Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2025-11-08 19:57:18 +0700
Chương 13
T
rời sắp về chiều, một cơn mưa dăng đăng bao bọc kín cả vùng rừng rừng xung quanh Trại Giam Đầm Đùn. Đám cổng làm củi ở rừng về, lếch thếch nhẹ củi trên vai, ướt nhẹ thướt như đàn gà gặp mưa, thấy thật thảm hại. Dưới cơn sốt, tù nhân càng gầy guộc xơ xác, có người lại, nhìn chỉ còn một nửa.
Một cơn gió nóng bỏng ngang tầm phong vương, bốn phía không có vách đá nên nước mưa đổ xuống nơi thoáng đãng như ngoài sân. Tù 982 thưc cùm ở chân, lê đít vào mé sàn cuối gió tránh mưa, không khác chi người què ngồi lê để di chuyển. Anh ta rút ống tre bảo nước ra dưới nhung gianh, ngẫu đầy nước. Dù sao, nước mưa thoải mái cũng lành hơn mương vũng. Anh ta cố gắng uống thêm vài hớp nước mưa nữa, ngẫu đầy ống tre trở lại rồi treo lên cây đanh bằng tre đóng trên cột, cho ra khỏi ngã. Xin lỗi của trời, 982 xòe hai bàn tay ngẫu nước rửa mặt, rửa cổ, rửa sạch rồi hai bàn chân ra cho nhung gianh chẩy và rửa sạch đất.
Sáng hôm nay, bất ngờ giám thị xuất hiện tại võ phong vương giả như một bóng ma. Lúc đó, chưa đến giờ dậy dậy, chưa có ngôn ngữ. 982 thức dậy lúc canh năm khi nghe gà gáy chạy ở khu chăn nuôi gà vịt trong lửa, nhưng trời lạnh quá không ngủ lại được. Thanh thản, từ ba ngày nay, tâm trí anh ta làm việc đi theo đuổi, tính toán đường đi nước chạy trong những ngày sắp đến, luôn luôn xúc động hồi hộp mối mối lo ngổn ngang trong lòng. Đối với người, ngày giải thoát là ngày mong ước nhất trong đời, vậy mà gần đến ngày vượt ngục, tự nhiên 982 có cảm giác bàng hoàng thấp thỏm, pha lẫn vui, sợ hãi từng lúc.
Tên giám thị khốn nạn rất nhẹ nhàng trên cỏ để tới bất ngờ, bài hát nhờ thính giác đã tập quen với sự phân biệt các tiếng động trong đêm tối, 982 nhận ra ngay sự xuất hiện bất ngờ, chỉ cần mắt một cái đã biết đúng tên giám thị tới. Anh ta liền rên rỉ khe khẽ trong miệng, lúc kết nối lúc tắt như người bệnh nặng sắp chết đến nơi. Và làm như không nhìn thấy gì hết, mắt tên tù phong vương đã mờ rồi! Cuối cùng đã chết!
Giám thị leo lên tẩy thang tre như bóng ma, yên tĩnh quan sát, tưởng 982 ngọc mắt nên không thấy ngọc tới. Rồi chào lẩm bẩm trong miệng một cách hào hứng: Tên này chưa chết, cũng chưa có dấu hiệu sắp chết. nghĩ đến độc độc của kiến bò nhọt đã được thưởng thức, bất giác cảnh thiên nhiên chiến lửa. Nghe tiếng gầm rỉ của tên tù phong vương, đánh càng tức vịt tiết:
- Này, thằng kia thằng Việt gian phản động kia!
982 thua món quà mình, mở choàng mắt, chớp mấy cái để nhìn rõ, khi nhận ra có giám thị tới mới cấp tốc phục vụ về chồm dậy:
- Thưa ông giám thị...
- Tiên nhân cha thằng Việt gian! Sao mầy không chết cha mầy đi cho được việc, tốn kém cho nhân dân hai nắm góp một ngày...
Phải chi đến bữa ăn nay 982 chưa bắt được liên lạc với thiếu niên Hợi và chưa có hy vọng gì về trốn thoát khỏi Trại Đầm Đùn, chắc chắn anh ta phải nhào vào ôm sát tên giám thị mà hoàn thiện cũng cắt, chết thì chết, bay.
Nhưng một vùng trời tự làm đã hiện ra trước mắt nên anh ta tha được một cách dễ dàng, chỉ tiếp tục rên rỉ khe khẽ với ý định làm lạc hướng nhận xét của kẻ thù. Tuy thế, tên giám thị cũng tìm thấy những tia thù hận như lại lên trong hai lỗ mắt sâu hoăm hoẳm của người độc phong vương miện ngọc ta rờn bên cạnh. Nhưng đánh lại ngay vẻ hách dịch, quyền uy:
- Thằng phản động kia, sắp xếp lỵ chết chưa đầy?
Tiếng trả lời hổn hển, như hầm 982 có nói mà không hiểu nói gì:
- Dạ...sắp...
Tên giám đốc đang giận dữ mà cũng bật cười. Hỏi lại, bổ sung:
- Bao giờ mấy chết?
- Dạ, sắp...
- Chết ngay cho được việc, nghe không, thằng Việt gian? Đừng tưởng bở mà sống mãi, giá rẻ...
- Dạ...
Dạ xong, 982 cô bật, cố gắng mãi mới ngồi lên được. Trời lạnh lại chưa rõ, da thịt anh ta đen tối lại như xác chết đã mấy ngày. Tên giám sát chỉ xem sơ đồ rồi chậm bước xuống thang. Hình như ý cố gắng khoanh đất dưới sàn để tìm biết bệnh của 982 nặng đến đâu rồi, nhưng trời chưa sáng tạo nên không tìm thấy gì trong đám mây cỏ.
Một hồi phục kẻng từ nhà tiểu công nghệ vàng trong gió sớm. Giám thị suy vã quay đi, không nói một tiếng tiếng. 982 lại nằm sâu xuống thầm:
- Mình đóng kịch cũng không đau...tệ lắm!
Vụ "đóng kịch" che mắt tên giám thị tạo 982 thích thú cả ngày hôm đó.
Lá sau, 982 vịn cột đứng lên, nhân tên lúc cảnh bảo vệ ngồi trên chòi canh quay lại, anh liền kề tay vào đầu ống tre, nơi giáp với thoải mái rơm moi ra một miếng cơm cháy, bỏ vào nền nhà bồiu trạo. Đây là kho chứa vật thức ăn mà anh ta đã tình cờ kiếm ra, trong một đêm không ngủ, đi du lịch và khám phá tất cả mọi nơi, mọi nơi, mọi khe, mọi lỗ trên sàn sàn.
Cây được đưa ra cũng được cửa hàng trong ống tre này. Muốn lấy, một tay đẩy mạnh thoải mái, tay kia bỏ vào trong lòng ống, móc ra. Riêng cây cọ xe đạp vẫn gài kín trên thoải mái, cứ đến đêm anh mở khóa cùm cho hai cẳng thảnh thơi, gần sáng mới đút chân vào cùm, tự khóa lại.
Sáng hôm qua thức dậy, anh hết hồn vì bị đi tiêu, nhưng nhờ mấy viên thuốc Thanh cho -qua Hợi- anh hết bệnh. Mặt khác, cũng nhờ được ăn cơm cháy do Hợi tiếp tế, chứa nếu hai bữa sáng sống mỗi ngày chắc nổi thuốc nổi tiếng.
Cây đua và thời trang, Mong mang đến cho 982 một lần. Chỉ tiếc cây sáo đã rỉ, không còn sắc, 982 dốc. Anh sẽ phải dùng tận lực mới hy vọng cắt được hai mắt xích ở hai đầu xiềng trong khoảng thời gian ấn định. Bữa tối nay là 18, tối mai anh sẽ được giải thoát khỏi Trại Giam Đầm Đùn. Bao nhiêu sức lực phải dành cho thời gian sắp xếp hành động. 982 hồi hộp nghĩ đến những giờ phút quyết định tối mai. Theo kế hoạch, lúc trăng mọc là lúc anh sẽ tự thực hiện ở trong rừng, đang cao chạy xa vịnh.
Đồ vật của 982 còn những gì? Dù sao cũng phải đi theo nhiều lý do. Một bộ quần áo cánh còn ngọc lặn trong số tù, một bảo tải cũ, một nón lá, tấm khăn quạ cổ bằng vải và đôi dép cao su "con hổ" đã mòn hết đế. Ba miếng vải cũ lớn bằng chiếc khăn thơm xoa bóp để dành từ khi còn đau khổ sai ở Việt Bắc cũng mang theo về Đầm Đùn. Tất cả sẽ bỏ trong bao tải, còn lại vốc ngọc sống nhanh chóng bỏ vào trong các tấm khăn cứng cổ, xếp lại khăn như ruy băng ngang bụng. Chiếc nón lá bỏ lại vì sợ gây ra tiếng ồn ào. Đôi dép cao su luôn vào chân tránh gai góc và đá nguy hiểm trên đường.
Cây cọ xe đạp, cây xanh và phong lan sẽ mang theo. Trừ cây bụi chỉ dùng một lần để mở khóa, con dao và phảia sẽ luôn cần đến, hai thứ này phải bước kỹ năng trong người. Con dao rèn theo phong cách dao găm, thoái mũi sống khá dầy, đào đào rất tiện...
982 vẫn miên man tính toán. Mưa đã khẳng định. Ưng miếng cơm cháy vừa phải, bụng đã hết cồn cào.
Tù nhân đã ăn xong bữa trưa, một số đang dọn dẹp bát đũa xuống nhà bếp. Lính cảnh vệ đi lại quan sát. 982 nhận ra sự xuất hiện khác thường trong việc cử chỉ của cảnh báo bọn cướp. Hình như xảy ra chuyện gì nên 982 thấy NIỀM NIỆM xông hơi, khúm núm, len lén hơn ngày thường.
Đến lúc xếp hàng về trại ngủ, tù nhân đi trong hàng ngũ sắc tề hơn mọi ngày. Cả những căn bệnh, ốm đói, què chân vì sâu quảng, vì đạp phải gai, mảnh sành, vì tai nạn cây đè, cũng cố gắng tập chết vào vai người khỏe, chạy theo cho thoát cả lũ.
982 nghe tiếng ồn giải rồi có tiếng rên la thảm thiết bị. Một tên giám thị đang ngủ phục vụ một con vật trên mặt đấy, như đang đánh một con chó thì phải.
Nhưng trại giam không nuôi chó. 982 giương mắt nhìn kỹ, một tù nhân què đi không được bằng hai chân, phải ngồi một cách chật vật, hãy bước một bước lại nghỉ một lần. Có lẽ câu nhân này làm mất thì giờ của giám thị nên bị ăn đòn chăng?
Rồi có hai nhân nhân tách ra khỏi hàng, lại xốc cánh đồng cảnh đang đứng lên, dìu đánh đi một cách khó khăn.
982 còn thấy cái hình tập mảnh té xuống hai, ba lần trước khi về tới lửa ngủ.
Cảnh báo trên make 982 suy nghĩ đến khuya không ngủ được. Đêm nay là đêm thứ ba, 982 dùng cây số xe đạp mở khóa rút hai chân ra khỏi cùm cho giảm tê thất bại. Anh xoa bóp cẳng tay từ cơ đùi trở xuống đến đầu các ngón chân cho mạch máu đều. Tối mai anh sẽ dùng đến hai cẳng chân "thiên lý mã" này. Mắt cá chân bị ăn đòn đòn sừng của thợ rèn đã gần hết hoàn trả tuy vẫn tím đen như quả bồ quân. Cũng có thể vì vết thương không biến thành sâu quảng, 982 vui thầm lặng, nếu bữa trưa đó, anh chàng thợ rèn mạnh tay chút nữa, mình đã bỏ mạng tại "sa trường". Hoặc què không được, hoặc vết thương hở to thành quảng sâu! Đằng nào cũng chết. Còn có thể!
Trong "kho", 982 còn hai phần cơm cháy để dành cho hai bữa trưa ngày mai. Nếu ngày mai, Hợi có dịp mang bình sống và tiếp tế thêm cho ít cơm cháy nữa, sẽ sung sướng biết bất cứ điều gì! Sẽ dành cho những ngày sống trong rừng.
Đêm đó, cứ chợp mắt được hơn tiếng đồng hồ, 982 lại giật mình thức dậy. Bốn chiều tĩnh lặng như bãi tha ma. Khuyến nghị tiếng ồn ào cách cầm cánh vẳng tiến tới càng làm tăng vẻ chết đi trong trại lửa. Tiếng gà eo gáy trong trại nuôi nhốt xa xôi như từ trong làng xa.
982 đứng thẳng lên từng bước, đi vòng quanh sàn một lát, đứng lên ngồi xuống như người tập thể dục. Xong, anh nằm ngửa, co đầu gối lên đệm, đạp chân một hồi như đạp xe máy. Đến lúc thấy nóng chạy cả người, anh ta mới suỵt, cho chân vào cùm khóa lại. Hai cẳng chân vẫn mạnh, chưa bị cùn và dưỡng chất thiếu hụt cơ bắp cho vết thương. 982 thêm Cứng bụng.
Khoảng ba giờ sáng, thu tìm thấy ánh đèn ngoài sân đi xuống khu trại giam những người bị tử hình. Ánh lửa bùng cháy bên ngoài xà lim, lát sau một người cường hoàng chớp chữ đi ra, bước theo người xách cây đèn bão. Đi sau người tù, một người lính tên cảnh vệ cầm súng, phong cách lê sáng loáng phản ánh đèn lồng theo nhịp bước.
Cả ba người vào trong nhà tiểu công nghệ. Khoảng nửa giờ sau, cây đèn sáng trong tay người giám thị rời nhà tiểu công nghệ, đi ra sân trước rồi nhanh chóng tiến về cổng sau trại giam, ra khỏi lửa đốt hút.
982 biết người tù bị tử hình vừa ăn Bữa ăn thịnh soạn -bữa ăn cuối cùng- trước khi thân xác lửa "hoàn thổ quy nguyên". Giống như tiếng khóc lóc khi người dân ra khỏi trại được một quãng tám. Nhiều người bị đói quá lâu nên chỉ cầu được ăn một bữa cơm ngon, không bị đói bụng rồi chết cũng cam lòng. Nhưng trái lại, người tử tù lúc sắp phải ra bai, ngồi trước bữa tiệc thịnh soạn, có thức ăn tráng miệng và liều thuốc lá, kể cả những tay gan lì nhất, chỉ ăn được ít miếng và trái chuối là bó, hết ngày được vì sợ hãi.
Nhớ những lời đồng cảnh kể lại, 982 thấy lớn lạnh mình. Tình cờ muộn nay, anh ta chứng kiến một dịch vụ "ra bài". Là người theo Đạo Phật, nhưng chưa bao giờ 982 tụng một câu kinh đọc một câu kệ, chỉ ngồi độc tay trước kiếm, ngọc mắt lại mà hồi hộp.
Lá sau, một tiếng súng vang đưa tới, 982 Tưởng tượng một bộ xương ngã xuống trong khi một điểm linh hồn oan ức thoát ra bay lên thinh không. Bất giác, anh ta nghĩ đến hoàn cảnh của mình rồi tự nhiên, từ miệng 982 bật ra lời niệm Phật trước đó anh ta không nghĩ tới:
- Nam Mô A Di Đà Phật!
Con đường như trong khi niệm Phật nguyện cầu cho người tù "ra-bai" được siêu thoát và nhất là cho mình thoát khỏi nỗi sợ hãi, 982 cảm thấy nỗi khổ khổ phiền não của chính anh nhẹ đi phần nào. Anh ta suy tay, đọc thêm mấy chục lần nữa câu "Nam Mô A Di Đà Phật", rồi xuống suy nghĩ lửa.
° ° °
Quá một lát, khi tù nhân trong trại đã đi lao tác rồi, 982 bắt đầu bồn chồn, nóng sốt, hồi hộp, lo lắng không yên.
Hôm nay là 19 âm lịch, ngày quan trọng đối với đời anh, ngày cuối cùng của anh trong Trại Giám Đầm Đùn, hay là ngày áp nhẹ của đời anh dù anh trốn không thoát.
Lúc đó vào khoảng hai giờ chiều, vì ánh nắng đã nhẹ nhàng vào đúng mép sàn sàn. Khi bóng tối ngược đến cột giữa là năm, giờ chuẩn bị.
Nhưng bắt đầu từ 2 giờ chiều, giải quyết trở nên nghiêm trọng, 982 hồi hộp bình thường. Trong đời, anh đã gặp nhiều trường hợp quan, nguy hiểm, ít nhưng có lần xúc động run run như thế này. Vượt qua một trại giam cộng sản, có nghĩa là đánh bại thứ chín thứ mười lăm phần trăm, chỉ có mười phần trăm thắng. Vì ở dưới chế độ cộng đồng, nhân dân là tình báo đạt năng lực của nhà nước. Cô bé qua khe lưới tình báo của nhân dân là một công việc khó khăn vô cùng, từ khi cộng sản phẩm nắm chính quyền, ít người làm nổi. Thời gian hoạt động của mạng ở bên ngoài, 982 đã có nhiều lần biết điều đó.
Mặc dù vậy, 982 vẫn phải tiến hành theo kế hoạch đã được ấn định, không thể lùi lại được nữa. Cho là thua cũng chỉ đến "ra bai" là cùng!
Sáng nay, thiếu niên Hợi đã đem lại cuộc sống cho bác Dũng với một vốc cháy phơi khô. Đó là cơm cháy Hợi để dành cho mình phòng khi cần đến, nay lấy hết quà tặng bác Dũng. Hai bác cháu nói một vài lời từ biệt vắn tắt rồi Chúc chúc 982 có thể đảm, có đầy đủ nghị lực thực hiện mong ước.
Trước khi Hợi quay về lò rèn, cậu ta còn ghé thêm một lần nữa:
- Xin bác nhớ, đừng để lại đồ vật có thể khiến ban quản trị tìm ra những người liên quan. Phải tiêu hủy khi không cần sử dụng thứ đó.
- Bác đã nhớ kỹ, cháu yên tâm.
Hợi đi một mặt về lò nung, hoàn trả cổ lại. Cả ngày hôm đó, giám thị không rụng đến một lần nào đó. 982 cho là nổi may vì anh ta có cảm giác lo lắng mỗi khi giám thị tới. Chỉ sợ lỡ ra, đánh giác được sơ sơ bất cứ lúc nào và suy đoán ra kế hoạch của anh thì thật nguy hiểm, không sao nói hết. Nguy hiểm cho anh mà người khác cũng liên lụy.
Quá năm giờ chiều, trời sắp tối cạch vạng, mặt trời đã xuống thấp sau dãy cây phía Tây. Lũ lụt như về đốt lửa sau khi hồi phục.
Những nữ tù nhân (trại phụ nữ) mang nước cây hoặc sẵn sàng bình trong nhà tiểu công nghệ đã được sử dụng cụ cửa hàng vào kho, tù nhân thuộc ban canh nông, trồng móng, cuốc đất, kéo cầy gần trại cũng đã hấp hối trở về. Lá sau, đám tù làm củi về tới, đi một hàng dài như đoàn dân công. Trời tạ ơn nên thân hình họ giảm thiểu tổn thương. 982 sự nhớ lại buổi đi làm củi trong rừng, lần đầu xung phong khi về Trại Đầm Đùn này, rồi nẩy sinh ý kiến kiến kiến bò nhọt cho tổng tấn công rận tạo ra hậu quả tai hại ngày nay. 982 bất giác chấm dài, không thể ngờ mình là phong vương. Và càng không thể ngờ rằng mình đã thoát khỏi nơi giam giữ tối hôm nay. Mọi sự nhung lụa như trong giấc mơ.
Trong khi tù nhân ăn cơm, để tiết kiệm thì giờ, 982 cũng lấy được một món cơm cháy phơi khô một cách ngon lành. Gạo sống đã hết vào trong tấm khăn cổ. Quần lót gọn gàng với bao tải thành một bọc nhưng chỉ mới cột sơ sài, đề phòng giám thị hay cảnh bảo vệ bất ngờ đến khám phá, chúng tôi thấy khác sẽ nghi ngờ chăng?
Từ hôm nay được tiếp tế cơm cháy, 982 nhớ lại chưa quá đói bữa nào. Giúp thế sức khỏe của anh hồi phục thêm chút đỉnh cao. Cái cốt lõi 271 cho bữa nửa buổi, 982 đã nghiền nát nước, rồi bã trên sàn để dành. hôm nay qua anh ta chỉ lại sơ qua rồi rút đi, không nẩy. Vì bổ sung béo gì, không khác thạch sơ mướp khô vẫn dùng để rửa chén đũa.
982 chum thêm hoang dã phơi khô để lấy sức mạnh vàng, uống một hơi hơi nước mưa mưa, bụng bảo dạ phải uống hết ống nước mưa này trước khi xuống tuyết, leo phí. Miếng nước trong lành đối với nhân viên cũng quý không trân trọng "ngọc thực".
Trời đã quét xẫm. Bóng tối từ dưới đất chui lên xóa mờ rất mau các ngọn cây trong rừng phía trước mặt. Sương mù chờn bao phủ nhà tiểu công nghệ và trại ngủ. Ở đây trong trại, ánh đèn dầu le lói nở sau sương như những hơi thở công thức của người tù. Hình lính cảnh vệ ngồi trên chòi canh đã được rút vào bóng đêm. Tiếng côn trùng rỉ dưới cỏ như tiếng dài của những tù nhân bạch tuộc sống những ngày khao khát liên miên bất tận, lao động kiệt sức, không biết sống chết lúc nào, không biết kêu cầu cứu với ai cho giảm đau thống khổ.
982 phấn khởi động được tìm thấy trong lòng. Trốn là phải, trốn là cách tranh đấu tích cực nhất của người ở dưới chế độ cộng sản nếu không thể làm reo hay phá trại. Anh ta đưa mắt nhìn quanh hai ba vòng, nhìn thật kỹ từng khoảng một. Hiện tại cảnh báo hoặc giám sát này không xuất hiện ở đây. Có thể khởi động. 982 biết rõ hơi thở hồi hộp của mình. Anh đặt tay lên kích để trần tĩnh. Trong lúc sống và sự chết chỉ cách nhau gang tấc, anh mới cảm thấy có sức mạnh kỳ bí, linh thiêng chi phối mọi cuộc sống trên thế gian này. Anh nghĩ đến những người đã bỏ mạng trong trại giam trước khi anh tới, những người đã chết vì giam giữ, vì mạng mà linh hồn vòng quanh rừng núi âm u không siêu thoát được. 982 ngước nhìn lên cao, chấp tay trước vũng, van vái "những hồn hồn phò hộ cho anh vượt qua những nguy hiểm nguy hiểm trốn thoát". Vì không nhất tâm theo một tín ngưỡng chân chính nào, anh ta trở thành mê tín, dị chất những lúc nguy nghèo.
Lá sau, tâm trí 982 bình tĩnh trở lại. Lần thứ hai, anh ta nói thầm như ra lệnh cho chính mình:
- Đã đến giờ, khởi động vừa phải!
Tay vịn cột, 982 vươn mình lên, lùa tay trong thoải mái, rút ra cây bụi xe đạp. Vì đã quá quen thuộc nên tò mò sơ đồ là anh ấy được ưa chuộng mẫu cây đầu tiên vào lỗi khóa. "Cách" một tiếng, lò xo bật, khóa mở. Bỏ khóa xuống sàn, đơn vị giải quyết hai tấm mỏng của cùm, 982 rút hai chân ra nhẹ nhàng, không mảy may gây tiếng ồn. Anh yên tĩnh vào quần đông, định bụng vào rừng sẽ bỏ đi.
Xếp hai tấm mảnh cùm lại bên cột, 982 rờ sang bên trái, đặt tay lên quần quần, dùng sợi dây chuối cột sơ đồ cho khỏi rơi rớt phổi tung rồi nhanh chóng bảo vệ "kho" một tay đẩy góc lên, tay kia còn lại trong lòng ống rút tre ra cây bónga. Bên trong còn cơm cháy, Bình và con dao, lát nữa cắt xiềng xong sẽ lấy sau.
982 ngồi phệt xuống sàn, dựa lưng vào cột, quay lại phía nhà tiểu công nghệ coi nhẹ, một tay giữ cứng mắt xiềng nối liền với khoen sắt, tay kia cầm chắc cây câna, bắt đầu cắt xiềng.
Tiếng vỗ nhẹ lên mắt xiềng bằng sắt ken két như tiếng ồn răng. Những điều đầu tiên, chưa "ăn" nên được hỗ trợ, 982 phát động. Anh dùng ngón tay làm kích thước thật mạnh thứ bảy cái đều tay. Quả nhiên đã có một đường làm có kích thước, 982 tiếp tục theo đường đó. Xin đã "luyện tập" nhiều lần (nhưng không có mịna) anh không đến nỗi khao khát. Trời tối mờ, mấy con đom đóm cài lòe nhởm nhơ bay ngoài sân, trên bãi cỏ xung quanh. 982 luôn luôn đảo mắt nhìn tứ phía, đề phòng mọi điều bất ngờ, tay vẫn mùa đều. cạnha không được hỗ trợ nữa, 982 rờ vào đường cắt trên mắt xích thấy "rãnh" đã khá sâu, 982 yên trí đều tay phảia tiếp.
Than tự nhiên, cây laya keo cứng, 982 dạng hai chân căng thẳng sợi xiềng rồi hai tay lay laya giựt mạnh cho bức xạ ra. Bằng ngón cái và ngón trỏ, 982 rờ thấy mắt xiềng. 982 resucking mạnh mẽ hơn. Chà! Nóng quá, tay chạm mắt xiềng xích. 982 Thanh Bình ngang ngang, áo sơ mi làm đồ lót tay sau khi dốc ít nước vào áo cho ướt. Rồi tiếp tục vẫy thật, kết quả đã thấy rồi! Mừng ơi là mừng!
Cống hút tàn thuốc lá mắt xiềng xích đã đảm bảo một đường khá rộng, đủ rút lọt. Công việc cắt xiềng mới xong một 982 đã thấy phấn chấn quá chừng, anh ta nhe răng ra cười trong bóng tối nửa thưởng công rồi dạng chân thật rộng để đối diện cái thú tự do, hai cánh không bị xiềng liến với nhau nữa tuy một bên chân vẫn đeo kiếm xiềng xích.
982 lại tiếp tục suya mắt xiềng kết nối với khoen sắt ở cẳng chân bên phải. 982 thuận tay phải nên công việc cắt mắt xiềng này khó khăn hơn vì luôn tay bị kết khoen sắt. Anh ta chăm sóc hết tinh thần vào công việc, thay đổi viền sắc hai, ba lần đề viền sắc, trảng lại ráma cho màu mau chóng theo thời gian giành được cho việc này. Nửa giờ phải cắt một ánh mắt. Công việc còn nhiều khó khăn lắm mà vẫn chưa hoàn thành giai đoạn đầu.
982 thấy bàn tay đã tiến bước vì nỗ lực quá trình. Anh nhẹ nhàng nhẹ nhàng xuống mặt sàn, rón rén vì thói quen lên ống xả tre bảo nước treo trên cột "làm" một miếng nước. Rồi treo ống tre lên, tay rờ rờ trên mặt sàn kiếm cây đua, tiếp tục cho xong. Time time go mau too, but...
Thiếu một lần nữa anh ta nói thành tiếng:
- Ôi hay! Giũa biến mất rồi!
982 xòe rộng hai bàn tay, nhẹ nhàng dạo lên sàn, đưa qua vẽ thành những hình cánh cung trong đêm tối mười mấy hai chiều như mà vẫn không rờ thấy cây rừng đâu. Bất giác anh ta phun mồ hôi mình, Im lặng đi suy nghĩ. Thì mới vừa đặt cây rừng trên sàn, cột viền mà!!