Nếu bạn nghĩ bạn có thể hay không có thể, cách nào thì bạn cũng đúng cả.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồ Thi Ca
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1068 / 7
Cập nhật: 2017-06-11 10:57:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Kỳ 17 - Giả Trang
iếng reo “tít... tít...” phát ra từ chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay làm thằng em họ của Minh móm giật mình nhỏm dậy. Nó chui ra khỏi mùng, bước ra sân thượng, dòm quanh quất. Trời đã sụp tối, vẫn chưa thấy bóng dáng hai tên “gián điệp” Hải khòm và Minh móm đâu. Nó vừa vươn vai, vừa lẩm bẩm một mình: Chà, vậy mà mấy ảnh hẹn đúng ba tiếng là trở lại. Rồi nó sực nhớ, Hải khòm có dặn: “Sau ba tiếng không thấy tụi tao trở lại thì gọi điện báo công an tới cứu!”. Thằng nhóc lật đật chạy trở vô phòng, nhấc máy điện thoại lên. Bấm được hai số thì nó chợt dừng lại đắn đo suy nghĩ. Gọi công an thì dễ rồi, nhưng... thử gọi số máy nhắn tin mà hồi nãy Hải khòm để lại coi hai tên “gián điệp” có trả lời trả vốn gì không đã. Thằng nhóc lại nhấc máy lên, dứt khoát bấm số:
- A lô! Tổng đài nhắn giùm số máy 010203. Nội dung: “Anh Hải và anh Minh đang làm gì, về gấp hoặc gọi điện thoại cho em họ biết tin”. Xin cảm ơn.
Nó gác máy, đi vài vòng trong phòng rồi trở lại cái giường nệm êm ấm, chui vô mùng nằm chờ điện thoại của thằng anh họ và Hải khòm!
o O o
Tú Anh nhìn mặt Hoàng Thân trong lúc cả hai đều nằm bẹp dí dưới đất để tránh tầm caméra theo dõi.
- Mái tóc được rồi đó! Chỉ cần kẻ thêm hai mí mắt chút xíu nữa cho có vẻ vừa to ra lại vừa bất động là giống hắn y chang!
Nói xong cô móc trong túi quần ra cây viết chì, chăm chú và cẩn thận vẽ lên đôi mắt Hoàng Thân, chốc chốc lại dùng lưỡi thấm nước bọt lên đầu chì. Hoàng Thân thấy vậy thì nhăn nhó nhưng không dám phản ứng.
- Xong! - Tú Anh tuyên bố - Bây giờ còn lại là việc của Hoàng Thân! Ráng làm sao đi đứng cho giống cái máy như hắn. Hai con mắt cố mở to ra như hai bóng đèn. Cũng may là hắn mặc áo cổ đứng nên Hoàng Thân có thể che bớt cái cổ hơi cao này đi. Tú Anh không ngờ mình có tài cắt tóc tuyệt vời quá, giống hệt mái tóc của hắn!
Tú Anh lại móc trong túi ra cái kiếng tròn nhỏ:
- Nè, coi đi!
Hoàng Thân cầm kiếng đưa lên ngang mặt và hắn giật mình khi thấy trong khung kiếng tròn là gương mặt của tên Phái viên! Tú Anh giật cái kiếng gọi lại:
- Bây giờ tới phiên Tú Anh... Hoàng Thân nằm yên đó để làm người mẫu!
Tú Anh cầm kéo lên, tự xén mái tóc mượt mà tuyệt đẹp, mái tóc đã từng làm điêu đứng cả hai tên “đầu lĩnh” Thông bác học và Hải khòm.
o O o
Nằm im trong bóng tối, anh Hai lắng nghe tiếng thở đều đều của em gái và Kim Thúy. Khi đoán chắc hai cô bé đã ngủ sây, hắn từ từ ngồi lên. Ngồi im một lúc nữa, vẫn không nghe động tĩnh gì, hắn thả người bước xuống đất, quơ tay tìm cây súng. Cái hầm hoang về đêm phả lên hơi đất nồng khó chịu, thỉnh thoảng vang lên tiếng sột soạt của một loại bò sát nhỏ nào đó len lỏi trong các dây leo trên vách hang. Bước lần ra phía cửa hang, chợt anh Hai dừng lại. Chần chừ giây lát, hắn lại quay vào, đến bên chỗ Kim Thúy đang nằm say ngủ. Với đôi mắt mèo của hắn, anh Hai nhìn thấy cái bóng mờ mở của cô gái trắng toát trong bóng đêm dày đặc. Hắn thấy cả cái vồng ngực phập phồng theo từng hơi thở mệt nhọc của cô gái thành phố. Hắn đứng yên như vậy, lọng cọng, lúng túng. Hắn đang tận hưởng cái cảm giác chưa từng nếm trải của sự cám dỗ, giống như những lúc thiếu thốn giữa rừng sâu, hắn biết cha hắn giấu cục đường tán duy nhất ở đâu, hắn tìm được và... nuốt nước miếng đứng nhìn, không dám động tới. Ở cô gái này, hắn đã bắt gặp một tâm trạng gì đó rất khó tả dậy lên trong lòng hắn. Bây giờ, trong bóng tối, nhìn cái màu trắng toát từ quần áo, da thịt của cô, hắn mới chợt nghiệm ra rằng từ trong tiềm thức tưởng đã yên ngủ của hắn, hình ảnh người mẹ rất mơ hồ của thời thơ ấu bỗng hiện lên. Dường như lúc ấy hắn mới hai ba tuổi... Một lần thằng bé đái dầm lúc nửa đêm, cái quần ướt làm thằng bé không ngủ được, nhỏm dậy và nó thấy mẹ nó như một bà tiên trắng toát trong bóng tối mịt mùng, kinh dị... lắc lắc cái đầu để xua đi những ý nghĩ kỳ lạ, hắn lại trở bước về phía cửa hang...
o O o
Ba thằng ngồi cú rũ trong góc phòng giam tối thui, trong đầu mỗi thằng đều tự phác thảo một kế hoạch vô vọng hòng thoát khỏi cái hang hùm khủng khiếp của tên Phái viên. Cái máy nhắn tin nhỏ xíu như chiếc hộp quẹt trong túi Hải khòm bỗng run lên bần bật, báo hiệu có tin mới nhận. Hải khòm lẩm bẩm:
- Mẹ nó! Lúc này mà thằng nào còn nhắn tin nhắn tiếc làm gì nữa! Chắc là thảng Túc cao li lại hỏi bài vở gì nữa dây! Hai tay bị trói sau lưng làm sao mà coi máy đây hả trời?
Thông bác học cằn nhằn:
- Mày ngu quá, đưa túi cho thằng Minh móm nó lấy giùm, nó cầm cho mày coi.
Hải khòm trong bụng nghĩ thầm: thằng Thông bác học này ứng biến nhanh thật, tình huống nào nó cũng nghĩ ra cách ứng biến trong tíc tắc! Hải khòm xoay cái túi quần về phía lưng Minh móm:
- Móc giùm tao cái máy coi!
Minh móm xoay lưng lại phía Hải khòm, ngọ nguậy hai bàn tay bị trói để tìm miệng túi, hắn cắn răng cố thọc tay vô túi quần thằng kia. Bỗng Hải khòm la hoảng lên:
- Ê! Cái máy đó. Lấy ra đi. Còn mò mẫm gì nữa thằng ông nội!
Minh móm lật đật cải chính:
- Ủa, máy hả? Vậy mà tao tưởng… ngón tay của tao chớ! Bị trói riết hai bàn tay tê cứng, mất cảm giác hết trơn!
Với sự hướng dẫn của Hải khòm, Minh móm bấm máy cho thủ lĩnh của hắn xem. Những dòng chữ dạ quang sáng lên trên màn hình nhỏ của máy nhắn tin: “Anh Hải và anh Minh đang làm gì, về gấp hoặc gọi điện thoại cho em họ biết tin”. Đọc xong, Hải khòm nổi cáu:
- Thằng em họ mày ngu như bò! Hồi nãy đã dặn dò cẩn thận rồi, cứ báo công an cho họ tới cứu mình. Còn nhắn tin làm quái gì nữa! Lại còn biểu gọi điện trả lời...
Thông bác học tức khí, chửi:
- Làm gián điệp như tụi mày, có ngày thành “gián” với “rệp”!
Nghe tiếng chuông gọi từ phòng Hoàng Tử Bé, hai tên bảo vệ bước vô và cùng buột miệng ngạc nhiên:
- Ủa...!
Phái viên hỏi:
- “Ủa” cái gi?
Tên bảo vệ vừa trả lời, vừa dụi mắt:
- Hồi nãy em thấy sếp đi ra rồi kia mà!
Phái viên tức tối quát:
- Tụi mày ăn hại! Tao đã dặn phải canh chừng cửa nẻo cho cẩn thận, vậy mà tao trở vô đây lúc nào cả hai thằng đều không biết. Cậu Hoàng Tử Bé bị cúm, hồi nãy tao chỉ xuống dưới lấy thuốc rồi lên ngay.
Hai gã bảo vệ đưa mắt nhìn Hoàng Tử Bé đang ngồi ho sù sụ trước màn hình máy tính, khoác tấm chăn choàng che kín mũi, miệng. Quả thật chúng không tin vào mắt chúng nữa. Cả hai khúm núm:
- Thưa sếp... tụi em có lỗi ạ!
Phái viên quát:
- Thôi! Xuống dưới phòng kỷ luật, tự giam, lát tao giải quyết hai thằng mày!
Hai gã bảo vệ răm rắp tuân lệnh, líu ríu đi ra. Phái viên đưa mắt ra hiệu cho Hoàng Tử Bé, cả hai bước ra cửa.
o O o
Sau khi vần mấy tảng đá che kín cửa hang, anh Hai phun nước miếng vô lòng bàn tay, xòe ra đưa thẳng lên đầu để định hướng gió. Nghe ngóng một lúc, hắn bước theo chiều gió đi sâu vào rừng. Lúc sau, hắn dừng lại dưới gốc một cây cổ thụ, nhìn lên ước lượng khoảng cách cần thiết, rồi nhanh nhẹn như một con sóc, hắn trèo lên. Chọn một cành cây vừa dễ quan sát vừa kín đáo, hắn ngồi yên lặng như một con báo phục mồi. Rừng đêm lành lạnh và tĩnh mịch. Thỉnh thoảng tiếng nai tác xa xa vọng lại nghe như tiếng nói của thần linh giấu mật. Một con cú ăn đêm phành phạch vỗ cánh đáp xuống ngay trước mặt anh Hai, con cú ngạc nhiên nhìn con “thú lạ” trên cây rồi hoảng hốt đập cánh bay di. Tên anh Hai đã thiu thiu ngủ, bỗng đâu hắn nghe trong gió thoảng đến mùi khói thuốc lá. Choàng tỉnh, cầm chặt cây súng, hắn phóng tầm mắt ra xa và thấy những đốm sáng như những ngôi sao màu đó vàng đang chập chờn nhảy nhót qua kẽ lá. Những ngôi sao nhỏ càng lúc càng lớn hơn, rõ nét hơn và trở thành đốm sáng của những cây đèn pin. Hắn nhủ thầm: “Bọn Gấu đen tới rồi!”.
Lập tức, trong đầu hắn hiện trở lại chi tiết kế hoạch tiêu diệt Gấu đen. Treo khẩu súng trên cây, hắn tuột xuống đất, rút sợi dây thừng vẫn đeo quanh hông ra, thắt một đầu thành chiếc thòng lọng. Đang lúc hắn loay hoay tìm chỗ đặt cái thòng lọng thì bụi cây trước mặt bỗng kêu lên loạt soạt và hắn chỉ kịp nhoài người sang một bên theo phản xạ tự nhiên, sau đó hắn mới biết mình vừa thoát khỏi một cú vồ mồi của con cọp già đang đứng gầm gừ.
Con cọp vồ hụt thì tức tối nhe răng, từ từ quỳ mọp xuống, cái đuôi ve vẩy tư thế tấn công. Trong bóng tối như mực, lóe lên hai đôi mắt sáng rực nhìn chằm chặp vào nhau. Tiếng gừ gừ rít qua hàm răng nhọn hoắt, trắng nhởn của con cọp già làm Thù nổi gai ốc. Bất ngờ, con cọp đập đuôi phóng tới...
Vụ Án Hoàng Tử Bé Vụ Án Hoàng Tử Bé - Hồ Thi Ca Vụ Án Hoàng Tử Bé