Nguyên tác: Smythe-Smith Quartet 2
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2024-09-01 17:39:05 +0700
Chương 17
N
gày hôm sau, Daniel đến nhà Pleinsworth sớm đúng năm phút. Anh đã soạn ra trong đầu một loạt câu hỏi để hỏi Anne, nhưng khi ông quản gia cho anh vào nhà, anh đã gặp một trận náo động lớn. Harriet và Elizabeth đang hét vào mặt nhau ở cuối sảnh, mẹ chúng đang la hét với cả hai, và trên một cái ghế dựa lưng thấp gần cánh cửa phòng khách, ba cô hầu đang sụt sịt.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” anh hỏi Sarah, đang cố gắng dẫn một Frances hiển nhiên đang quẫn trí vào phòng khách.
Sarah mất kiên nhẫn liếc anh. “Là Cô Wynter. Cô ấy biến mất rồi.”
Tim Daniel ngừng đập. “Cái gì? Khi nào? Chuyện gì đã xảy ra?”
“Em không biết,” Sarah gắt. “Em khó mà biết được mục đích của cô ấy.” Cô tức tối nhìn anh trước khi quay sang Frances, đang khóc lóc đến nỗi cô bé chỉ vừa kịp thở.
“Cô ấy biến mất trước buổi học sáng nay,” Frances thổn thức.
Daniel nhìn xuống cô em họ của anh. Mắt Frances đỏ hoe, má cô bé đầy vệt nước mắt, và cơ thể nhỏ bé của cô đang run rẩy mất kiểm soát. Anh nhận ra cô bé cũng cảm thấy giống anh. Chèn ép cơn hoảng sợ của mình, anh cúi xuống bên cô bé để anh có thể nhìn vào mắt cô. “Em bắt đầu buổi học mấy giờ?” anh hỏi.
Frances hít lấy hít để, sau đó nói, “chín giờ rưỡi.”
Daniel điên tiết quay lại Sarah. “Cô ấy đã đi gần như hai tiếng và không ai thông báo cho anh?”
“Frances làm ơn,” Sarah nài nỉ, “em nên ngừng khóc đi. Và không,” cô tức giận nói, quay đầu qua Daniel, “không ai thông báo cho anh. Có chúa biết, tại sao chúng em phải làm vậy?”
“Đừng giỡn mặt với anh, Sarah,” anh cảnh báo.
“Nhìn em có giống giỡn mặt không?” cô nạt, trước khi mềm giọng nói với em gái. “Frances, em yêu, cố hít thở nào.”
“Anh nên được thông báo,” Daniel nói cứng. Anh đang mất kiên nhẫn. Bất kì ai cũng biết, kẻ thù của Anne—giờ anh biết chắc cô có kẻ thù—có thể bắt cóc cô trên giường. Anh cần câu trả lời, chứ không phải sự quắc mắng ra vẻ từ Sarah. “Cô ấy đã đi ít nhất chín mươi phút,” anh nói với cô. “Em nên—“
“Cái gì?” Sarah cắt ngang. “Chúng em nên làm gì? Lãng phí thời gian quý báu để báo cho anh biết ư? Anh, người không có liên quan hay đòi hỏi cô ấy ư? Anh, mục đích của anh là—“
“Anh sẽ cưới cô ấy,” anh cắt ngang.
Frances ngừng khóc, mặt cô bé ngước lên nhìn anh, mắt sáng lên với hy vọng. Ngay cả mấy cô hầu, vẫn đang sụt sịt trên ghế bành, cũng im lặng.
“Anh vừa nói gì?” Sarah thì thào.
“Anh yêu cô ấy,” anh nói, nhận ra sự thật từ những từ ngữ trên môi anh. “Anh muốn cưới cô ấy.”
“Ôi Daniel,” Frances khóc, rời khỏi Sarah và ôm anh. “Anh phải tìm cô ấy. Anh phải làm vậy!”
“Chuyện gì đã xảy ra?” anh hỏi Sarah, vẫn đang nhìn anh với hàm trễ xuống. “Kể với anh mọi thứ. Cô ấy có để lại lời nhắn gì không?”
Cô gật. “Mẹ giữ nó. Mặc dù không có nhiều thông tin lắm. Cô ấy chỉ nói xin lỗi vì đã bỏ đi.”
“Cô ấy nói trao em một cái ôm,” Frances nói, giọng cô bé nghẹn lại trong áo khoác của anh.
Daniel vỗ nhẹ lưng cô bé khi anh nhìn thẳng vào Sarah. “Cô ấy có biểu hiện cô ấy tự mình bỏ đi không?”
Sarah há miệng nhìn anh. “Anh không nghĩ có người bắt cóc cô ấy chứ?”
“Anh không biết phải nghĩ gì,” anh thừa nhận.
“Không có thứ gì mất ở trong phòng của cô ấy,” Sarah bảo anh. “Những thứ thuộc về cô ấy đã biến mất, nhưng không còn thứ gì bị mất. Giường cô ấy gọn gàng ngăn nắp.”
“Cô ấy luôn tự dọn giường,” Frances sụt sịt.
“Có ai biết cô ấy bỏ đi không?” Daniel hỏi.
Sarah lắc đầu. “Cô ấy không ăn sáng. Nên ắt hẳn phải trước đó nữa.”
Daniel khẽ nguyền rủa, sau đó cẩn thận gỡ vòng ôm của Frances. Anh không biết làm sao để tìm Anne; anh thậm chí còn không biết bắt đầu từ đâu. Cô để lại quá ít manh mối về bối cảnh gia đình của cô. Thật nực cười nếu anh không lo sợ. Anh biết…gì chứ? Màu mắt cha mẹ cô? Ừm, giờ đây, phải có gì đó sẽ giúp anh tìm cô.
Anh không có gì cả. Hoàn toàn không.
“Thưa đức ngài?”
Anh nhìn lên. Là Granby, người quản gia lâu năm của nhà Pleinsworth, và ông trông quẫn bách hơn thường lệ.
“Tôi có thể nói chuyện với ngài không?” Granby hỏi.
“Tất nhiên.” Daniel bước xa khỏi Sarah, đang nhìn hai người đàn ông với sự tò mò và hoài nghi, và ra hiệu với Granby theo anh vào phòng khách.
“Tôi nghe ngài nói chuyện với tiểu thư Sarah,” Granby lo lắng nói. “Tôi không định nghe lén.”
“Dĩ nhiên,” Daniel nói nhanh. “Tiếp đi.”
“Ngài…có quan tâm đến Cô Wynter không?”
Daniel cẩn trọng nhìn ông quản gia, sau đó gật đầu.
“Hôm qua có một người đàn ông đến,” Granby nói. “Tôi nên nói với phu nhân Pleinsworth, nhưng tôi không chắc, tôi không muốn kể chuyện của Cô Wynter nếu nó không có gì nghiêm trọng. Nhưng giờ hình như chắc chắn cô ấy bỏ đi vì…”
“Có chuyện gì?” Daniel hỏi ngay.
Người quản gia lo lắng nuốt xuống. “Một người đàn ông muốn tìm cô Annelise Shawcross. Tôi đuổi hắn đi lập tức; không có ai có tên như vậy. Nhưng hắn cứ cố nài, hắn bảo cô Shawcross có thể sử dụng một cái tên khác. Tôi không thích hắn, thưa ngài, tôi có thể nói vậy. Hắn…” Granby hơi lắc đầu, như thể để tống khứ một ký ức tồi tệ. “Tôi không thích hắn,” ông lại nói.
“Hắn nói gì?”
“Hắn miêu tả cô ấy. Là cô Shawcross. Hắn bảo cô ấy tóc đen, mắt xanh, và cô ấy khá xinh đẹp.”
“Cô Wynter,” Daniel nói khẽ. “Hay đúng hơn—Annelise Shawcross. Đó là tên thật của cô sao? Tại sao cô lại đổi tên?
Granby gật. “Chính xác đó là cách tôi có thể miêu tả cô ấy.”
“Ông nói gì với hắn?” Daniel hỏi, cố gắng kiềm chế sự cẩn thiết trong giọng mình. Granby cảm thấy đủ tội lỗi vì không lên tiếng sớm hơn, anh có thể thấy điều đó.
“Tôi bảo hắn trong nhà này không có ai như vậy cả. Như tôi nói, tôi không thích diện mạo của hắn, và tôi sẽ không làm hại đến hạnh phúc của Cô Wynter. “Ông dừng lại. “Tôi thích Cô Wynter của chúng tôi.”
“Tôi cũng vậy,” Daniel khẽ nói.
“Đó là lí do tại sao tôi kể với ngài,” Granby nói, cuối cùng giọng ông cũng có sinh khí như thường lệ. “Ngài nên tìm cô ấy.”
Daniel hít một hơi thở sâu run run và nhìn xuống tay mình. Chúng đang run. Điều này đã xảy ra trước đây, vài lần lúc ở Ý, khi người của Ramsgate đặc biệt đến gần. Có thứ gì đó chiếm lấy cơ thể anh, một loại khiếp sợ từ trong máu, và phải mất vài giờ anh mới lấy lại được bình tĩnh. Nhưng lần này tệ hơn. Bụng anh lộn nhào, và phổi anh thít chặt, và hơn hết thảy mọi thứ, anh muốn nôn.
Anh biết sợ hãi. Chuyện này vượt xa cả sợ hãi.
Anh nhìn Granby. “Ông có nghĩ người đàn ông đó đã bắt cô ấy rồi không?”
“Tôi không biết. Nhưng sau khi hắn bỏ đi, tôi thấy cô ấy.” Granby quay lại và nhìn sang bên phải, và Daniel tự hỏi liệu ông ấy có đang tái tạo lại cảnh đó trong đầu mình không. “Cô ấy đang ở trong phòng khách,” ông nói, “ở ngay bên cánh cửa. Cô ấy nghe thấy mọi thứ.”
“Ông chắc chứ?” Daniel hỏi.
“Nó hiện rõ trong mắt cô ấy,” Granby khẽ nói. “Cô ấy là người phụ nữ hắn tìm. Và cô ấy biết rằng tôi biết.”
“Ông nói gì với cô ấy?”
“Tôi nói đến thời tiết. Hay thứ gì đó vẩn vơ không quan trọng. Sau đó tôi bảo cô ấy hãy bước tiếp đi.” Granby hắng giọng. “Tôi tin cô ấy hiểu tôi không định bảo cô ấy ra đi.”
“Ta chắc cô ấy hiểu,” Daniel nói dứt khoát. “Nhưng dù sao thì cô ấy có thể cảm thấy cần phải bỏ đi.” Anh không biết Granby biết gì về tai nạn xe ngựa ở Whipple Hill. Như bất kì ai khác, anh hẳn nghĩ đó là tác phẩm của Ramsgate. Nhưng Anne dĩ nhiên phải nghĩ khác, và rõ ràng là bất kì ai cố gắng làm cô bị thương cũng không quan tâm liệu có ai khác cũng bị thương không. Anne sẽ không cho phép bản thân đặt bất kì cô gái nhà Pleinsworth nào gặp nguy hiểm. Hay…
Hay là anh. Anh nhắm mắt lại một lúc. Cô hẳn phải nghĩ cô đang bảo vệ anh. Nhưng nếu cô xảy ra chuyện gì…
Không còn thứ gì hủy hoại anh hơn thế.
“Tôi sẽ tìm cô ấy,” anh bảo Granby. “Ông có thể tin chắc điều đó.”
Trước đây Anne đã từng cô đơn. Thực ta, suốt tám năm qua cô đã nếm trải cảm giác cô đơn. Nhưng khi cô ngồi co ro trên chiếc giường cứng trong căn nhà trọ, mặc áo choàng bên ngoài áo ngủ để tránh cái lạnh, cô nhận ra rằng cô chưa bao giờ biết đến đau khổ.
Không như thế này.
Có lẽ cô nên đi đến vùng quê. Nó sạch hơn. Chắc chắn ít nguy hiểm hơn. Nhưng London cô có thể ẩn mình. Những con đường đông đúc có thể che giấu cô, khiến cô vô hình.
Nhưng đường phố cũng có thể nuốt chửng cô.
Không có một công việc nào cho một phụ nữ giống cô. Những phụ nữ với trọng âm như cô không làm thợ may hoặc trông cửa hàng. Cô đi tới đi lui trên các con đường trong khu phố mới của mình, một nơi khá đáng kính và chen chúc giữa những khu vực mua sắm của tầng lớp trung lưu và khu ổ chuột. Cô bước vào các cơ sở kinh doanh với dấu hiệu Cần Giúp Đỡ, và không làm vậy ở một vài nơi. Cô được bảo là cô không ở lại lâu, rằng tay cô quá mềm mại, và răng cô quá sạch. Nhiều người đàn ông liếc đểu cô và cười cợt, sau đó đề nghị một loại thuê mướn hoàn toàn khác.
Cô không thể kiếm được một vị trí người hầu như là gia sư hay người đồng hành nếu không có một lá thư giới thiệu, nhưng hai sự tiến cử quý giá cô có hợp pháp lại tên Anne Wynter. Và cô không thể là Anne Wynter được nữa.
Cô kéo chặt đôi chân gập lại và tì mặt lên đầu gối, nhắm chặt mắt lại. Cô không muốn nhìn căn phòng này, không muốn nhìn những của cải nghèo nàn của cô trông thế nào trong một căn phòng bé tí. Cô không muốn thấy không khí ẩm ướt buổi đêm qua khung cửa sổ, và hơn hết, cô không muốn nhìn thấy chính mình.
Cô lại vô danh. Và thật đau đớn. Đau như một lát cắt sắc nhọn trong tim cô. Đó là một điều khủng khiếp, một nỗi sợ nặng nề trùm lên cô mỗi buổi sáng, và những gì cô có thể làm là xoay chân qua bên giường và đặt chân lên sàn.
Chuyện này không giống trước đây, khi gia đình tống cô ra khỏi nhà. Ít nhất sau đó cô còn có nơi để đi. Cô có kế hoạch. Không phải lựa chọn của cô, nhưng cô biết cô định làm gì và khi nào cô làm chúng. Giờ đây cô có hai cái đầm, một áo choàng, 11 bảng, và không có triển vọng tránh khỏi việc làm gái điếm.
Và cô không thể làm thế. Trời ơi, cô không thể. Cô đã tặng bản thân mình miễn phí một lần trước đây, và cô không thể lặp lại sai lầm. Và sẽ rất rất phũ phàng để phục tùng một người xa lạ khi cô đã ngăn Daniel trước khi họ hoàn thành mối liên kết của mình.
Cô bảo không bởi vì…Cô không chắc lắm. Có lẽ là thói quen. Sợ hãi. Cô không muốn mang thai một đứa con ngoài giá thú, và cô không muốn ép một người đàn ông kết hôn mà nếu là người khác thì sẽ không chọn một người như cô.
Nhưng hơn hết thảy, cô cần phải bảo vệ chính mình. Chính xác thì không phải phẩm giá của cô; là thứ khác, sâu sắc hơn.
Trái tim cô.
Đó là thứ duy nhất tinh khiết và hoàn toàn thuộc về cô. Cô đã tặng cơ thể cho George, nhưng mặc dù cô đã nghĩ gì vào thời điểm đó, hắn vẫn không bao giờ có được trái tim cô. Và khi tay Daniel chạm đến khóa quần của anh, chuẩn bị làm tình với cô, cô biết nếu cô cho phép anh, nếu cô cho phép chính mình, anh sẽ có trái tim cô mãi mãi.
Nhưng trò cười đã xảy đến với cô. Anh đã có nó. Cô đã ra đi và làm một việc ngu ngốc không thể tưởng. Cô đã yêu một người đàn ông mà cô không bao giờ có được.
Daniel Smythe-Smith, bá tước Winstead, tử tước Streathermore, nam tước Touchton của xứ Stoke. Cô không muốn nghĩ về anh, nhưng cô vẫn thế, mỗi lần cô nhắm mắt lại. Nụ cười của anh, tiếng cười của anh, ngọn lửa trong mắt anh khi anh nhìn cô.
Cô không nghĩ anh yêu cô, nhưng những gì anh cảm thấy chắc phải gần như thế. Ít nhất anh cũng chăm sóc cô. Và có lẽ nếu cô là ai đó khác, ai đó có tên tuổi và địa vị, ai đó không bị một kẻ điên cố gắng giết mình…Có lẽ sau khi anh đã nói một cách ngu ngốc, “Nếu ta cưới em thì sao?” cô sẽ ôm chằm lấy anh và hét lên, “Vâng! Vâng! Vâng!”
Nhưng cô không có một cuộc đời của chữ Vâng. Đời cô là một chuỗi của từ Không. Và cuối cùng cô đã hạ cánh ở đây, nơi cô cuối cùng cô đơn một mình như cô đã bị nhiều năm như vậy trong tâm hồn.
Bụng cô réo lên, và Anne thở dài. Cô quên mua bữa tối trước khi quay lại căn nhà thuê của mình, và giờ cô đang chết đói. Đó có lẽ là chuyện tốt; cô sẽ phải làm cho từng đồng xu cuối cùng kéo dài nhất có thể.
Bụng cô réo lên lần nữa, lần này với giận dữ, và Anne đột ngột vung chân qua bên giường. “Không,” cô nói lớn. Mặc dù thật sự cô có ý là vâng. Cô đang đói, chết tiệt, và cô sẽ phải ăn gì đó. Một lần trong đời cô sẽ nói có, thậm chí đó chỉ là bánh bột nhân thịt và một ít rượu táo.
Cô nhìn bộ váy của mình, đặt ngay ngắn trên ghế. Cô thật sự không muốn thay đồ. Áo khoác của cô phủ từ đầu tới chân. Nếu cô mang giày với bít tất và trùm tóc lại, không ai thậm chí sẽ biết cô đang mặc váy ngủ.
Cô bật cười, lần đầu tiên trong ngày cô phát ra một âm thanh như vậy. Thật là một cách kì lạ để tự mỉa mai.
Vài phút sau cô đã ở ngoài đường, đi đến tiệm bán thức ăn nhỏ cô đi ngang qua mỗi ngày. Cô chưa bao giờ vào tiệm đó, nhưng mùi thức ăn tràn ra mỗi lần cánh cửa mở…ôi, thật tuyệt vời. Bánh bột Cornwall và bánh nhân thịt, bánh cuộn nướng, và chúa biết còn nhiều loại khác nữa.
Cô thấy gần như vui sướng, cô nhận ra, khi cô đã chạm tay vào món thịt nướng của mình. Chủ tiệm đã gói bánh của cô bằng giấy, và Anne đang quay lại phòng trọ của mình. Có vài thói quen đã thâm căn cố đế; cô vẫn là một quý cô đúng đắn để có thể ăn trên đường đi, mặc cho mọi người xung quanh cô hình như đều làm vậy. Cô có thể đứng lại và mua rượu táo ở đối diện nhà trọ của cô, và khi cô quay lại phòng của mình—
“Cô!”
Anne đi tiếp. Con đường trong khu này rất ồn ào, nhiều giọng nói xen lẫn nhau, không bao giờ có chuyện chữ “Cô!” lạc loài có thể chỉ thẳng vào cô. Nhưng cô lại nghe thấy nó ở gần hơn.
“Annelise Shawcross.”
Cô thậm chí còn không quay lại để nhìn. Cô biết giọng nói đó, và hơn nữa, cái giọng đó biết tên thật của cô. Cô chạy.
Bữa tối quý giá trượt khỏi các ngón tay cô và cô chạy nhanh hơn cô nghĩ mình có thể. Cô lao tới khúc quanh, xô đẩy đám đông mà không có nhiều lời xin lỗi. Cô chạy đến khi phổi cô bùng cháy và áo ngủ của cô dính vào da, nhưng cuối cùng, cô không phải đối thủ vì tiếng hét đơn giản của George—
“Bắt cô ta! Làm ơn! Vợ tôi đấy!”
Ai đó đã làm, chắc bởi vì hắn nghe như hắn sẽ vô vàng biết ơn, sau đó, khi hắn đến bên cô, hắn nói với người đàn ông có đôi tay vạm vỡ đang giữ chặt cô như một cái kẹp, “Cô ta không được khỏe.”
“Tôi không phải vợ của anh!” Anne hét, vật lộn với người đang giữ cô. Cô vặn vẹo và xoay trở, đập chân anh ta bằng hông cô, nhưng anh ta không nhúc nhích. “Tôi không phải vợ hắn,” cô nói với anh ta, cố nghe hợp lý và ôn hòa. “Hắn bị điên. Hắn săn đuổi tôi suốt nhiều năm. Tôi thề tôi không phải vợ hắn.”
“Đến đây nào Annelise,” George nói bằng giọng diệu dàng. “Em biết là không phải vậy mà.”
“Không!” cô gào, nhảy dựng lên với hai người đàn ông. “Tôi không phải vợ hắn!” cô lại hét. “Hắn sẽ giết tôi!”
Cuối cùng, người đàn ông bắt cô cho George nhìn có vẻ lưỡng lự. “Cô ấy nói không phải vợ của anh,” anh ta nói với cái nhướng mày.
“Tôi biết,” George nói với tiếng thở dài. “Cô ấy luôn thế này nhiều năm rồi. Chúng tôi có một đứa con—“
“Cái gì?” Anne thét.
“Chết non,” George nói với người kia. “Cô ấy không vượt qua được chuyện đó.”
“Hắn nói dối!” Anne hét.
Nhưng George chỉ thở dài, và đôi mắt dối trá của hắn rươm rướm nước mắt. “Tôi phải chấp nhận rằng cô ấy sẽ không bao giờ là người phụ nữ tôi đã cưới.”
Người đàn ông nhìn từ gương mặt quý phái buồn bã của George tới mặt của Anne, đang méo mó vì thịnh nộ, và anh ta ắt hẳn quyết định rằng trong hai người, George trông đúng mực hơn, nên anh ta đưa cô qua. “Chúc may mắn,” anh ta nói.
George rối rít cảm ơn, sau đó chấp nhận sự giúp đỡ, dùng khăn tay của hắn nối với khăn tay của người đàn ông để trói tay Anne lại. Khi làm xong, hắn kéo mạnh cô, cô trượt chân ngã vào hắn, rùng mình vì bệnh khi cơ thể cô ấn vào cơ thể hắn.
“Ôi, Anne,” hắn nói, “thật vui khi gặp lại em.”
“Ngươi cắt cái cương ngựa,” cô nói với giọng nhỏ.
“Đúng vậy,” hắn nói với nụ cười hãnh diện. Sau đó hắn nhướng mày. “Ta nghĩ cô phải bị thương nặng hơn.”
“Ngươi có thể đã giết đức ngài Winstead!”
George chỉ nhún vai, và trong lúc đó hắn đã xác nhận mọi ngờ vực tồi tệ nhất của Anne. Hắn điên rồi. Hắn hoàn toàn, hoàn toàn điên rồi. Không còn lời giải thích nào nữa. Không có ai bình thường sẽ mạo hiểm giết một quý tộc chỉ để giết cô.
“Còn vụ tấn công?” cô hỏi. “Khi chúng tôi chỉ nghĩ đó chỉ là những tên cướp vặt?”
George nhìn như thể cô đang nói ngôn ngữ lạ. “Cô đang nói gì vậy?”
“Khi đức ngài Winstead bị tấn công!” cô gần như hét lên. “Sao ngươi lại làm một chuyện như vậy?”
“George quay lại, môi trên của hắn cong lên vẻ chiếu cố và khinh miệt. “Ta không biết cô đang nói gì,” hắn chế nhạo, “nhưng đức ngài Winstead vĩ đại của cô cũng có kẻ thù. Hay là cô không biết câu chuyện nhớp nhúa đó?”
“Ngươi không xứng đáng gọi tên ngài ấy,” cô rít lên.
Nhưng hắn chỉ cười, sau đó bi bô, “Cô có biết ta đã chờ giây phút này bao lâu rồi không?”
Lâu như khoảng thời gian cô đã sống như một vật bỏ đi của xã hội.
“Biết không?” hắn gầm, giựt lấy đầu nối của khăn tay và siết chặt hơn.
Cô đập vào mặt hắn.
Mặt George hằn đỏ, da hắn đỏ đến nỗi lông mày màu vàng của hắn nổi bật lên. “Đó là một sai lầm,” hắn rít, và hắn giận dữ kéo cô về phía con hẻm tối. “Thật tiện khi cô chọn một khu phố nhơ nhớp thế này,” hắn cục tác. “Không ai thậm chí nhìn lại khi ta—“
Anne bắt đầu hét.
Nhưng không ai để ý, và dù sao thì cô chỉ hét lên được một chút. George thụi vào bụng cô, và cô đập vào tường, thở hổn hển.
“Ta đã mất tám năm để tưởng tượng giây phút này,” hắn nói bằng tiếng rì rầm kinh hãi. “Tám năm để nhớ cô mỗi lần ta soi gương.” Hắn ấn mặt vào cô, mắt hắn điên dại vì thịnh nộ. “Nhìn kĩ mặt ta Annelise. Ta có tám năm để lành lại, nhưng nhìn đi! Nhìn đi!”
Anne cố thoát ra, nhưng lưng cô ép chặt vào bức tường gạch, và Geogre tóm cằm cô và bắt cô nhìn vào bên má bị hủy hoại của hắn. Vết sẹo đã lành lại tốt hơn cô nghĩ, màu trắng thay thế màu đỏ, nhưng nó vẫn nhăn nheo và co rúm, má hắn biến dạng vì da bị chia đôi.
“Ta đã nghĩ trước tiên ta sẽ vui vẻ với cô,” hắn nói, “khi ta chưa bao giờ làm được vào ngày đó, nhưng ta không nghĩ mình sẽ ở một nơi chật hẹp bẩn thỉu thế này.” Môi hắn xoắn lại với vẻ dâm dật gớm guốc. “Thậm chí ta không nghĩ cô lại thấp hèn thế này.”**
“Ý người là gì, trước tiên ư?” Anne thì thào.
Nhưng cô không biết sao cô lại hỏi. Cô biết. Cô luôn luôn biết, và khi hắn lấy ra một con dao, cả hai người họ biết chính xác hắn định làm gì với nó.
Anne không la hét. Cô thậm chí không nghĩ thế. Cô không thể nói cô đã làm gì, ngoại trừ mười giây sau, Geogre nằm trên lề đường, cong người như một bào thai, không thể thốt lên âm thanh nào. Anne dừng lại bên hắn cho một giây cuối, thở hổn hển, sau đó cô đá hắn, mạnh, ngay chỗ cô lên gối hắn trước đó, sau đó, tay vẫn bị trói, cô chạy.
Tuy nhiên lần này, cô biết chính xác cô sẽ đi đâu.