P
hải thu dọn bếp núc cho sạch sẽ, tôi luôn nhớ và làm theo lời mẹ dặn nên lúc tôi trở lên mọi người đã cầm đũa. Không có anh Hữu. Tôi bằng lòng về sự vắng mặt này. Bố cũng vắng mặt. Chắc ông cụ đi với anh Hữu. Tôi tự hỏi vì đâu ông cụ lại có vẻ hợp với anh Hữu hơn anh Long? Chẳng biết có phải vì anh Hữu là con cả? Bố vẫn giữ cái truyền thống trọng con cả hơn con thứ dù anh Hữu đã bị mẹ tuyên bố từ bỏ trong một bữa giỗ có đủ mặt họ hàng. Anh Hữu không còn là người của gia đình từ ngày đó. Nhưng thỉnh thoảng anh Hữu vẫn về thăm mẹ hoặc đón bố tới ở với anh. Tôi không hề có ý định tìm cho ra lẽ cái quyết định ghê gớm kia. Nhưng sự bất kính ở nơi tôi, đối với anh Hữu, chẳng hề bắt nguồn từ việc này. Có lẽ nó bắt nguồn từ lúc anh Hữu từ chối lo tiền cho bố mẹ. Tôi nghĩ đó là một hành động bất nhẫn và không thể tha thứ. Trong số mấy anh em trai, Ích còn quá nhỏ và mới tình nguyện đi lính. Anh Long lấy vợ sớm, nhiều con. Rút lại, chỉ có anh Hữu, không những là con cả, anh lại còn là người có khả năng giúp đỡ thêm cho bố mẹ, nhưng anh đã không làm, lấy lý do mẹ không công nhận chị Thiếu. Người hiện đang sống với anh và do anh chọn lấy. Sự tôi tự ý đi dạy học cũng là một hình thức phản kháng và cảnh cáo gián tiếp dành cho anh. Tôi hy vọng hành động của mình là một lời thống trách, một bày tỏ bất mãn, khinh khi nặng nề nhất. Nhưng anh Hữu đã lơ đi hoặc thực sự không nhìn thấy cái tinh thần phản kháng tiêu cực đó trong việc làm của tôi. Như mới đây, được đi phép, Ích tỏ dấu muốn ở nhà để đi học lại, vì Ích chưa đến tuổi động viên. Nó còn ít nhất một năm để học thi tú tài. Bố nói đi mời anh Hữu để anh cho ý kiến. Tôi phản đối ngay lập tức. Tôi nói thẳng ý của mình rằng anh Hữu không còn quyền gì trong nhà này nữa dù chỉ ý kiến. “Nhà này giờ chỉ có con và thằng Ích. Chúng con chỉ còn trách nhiệm đối với mẹ, đối với bố mà thôi. Ngoài, ra, chúng con không có trách nhiệm đối với ai hết”. Chắc bố không ngờ đứa con gái chỉ quen làm nũng lại có thể đứng ra cãi phăng lời ông như vậy. Hình như bố đã lặng người trong giây lát, trước khi chống gậy xuống đất, run rẩy đứng lên, hướng cặp mắt lòa về phía tôi. Tôi chờ đợi cơn thịnh nộ với nhhững lời chửi mắng thậm tệ. Nhưng cuối cùng ông cụ lại dịu dàng như một tiếng thở dài ngao ngán: “Tao không ngờ cái gia đình này ngày thêm bấy nát. Chúng mày không còn biết anh biết em là gì nữa…”. Bố tôi run rẩy muốn ngã. Anh Long hốt hoảng đứng lên đỡ ông cụ ngồi xuống. Tôi ân hận về lời nói quá thẳng của mình. Ích cúi xuống nhìn đôi bàn tay đen đúa khẳng khiu. Mẹ tôi bưng mặt khóc, Tiếng khóc của bà mỗi lúc mỗi lớn với những cơn nấc nghẹn ngào. Tôi nghĩ mình đã làm khổ cùng lúc, cả bố lẫn mẹ. Và có thể chính mẹ tôi mới là người đau khổ hơn cả. Bởi vì bà thương tôi đồng thời, luôn anh Hữu.
Những tiếc nấc nghẹn của mẹ khiến anh Long và Ích cũng không cầm được nước mắt. Như tôi đã nói những người con trai trong gia đình này mỗi người có cả một hồ nước mắt. Còn nhiều hơn cả đàn bà.