What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Dư Lạc Thuần
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 574 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:14:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17: Chương 17
uổi chiều tại đảo Hawaii, hai bên gia đình họ Ngô và Du đang ngồi dưới bãi cát mịn để chuẩn bị một bữa tiệc ngoài trời.
Du Ái My ngồi gọt trái cây, còn nàng và Vân Yến Nhi thì đi lấy thức ăn. Cô nhìn nàng bước từng bước mệt mỏi liền cất tiếng chọc ghẹo “Tiểu Huân à, xem ra lúc nãy em rất cực khổ!”
Du Huân Huân nhíu mày “Ý chị là gì?”
“Ý của chị ấy là Ngô Vũ Thần đã làm cậu cực khổ đấy, mà này đừng ‘vận động’ nhiều quá đấy.” – Vân Yến Nhi quay sang tiếp lời.
“Mặc kệ em.” – Khuôn mặt nàng vẫn tỉnh bơ, cất tiếng. Dường như àng đã thay đổi, không còn dễ xấu hổ như trước.
Ngô Vũ Thân ngồi trên ghế, cặp mắt màu lam say sưa ngắm nhìn Du Huân Huân. Ngô Chấn Nam ngồi bên cạnh khóe miệng cong lên “Anh rất yêu chị dâu nhỉ.”
Hắn liếc mắt nhìn cậu, vẻ mặt trở nên lạnh lùng “Liên quan đến em sao?”
“Này, em quan tâm không được sao?”
“Em lo quan tâm đến người của em đi.”
“Người của em?!”
Ngô Vũ Thân hất mặt về phía Vân Yến Nhi đang phụ mọi người, Ngô Chấn Nam nhíu mày “Anh nói nhảm cái gì vậy?” Thật không ngờ tài nhìn thấu tâm tư của anh cậu lại lợi hại như thế.
Hắn nhếch miệng cười không trả lời. Em của hắn tất nhiên là chỉ nhìn một lần là hiểu cậu muốn làm gì. Ngô Vũ Thần quay sang phía Du Huân Huân, cất tiếng gọi “Huân Huân!”
Du Huân Huân nghe thấy tiếng gọi liền quay sang nhìn, hắn đưa tay ngoắc ngoắc “Lại đây!”
Nàng nghe theo hắn chạy lại, “Chuyện gì?”
Hắn nhướn mày, nàng đủ hiểu hắn muốn gì liền cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng đầy khiêu gợi. Ngô Chấn Nam sững người nhìn cảnh tượng trước mắt, Aiz….hai cái người này không thấy có người ở đây sao?
Ngô Vũ Thần kéo nàng ngồi lên đùi mình, đưa tay đút trái cây cho nàng “Há miệng ra!”
Du Huân Huân há miệng, rồi vui vẻ ngồi ngắm nhìn mọi người.
“Huân nhi, Vũ Thần, Chấn Nam….mau lại đây! Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi.” – Từ đằng xa, Du phu nhân cất tiếng gọi.
Nàng đứng dậy nắm tay hắn kéo đi, Ngô Chấn Nam cũng bườc theo.
Trên bàn ăn bày đủ những món ăn, ở giữa là chiếc bánh sinh nhật, nàng ngồi xuống bàn, Du Ái My cất tiếng “Tiểu Huân em mau ước rồi thổi nến đi.” Nàng chấp tay lại, khóe môi cong lên như đang thầm cầu nguyện một điều gì đó rất hạnh phúc, khi đôi mắt to tròn mở ra, nàng cúi đầu thổi tắt những ngọn nến lấp lánh trên chiếc bánh kem phủ lớp chocolate xinh đẹp.
“Được rồi, nhập tiệc thôi.” – Ngô Thiên Bảo cầm chai rượu vang lên, lắc thật mạnh rồi mở nắp ra, chiếc nắp vừa bắn lên cao tiếp vỗ tay liền phát ra. Anh rót ra từng ly trên bàn cho mọi người riêng Du Huân Huân thì uống nước ép.
Nàng nhìn mọi người cầm ly rượu thong thả thưởng thức liền cau mày bất mãn “Anh không rót cho em sao?”
“Cô bé, em không được uống rượu.” – Anh híp mắt cười, lắc nhẹ đầu. Lúc nãy Du phu nhân và vợ anh đã cảnh báo là không được cho nàng uống rượu rồi. Anh có gan đến đâu cũng không thể cãi lời bà xã của mình. Nàng bặm môi, cất tiếng “Đó là rượu vang nhẹ mà. Ngay cả sinh nhật cũng không cho em uống? Vậy em uống Rio.*”
• Cocktail Rio: Một loại rượu có nồng độ nhẹ, không nặng như các loại cocktail khác.
Nàng cầm chai rượu Rio lên, hậm hực ngồi xuống, nàng đâu phải trẻ con, uống rượu?! Vậy mà lúc trước cha nàng còn bắt nàng phải học uống rượu để sau này có thể tiếp rượu trong những bữa tiệc lớn giúp ông. Tuy tửu lượng nàng không tốt nhưng không kém đến nỗi chỉ uống một ly rượu nhẹ đã say.
“Tiểu Huân, hôm nay là sinh nhật của con, không nên buồn bã.” -Ngô lão xoa đầu nàng, dịu dàng lên tiếng. Du Huân Huân miễn cưỡng mỉm cười vâng lời.
Ngô Vũ Thần đưa tay nắm chiếc cằm thon nhỏ của Du Huân Huân xoay mặt nàng đối diện với hắn, đặt đôi môi mình lên môi nàng, đưa ngụm rượu vang màu đỏ tươi vào miệng nàng. Đôi mắt to tròn mở căng ra, nàng chỉ còn cách nuốt xuống. Hành động của Ngô Vũ Thần khiến mọi người hết sức ngỡ ngàng.
Khi những giọt nước cuối cùng được nuốt xuống cổ họng Du Huân Huân, hắn mới buông ra, ánh mắt lãnh mị nhìn nàng, khóe miệng giương lên tạo một đường con hoàn mĩ “Chỉ một chút chắc không sao!”
Du Huân Huân đưa tay che miệng, tim như ngừng đập, Ngô tổng nhíu mày cất tiếng, ngay cả mặt ông cũng gần như hóa đỏ “Cái thằng nhóc này, con làm gì vậy hả?”
“Chuyện gì? Đây là vợ con, làm vậy sai sao?”
“Con còn hỏi sao?”
“Aiz…mình à kệ vợ chồng chúng nó đi, anh thừa biết tính của Vũ Thần mà.” – Ngô phu nhân kéo tay ông, con trai bà từ nhỏ đến lớn tính tình đã như thế, có bao giờ để ý đến mọi người xung quanh? Chưa học hết cấp ba đã dọn ra ở một mình, cũng còn may là bây giờ nó đã biết để ý đến mọi người một chút rồi.
Ngô tổng chỉ biết thở dài ngồi xuống, Du Huân Huân mỉm cười ôm lấy hắn “Ông xã à, chỉ anh hiểu em thôi.”
Ngô Vũ Thần mỉm cười chạm ly rượu vào chai rio, khóe miệng cong lên….
____30 phút sau….
“Nâng ly nào….cạn…cạn hết đấy…” – Du Huân Huân đứng bật lên, nâng cao ly rượu, hét thật lớn.
“Tiểu Huân, đừng uống nữa…” – Du Ái My đưa tay định giật lấy ly rượu của nàng thì nàng lại gạt ra, khó chịu cất tiếng “Tránh ra…làm cái gì vậy?”
“Này này….cụng lyyyyyyy….” – Du Huân Huân đứng lên ghế, nhoẻn miệng cười.
“Huân nhi…mau đứng xuống, coi chừng ngã.” – Du tổng lo lắng đứng dậy đỡ, chỉ sợ nàng đứng lắc lư như vậy sẽ té xuống.
“Tránh ra, làm gì vậy? Để yên cho con uống.”
“Huân Huân….” – Du phu nhân thấy nàng làm loạn, bà liền nhíu mày cất tiếng, từ trước đến nay nàng chỉ sợ một người đó chính là bà.
Nhưng xem ra lần này đã khác, nàng không những không nghe lời còn nạt lại bà “Cái gì…sao kêu hoài vậy….để yên….để yên cho con uống”
“Tiểu Huân à….” – Vân Yến Nhi lo lắng lên tiếng, bữa tiệc giờ đều hoảng loạn vì nàng, nhưng lại có một kẻ đang điềm tĩnh chống cằm nhìn vợ mình làm loạn, khóe miệng lại cong lên, rất thích thú.
“Vũ Thần, em mau khuyên Huân Huân đi, em cứ để con bé thế này sao?” – Hết cách, Ngô Thiên Bảo quay sang em trai mình, nhíu mày lên tiếng.
Ngô Vũ Thần mỉm cười đặt ly rượu xuống bàn, bước đến chỗ nàng, thanh âm trầm thấp vang lên “Huân Huân…”
Giọng nói quen thuộc của hắn khiến nàng đưa mắt nhìn, quăng chai rượu xuống đất, nàng cúi người đặt hai tay lên cổ hắn, cất giọng của một kẻ say “Ô….ông xã, ừm…ở đây ồn quá, chúng ta…vào phòng đi.”
Hắn nhếch miệng cười, ôm lấy thắt eo nàng đặt cơ thể nhỏ nhắn xuống đất “Vào phòng rồi em muốn làm gì?”
Ngẫm nghĩ một chút, Du Huân Huân mím môi cười, khuôn mặt vẫn đỏ ửng vì say, nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng gian “Tùy anh quyết định.”
“Không hối hận!?”
‘Ưm…”- Nàng lắc đầu.
Ngô Vũ Thần bế bổng Du Huân Huân lên, khóe miệng giương lên tạo một đường cong rõ rệt như đang rất hài lòng, rồi chậm rãi đi vào nhà. Mọi người đều hết sức ngỡ ngàng, Du Ái My đánh nhẹ vai Ngô Thiên Bảo “Anh ấy cố ý để Tiểu Huân say!?”
“Phải.” – Anh gật đầu chấp nhận.
“Em trai anh thật xấu xa.”
Ngô Chấn Nam lắc đầu thở dài “Chị không biết sao? Anh ấy xấu xa từ trọng bụng mẹ kìa.”
Thì ra là do hắn cố tình muốn làm Du Huân Huân say, đến lúc đó hắn muốn làm gì cũng được, những người lớn tuổi đều cảm thán trước hắn, còn Ngô phu nhân thì thật không ngờ con trai bà lại ‘lưu manh’ đến thế….Ở đây đâu phải chỉ có vợ chồng hắn mà muốn ‘yêu thương’ lúc nào cũng được….
Những cơn gió trong lành của biển thổi vào căn phòng ấm cúng, ánh nắng leo loét qua lớp rèm cửa bằng voan mỏng đang bay theo gió, cùng tiếng sóng biển vỗ nhẹ. Du Huân Huân nhíu mày thức giấc, đôi mắt khẽ mở ra, trước mặt nàng là lồng ngực màu lúa mạch cùng hương thơm quen thuộc, nàng ngước mắt nhìn người đàn ông đang say sưa ngắm nàng, khóe miệng khẽ giương lên, nàng nhích lại gần hắn “Ông xã, em yêu anh.”
Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười, bàn tay to rộng vuốt những sợi tóc trên khuôn mặt trắng nộn “Anh cũng yêu em!”
“Hử!?” – Mày đẹp khẽ nhíu lại, nàng đăm đăm nhìn hắn, một phút sau đó, Du Huân Huân giật bắn người ngồi dậy “Anh…”
“Sao?”
Nàng chợt thấy cơ thể trần trụi, khuôn mặt bỗng chốc hóa đỏ, lấy chăn che lại “Không…phải mơ!? Vậy….anh…anh…”
“Tất nhiên không phải mơ mà là hiện thực rất ‘sống động’.”
“Anh lại thừa lúc em say rồi làm càn sao?”
Ngô Vũ Thần xấu xa lướt nhìn cơ thể trần trụi sau lớp chăn ấm của nàng, lưu manh trả lời “Là do em, chẳng phải nói là không hối hận sao? Còn bắt anh bế vào phòng.”
Du Huân Huân trợn tròn mắt, đêm qua lúc hắn đưa nàng vào phòng….rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
[*Đêm qua…..]
“Ông xã…ưm…” – Du Huân Huân xoay mặt Ngô Vũ Thần về phái mình, say sưa liếm mút bờ môi nóng ấm, chiếc lưỡi ẩm ướt tiến vào miệng hắn, nhiệt tình quấn lấy, Ngô Vũ Thần đặt nàng xuống đất, ôm lấy thắt eo Du Huân Huân, củng nàng phối hợp rồi mở cửa bước vào phòng.
Ngô Vũ Thần đè nàng xuống giường. Ngón tay hắn dính lên đôi vai nàng, muốn hành hạ nàng, dọc theo cánh tay của nàng từ từ đi xuống, môi hắn dọc theo bờ vai không ngừng hôn dọc xuống, khiến cho từng thớ thịt trở nên nóng bỏng.
Cơ thể trần trụi không một mảnh vải che thân của Du Huân Huân dần trở nên đỏ ửng như đang kích thích dục vọng của đàn ông. Nhưng người đàn ông xấu xa kia lại từ từ thưởng thức đùa giỡn trên cơ thể kiều diễm, một chút nghiêm túc cũng không. Hắn há miệng ngậm hai đỉnh hồng củ nàng, một bên liếm mút một bên xoa nắn, tay còn lại dĩ nhiên cũng không ở không mà lần mò xuống dưới trêu đùa nơi u cốc giữa đôi chân thon dài trắng nõn.
“A…” – Khi ngón tay hắn bắt đầu tiến vào nơi mẫn cảm, Du Huân Huân liền thét lên, cả cơ thể đều đã bị Ngô Vũ Thần chiếm trọn. Hắn cắn nhẹ nụ hoa anh đào khiến nàng phát run lên, trêu đàu cho đến khi nó trở nên bành trướng và đỏ thẫm mới chịu dừng, mày đẹp khẽ nhíu lại, cặp đồng tử màu xanh u ám đến nguy hiểm ngước nhìn nàng “Chưa gì đã ướt rồi sao?”
Phía bên dưới đã phát ra chất dịch lỏng ngọt ngào, thấm ướt ngón tay thon dài, Du Huân Huân xấu hổ, trách mắng hắn “Là do anh cố ý.”
Ngô Vũ Thần cười xấu xa, cắn nhẹ môi nàng, ác ý trả lời “Là anh cố ý hay do em quá khẩn trương?”
Du Huân Huân mím môi, đưa tay che miệng hắn, cứng đầu cãi lại “Là do anh, tất cả là do anh!”
Vừa nói xong vốn định rút tay lại, nhưng người kia lại dùng tay giữ tay nàng, há miệng liếm mút,càng tăng thêm dục vọng trong cơ thể nàng. Ngô Vũ Thần nói “Vậy để anh chuộc lỗi.”
“A…Vũ Thần….đừng….” – Cơ thể kiều diễm giật nảy lên, hai ngón tay hắn hung hăng tiến vào nàng, ngón cái ở ngoài giày nhéo tiểu hạch nhạy cảm, liên tiếp trong ngoài của nàng đều đau nhức, cơ thể nàng vặn vẹo cố thoát khỏi hắn, Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười “Tại sao?”
“Đau…” – Nàng nức nở trả lời, nhưng càng van xin dừng lại thì hắn càng cố tình trêu ghẹo, ra vào không đàng hoàng, chất lỏng màu trắng liên tục bị ngón tay đưa ra đẩy vào từ từ thấm ướt cả gra giường.
Động tác của hắn ngày càng thô lỗ, càng lúc càng tăng nhanh, ngón tay không ngừng ra vào trong cơ thể nàng, cảm nhận toàn thân nàng căng cứng, hắn không ngừng biến hóa các góc độ cùng tốc độ trêu đùa. Ép buộc nơi mẫn cảm của nàng trở nên thực sự ướt át.
“A…” – Khi chất lỏng kia tuôn ra, nàng thở hổn hển, bất lực nắm chặt tấm gra giường, đôi môi mệt mỏi phun ra làn sương trắng.
Ngô Vũ Thần cúi đầu hôn lên mỏi nàng, lưu manh cất tiếng “Muốn nữa không?”
Du Huân Huân nằm với bộ dạng say khướt chỉ cần nghe một lời dụ dỗ liền đáp lại, khuôn mặt ửng hồng nhìn thật quyến rũ, nàng cất tiếng “Ừm.”
Nhưng bản chất Ngô Vũ Thần đã rất xấu xa, nên không bao giờ ngưng việc bắt nạt vợ mình, dù là nàng tỉnh hay say đều như nhau, ngón tay thon dài lướt từ cổ nàng đi xuống cơ thể mảnh khảnh, như tạo ra một làn song kích thích “Vậy em muốn anh làm gì? Nói thử xem.”
Du Huân Huân run nhẹ, cắn chặt môi dưới. Hắn lại lên tiếng “Chỉ cần em nói ông xã sẽ làm theo.”
Nàng xấu hổ che miệng lại, lí nhí trả lời “Muốn…cái đó…của…anh…đi vào em.”
Ngô Vũ Thần xấu xa, ép buộc nàng phải thật thẳng thắng nói, ngón tay di chuyển xuống dưới, chạm vào hai cánh hoa ẩm ướt “Là cái nào? Ngón tay hay…cái khác”
“Ưm…” – Du Huân Huân nhíu mày, vừa thở vừa nói “Cái khác.”
“Em chỉ thử xem.”
Ngón tay thon thả, chạm nhẹ vào hạ thân của hắn, giọng điệu người kai lập tức trở nên trầm thấp nguy hiểm “Vậy giúp anh cởi ra đi.”
Du Huân Huân rất nghe lời làm theo, nàng đưa tya cởi bỏ thắt lưng, rồi chiếc quần lịch lãm, đằng sau lớp quần cuối cùng đã sưng vù như muốn được giải thoát, bàn tay nhỏ nhắn không dám động đậy, ngập ngừng không dám làm tiếp. Cánh tay chắc khỏe đè nàng xuống giường m tự tay hắn làm bước cuối cùng. Du Huân Huân đột nhiên bị đẩy xuống có chút giật mình.
Ngô Vũ Thần nâng cao nửa thân dưới, vuốt ve bên ngoài hoa huyệt, dịch trơn dính ở đó, nơi tư mật nhất của hai người cứ thế tiếp xúc, theo đó là tốc độ nhanh chóng của hắn.
“Vũ Thần…” – Hai cánh tay vô thức leo lên cổ hắn, ngón tay đan vào mái tóc màu nâu mượt mà, từ đôi môi đỏ xinh liên tục gọi tên hắn. Ngô Vũ Thần cúi đầu hôn lên chiếc cổ ngọc ngà trắng mịn, tạo ra một ấn kí màu đỏ nổi bật.
“Có phải rất thoải mái!?” – Thanh âm khan đục vang lên trong căn phòng chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ làm đèn.
“Vâng.”
“Cưng à, em rất thành thật!” – Hắn bật cười, đôi môi áp vào môi nàng, chặn từng tiếng thét chói tai.
Cho đến khi tốc độ của hắn ngày một gia tăng, tiếng rên rỉ của nàng càng ngày càng gấp rút, khi hắn khàn đục rên lên một tiếng, mầm móng nóng rực của hắn phun ở chỗ sâu trong cơ thể nàng.
Du Huân Huân bất lực nằm thở dốc, chờ kh inàng điều hòa lại hô hấp hắn đưa tay nâng cơ thể xinh đẹp lên, tiếp tục xâm chiếm. Hết lần này đến lần khác, tư thể của hai người cũng đổi. Sự khoái cảm ngày một tăng cao, dục vọng cũng hạ dần…
[*Kết thúc hồi tưởng…]
Khi những chuyện đêm qua kết thúc trong đầu nàng, Du Huân Huân xấu hổ đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng, chui thẳng vào trong tấm chăn màu trắng.
“Bà xã…em làm gì vậy?” – Khóe miệng hắn cong lên, được một lúc không thấy nàng trả lời thay vào đó là tiếng nức nở đáng thương. Ngô Vũ Thần nhìn hành động của nàng chỉ nghĩ là do xấu hổ chứ không nghĩ rằng nàng đã khóc, giọng điệu liền trở nên nghiêm túc “Em sao vậy?”
Hắn cực khổ lắm mới cô thể lôi cơ thể nhỏ nhắn trong chăn ra ngoài, nhìn khuôn mặt thấm đầy nước mắt, đau lòng lên tiếng “Sao lại khóc?”
Nàng đưa đôi mắt ướt nhẹp nhìn hắn, khuôn mặt anh tuấn, góc cạnh rõ rang cảu hắn càng làm khóc thảm thương hơn “Hic…hu…u.h…h…”
“Bà xã…được rồi đừng khóc nữa, nếu là do chuyện hôm qua thì cho anh xin lỗi…” – Hắn đưa tay ôm nàng vào lòng, không nghĩ nàng lại bật khóc. Đây là lần thứ ba hắn khiến nàng khóc. Cảm giác tội lỗi trong lòng đột nhiên dâng cao.
“Em…đã nói với anh rồi, khi em say đừng để em làm càn…hic…huh…h…u…”
“Em làm càn chuyện gì?”
“Đã…làm chuyện đó khi say…em thật sự không thích…” – Bàn tay nắm chặt đấm nhẹ vào lồng ngực hắn, vẫn nức nở khóc.
Ngô Vũ Thần hôn lên mái tóc màu đen, cưng chiều cất tiếng “Dù là say hay tỉnh, cả hai chúng ta đều tự nguyện, em không cần phải xấu hổ vì chuyện đó, chẳng phải chúng ta là vợ chồng sao?”
“Em không thích…không thích…”- Du Huân Huân càng khóc lớn hơn, khi say nàng dường như không còn là nàng nữa, luôn làm lọan và làm những chuyện xấu hổ. Nàng không muốn Ngô Vũ Thần thấy bộ dạng lưu manh của mình lúc say…”Em…không muốn anh thấy bộ dạng kinh khủng của em lúc say…”
“Được rồi, vậy sau này anh sẽ không để em uống say nữa, được không! Đừng khóc.”
Hắn buông nàng ra, dùng tay lau đi những giọt nước lạnh lẽo trên khuôn mặt xinh đẹp. Điểm nhẹ lên vầng trán rộng một nụ hôn, thanh âm trầm ấm khẽ vang “Anh yêu em….Thực sự rất yêu em…Huân nhi…Giọng nói, đôi môi, tính cách, nụ cười, tất cả những thứ thuộc về em anh đều rất yêu…”
Du Huân Huân đưa mắt nhìn hắn, nghe từng lời yêu thương và cách gọi tên của Ngô Vũ Thần khiến lòng nàng càng dao động, nàng đưa tay ôm lấy cổ hắn, đặt đôi môi đỏ tươi lên làn môi của hắn. mang theo yêu thương chất đầy…
Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh - Dư Lạc Thuần