Số lần đọc/download: 168 / 18
Cập nhật: 2020-01-25 21:21:26 +0700
Chương 15 - Người Gác Ngọn Hải Đăng
T
rong hoa viên Biệt thự Argo, Nestor nghe thấy tiếng bước chân. Rồi ông thấy một bóng người lù lù hiện ra sau lưng mình. Khi hoảng hốt ngoảnh đầu lại, ông thấy mình mặt đối mặt với Leonard Minaxo.
“Chào ông,” người gác ngọn hải đăng cất tiếng chào người làm vườn bằng chất giọng trầm trầm của mình.
Quần ông ta ướt sũng tới tận đầu gối và tấm băng da màu nâu che trọn con mắt bên phải.
Nestor cảm thấy nhẹ cả người.
“Leonard! Anh khiến tôi thót cả tim! Anh từ đâu đến vậy?”
Minaxo chỉ ra phía vách đá.
“Từ mấy bậc thang đó.”
Người làm vườn lại gần những bậc đá và nhìn xuống phía dưới, chỗ những mỏm đá. Ông nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ của đám ngư dân đang neo đậu bên bờ biển của Biệt thự Argo, và vẫy tay chào họ.
“Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Chẳng được gì,” Minaxo nhìn quanh đáp. Ông ngập ngừng nhìn khu vườn và lối vào ngôi nhà, mặc cho gió làm rối tung mái tóc dài ngoằng của mình. Khuôn mặt ông là một tấm mặt nạ với nhiều nếp nhăn. Đôi bàn tay to lớn và phủ kín những vết sẹo nhỏ sần sùi.
“Đã lâu rồi nhỉ,” ông nói thêm mà không ngoảnh mặt lại nhìn Nestor. “Chúng có ở đây chứ?”
“Nhà chẳng có ai cả. Chúng xuống làng cả rồi.”
“Thật nguy hiểm.”
Nestor nắm lấy cái cào và bước ra xa vài bước. “Tôi chẳng còn lựa chọn nào khác.”
“Ông chọn đấy thôi.”
“Bọn trẻ lanh lợi lắm.”
Minaxo bắt đầu huýt sáo. Ông ngân nga một giai điệu du dương như hòa cùng tiếng gió, hạ giọng xuống chuyển nó thành một khúc ca buồn.
“Không, Leonard. Tôi xin anh. Không phải lúc này. Hãy thôi đi.”
“Hãy thôi đi,” người gác hải đăng nhắc lại lời ông.
Trên mái của Biệt thự Argo xuất hiện hai con sóc.
“Vấn đề nằm ở đó đấy. Hãy thôi đi, Nestor.”
“Anh lên tận đây chỉ để nói với tôi điều này sao?”
“Tôi lên để chiêm ngưỡng lại ngôi nhà. Và để nói với ông rằng chúng tôi chẳng tìm thấy chiếc chìa khóa nào dưới đáy biển cả.”
“Khả năng là rất thấp. Nhưng dù sao cũng đáng để thử mà.”
“Và cũng chẳng tìm thấy người nào hết.”
Nestor gật đầu. Ông đã xuống dưới đó vào lúc sáng sớm để kiểm tra dưới những mỏm đá, và ngay cả ông cũng chẳng tìm thấy dấu vết cú ngã của Manfred. Hẳn là gã đã rơi xuống nước. Và bởi vì chẳng ai tìm thấy gã dù ở đó hay trên bãi biển, nhiều khả năng gã đã trở lại quanh quẩn bên mụ chủ nham hiểm của mình.
“Cám ơn anh, Leonard. Dù sao chúng ta cũng đã thử.”
Leonard Minaxo khoanh tay trước bộ ngực vạm vỡ và huýt sáo thêm một hơi dài khác.
“Trước đó chúng tôi đã thử và rồi đã quyết định dừng lại.”
Một con quạ đậu trên cành cây sung, chăm chú quan sát hai người đàn ông.
Nestor nhìn người bạn của mình từ đầu đến chân. Màu sắc con mắt duy nhất còn lành lặn của người gác hải đăng đen thẳm y như màu đôi cánh con quạ.
“Leonard, tôi nghĩ rằng...”
Người khổng lồ giữ ngọn hải đăng bè miệng nở một nụ cười quái đản và chua cay ngâm bốn câu thơ vần vèo:
Đơn độc mình đức vua
Trận đấu người sẽ thua.
Đã muốn thắng cả ba
Người tất rồi sẽ thắng.
Ông Nestor tái nhợt cả đi.
“Đó là một trong những bài thơ tiên tri của anh à Leonard?”
Minaxo nhún vai.
“Có lẽ vậy. Ông thừa biết những linh cảm của tôi gần như luôn đúng mà...”
“Tại sao anh lại ngâm bài thơ đó cho tôi?”
“Bởi ông phải hiểu rằng đã đến lúc để mọi chuyện qua đi và ra khỏi trò chơi này. Nó kết thúc rồi, Nestor, không phải bàn cãi gì nữa, ông phải từ bỏ thôi.”
“Tôi còn nhiệm vụ để...”
“KHÔNG! Ông chẳng có nhiệm vụ nào hết!” Người đàn ông vạm vỡ vừa thốt lên vừa lắc đầu giận dữ. “Và ông cũng chẳng thể giao nó cho ba đứa trẻ! Hãy suy nghĩ đi! Thời đó qua rồi! Chúng ta đang ở kỷ nguyên của những chuyến du hành trong không gian, của điện thoại vệ tinh, của thiết bị kỹ thuật số cá nhân! Tất cả chúng đều được kết nối với thứ gì đó, giống như những con rối được buộc với những sợi dây.”
“Chúng ta phải đánh bại Oblivia...”
Người gác hải đăng lại gần Nestor, sát tới mức có thể ôm lấy ông. Ông ta chỉ vào ngôi nhà, chiếc bàn nhỏ ngoài phòng bếp nơi bọn trẻ đã ngồi ăn sáng hôm đó.
“Nhưng chúng thì không.”
“Nhưng Oblivia...”
“Ông chẳng có thù oán gì với Oblivia cả!” Người đàn ông vạm vỡ tức giận nói. “Ông thù oán với cả thế giới này! Những gì xảy ra vẫn chưa đủ với ông sao?”
Nói rồi, ông ta vừa nói vừa vén tấm băng khỏi con mắt bên phải. Ông Nestor không nhìn. Ông chưa từng làm được việc đó.
Leonard kéo dải băng xuống và khép lại bằng giọng trầm:
“Chẳng phải chúng ta đã gây ra đủ vấn đề rắc rối rồi sao?”
Một khoảng im lặng kéo dài. Những con sóc trên mái nhà nhảy xuống những cành cây tần bì và bỏ đi. Con quạ cũng bỏ cây sung bay mất.
Leonard Minaxo chờ cho đến khi mình hoàn toàn bình tĩnh rồi đặt tay lên vai người làm vườn.
“Thứ lỗi cho tôi. Tôi đâu hề muốn khắc nghiệt như vậy. Nhưng phải có ai đó nói với ông điều ấy trước khi quá muộn... Hãy quên câu chuyện về nhiệm vụ của ông chủ cũ đi...”
Nestor chậm rãi ngước nhìn cho đến khi bắt gặp ánh mắt của người bạn.
“Nếu tôi không làm thì ai sẽ làm đây?”
“Tất nhiên không phải ba đứa trẻ mười một tuổi kia rồi.”
“Tại sao không?”
“Vì chúng không thể. Vì chúng sẽ không làm được việc đó.”
Nestor cắn môi.
“Anh chắc chứ?”
“Tôi chẳng vừa ngâm cho ông nghe lúc nãy còn gì.”
“Đó chẳng qua chỉ là một bài thơ.”
Leonard Minaxo thở dài.
“Ông nghĩ đâu mới là sự thật nếu không phải là những gì có trong bài thơ đó?”
Nestor cúi đầu buồn rầu. Ông nắm tay Leonard thật lâu rồi chào từ biệt.
Ông chờ cho người gác ngọn hải đăng xuống biển rồi leo lại lên thuyền. Ông giơ tay chào đám ngư dân và cứ đứng đó bần thần một hồi lâu, trông như một bức tượng trong khu vườn cổ kính đó.
Mắt ông ngân ngấn nước.
Và ông cảm thấy vô cùng cô đơn.