Số lần đọc/download: 2415 / 35
Cập nhật: 2016-02-25 18:12:14 +0700
Hồi 17: Độc Thù Thần Tửu
Những tiếng nổ chấn động núi rừng. Cát bụi tung mù, cây cối gãy đổ, đứt lìa bay vùn vụt.
Liễu Phẩm đại sư phóng vèo đến Kim Bạt trận nhưng đã quá muộn rồi...
Rầm rầm rầm...
Những luồn kình khí từ đám mây kỳ lạ đánh thẳng xuống, quật những chiếc Kim Bạt vỡ nát. Liễu Phẩm đại sư bị áp khí dữ dội hất ngược lên năm trượng, chấn động toàn thân. May nhờ công phu rèn luyện bao năm nên chưa đến nỗi vong mạng. Nhà sư vội sử dụng thế Mãnh Hổ Phiên Thân bắn mình hình vòng cầu trụ trên một mỏm đá, thần trí bàng hoàng. Khi nhìn lại, ông càng kinh hãi nhận ra ba tăng nhân thi triển Thần Lực Kim Bạt trận đều nát bấy thân mình, y trang và mình mẩy đều cháy nám đen như bị sét đánh. Những chiếc xập xòa vỡ tan, văng ra tứ phía.
Đảo mắt nhìn quanh, Liễu Phẩm đại sư còn thấy một vùng chu vi vài chục trượng, xác cao thủ các môn phái phơi la liệt, máu óc văng đầy, quang cảnh kinh tâm táng đởm.
Một điều lạ, Phi Bằng và Linh Phụng nằm hôn mê trên mặt đất vẫn nguyên vẹn. Những luồng chưởng lực quái lạ chỉ quật vào những kẻ đang đứng thẳng hoạt động như có sự tính toán chính xác vô cùng.
Rúng động thần hồn...
Luồng hắc khi đã biến mất nhưng hàng chục quái nhân xuất hiện trong y phục màu xám tro, giữa ngực nổi bật hình ảnh nhện độc đen thui.
Cao thủ thất đại phái còn sống sót đều rú lên:
- Trời... Vạn Độc Quỷ môn...
Chẳng ai bảo ai, những kẻ chưa bị tử thần gọi tên đồng loạt phóng vèo đi tứ hướng.
Liễu Phẩm đại sư đứng trơ trọi trên mỏm đá, bỗng rùng mình vì bọn quái nhân đang chập chờn tiến tới. Những cặp mắt như đốm than hồng xạ ánh linh quang như thiêu đốt nhà sư.
Râu tóc dựng cả lên, Liễu Phẩm đại sư quát lớn:
- Bọn ma đầu hành thủ tàn độc. Võ lâm Thất phái sẽ chẳng để bọn bay được yên đâu...
Rẹt rẹt... Bình...
Thanh Ảnh ma công chớp giật chưởng khí bắn thẳng vào đại sư, áp khí cuộn tràn trong luồng sáng xanh ma quái. Không thể nào đương cự, Liễu Phẩm đại sư chỉ kịp lộn mình mấy vòng tránh luồng quái chưởng, rồi phi hành đi thẳng. Phía trước đại sư Trí Không tăng và nhiều cao thủ Thất phái cũng đang phóng đi như gió.
Những tràng cười lạnh tanh như tiếng quỷ hú vọng về từ mộ địa, hai bóng xám xà xuống bốc ngang thân mình Phi Bằng và Linh Phụng bay vèo theo đồng bọn về hướng chân trời.
Thời gian trôi qua chẳng biết bao lâu.
Khi tỉnh lại, Phi Bằng nhìn thấy vật đầu tiên là một ngọn đèn dầu leo lét, tỏa ánh sáng vàng vọt mời ảo.
Thân mình gã đau đớn rã rời, bởi các yếu huyệt đều bị tấn công thương tổn. Gắng sức trỗi dậy, đảo mắt ngó quanh gã nhận ra mình đang nằm giữa một miếu hoang, nhện giăng bụi phủ.
Trí nhớ dần dần hồi phục, gã còn cảm thấy ớn lạnh bởi Thần Lực Kim Bạt trận sắp đưa hồn gã về địa phủ.
Gã lẩm bẩm:
- Quái lạ thật, tam tăng lục Kim Bạt đã siết vòng vây quanh ta. Những tiếng chập cheng quỷ mị đã làm ta hôn mê, chỉ còn chờ những chiếc xập xòa phanh thây, xé xác. Sao bây giờ ta vẫn còn sống nằm đây?
Chợt gã giật mình kêu lên:
- Linh Phụng, nàng đâu rồi?
Trong ánh đèn dầu chập chờn, le lói... gã nhìn thấy cô gái nằm bên bệ thờ thần đầy bụi bặm. Nàng còn chưa tỉnh, nhưng chắc nàng cũng chưa chết.
Gã mừng rỡ đến nhói trong tim. Nàng còn sống là gã còn hy vọng tìm ra Thiên Chiêu Sưu Lục... Pho bí kíp bảo đảm tính mạng cho gia quyến gã.
Phi Bằng nhoài mình toan lết lại phía Linh Phụng, song cơ thể gã yếu như sợi bún. Gã cố vận sức, song gã nhận ra mình không còn chút nội lực nào.
Phi Bằng rên lên:
- Ôi, những chiếc xập xòe ma quái. Nội lực tiêu tan, kinh mạch bế tắc... ta có sống cũng như không.
Giọng gã thầm thì ai oán:
- Ta chết đi, ai sẽ cứu song thân và các đệ muội?...
Quét tia nhìn yếu ớt, gã nhìn thấy cạnh mình có một chai chứa dung dịch màu nâu... và cái đập vào mắt gã là hình ảnh nhện độc đen thui, gớm ghiếc.
Tâm hồn chấn động, gã tập trung thị lực vào những chữ nằm phía trên hình nhện độc, miệng nhóp nhép đọc:
- Độc Thù Thần Tửu...
Gã khẽ kêu lên:
- Rượu nhện độc. Thôi, ta hiểu ra rồi, các cao thủ Vạn Độc Quỷ môn đã cứu ta và Linh Phụng đưa về đây.
Rồi gã gật gù:
- Có lẽ ta phải uống thứ rượu này mới phục hồi được công lực.
Gắng hết sức, gã vươn tay cầm được chai rượu, mở nút ra.
Mùi thơm ngai ngái và hình con nhện độc làm gã rùng mình. Nhưng gã lại nói thầm:
- Ta phải uống thôi, không có cách nào khác...
Đưa chai rượu thuốc lên miệng, gã uống nhanh mấy hớp, chẳng biết sống chết ra sao...
Ục ục ục...
Mấy hớp rượu vừa trôi qua cổ họng, Phi Bằng đã thấy nóng bừng toàn thân. Luồng nhiệt khí chạy rần rật trong cơ thể...
Chợt thân mình gã co giật dữ dội, mồ hôi vã ra như tắm, tứ chi nẩy lên từng cơn rồi gã ngất lịm...
o O o
Thời khắc cứ trôi qua, lúc Phi Bằng mở mắt thì gã cảm thấy hết sức khỏe khoắn. Gã ngồi bật dậy, vung vẩy cánh tay... gã đã có thể hoạt động được nhưng chưa có đủ nội lực để phát công.
Đôi mắt Phi Bằng sáng hơn, nên gã nhìn thấy bên trong chỗ đặt chai rượu nhện độc còn có một chiếc hộp, những chữ ngoài hộp ghi rõ: "Độc Thù Linh Hoàn".
Bàn tay run run Phi Bằng mở hộp ra, bên trong có hai hoàn thuốc bọc sáp ong, trên vỏ sáp màu vàng là hình con nhện độc đen nhánh.
Gã mỉm cười, ánh mắt đầy hy vọng:
- Uống thêm hoàn thuốc này là ta phục hồi công lực.
Lột bỏ lớp vỏ sáp, Phi Bằng đưa viên thuốc màu đen nhai trệu trạo trong miệng rồi nuốt chửng.
Toàn thân Phi Bằng lại run lên, nhưng gã không ngất xỉu nữa. Lát sau gã ngồi xếp bằng thoải mái, vận khí xuống Đan Điền... Hai cánh tay gã vung ra đã thấy công lực vùn vụt.
Sung sướng quá, Phi Bằng cầm chai rượu nhện độc và hoàn thuốc còn lại đem tới bên cạnh Linh Phụng. Cô gái trúng chưởng độc của Thủ lý Hoa Sơn còn mê man thiêm thiếp.
Thận trọng cạy miệng Linh Phụng, gã trai rót vào những hớp rượu nhỏ và vui mừng thấy sắc diện nàng hồng hào dần, Linh Phụng vừa mở mắt ra toàn thân nàng lại chấn động y như phản ứng của rượu nhện độc mà Phi Bằng vừa trải qua.
Đã biết trước nên Phi Bằng chẳng kinh ngạc, gã bình tĩnh chờ Linh Phụng ngất đi trong giây lát.
Linh Phụng mở mắt, nàng nhìn Phi Bằng đôi môi hồng rung động:
- Ôi, Tống huynh, muội thoát chết rồi sao?
Phi Bằng tươi cười:
- Muội không thể chết, vài khắc nữa muội sẽ hoàn toàn khỏe mạnh.
Cô gái cựa mình cử động chân tay rồi nhăn mặt:
- Sao muội yếu ớt thế này?
Tống Phi Bằng nhanh tay đẩy chai rượu vào xó miếu, rồi cầm hoàn thuốc bóp vỡ vỏ sáp, đưa tận miệng cô gái:
- Muội nhai và nuốt viên thuốc này, công lực sẽ hồi phục ngay.
Lát sau Linh Phụng đã đứng bật dậy, nàng co duỗi song thủ và kêu lên đầy kinh ngạc:
- Ôi, Tống huynh... thật là thần dược phi thường.
Phi Bằng lập tức trổ giọng trí trá:
- Thần tửu và linh dược của gia đình huynh đấy.
Gã giấu biệt sự thật vừa qua.
Đưa mắt nhìn quanh trong ngôi miếu một lượt, Linh Phụng quay lại Phi Bằng:
- Tống huynh, đây là đâu?
Phi Bằng hơi ấp úng vì chính gã cũng chưa biết nơi đây thuộc địa phận nào, nhưng xưa nay vốn tính giảo hoạt quen thói, gã đáp:
- Ngôi miếu này cách khu rừng đôi ta đánh nhau với lũ trọc khoảng năm mươi dặm.
Linh Phụng ngạc nhiên:
- Tiểu muội còn nhớ sau khi muội trúng một chưởng của tên ác tăng liền mê man, chẳng lẽ...
Phi Bằng lẹ miệng:
- Đúng vậy. Chính huynh đã mang muội đến đây. Trong lúc đánh nhau với bọn ác tăng có phần thắng thế. Thình lình huynh nhận thấy muội trúng chưởng nằm mê man, hai lão trọc vung kiếm chém xả vào mình muội, huynh hốt hoảng phóng tới tặng cho bọn chúng mấy chưởng nát thây rồi khẩn cấp dùng khinh công thần tốc đưa muội tới ngôi cổ miếu này cứu tỉnh.
Linh Phụng chớp chớp đôi mắt long lanh.
- Muội xin đa tạ huynh đã cứu mạng, chỉ sợ e kiếp này...
Phi Bằng cướp lời:
- Muội đừng nói thế. Huynh và muội tình nặng tày non, nghĩa cao như núi, có thể huynh đem sinh mạng mình đổi lấy tính mạng muội, có lẽ nào gặp lúc muội lâm nguy huynh không xả thân cứu nạn. Muội hãy yên tâm, đó chỉ là bổn phận của huynh đối với muội.
Vô cùng xúc động trước những câu chí tình, chí nghĩa của Tống Phi Bằng. Linh Phụng cúi mặt thật lâu chưa chọn được lời nào để đáp ứng với gã cho xứng đáng.
Nàng đinh ninh Phi Bằng nói thật diễn biến vừa xảy ra.
Nàng đâu có ngờ gã giảo quyệt khéo chọn những lời dối trá để chinh phục trái tim nàng với ý đồ âm hiểm chiếm lấy tấm thân ngà ngọc của nàng và luôn cả bí kíp Thiên Chiêu Sưu Lục kia.
Linh Phụng đang như con cừu non trước mõm sói lang mà chẳng hề hay biết.
Trông thấy Linh Phụng cứ mãi thừ người ra, Phi Bằng đoán rõ tâm trạng của nàng nhưng vờ không hay biết. Gã vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh như đám tơ trời của nàng ngọt ngào bảo:
- Phụng muội đang nghĩ gì thế?
Linh Phụng lắc đầu:
- Không có gì cả.
Vậy chúng ta đi thôi.
Gã nắm tay Linh Phụng tiến ra khỏi cổ miếu dùng khinh công đi thẳng...