A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 334 / 55
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16 - Cầu Thang Tối
hía bên kia ngưỡng cửa, có một cái cầu thang. Jason hạ thấp ngọn nến xuống để có thể nhìn rõ hơn dãy cầu thang dốc sâu thăm thẳm.
"Đúng là ở đây rồi! - Jason vui sướng hét lên. - Chính là cái cầu thang dẫn xuống giống như bức thông điệp đã viết! Các cậu còn đợi gì nữa? Lại đây!
Do dự một chút, rồi Rick và Julia cũng đi theo Jason. Các bậc thang được đục thẳng vào trong vách đá tự nhiên, giống như những bức tường bao quanh chúng. Càng đi xuống sâu, mùi biển nồng càng được những cơn gió cuộn tới, khiến mũi chúng ran rát. Muối biển phủ lên tất cả một lớp ẩm và lấp lánh.
Jason bước xuống trước, cách hai đứa đi sau năm bậc thang. Cây nến trên tay cậu phản chiếu ánh sáng lập lòe lên các bức tường đá gồ ghề.
Bóng tối dần mù mịt hơn còn nến của bọn trẻ thì càng lúc càng cháy leo lét.
"Jasooon..." Julia thút thít khi nhận ra rằng cầu thang thì cứ sâu hun hút mà những cơn gió thì càng lúc càng thốc mạnh hơn. "Hay chúng ta quay lại đi?"
Jason làm bộ không nghe thấy. Trái lại, cậu còn thốt lên, vẻ hào hứng: "Mọi người lại đây! Lại đây mà xem!"
Julia bám chặt vào cánh tay Rick.
Bọn trẻ đã đi hết cầu thang. Trần cầu thang, chỉ cao hơn chúng một chút, cứ thấp dần xuống. Phía trước vài mét, Jason đang còng lưng di chuyển mấy tảng đá ngáng lối đi. Phía dưới những tảng đá ấy trào ra những tia nước lạnh buốt.
"Jason..." Julia rên rỉ.
Cậu trai em ra hiệu bảo cô im lặng. Cậu di chuyển nốt tảng đá cuối cùng và giơ ngón tay lên cao ra hiệu cho mọi người hãy lắng nghe.
Lúc này cả ba đều nghe thấy, xa xa bên dưới, sâu thẳm, nhưng không thể lẫn vào đâu được, âm thanh của biển.
"Cái hang!" Jason thì thầm. "Giờ thì nó ngay gần đây thôi... Có lẽ ở ngay phía sau đây thôi..."
"Nhưng nếu chúng ta đã chọn sai cửa thì sao?" Julia ý kiến, chỉ mỗi việc men theo cái lối đi chật chội đó trong bóng tối cũng đủ làm cô bé cảm thấy rùng mình sợ hãi.
Nhưng Jason không mất thời gian để nói thêm điều gì nữa. Cậu bé bò rạp người xuống và dùng nến soi sáng con đường mà cậu vừa dọn đá.
Không suy nghĩ quá nhiều, cậu bé trườn qua lỗ hổng.
Rick và Julia nghe thấy cậu thở hổn hển. Sau đó một lát, Jason hét lên: "Được rồi! Mình lại đứng được rồi! Nào, đến đây đi!"
"Cậu nhìn thấy gì?" Rick vừa hỏi vừa gật đầu ra hiệu bảo Julia đi trước.
"Ở đây lối đi cao hơn và vẫn đi tiếp như lúc đầu! Đoạn phía sau, tớ có cảm giác nó hơi uốn về phía bên trái." Jason trả lời.
Julia bò rạp xuống đất. Dưới tay cô, tảng đá vừa lạnh vừa ướt. Cô bé nhắm mắt, chui qua lỗ hổng mà vừa lúc trước, Jason đã biến mất vào đó. Ít nhất lần này cậu em côđã nói đúng: chỉ sau có vài mét, cô lại có thể đứng thẳng được. Cô bé quay lại nhìn cái lỗ mình vừa chui ra khỏi, đồng thời tự hỏi vì lý do gì mà cái lối đi đó phải chật hẹp như vậy. Chỉ cần trong ba đứa có đứa nào mập mạp chút thôi thì cũng khó mà chui qua đó được.
Ở phía bên này, dù sao thì mọi thứ cũng phần nào đỡ hơn. Lúc này, Julia không còn cảm giác ngột ngạt khủng khiếp nữa, bởi vì trời đã lạnh hơn. Nhưng luồng gió mạnh có nguy cơ thổi tắt các ngọn nến.
Cô bé gạt những sợi tóc bết mồ hôi lạnh ra khỏi mắt và trán rồi cố nhìn rõ mọi thứ. Lát sau Rick cũng đã bò ra, vừa thở hổn hển, vừa đẩy lên phía trước cuốn Từ điển những ngôn ngữ bị lãng quên mà cậu quyết không rời.
"Lẽ ra chúng ta nên mang theo đèn pin." Cậu nhận định, đồng thời cố lấy tay che chắn cho ngọn nến.
Jason hăm hở dẫn đường. Julia đi theo sau, đặt một tay lên vai cậu, Rick đi cuối hàng.
Đúng như Jason đã nói, chỉ vài mét sau lối đi hẹp, hành lang ngoặt sang một bên. Đột nhiên một luồng gió tạt qua thổi tắt các ngọn nến, để bọn trẻ chìm trong bóng tối. Julia thét lên và bấu chặt vào tay áo Jason.
Cơn gió lạnh buốt luồn lách trong tiếng rít gào giữa những vách đá, chạy dọc cầu thang và lên tới tận căn phòng hình tròn nơi từ đó bọn trẻ khởi hành. Một tiếng sập cửa vang lên xa xôi, khô khan và dứt khoát.
"Ôi, không!" Rick ngoảnh lại kêu lên.
"Ch...chuyện gì vậy, Rick?" Julia lo lắng hỏi. "Jason? Jason... em có ở đó không?" "Em đây! Ngay trước chị thôi."
"Có chuyện gì thế?"
"Mình nghĩ là... cơn gió vừa nãy đã đóng sập cánh cửa vào mất rồi!" Rick nói. "Cửa nào cơ?" Julia sợ hãi hỏi.
"Cánh cửa duy nhất có thể đóng được: cửa mà chúng ta vừa đi qua ấy. Các cậu không nghe thấy tiếng nó sập vào à?"
Thứ gì đó nhơn nhớt chạm vào cánh tay của Julia và ngay lập tức cô bé hét lên.
"Là em thôi mà!" Jason nói. "Chúng ta hãy bình tĩnh lại đã, được không? Không có chuyện gì xảy ra hết. Rick, phải thắp lại nến đã..."
Chúng rờ rẫm lại đứng cạnh nhau trong bóng tối. Rick lôi bật lửa ra và thử châm lại bấc nến, nhưng cậu cứ vừa quẹt được đốm lửa nhỏ thì luồng gió lạnh buốt trong đường hầm lại dập tắt nó ngay lập tức.
"Gió thế này thì không thể!" Cậu kêu ca sau rất nhiều nỗ lực không thành.
Ba đứa trẻ thử dùng thân mình làm lá chắn nhưng chiếc bật lửa chỉ tạo ra được những tia lửa yếu ớt. Chúng đầu hàng và đành phải dùng nó như một nguồn ánh sáng gián đoạn.
"Chúng ta quay lại thôi!" Julia nài nỉ, lúc này cô bé đã tin chắc rằng cứ tiếp tục đi theo đường hầm không đáy này là một điều điên rồ.
"Quay lại đâu? Chị không nghe Rick nói gì sao? Cánh cửa lên đã bị đóng rồi!"
"Chỉ cần mở lại nó thôi mà! Chúng ta có chìa khóa mà, không phải sao? Rick đang cầm còn gì."
"Mặt trong cánh cửa cũng có các ổ khóa sao?" "Chắc là có..." Julia trả lời.
Nhưng khi suy nghĩ lại, cô bé không còn chắc chắn được như thế. "Có ai trong hai người để ý tới điều đó không?"
Một sự im lặng kéo dài, xen vào đó chỉ có tiếng gió rít và tiếng vỗ ầm ầm của biển cả. "Em không."
"Mình cũng không." "Rick?"
Ngay cả Rick luôn đúng giờ và chuẩn xác, lần này, cũng có một câu trả lời không chắc chắn.
"Các cậu chờ mình ở đây nhé. Mình quay lại xem thế nào." "KHÔNG!" Julia gào lên. "Tất cả chúng ta phải đi cùng nhau."
Bọn trẻ bắt đầu thăm dò xung quanh, cố gắng tận dụng những tia sáng nhỏ nhoi của chiếc bật lửa.
"Khi chúng ta quay người lại, một luồng khí bất ngờ ập tới... cứ như thể việc dịch chuyển những tảng đá kia đã gây ra hiệu ứng ống khói với Biệt thự Argo, làm cánh cửa bị đóng lại..."
"Đúng, nhưng luồng gió đó xuất hiện sau khi Jason dịch chuyển những tảng đá kia, đúng lúc chúng ta đến đây. Vậy thì nó đến từ đâu đó rất gần đây... nhưng mà từ đâu được chứ?"
"Ôi, không!" Jason rên rỉ khi đột nhiên hiểu ra vấn đề. "Chúng ta thậm chí còn không thể tiến lên được nữa..."
"Thế nào gọi là không thể... tiến lên được nữa?" Julia hỏi.
"Nghĩa là đường hầm này kết thúc với một khoảng trống." Jason nhận định. "Có gì đó như là một cái giếng ở đây, luồng khí lạnh đi lên từ đó."
Phía trước bọn chúng vài bước, mặt sàn của đường hầm đột nhiên biến mất: không phải một tảng đá vững chắc chắn ở đó, mà chỉ là một hố sâu tối đen.
"Đây có thể nào là... một cái bẫy?" Julia hỏi. "Ý chị là gì?"
"Cơn gió đó là nguyên nhân gây mọi chuyện: nó thổi tắt nến, sập cánh cửa lại và suýt làm chúng ta rơi xuống vực... Trong bộ bốn, hai dẫn đến cái chết..."
"Em và chị, Julia." Jason nói. "Nếu chị không gào lên và giữ em lại, thì em đã rơi xuống kia rồi. Chỉ... chỉ còn thiếu chút nữa."
Rick lắc đầu.
"Cần phải có một lời giải thích lô-gíc hơn. Luồng gió không xuất phát từ dưới kia. Mà là... bị hút xuống. Từ phía trên."
"Ô cửa sổ!" Jason thốt lên. "Có thể cửa sổ trên tháp lại bị mở ra." Rick gật đầu.
"Đúng vậy. Chắc chắn chính nó đã tạo ra luồng gió trong căn phòng hình tròn và trong cầu thang... Cậu đã làm thông lối đi và giờ đây... chúng ta bị kẹt lại ở đây!"
"Đúng ra bọn mình phải chốt cửa sổ đó lại!" Julia xen vào. "Và ít nhất phải mang theo một chiếc đèn pin!"
Jason ngổn ngang bao dòng suy nghĩ.
"Theo mọi người, nếu chúng ta vượt qua được cái hố này, chúng ta có thắp lại nến được không?"
"Nhưng vượt qua bằng cách nào?" Julia hỏi. "Chúng ta không biết nó sâu bao nhiêu, rộng bao nhiêu... và chẳng có gì để nhóm lửa cả, trừ khi chúng ta đốt cuốn Từ điển những ngôn ngữ bị lãng quên, đương nhiên rồi!"
"Tớ đã bảo chúng ta nên mang theo một sợi dây thừng rồi mà." Rick càu nhàu. Julia kiên quyết.
"Điều duy nhất chúng ta có thể làm là quay lại. Lên đến căn phòng hình tròn kia rồi ta sẽ xem liệu có mở được cánh cửa từ phía trong không. Nếu không, chúng ta sẽ hét cho tới khi ông Nestor đến mở cho chúng ta."
"Nhưng nếu ông ấy không nghe thấy thì sao?"
"Vậy thì chúng ta sẽ khám phá các cánh cửa khác của căn phòng đó..."
"Trên bức thông điệp có viết là có hai cái sẽ dẫn đến cái chết..." Trong lòng đất tối tăm, tiếng cười kỳ quái của Julia nghe rõ mồn một.
"Còn cậu, cậu nghĩ sao về cảnh ngộ lúc này hả Rick? Chúng ta đang bên bờ một vực thẳm, không có đèn đóm, buộc phải mò mẫm và bám vào nhau, để đảm bảo vẫn còn đủ cả ba đứa..." Julia quờ tay ra để khẳng định những lời nói trên nhưng lại chạm vào khoảng không ở chỗ
đáng lẽ ra là cánh tay của cậu em trai.
"Jason? Em đâu rồi?" Cậu bé đã biến mất.
Ulysses Moore Tập 1 - Cánh Cửa Thời Gian Ulysses Moore Tập 1 - Cánh Cửa Thời Gian - Pierdomenico Baccalario Ulysses Moore Tập 1 - Cánh Cửa Thời Gian