại, McKenna mỉm cười mơ hồ chào cô với thái độ bình thản nhưng cô nhận ra sự căng thẳng trong anh. Họ đều nhận thức được rằng đây là một trong những cuộc hẹn hiếm hoi có thể làm thay đổi toàn bộ tương lai của hai người.
"Chào buổi sáng", Aline mỉm cười bình tĩnh nói.
McKenna nhìn cô trong sự căng thẳng im lặng. Anh đưa khuỷu tay mình cho cô nắm hướng dẫn cô đi theo mình "Hãy đi ra sông."
Aline biết anh đang đưa mình đi đâu...nơi quen thuộc của cả hai. Nơi hoàn hảo để nói lời tạm biệt, cô nghĩ chua chát đi theo anh.
Họ bước đi trong im lặng, trong khi màu hoa oải hương của bình minh sớm chuyển sang màu vàng nhạt, và ánh sáng đi qua bãi cỏ. Khớp đầu gối của Aline cảm thấy cứng khi vết sẹo chân cô căng ra hoạt động nhẹ. Cô nhẹ nhàng điều chỉnh bước chân chậm lại, trong khi McKenna cô gắng đi chậm phù hợp với cô.
Họ cuối cùng đã đi đến nơi, có một chim chìa vôi bay vòng quanh lau sậy trước khi khẽ khàng đáp xuống mặt đất..
Aline ngồi trên một tảng đá lớn bằng phẳng, và sắp xếp váy cô một cách cẩn thận, trong khi McKenna đứng xa cô một vài feet. Anh cúi nhặt một hòn đá nhỏ. Từng viên một, anh quăng nó ra xa trên mặt nước bằng những cử động tay khéo léo của mình. Cô nhìn anh, nhìn thân thể cao to lớn của anh với những cơ bắp săn chắc ẩn chứa bên dới làn vải áo quần anh, ánh mắt di chuyển theo cánh tay anh. Khi anh quay sang liếc nhìn cô qua vai mình, đôi mắt màu ngọc lam sinh động trên khuôn mặt sạm của anh có vẻ gần như không tự nhiên.
"Em biết anh muốn nói chuyện gì chứ?," anh lặng lẽ nói.
Có", Aline trả lời trong lo lắng, "nhưng trước khi anh nói bất cứ điều gì, em phải cho anh biết rằng em sẽ không bao giờ…”
"Nghe anh này," anh thì thầm, "và sau đó em có thể trả lời. Có nhiều điều mà anh muốn hỏi em, em sẽ phải trả lời anh một cách trung thực, hoặc nếu không anh sẽ hối tiếc cho phần cuộc đời còn lại sau này"
Màu đen đau khổ tràn ngập trong mắt cô. Trung thực-một điều cô không thể đáp ứng anh. " Không có vấn đề gì giữa chúng ta cả." Cô cảm thấy chua cay trong cổ họng mình, như thể cô đang nếm axit. "Nên chúng ta không cần phải có cuộc gặp này"
" Anh sẽ không nghe theo lời em nói nữa," Anh nói thô lỗ. "Bây giờ hoặc không bao giờ, Aline. Sau khi anh rời khỏi vào ngày mai, anh sẽ không trở lại mãi mãi. "
"Anh đi ư?"Cô hoảng hốt thốt lên
"Đúng vậy."
McKenna tìm thấy một tảng đá gần cô và ngồi lên nó, nghiêng về phía trước nắm lấy tay cô đang đặt trên đùi. Mái đầu tóc đen anh hạ xuống để nhìn vừa tầm gương mặt cô, anh nhìn cô sâu sắc với lời nói chậm rãi " Đó là lời nguyền khi anh được gửi đến ở Stony Cross này. Từ thời điểm lần đầu tiên anh nhìn thấy em, cảm thấy tình cảm phát sinh giữa chúng ta không nên tồn tại, và không nên kéo dài. Anh đã cố gắng nhìn em từ xa không dám lại gần….. cũng giống như anh nhìn thấy các ngôi sao trên bầu trời và biết không bao giờ có thể chạm vào chúng. Nhưng chúng ta còn quá trẻ, và chúng ta luôn bên nhau quá thường xuyên để giữ khoảng cách. Em là bạn anh, đồng hành cùng anh... và sau đó anh đã yêu em sâu sắc như bất kỳ người đàn ông đã từng yêu một người phụ nữ. Điều đó không bao giờ thay đổi đối trong anh, mặc dù anh tự dối lòng mình trong nhiều năm qua " Anh dừng lại và hít một hơi thật dài. " Trong những năm đó anh luôn phủ nhận mình, anh không muốn yêu thương em, nhưng em lại hấp dẫn anh và làm anh gục ngã trong tình yêu đó. Và trong tâm trí anh lúc đó luôn cầu mong ước rằng, luôn cầu nguyện rằng anh không phải là một kẻ chăn ngựa, một kẻ thấp kém, một đứa con hoang, hay em không phi là cô gái thuộc tầng lớp quý tộc sang trọng…”
"McKenna…"Mắt cô nhoè đi vì nước mắt, " Anh đừng nói nữa….đừng nói…."
"Toàn bộ mục đích trong việc trở lại Stony Cross là để tìm em. Đó là khá rõ ràng, anh nghĩ thế, khi không có lý do cần thiết để ở lại đây cả. Đối với lòng hiếu khách của anh trai em, không cần thiết anh quay về Anh, Shaw có thể làm tốt công việc này mà không cần sự có mặt của anh.Nhưng anh cần thiết để chứng minh rằng tình yêu với em không còn tồn tại nữa. Anh đã thuyết phục bản thân mình rằng không bao giờ yêu em... đúng hơn, em là người phụ nữ anh không bao giờ được phép nhìn tới. Anh nghĩ rằng anh sẽ quyến rũ em trả thù lại những điều mà em gây ra cho anh, sau khi có được em một
lần, anh sẽ thoát khỏi được mộng tưởng và sẽ xem em như những người phụ nữ khác.”
Anh im lặng một lúc, trong khi tiếng hót réo inh ỏi của một loài chim chích sậy xuyên qua không khí. "Sau đó, lên kế hoạch trở lại New York và tìm cho mình người phụ nữ nào đó lấy làm vợ.Một người đàn ông có vị trí như lúc bây giờ ở trên đất Mỹ thì điều đó quá dễ dàng. Nhưng khi đã chạm vào em… và em trao cho anh điều thiêng liêng quý giá nhất đó… anh biết rằng em không phải là giấc mộng ảo tưởng. Yêu em là điều thật nhất trong cuộc sống của anh ".
"Không", Aline thì thầm, đôi mắt cô đau nhói.
" Anh yêu em và em sẽ kết hôn với anh, cả hai ta sẽ đến nước Mỹ tư do. Một khi Westcliff có vợ, anh ta sẽ không còn cần em làm bà chủ trang viên này nữa. Em sẽ không cần ở lại Stony Cross Park.Nhưng khi là vợ anh, em sẽ là nữ hoàng của xã hội New York. Anh có một tài sản khổng lồ, Aline, với triển vọng tăng gấp ba lần trong vài năm tới. Nếu em đi với anh, anh sẽ làm tất cả mọi thứ trong quyền lực mình để làm cho em hạnh phúc. " Giọng nói anh run run, cẩn thận, như tiếng nói của một người đàn ông đặt hết tiền bạc vào canh bạc nguy hiểm nhất của cuộc đời mình. "Rõ ràng là một sự hy sinh lớn khi em rời khỏi gia đình và bạn bè của mình, và nơi em được sinh ra. Nhưng em có thể trở lại thăm, chỉ mất vài ngày để trở về Anh thôi mà. Em có thể bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới với anh”.
Lắng nghe tiếng nói của anh một cách quá chăm chú, Aline cảm thấy mình đang tuyệt vọng. chìm xuống. Cô khó mà thở được vì lồng ngực mình quá đau quá khổ sở khi phải trả lời ngược với lòng mình đang nghĩ " Anh phải tin em khi em nói rằng họ sẽ không để cho chúng ta được hạnh phúc với nhau. Em quan tâm đến anh, McKenna, nhưng em... "Cô ngập ngừng và lấy một hơi thở hổn hển đau khổ trước khi buộc mình tiếp tục. " Em không yêu anh và em không thể kết hôn với anh…”
" Em không cần phải yêu anh, anh sẽ chấp nhận mà không đòi hỏi điều đó, chỉ cần có em luôn ở bên thôi” Anh nóng nảy ôm cô trong lòng mình.
"Không, McKenna….." Anh không nghe tiếng cô phản đối, tay ôm chặt thắt lưng mong manh của cô kéo sát vào cơ thể nóng hổi của mình “ Aline..” anh nói khó khăn “ Anh yêu em nhiều đủ cho cả hai chúng ta, em chỉ cần cố gắng ở bên cạnh anh, quan tâm đến anh là anh mãn nguyện rồi…”
Cô muốn hét lên nói với anh rằng cô yêu anh nhiều biết bao nhiêu, yêu muốn điên lên, muốn đi cùng trời với đất với anh mãi mãi không bao giờ chia xa, nhưng hình ảnh vết sẹo ghê tởm trên chân hiệnên trong đầu cô, khi cô nghĩ anh sẽ phản ứng ra sao với hình dạng kinh dị của nó ngay đây và bây giờ. Không! Không! Cô cảm thấy mình đang giống như loài vật bị bắt nhốt trong lồng chờ chết, vùng vẫy, sợ hãi, đấu tranh vô ích để phá vỡ các sợi của quá khứ thắt chặt xung quanh cô với mỗi cử động.
“ không thể… điều đó không thể”. Hai tay cô nắm chặt vào vải lụa mềm mại của trang phục mình.
“ Tại sao….tại sao chứ..?’ anh gay gắt phát rồ với cô. Mc Kenna cần một người phụ nữa toàn vẹn cả về thể xác và tinh thần để làm vợ anh, một người có niềm đam mê phù hợp với anh trên giường cũng như trí tuệ thông minh hạnh phúc tự hào về anh. Cô có thể cho anh tất cả những điều đó nhưng đã là quá khứ rồi và sẽ không bao giờ được trong hiện tại và cả tương lai sau này.
" Anh không cùng giai cấp với em" Cô nói nghẹn ngào. "Chúng ta đều biết điều đó."
Chỉ một câu nói đó đủ đánh hạ gục anh. Tuy bây giờ anh là doanh nhân người Mỹ, nhưng McKenna được sinh ra ở Anh, sẽ không bao giờ có thể hoàn toàn thoát khỏi nhận thức thân phận thấp hèn mà đã lan tỏa khắp mọi khía cạnh sự tồn tại của anh trong mười tám năm. Một nhận xét như vậy đến từ cô là vết dao chí mạng đối với anh. Cô quay mặt đi, không muốn nhìn thấy biểu hiện chết lặng của anh. Cô cũng đang chết trong lòng mình khi buộc phải nói ra những điều tàn nhẫn đó.
"Chúa ơi! Aline em ác lắm….," anh thì thầm trong đau đớn..
Cô quay ra khỏi người anh. Họ đứng như thế trong một thời gian dài, cả hai vật lộn với cảm xúc, giận dữ và tuyệt vọng. " Em không phải là người con gái thuộc về anh," Cô nói khàn khàn. "Nơi của em là ở đây, với... với Lord Sandridge."
" Em không thể làm cho tôi tin khi cơ thể em trao trọn vẹn cho tôi, chết tiệt! em cho phép tôi chạm vào em trong khi anh ta không bao giờ có thể chạm vào….” Anh tức giận nắm chặt tay cô, sự phẫn nộ bùng nổ trong anh trước sự bướng bỉnh quá mức của cô làm anh không thể chịu được nữa.
" Đó là điều em muốn", cô buộc mình phải nói. "Và do đó, khi anh rời khỏi đây, mọi việc sẽ quay về vị trí cũ, như không có chuyện gì xảy ra cả”
McKenna gần như nghiền nát tay cô trong bàn tay to lớn của mình, kéo bàn tay cô lên má mình “ Aline…” anh buồn bã đánh mất lòng tự tôn của mình nói với cô “ Anh sợ rằng anh sẽ không sống nổi nếu mất em thêm một lần nữa”
Cổ họng và đầu đau nhức, và cuối cùng cô không thể ngăn được giọt nước mắt trượt dài trên má. Cô giật tay mạnh tay mình ra khỏi má anh, trong khi điều mong muốn là kéo đầu anh vào lồng ngực đang đau đớn của mình
“ Anh sẽ ổn thôi”
Cô run rẩy nói, quay mặt đi với thái độ dứt khoát “ Sẽ ổn thôi, chỉ cần trở về Mỹ, sẽ ổn thôi….”
************************
Bà Faircloth đang bận tâm sắp xếp những món đồ pha lê trong tủ cá nhân của mình, nơi những món đồ quý giá của gia đình bà được cất ở đây một cách cẩn thận và được bảo vệ bằng chìa khoá riêng chỉ một mình bà giữ.
Ngoài cửa bà nghe có tiếng động khi chỉ khép hờ cửa phòng, tiếng bước chân nặng nề lê lết dừng trước phòng bà. Nghiêngngười ra nhìn, bà nhìn thấy thân hình to lớn của Mc Kenna trong khi khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, dáng vẻ não nề của anh làm bà nghĩ chắc vừa rồi có chuyện gì tệ hại lắm đến với anh. Nhớ lại đề nghị của McKenna muốn đưa bà đi Mỹ với anh, Faircloth thầm nghĩ chắc mọi người sẽ bàn tán là bà sẽ chấp thuận. Nhưng bà là một con gà mái già ngu ngốc- bà tự mắng mình, khi không muốn rời xa quê hương gố rễ mình khi từ chối lời đề nghị đó.
Cảm giác được đi đến một miền đất mới làm tinh thần phiêu lưu của bà trỗi dậy, đó sẽ là một trải nghiệm mới cho bà, điều đó thật tuyệt vời, thế nhưng bà đã vuột mất nó!.
Bà biết bà không bao giờ rời xa Lady Aline, người mà bà yêu thương như con ruột mình.Bà đã chăm sóc Aline ngay từ khi cô mới sinh ra, lớn lên và trưởng thành, đã chia sẽ niềm vui, nối buồn cùng với cô. Mặc dù bà Faircloth cũng chăm sóc Livia và Marcus, nhưng bà thừa nhận mình yêu thương Aline nhất. Trong những giờ phút khi Aline đối mặt với thần chết bà Faircloth cảm thấy tuyệt vọng như một người mẹ mất đứa con của mình... và trong những năm tiếp theo, nhìn Aline vật lộn với bí mật,sợ hãi và những giấc mơ tan vỡ, các mối quan hệ giữa hai người càng thân thiết hơn..
"McKenna", Faircloth nói, chào đón anh vào phòng của bà. Khi anh bước đến ánh đèn yên tĩnh, biểu hiện trên khuôn mặt anh làm bà nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy anh, một đứa con hoang nghèo mồ côi với đôi mắt lạnh màu xanh lá cây. Mặc dù gương mặt anh không thể hiện rõ nét nhưng sự giận dữ và đau buồn bám lấy anh, quá sâu sắc, quá tuyệt vọng, để anh có thể thốt thành lời.
Anh chỉ đứng đó và nhìn chằm chằm vào bà, không biết phải làm gì, chỉ lang thang tới phòng bà như là nơi cuối cùng biết đến.
Bà Faircloth nhìn khuôn mặt đau đớn của anh và hiểu được.Nhanh chóng, bà đã đi đến đóng cửa phòng mình lại. Bọn người hầu ở Stony Cross Park biết không bao giờ được quấy rầy quản gia khi bà đóng cử phòng, trừ khi tình hình gần như thảm khốc.
Quay người bước đến bên anh, bà dang tay ôm anh vào lòng cử chỉ như một người mẹ, McKenna ôm bà, mái đầu đen của anh hạ xuống vai bà ….và anh bật khóc.
…….
Aline không nhớ mình đã làm những gì trong những giờ còn lại của ngày hôm đó, cô mỉm cười theo bản năng chào hỏi vị khách của mình, lơ lẳng không trả lời những câu hỏi của họ….
Livia đã ngay lập tức chuyển hướng sự chú ý của mọi người vào câu chuyện phím mình kể khi nhận ra sự không bình thường của chị gái mình.
Khi thấy sự vắng mặt của McKenna tại bữa ăn tối cuối cùng của nhóm, Gideon Shaw nói đỡ giùm anh ta. "Oh, McKenna đang bận lập ra một lô chi tiết những công việc phải làm cho tôi trước khi anh ấy đi Mỹ, hắn không có vẻ tin tưởng tôI ở lại đây làm việc”
Ngay lập tức, Shaw choáng váng mặt mũi bởi một lô những câu hỏi tại sao anh lại ở đây, anh không quay về Mỹ, công việc kinh doanh trục trặt hay sao…v..v…
Ngay cả trong trạng thái lơ lửng, Aline cũng kinh ngạc về điều đó, cô liếc nhanh nhìn em gái mình, người đang dùng tất cả mọi sức lực để cắt miếng thịt nướng trong dĩa mình,
Livia giả vờ không quan tâm, thế nhưng một làn má đỏ hồng lan trên mặt cô.
Shaw ở lại vì Livia, Aline nhận ra, và mình không biết một tin tức gì về sự sắp xếp của hai người đó. Liếc một cái nhìn qua Marcus ngồi ở đầu dãy bàn ăn, Aline thấy rằng anh đang nhìn cô hỏi điều tương tự.
Thật vui mừng khi London thu hút anh ở lại, Mr Shaw” Marcus nhận xét."Tôi có thể hỏi một điều anh sẽ ở đâu khi ở lại đây không?"
Shaw trả lời với nụ cười kì quái của một người đàn ông gần đây đã phát hiện ra một cái gì đó bất ngờ về bản thân mình. "Tôi tạm thời sẽ ở khách sạn Rutledge cho đến tìm nơi thích hợp để thuê."
"Cho phép tôi có thể giúp anh chứ?” Marcus nói một cách lịch sự, cái nhìn của anh rõ ràng đang tính toán điều gì. Anh đang nghĩ lập kế hoạch kiểm soát Shaw
"Oh, cảm ơn anh nhiều, nếu không làm phiền", Shaw trả lời, lấp lánh vui vẻ trong ánh mắt anh cho thy anh không hoàn toàn nhận thức về ý định thực sự của Marcus.
"Nhưng em phải trở về New York!"Susan Chamberlain khóc, nhìn trừng trừng vào em trai cô. ", Thiên chúa ơi! Gideon, thậm chí em có thể đơn giản bỏ trách nhiệm của mình ung dung thế này! Ai sẽ điều hành việc kinh doanh của gia đình, và… " Bà ta dừng lại, đột nhiên kinh ngạc khi hiểu ra: " “Không, không được làm như thế….em mất trí rồi!”
" Em biết mình hoàn toàn tỉnh táo", Shaw nói ôn tồn. "Và các giấy tờ đã được soạn thảo và ký kết. Em tin tưởng vào McKenna, chúng em đã thiết lập mối quan hệ với tất cả các đối tác kinh doanh, và cả hai sở hữu đầy đủ thông tin về tài khoản, tín thác và hợp đồng. Chị cứ yên tâm về anh ta"
Sôi sục phẫn nộ, Susan Chamberlain cầm ly rượu và uống một cách giận dữ, trong khi chồng bà ta cố gắng để làm yên lòng bà với giọng thì thầm.
Gideon Shaw tiếp tục ăn một cách bình tĩnh, như thể không biết gì về những biến động mà anh đang gây ra. Anh với lấy một cốc nước, lướt qua nhìn Livia, đôi môi mở rộng cười
"Tôi hy vọng chúng ta sẽ thường xuyên gặp được anh, Mr Shaw," Aline thì thầm.
Anh chàng người Mỹ đẹp trai chuyển sự chú ý sang cô, biểu hiện của anh trở thành bí ẩn. " Tôi rất hân hạnh, phụ nữ của tôi. Tuy nhiên, tôi lo sợ rằng mình hoàn toàn bận rộn với công việc trong một thời gian dài. "
"Tôi hiểu", Aline nói nhẹ nhàng, trong khi hiểu ra mọi chuyện. Cô cố tình nâng ly về phía anh âm thầm khuyến khích, và anh trả lời với một cái gật đầu cảm ơn.
Aline không phải là một kẻ hèn nhát trốn trong phòng để tránh McKenna... mặc dù ý tưởng đó là tuyệt vời đối với cô lúc này. Buổi gặp ngày hôm qua đã tiêu diệt cô. Cô biết mình đã thành công làm cho anh tin vào điều cô cảm thấy anh thấp hèn. Ý nghĩ phải đối mặt với anh sáng nay là không thể chịu đựng nổi... nhưng cô ít nhất phải có can đảm để nói với anh lời tạm biệt.
Phòng đại sảnh và sân bên ngoài đã được lấp đầy bởi bọn người hầu và những khách mời chuẩn bị khởi hành. Một hàng xe ngựa chở đầy người và hành lý đang chuẩn bị lên đường, Aline và Marcus di chuyển giữa các đám đông, nói lời tạm biệt. Livia vắng mặt và Gideon Shaw cũng vậy, và cô tin hai người đang chia tay ôm hôn thắm thiết với nhau ở đâu đó.
Từ thông tin Livia đã tiết lộ với cô trong một cuộc trò chuyện ngắn gọn sáng nay, Aline được biết rằng cặp đôi này đã quyết định không nhìn thấy nhau trong một thời gian dài, để Shaw riêng tư cần thiết để bỏ thói quen uống rượu của mình. Họ đành chấp nhận gặp nhau bằng cách viết thư với nhau Aline đã mỉm cười vui, cảm thông với Livia, cô trêu đùa. " Chị nghĩ rằng hai người đi ngược lại với lẽ thường", cô nói. "Thông thường, sự lãng mạn bắt đầu qua thư từ, và sau đó cuối cùng dẫn đến sự thân mật gắn kết hai người... trong khi em và Shaw..."
"Bắt đầu là lúc giường và kết thúc bằng viết thư", Livia nói với giọng chua chát "Vâng, không ai trong số dòng họ Marsdens dường như làm mọi thứ theo cách thông thường, đúng không hả?"
" Hình như là vậy." Aline vui mừng khi cô và em gái quan hệ thân thiết như xưa.
"Thật thú vị để xem chuyện gì xảy ra giữa hai người mà chỉ viết thư cho nhau trong một thời gian dài như thế”
" Em cũng đang mong chờ điều đó", Livia cười. " Sẽ giúp hai chúng em nhận biết được tình cảm của cả hai xuất phát từ trái tim hay chỉ đơn thuần là thể xác” Cô mỉm cười và đỏ mặt khi cô thừa nhận, "Mặc dù tình dục cũng là điều tuyệt vời”.
Aline nhìn chằm chằm vào một điểm xa xôi bên ngoài cửa sổ. Nụ cười tiếc nuối khi cô đã bỏ lỡ vòng tay thân thiết của người đàn ông mình yêu. " Mọi việc sẽ ổn thôi", cô nói. " Chị tin hai người sẽ hạnh phúc bên nhau."
"Còn chị và anh McKenna thì sao? Hai người cũng sẽ được hạnh phúc chứ? " Livia thấy biểu hiện của Aline, cô cau mày nói. "Không, em không nên hỏi, đã hứa với bản thân mình không nói gì thêm về đề tài này, và từ bây giờ em sẽ giữ im lặng cho đến hết cuộc đời... "
Suy nghĩ của Aline trở lại hiện thực khi cô nhìn thấy anh người hầu Peter đang gặp khó khăn khi khiêng hành lý lên chỗ phía sau thùng xe ngựa, mặc dù anh ta vạm vỡ nhưng khối lượng va ly đó hơi lớn và khi anh ta đẩy lên cao để vào vị trí sau xe thì nó gặp trở ngại muốn đè lên người Peter
Hai trong hành khách là ông Cuyler và ông Chamberlain, nhận thấy tình thế tiến thoái lưỡng nan của Peter, nhưng lại bình thản đi qua anh ta, di chuyển lên phía trước đầu xe tiếp tục trò chuyện trong khi quan sát sự vật lộn của người hầu. Aline nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, tìm kiếm một người hầu khác giúp anh ta.
Trước khi cô tìm được người, McKenna bỗng như xuất hiện từ đâu, bước dài đến bên anh ta và phụ giúp đẩy hành lý vào vị trí một cách thuận lợi. Cuyler và Chamberlain bước đi nhanh khỏi nơi đó, như thể xấu hổ khi nhìn thấy một người trong nhóm mình giúp một người đầy tớ tầm thường.
Cuối cùng, khi hành lý đó được xếp gọn gàng và McKenna lùi lại nhận sự cảm ơn rối rít của Peter.
Nhìn Mc Kenna, Aline không thể không nghĩ rằng nếu McKenna không rời đi Stony Cross, chắc chắn anh ấy sẽ ở vị trí của Peter. Nhưng điều đó không có ý nghĩa đối với cô, cô vẫn sẽ mãi mãi yêu anh cho dù anh là người hầu hay là một doanh nhân, và cô đau khổ một mình khi biết rằng anh mãi mãi sẽ không biết được điều đó
Cảm nhận được cái nhìn của cô, McKenna ngước nhìn lên, sau đó ngay lập tức tránh tia nhìn của cô. Hàm anh bạnh ra, và anh đứng đó trong thinh lặng trước khi cuối cùng nhìn vào cô một lần nữa. Biểu hiện anh gửi một cái nhìn lạnh lẽo như băng đến cô......
Và cô nhận ra rằng tình cảm anh dành cho cô đã được chuyển thành thái độ thù hận, tỷ lệ với tình cảm yêu cô trước đây. Anh sẽ sớm ghét cô, cô nghĩ một cách đau đớn.
McKenna khẽ nhún vai mình và đi đến bên cô, họ đứng im lặng với nhau, trong khi tất cả mọi người đang cười nói vui vẻ. Một trong những điều khó khăn nhất Aline trong cuộc sống của cô là nâng cằm và nhìn chằm chằm vào mắt anh. Màu mắt xanh lá cây kỳ lạ gần như bị thẫm lại.
Anh trông nhợt nhạt so với trước đây. Aline hạ thấp cái nhìn của cô. " Em mong anh sẽ gặp nhiều điều may mắn McKenna” cuối cùng cô thì thầm.
Anh lạnh giọng đáp cô. " Tôi mong cô cũng như vậy."
Im lặng, ép xuống cho đến khi cô gần như bị ảnh hưởng bởi sức nặng trên vai mình.
" Em chúc anh đi bình an và mạnh khoẻ."
“Cảm ơn cô” Anh thản nhiên nói.
Vụng về Aline đưa tay mình ra muốn bắt tay anh, McKenna đứng im nhìn cô. Cô cảm thấy ngón tay run rẩy. khi cô bắt đầu rút bàn tay mình về, thì anh nhanh nhẹn giữ chặt lại và đưa lên môi hôn nhẹ tay cô “ Vĩnh biệt” anh thầm thì.
Aline cảm giác cổ họng mình bỏng rát, cô đứng im lặng và run rẩy, bàn tay cô lơ lửng trong không khí sau khi anh buông nó ra. Nắm chặt ngón tay lại, cô vụng về để trên bụng mình rồi nhanh chóng quay người một cách nhanh nhất, cô bước đi và cảm thấy cái nhìn của anh cháy bỏng dán vào sau lưng mình.
Khi cô bước lên bậc tam cấp vào phòng đại sảnh, cơn đau nhức bởi các vết sẹo tác động đến cô nhưng không thể bằng vết thương trong lòng, nước mắt tuôn đầy trên gương mặt đáng yêu.