Nguyên tác: Et Dieu… Créa La Femme
Số lần đọc/download: 427 / 19
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:17 +0700
Chương 16
A
ntoine cứ tự nhủ rằng chính đề nghị mới của Carradine đã khiến anh về lại St. Topez.
Nhưng anh biết rằng không phải vậy. Anh cũng tự nhủ anh quay về vì nếu anh ở lại Toulon thì rốt cuộc anh sẽ phải lấy cái cô mắt lác. Anh lắc đầu giận dữ. Có phải giờ đây Carradine đã thật sự dấn sâu vào cuộc khi mà xưởng thuyền đang làm ăn bết bát không? Cũng không phải vì lý do ấy.
Antoine đứng khom người nơi cửa sổ rộng của văn phòng trên tầng hai quán Anchorage, dùng một ngón tay vạch một khe hở giữa các lá sách của tấm mành mành kiểu Ý để nhòm ra cảnh bến tàu. Họ đang ở đây, cả nhà Tardieu, ngoại trừ Juliette, anh thấy nàng đang ngồi nơi cầu tàu, một tay cầm đôi giày, các ngón chân nhúng vào trong nước.
Thật khó thuyết phục mẹ anh thay đổi cái quan điểm mà chính anh đã có trước đây. “Mẹ ơi” anh đã bảo bà. “Có phải là mình bán đứt đâu. Mình vẫn còn cái xưởng để làm việc cơ mà.”
“Nhưng nếu ba con còn sống thì ba sẽ nói sao?” bà Tardieu bác lại. “Đâu phải là xưởng thuyền của mẹ con mình.”
“Mẹ nghĩ cho hợp lý đi nào,” Antoine nhớ mình đã thúc hối bà. “Mẹ cũng biết đó, nhà ta mà cứ khăng khăng giữ thì có khi rốt cuộc lại chả còn gì. Cách này thì ít ra mình còn có thu nhập, còn công việc.”
Cuối cùng bà cũng nhượng bộ và giờ chỉ còn mỗi một việc là ký giấy tờ. Làm việc này là đúng, điều tốt nhất cho mẹ anh và các em anh. Dẫu vậy, Antoine phải tự thú nhận với mình rằng xét cho cùng “đúng” hay “tốt nhất” chẳng góp phần gì mấy vào quyết định của anh. Anh lại lắc đầu. Chính nàng, Juliette, vợ của thằng em mình, mới là thứ khiến mình quay lại. Mình phải ở gần nàng. Cho dù chuyện đó làm cả hai đau lòng, cả Michel nữa.
Antoine rời khỏi chỗ bên cửa sổ, tiến lại nơi Eric Carradine đang ngồi trên góc cái bàn to tướng xem qua xấp giấy tờ vốn là bản hợp đồng giữa họ. Roger đang lui cui bên ngăn kéo tủ hồ sơ, còn những người khác của nhà Tardieu thì im lặng chờ đợi; dán mắt vào Antoine, chờ anh nói những lời thích đáng cuối cùng.
Anh hít một hơi sâu, như thể có một tảng đá nặng vừa được nhấc ra khỏi ngực anh. “Vậy là thỏa thuận xong rồi,” anh thông báo với Eric Carradine.
Carradine vuốt thẳng chỗ giấy tờ trong tay rồi ngước lên. Antoine có thể thấy Roger nhếch mép cười hài lòng trong khi anh ta đóng ngăn kéo hồ sơ lại.
“Tuy nhiên chỉ có một điều khác” Antoine nói.
“Điều gì?” Carradine hỏi.
“Cho tôi làm quản lý xưởng thuyền của ông.”
“Quản lý,” Carradine lẩm bẩm, trầm ngâm suy nghĩ, không muốn toàn bộ vụ này tuột qua kẽ ngón tay mình một khi ông đã phải mất nhiều thời gian đến thế để thu xếp cho ổn thỏa.
Carradine chưa kịp trả lời, bà Tardieu đã đứng dậy, khuôn mặt vô cảm của bà chuyển thành nụ cười toe toét bởi bà nhận ra rằng như thế có nghĩa là Antoine muốn trở về nhà, vĩnh viễn.
“Này, ông Carradine,” Antoine lập luận. “Làm thế ông hoàn toàn chẳng mất một cái gì. Nó còn bảo đảm rằng chúng tôi sẽ làm việc hết sức mình là khác.”
“Nhưng anh biết đấy, thậm chí anh còn không phải làm việc nữa kia. Hợp đồng yêu cầu chia cho nhà anh ba mươi phần trăm lợi nhuận cơ mà.”
“Điều kiện là thế,” Antoine nói chắc nịch. “Hơn nữa, tôi biết cách điều hành một xưởng thuyền và tôi có ý định rất nghiêm túc là sẽ làm sao cho xưởng hoạt động càng nhiều lãi càng tốt.”
Eric Carradine lật lật các trang hợp đồng thêm lần nữa. Roger bẻ các khớp ngón tay mình một cách vô tích sự; mắt láo liên liếc từ bên này sang bên nọ. Như bị sức mạnh nào đó lôi cuốn, Carradine và Antoine lại đi về phía cửa sổ, ánh nắng hắt qua tấm mành mành vạch từng đường sáng lên mặt họ. Cả hai cùng thấy Juliette đang nghịch ngón chân dưới nước. Hai người đàn ông nhìn nhau, mỗi người cố giấu suy nghĩ của mình. Juliette đứng dậy thủng thẳng quay lại lối đi rải sỏi, lấy tay che nắng, ngước nhìn về phía quán Anchorage.
“Hoặc lấy hoặc để yên đấy,”Antoine nói với Carradine.
Eric Carradine cười nhạt. “Được rồi. Vậy là quyết xong. Ta sẽ ghi điều này vào hợp đồng và ký ngay bây giờ.”
“Tôi sẵn sàng rồi.” Antoine làm các thủ tục với vẻ cứng đờ, đột nhiên cảm thấy căng thẳng và kiệt sức. Khi giấy tờ đã được ký xong và Roger đã trịnh trọng gấp bản của Carradine lại cho vào một phong bì mới cứng, nhét kỹ vào ngăn kéo hồ sơ, bà Tardieu hôn đứa con trai cả còn hai cậu em thì vỗ vai anh.
Antoine để những người khác đi trước anh xuống cầu thang ra khỏi quán Anchorage. Christian đang lon ton chạy về phía Juliette báo tin cho nàng hay.
“Anh xử lý cừ lắm, Antoine,” mãi lúc này Michel mới lên tiếng lần đầu.
“Trong tình thế này thì anh nghĩ nhà ta đã làm tốt.”
“Tuyệt vời!” bà Tardieu khen ngợi anh, siết tay anh.
Christian đang tất tả quay lại chỗ họ, lôi Juliette theo sau. Khi đến gần, Juliette giật tay ra chạy ù vào vòng tay Michel. Michel vui vẻ ôm nàng.
“Xong hết rồi, Juliette. Ký xong hết rồi.” Anh hôn nàng. Nhà mình sắp giàu rồi! Anh sẽ có thể cho em bất cứ cái gì em muốn.” Michel lại hôn Juliette. “Và nhất là Antoine sẽ về nhà ở hẳn. Anh ấy đã đòi được Carradine cho anh ấy làm quản lý xưởng thuyền”
Juliette đang mỉm cười cho hạnh phúc của Michel thì đột ngột rùn lại, bối rối khó xử. “Antoine về hẳn sao?”
“Ừ; về hẳn. Thế là tuyệt quá còn gì nữa?”
Juliette giằng ra khỏi tay chồng, chẳng nói chẳng rằng chạy như bay về phía quán Anchorage.
“Có chuyện gì vậy ta? Juliette, quay lại đây,” Michel gọi theo nàng, chưng hửng.
Juliette chạy vào trong cảnh tranh tối tranh sáng của Anchorage. Nàng phóng hai bậc một lên cầu thang và lao sẩm vào phòng làm việc của Eric, đứng nơi khung cửa thở hổn hển.
Roger đang châm xì gà cho Eric Carradine. Cả hai quay lại nhìn Juliette, sửng sốt thấy nàng xộc vào mà hết cả hơi và đầu bù tóc rối như thế.
“Ông không được để anh ta quay về, Eric” nàng nài nỉ. “Làm ơn đi, làm gì đó để ngăn chuyện ấy lại đi!”
“Ai? Antoine hả?”
“Antoine. Ông phải làm gì đó nếu không thì...”
“Nhưng Juliette thân mến ơi, dù tôi có muốn đi nữa thì cũng quá trễ rồi. Giấy tờ ký tá hết rồi.”
“Quá trễ?”
“Không thể làm gì được nữa đâu.”
Juliette đặt hai tay lên trán để cố ngăn cho đầu mình đừng giật phừng phừng. “Anh ấy... anh ấy... Michel...” nàng lắp bắp chẳng ra câu cú gì.
Eric lại gần nàng; nhưng nàng không để ông chạm vào nàng. “Tệ đến thế sao?” ông nhẹ nhàng hỏi.
Một tiếng kêu khổ sở và hoảng loạn là lời đáp cho ông. Nhận ra là ông bất lực không thể giúp được mình, Juliette cảm thấy như hạnh phúc nàng đã khổ công vun đắp suốt mùa hè qua đang đổ ụp xuống đầu nàng.
Nàng ra khỏi văn phòng và chậm chạp xuống thang. Nàng đứng nơi ngưỡng cửa Anchorage một lát, cố gắng định thần lại. Cả gia đình đã đi khỏi, nhưng Michel thì đang đợi nàng dưới chân cầu tàu.
Cảm giác như ngày trước, cảm giác mình trôi giạt không nơi bám rễ, cùng những cảm xúc xa cũ không tên lại ùa ạt tràn về. Tại sao Antoine lại có thể khiến nàng lo sợ một cách kỳ lạ làm vậy? Nàng căm ghét anh vì chuyện đó, căm ghét chính mình nữa. Anh đã cư xử với nàng một cách trịch thượng, song nàng cảm thấy anh chỉ cần nhìn nàng thôi là nàng sẽ tan chảy ra như sáp. Còn Michel thì quá tốt, quá ngây thơ. Theo một cách nào đó nàng yêu Michel, nhưng sự thu hút của Antoine đối với nàng là cái gì đó ngoài tình yêu, ngoài sắc dục, cái gì đó xa xưa hơn cả hai thứ ấy, cái gì đó nguyên sơ. Có lẽ xét cho cùng bà Morin có lý, chính nàng là kẻ chẳng hay ho một chút nào, độc ác, vô đạo. Dù vậy, Juliette biết Antoine cũng cảm thấy như vậy về nàng, rằng cả anh cũng sôi sục ở bên trong. Phải chật vật đấu tranh để tránh nhìn anh, tránh chạm vào anh hay thậm chí lại gần anh. Từ khi anh về nhà hôm qua tới giờ họ gần như không nói gì với nhau. Trong cơn hưng phấn, chẳng ai nhận ra điều đó. Nhưng nay anh ấy sắp về nhà hẳn, sống dưới cùng một mái nhà, ngủ phòng kế bên, ăn cùng một bàn ăn...
Nàng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng nàng biết tình hình rồi sẽ không thể chịu nổi, biết là nó rồi sẽ nổ bùng, xé tất cả họ thành từng mảnh, không sớm thì muộn. Gần như nàng muốn chuyện đó đến cho nhanh lên. Cứ sống mà đợi thế này nàng không chịu nổi.
Đầu nàng vẫn đang giật phừng phừng và các ý nghĩ chạy rần rần đuổi nhau không dứt và vô tích sự trong óc nàng. Suýt nữa đâm sầm vào Michel, nàng tuyệt vọng bíu lấy anh, tìm khuôn mặt anh mong thấy dấu hiệu nào đó của hy vọng và sức mạnh may ra sẽ vớt nàng lên.
“Juliette,” anh dịu dàng nói. “Em đang khóc kìa. Sao vậy?”
Nàng chớp chớp mắt sao cho lệ không làm mắt nàng mờ đi. “Ôm em đi, Michel. Hãy yêu em hết lòng hết sức anh. Rồi em sẽ ổn thôi mà.” Đó không hẳn một câu nói mà là một lời cầu nguyện.