Số lần đọc/download: 1243 / 17
Cập nhật: 2017-09-17 02:19:14 +0700
Chương 17
M
ột giọt nước mắt rơi xuống và mất hút trên mẩu bánh mì rán nóng bỏng.
— Thôi nào - Gabriel bảo mụ góa Mouaque - Hãy bình tâm lại đi. Một mất thì lại tìm được mười. Xấu xí như bà thì khó nhọc gì mà lại chẳng câu được một anh chàng ranh mãnh nào đấy.
Mụ thở dài, hoài nghi. Mẩu bánh mì trượt vào trong cái thìa và mụ góa đẩy nó, còn nóng bốc hơi, xuống thực quản. Mụ đau đớn.
— Cứu hỏa! - Mụ nói với Gabriel.
Thế là anh lại rót cho đầy cốc mụ. Mỗi một thìa súp của Mouaque đều được chữa lửa bằng một ngụm to muscadet.
Zazie đã theo con Xanh-lá-cây vào giấc ngủ. Gridoux và Turandot im lặng vật lộn với những sợi hành.
— Rất ngon, phải không? - Gabriel nói với họ - Món súp hành này này? Ngon cứ như là ông (động tác) ông đã bỏ vào đấy đến mấy lớp đế giày, và ông (động tác) ông đã thảy cho họ cả chậu nước tráng bát. Nhưng chính như thế mà tôi lại thích: hương vị dân dã, tự nhiên. Sự thuần khiết ấy mà! Mọi người đồng tình nhưng không bình luận.
— Thế nào Zazie, cháu không ăn phần súp của cháu à?
— Cứ để cho nó ngủ - Mụ góa Mouaque nói bằng một giọng thảm thương - Hãy để cho nó mơ mộng.
Zazie hé một mắt ra.
— Ơ - Nó nói - Mụ vẫn còn đấy à, cái mụ khỉ già này.
— Phải có lòng thương cảm với những người đau khổ chứ! - Gabriel nói.
— Ông thật tốt bụng - Mụ góa Mouaque nói - Không như con bé (động tác). Bọn trẻ con thì rõ quá rồi: chúng nó làm gì có cái tâm.
Mụ dốc cạn cốc của mình và ra hiệu cho Gabriel rằng mụ mong muốn một cách tha thiết là anh lại rót thêm cho mụ.
— Mụ quậy ghê nhỉ… - Zazie nói giọng yếu ớt.
— Ồi! - Gabriel nói - Quan trọng gì? Có đúng thế không, hả bà đĩa mẻ?
Anh nói thêm với đối tượng chính.
— Mụ còn hành tụi này như thế đến bao giờ nữa không biết? - Turandot lợi dụng một cú nuốt thành công, hỏi Gabriel.
— Mấy vị quá đáng quá đấy - Gabriel nói - Dù sao thì mảnh vỡ này cũng có nỗi khổ đau chứ.
— Cảm ơn ông - Mụ góa Mouaque nói, giọng dạt dào.
— Có gì đâu - Gabriel nói - Và để trở lại với món súp hành này, phải nhìn nhận đây là một phát minh hết sức tuyệt vời.
— Cậu nói về chỗ súp này, - Gridoux hỏi khi đã tiêu thụ xong phần của mình và cạo đáy đĩa một cách nhiệt tình để gom những gì còn dính lại trên lớp men sứ thành một nhúm giống như pho-mát nạo - là về chỗ súp này hay món súp hành nói chung?
— Nói chung - Gabriel trả lời với một vẻ quả quyết - Tôi bao giờ cũng chỉ bàn về những gì tựu trung thôi. Tôi không làm gì lưng chừng cả.
— Cậu có lý đấy! - Turandot nói khi cũng đã kết thúc cái thứ lộn xộn của ông ta - Đừng có đi tìm mười hai giờ trưa vào lúc mười bốn giờ như thế. Thí dụ: rượu muscadet trở nên hiếm hoi, là vì cái hũ mẻ kia đã tu sạch.
— Tại vì thứ này không tởm tí nào - Mụ góa Mouaque nói và cười một cách ngớ ngẩn - Tôi cũng thế, khi muốn, tôi cũng nói về những gì tựu trung.
— Anh ba hoa, anh ba hoa, - Con Xanh-lá-cây nói. Nó giật mình thức dậy, không ai biết và ngay cả nó cũng không biết là vì lý do gì - anh chỉ biết ba hoa.
— Thôi đủ rồi - Zazie nói và đẩy phần ăn của nó ra xa.
— Gượm đã - Gabriel bảo, anh bị quyến rũ ghê gớm bởi cái đĩa trước mặt anh - Cậu sẽ ăn nốt chỗ này. Hãy đem ra cho chúng tôi hai chai muscadet và một chai xi-rô.
Anh nói thêm với một gã thanh niên đang quanh quẩn ở đấy.
— Còn chàng kia (động tác), ta quên mất hắn. Có lẽ hắn cũng muốn nhấm nháp cái gì đó chăng?
— Ê Xanh-lá-cây, - Turandot gọi - mày có đói không?
— Anh ba hoa, anh ba hoa, - Xanh-lá-cây nói - anh chỉ biết ba hoa.
— Như vậy, - Gridoux bảo - tức là có đấy.
— Ông lại đi giảng cho tôi hiểu những gì nó kể lể à! - Turandot nói với vẻ kiêu ngạo.
— Tôi đâu dám mạn phép… - Gridoux đáp.
— Thế nhưng ông ấy vẫn làm - Mụ góa Mouaque tham gia.
— Đừng có làm rắc rối thêm tình hình chứ - Gabriel nói.
— Ông hiểu chứ? - Turandot bảo Gridoux - Tôi cũng hiểu tốt như ông hiểu những điều mà ông hiểu. Tôi không ngu đần hơn thằng nào cả.
— Nếu ông hiểu tốt bằng tôi, - Gridoux nói - thì tức là ông không đến nỗi đần như ông có vẻ.
— Nếu nói là có vẻ đần - Mụ góa Mouaque nói - thì ông ấy có vẻ thật.
— Cả gan cái con mụ này! - Turandot bảo - Thế là mụ giết hại tôi còn gì.
— Đấy, khi người ta không có uy thì sẽ vậy đấy - Gridoux nói - Bất cứ một thằng phải gió nào cũng nhổ vào giữa mặt anh ta được. Với tôi thì mụ có mà dám!
— Tất cả mọi người đều ngu ngốc hết - Mụ góa Mouaque nói với vẻ linh hoạt bất ngờ - Kể cả ông nữa!
Mụ thêm, dành cho Gridoux.
Mụ nhận được luôn một cái tát.
Và không kém nhanh nhẹn, mụ cũng trả lại.
Nhưng Gridoux đã dành sẵn một cái để vả ngay vào mặt của Mouaque.
— Thiên địa! - Turandot hét tướng lên.
Và ông ta bắt đầu nhẩy tưng tưng giữa bàn nọ với bàn kia, thử bắt chước mang máng Gabriel trong tiết mục Cái chết của con thiên nga.
Zazie lại ngủ tiếp. Xanh-lá-cây, chừng như có ý định trả thù, cố hất một cục phân tươi ra khỏi lồng của nó.
Trong khi đó, những cái tát vẫn cứ tới tấp qua lại giữa Gridoux và mụ góa Mouaque, còn Gabriel thì cười ha hả nhìn Turandot cố uốn éo cẳng chân.
Nhưng tất cả những chuyện này không phải gu của mấy chàng chạy bàn ở Những Cặp Mắt Xuyên Đêm. Hai trong bọn họ, chuyên xử lý những tình huống gây cấn kiểu này, bất thần túm lấy Turandot, mỗi người một bên nách, kẹp chặt ông ta lại một cách dễ dàng. Rồi ngay lập tức, họ lôi ông ta ra ngoài và quẳng xuống mặt đường trải nhựa, làm gián đoạn cái dòng xe tắc-xi đang chán nản kiếm khách trong không gian phơn phớt xám bắt đầu dịu đi của buổi sớm mai.
— A, cái này thì, - Gabriel nói - dứt khoát là không!
Anh đứng dậy, túm lấy hai gã chạy bàn mãn nguyện đang trở lại với công việc dọn dẹp của họ. Anh lấy đầu tên nọ cụng vào đầu tên kia mạnh và đúng kiểu đến nỗi cả hai đều rũ xuống, rã rời.
— Hoan hô! - Gridoux và mụ góa Mouaque, chung một hiệp định, thôi không gửi “bưu thiếp” qua lại cho nhau nữa, đồng thanh reo lên.
Một gã chạy bàn khác vốn sành sỏi về môn đánh lộn muốn dành thắng lợi một cách chớp nhoáng, định tâm gõ cả cái xi-phông vào sọ Gabriel cho vang lên. Nhưng Gridoux đã dự tính trước cuộc phản công. Một cái xiphông khác, rắn chắc không kém, do chính ông ta lẳng tới, đã kết thúc đường bay của nó trúng ngay đích và gây ra một hậu quả không nhỏ trên cái đầu bé bỏng khốn khổ của anh chàng khôn ngoan kia.
— Thiên địa! - Đã lấy lại được tư thế thăng bằng trên mặt đường nhựa, nhờ những cú phanh kịp thời của mấy chiếc xe đêm chạy sớm một cách đặc biệt, Turandot hét lớn và quay ngay vào trong nhà hàng tỏ lòng ham muốn cao cả là được chiến đấu.
Lúc bấy giờ, những bầy đàn của tụi chạy bàn tuôn ra từ tứ phía. Không ai có thể tin được là chúng lại đông đến thế. Chúng từ bếp ra, từ kho rượu tới, từ gian bếp phụ vào, từ hầm than lên. Đám người đông đặc của chúng nuốt chửng mất Gridoux, rồi đến Turandot khi ông ta mạo hiểm lăn vào giữa bọn chúng. Nhưng không dễ gì mà đè bẹp được Gabriel. Như thể một con bọ cạp bị tấn công bởi một đoàn kiến hôi, hay một con bò bị bao vây bởi một bầy đỉa đói, Gabriel giẫy dụa, vẫy vùng, vật lộn, hất ra tứ phía những thân người, chúng văng đi làm tan tành những bàn những ghế hay lăn lông lốc dưới chân những người khách hàng.
Tiếng động của cuộc “tranh luận” cuối cùng cũng làm Zazie thức dậy. Thấy cậu của mình đang là con mồi của cả một lũ làm hàng giải khát, nó hét, dũng cảm lên cậu, và vớ lấy một cái máy pha cà-phê, ném bừa vào giữa đám người đang vật lộn. Tinh thần chiến binh nơi những người con gái đất Pháp lớn lao biết chừng nào. Noi theo tấm gương ấy, mụ góa Mouaque “phân phát” những chiếc gạt tàn ra tứ tung chung quanh. Tinh thần bắt chước cũng có thể đẩy những con người kém cỏi hơn làm được biết bao việc! Giữa lúc ấy, vang lên một ầm rất lớn: Gabriel vừa ngã vật xuống chồng bát đĩa, kéo theo bảy tên chạy bàn điên cuồng, năm khách hàng tham gia trận đấu và một kẻ bị động kinh vào giữa đống đổ vỡ.
Đứng phắt dậy, Zazie và mụ góa Mouaque xáp lại gần đống người đang quẫy đạp trong đám bụi trắng và mảnh sứ. Vài cú xi-phông rất chính xác đã loại ra khỏi trận đấu vài tên có hộp sọ mỏng manh. Nhờ đó mà Gabriel đứng dậy được và xé toạc tấm “màn chắn” mà những đối thủ của anh đã lập nên, cũng nhờ vậy mà anh đã phát hiện ra tình trạng hỏng hóc của Gridoux và Turandot, đang sóng soài trên nền nhà. Mấy tia chất lỏng có ga tưới vào mặt họ bởi các yếu tố nữ và mấy người cáng thương đã đem họ trở lại với tình huống. Từ lúc ấy, nỗi hoài nghi về phần kết thúc của trận đấu không còn nữa.
Trong khi những khách hàng không mấy hồ hởi hoặc lạnh lùng với sự kiện này rút lui một cách kín đáo, thì những tên gan lì nhất và đám chạy bàn đã cạn hơi, xẹp dí xuống dưới những nắm đấm không thương tiếc của Gabriel, những cú giáng mãnh liệt của Gridoux, những cú đá cương quyết của Turandot. Khi chúng dúm dó hết lại rồi thì Zazie và mụ Mouaque quét sạch chúng ra khỏi mặt bằng của Những Cặp Mắt Xuyên Đêm và lôi chúng xềnh xệch đến tận vỉa hè nơi mà đám nghiệp dư, chỉ do lòng tốt, đứng ra giúp một tay xếp thành từng đống. Mỗi con Xanh-lá-cây là không góp phần vào cái bãi hoang tàn đổ nát này, vì ngay từ đầu trận ẩu đả, nó đã bị một mảnh của cái thẫu súp văng đúng vào “chỗ ấy” rất đau đớn. Quằn quại trong mãi một góc lồng, nó lí nhí rên rỉ: “Buổi tối dễ chịu thế này, buổi tối dễ chịu thế này”. Bị chấn thương tinh thần, mất hết hồn vía, nó đã thay đĩa hát khác.
Ngay cả không có sự cộng tác của nó, thắng lợi cũng sắp đi đến hoàn toàn.
Đối thủ cuối cùng đã bị tiêu diệt, Gabriel xoa tay với vẻ mãn nguyện và nói:
— Giờ mà tớ được nốc một tách cà-phê kem nhỉ!
— Hay đấy! - Turandot đến sau quầy kẽm còn bốn vị kia thì xáp lại đấy, tay chống cằm.
— Thế còn Xanh-lá-cây?
Turandot chạy đi tìm con vật và thấy nó vẫn đang gắt gỏng càu nhàu. Ông ta kéo nó ra khỏi lồng và vừa vuốt ve vừa gọi nó là “con gà mái xanh của tôi”. Xanh-lá-cây bình tĩnh hơn, trả lời ông ta:
— Anh ba hoa, anh ba hoa, anh chỉ biết ba hoa.
— Đúng thế đấy - Gabriel nói - Còn cà-phê kem thì sao nào?
Yên tâm, Turandot cho con vẹt trở vào lồng và đến bên mấy cái máy. Ông ta cố làm cho chúng hoạt động nhưng vì không sử dụng loại này bao giờ, trước tiên, ông ta làm bỏng tay mình đã.
— Ái zời zời! - Ông ta chỉ nói đơn giản.
— Lóng ngóng quá thể! - Gridoux bảo.
— Con mèo tội nghiệp! - Mụ góa thêm.
— Cái cứt ấy! - Turandot trả lời.
— Lớp kem của tôi, - Gabriel nói - là phải trắng tươi nhé!
— Còn của tôi, - Zazie bảo - phải có màng bên trên đấy!
— Aaaaaaa - Turandot trả lời, ông ta vừa tự xả một tia hơi nóng vào mặt mình.
— Có lẽ nên nhờ ai đó của nhà hàng thì hơn - Gabriel tỉnh khô nói.
— Thế thật - Gridoux bảo - Tôi ra kiếm một thằng.
Ông ta đi ra cái đống kia chọn một gã ít sứt mẻ nhất.
Và kéo gã vào.
— Cậu biết không, cậu ác chiến đấy! - Zazie bảo Gabriel - Những đồng tình luyến ái như cậu chắc chẳng có cả đống đâu.
— Còn cô đây muốn lớp kem của cô thế nào ạ? - Tên chạy bàn đã hiểu ra nhẽ đời hỏi.
— Phải có màng - Zazie nói.
— Sao cháu cứ cố cho cậu là đồng tình luyến ái là thế nào? - Gabriel ôn tồn hỏi - Bây giờ, đã thấy cậu ở Mont-de-Piété rồi, chắc cháu càng nghĩ thế.
— Đồng tình luyến ái hay không, - Zazie nói - gì đi chăng nữa thì lúc nãy cậu tuyệt cực.
— Biết làm sao được, - Gabriel trả lời - cậu không ưa cung cách của họ (động tác).
— Ôi ông ạ - Gã chạy bàn bị trưng dụng nói - chúng tôi thực là ân hận, bỏ qua nhé.
— Họ chửi cậu phải nói - Gabriel nói.
— Việc đấy, thưa ông, - Gã chạy bàn nói - ông nhầm đấy ạ.
— Thật chứ lị - Gabriel trả lời.
— Để ý làm gì - Gridoux bảo - Ai mà không bị người nào đó chửi cho bao giờ.
— Suy nghĩ thế mới là suy nghĩ! - Turandot nói.
— Thế bây giờ, - Gridoux hỏi Gabriel - cậu tính làm gì đây?
— Thì… uống cốc cà-phê kem.
— Rồi sau đó?
— Tạt qua nhà rồi đưa con bé ra ga.
— Có thấy gì ngoài kia không?
— Không.
— Thì ra mà xem.
Gabriel đi ra.
— Dĩ nhiên rồi - Anh nói khi trở vào.
Quả thực là hai sư đoàn bọc thép canh phòng ban đêm và một đại đội kỵ binh của vùng Juras vừa dàn đội hình quanh quảng trường Pigalle.