Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Tác giả: Alfred Szklarski
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1098 / 15
Cập nhật: 2017-10-14 10:57:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17 - Người Bạn Không Lời
uốt cả một ngày lang thang trong rừng gai cộng với những sự kiện phi thường của ngày hôm qua, Tômếch mệt đến nỗi, về tới trại, vừa đặt đầu xuống gối là nó ngủ say như chết. Hôm sau, mãi đến gần trưa, nó mới chợt tỉnh bởi có một thứ gì đó chạm nhè nhẹ, buồn buồn vào mwatj. Tưởng là một con ruồi nào đó quấy nhiễu, vẫn không buồn mở mắt, nó đưa tay gạt gạt để xua đi. Nhưng chỉ lát sau cảm giác buồn buồn lại tái diễn. Tômếch kéo chăn trùm kín đầu, cố ngủ tiếp, nhưng vẫn chẳng được yên. Cái con vật quỷ quái kia dám luồn vào tận bên dưới chăn. Thế này thì quá lắm! Bực mình, Tômếch tung chăn, ngồi phắt ngay dậy.
– Mày ở đâu đến đây thế hả? – nó thốt lên kinh ngạc khi trông thấy con vật bướng bỉnh vừa kéo nó ra khỏi giấc ngủ thần tiên.
Chính Đingô, con chó yêu của Xanli, đang ngồi nép vào chân cậu bé. Nó vẫy đuôi tíu tít, trong đôi mắt thông minh của nó thấp thoáng những ánh vui, dường như nó biết vừa trêu được cậu bé một phen.
– Mày ở đâu mà lại đến đây, hả? – Tômếch hỏi lại lần nữa.
Con Đingô đứng lên, tựa đầu vào ngực Tômếch, đưa chiếc lưỡi ráp xì liếm liếm vào cằm cậu bé, sau đó nó chạy ra cửa lều, đến đó nó dừng lại quay nhìn Tômếch vẻ chờ đợi.
– À, chắc mày muốn tao đi chơi với mày chứ gì? – Tômếch đoán ra.
Con chó đáp lại bằng những tiếng sủa vui mừng, tiếng sủa của nó nghe khác hẳn tiếng sủa của chó thường, những tiếng sủa trầm trầm ban đầu biến thành một tiếng tru khẽ dần, đứt quãng về cuối.
– Có chuyện gì xảy ra thế, Tômku? – ông Vinmôpxki ngó vào lều hỏi.
– Ba nhìn này! Con Đingô chạy theo chúng ta từ trang trại về đến đây, nó liếm mãi vào mặt con. Con chó dễ thương ghê!
– Đến đây nào, Đingô! – ông Vinmôpxki đưa tay ra cho con chó.
Nhưng hẳn là con chó không hề có ý muốn mở rộng thêm mối quan hệ quen biết. Nó nằm phục xuống đất, xù lông cổ và im lặng nhe nanh ra.
– Ha ha! Ba thấy rằng nó chỉ muốn coi một mình con là bạn! – ông Vinmôpxki nhận xét.
– Đingô, không được hỗn, đó là ba tao kia mà! – Tômếch mắng con chó.
Bực mình, Tômếch tung chăn, ngồi phắt ngay dậy.
– Mày ở đâu đến đây thế hả? – nó thốt lên kinh ngạc khi trông thấy con vật bướng bỉnh vừa kéo nó ra khỏi giấc ngủ thần tiên.
Chính Đingô, con chó yêu của Xanli, đang ngồi nép vào chân cậu bé. Nó vẫy đuôi tíu tít, trong đôi mắt thông minh của nó thấp thoáng những ánh vui, dường như nó biết vừa trêu được cậu bé một phen.
– Mày ở đâu mà lại đến đây, hả? – Tômếch hỏi lại lần nữa.
Con Đingô đứng lên, tựa đầu vào ngực Tômếch, đưa chiếc lưỡi ráp xì liếm liếm vào cằm cậu bé, sau đó nó chạy ra cửa lều; đến đó nó dừng lại quay nhìn Tômếch vẻ chờ đợi.
– À, chắc mày muốn tao đi chơi với mày chứ gì? – Tômếch đoán ra.
Con chó đáp lại bằng những tiếng sủa viu mừng, tiếng sủa của nó nghe khác hẳn tiếng sủa của chó thường, những tiếng sủa trầm trầm ban đầu biến thành một tiếng tru khẽ dần, đứt quãng về cuối.
– Có chuyện gì xảy ra thế, Tômku? – ông Vinmôpxki ngó vào lều hỏi.
– Ba nhìn này! Con Đingô chạy theo chúng ta từ trang trại về đến đây, nó liếm mãi vào mặt con. Con chó dễ thương ghê!
– Đến đây này, Đingô! – ông Vinmôpxki đưa tay ra cho con chó.
Nhưng hẳn là con chó không hề có ý muốn mở rộng thêm mối quan hệ quen biết. Nó nằm phục xuống đất, xù lông cổ và im lặng nhe nanh ra.
– Ha ha! Ba thấy rằng nó chỉ muốn coi một mình con là bạn! – ông Vinmôpxki nhận xét.
– Đingô, không được hỗn, đó là ba tao kia mà! – Tômếch mắng con chó.
Nó chạy đến bên, ôm choàng lấy cổ cha. Đingô chăm chú ngắm nhìn cảnh tượng ấy. Tômếch gọi chó, và khi nó đến, cậu bé bảo:
– Đingô! Một con chó thông minh như mày chắc chắn sẽ biết chào hỏi lễ phép ba tao, đúng không nào?
Con chó vẫy vẫy đuôi, nó cọ người vào chân ông Vinmôpxki, ngước lên nhìn ông với vẻ thân thiện.
Bây giờ cha thấy rõ nó thông minh thế nào rồi nhé! – Tômếch phổng mũi. – Không có nó giúp, chắc con không thể tìm được Xanli, mà có khi cả con cũng bị mất tích luôn trong rừng gai ấy cũng nên.
– Nom nó có vẻ không đấy – ông Vinmôpxki thừa nhận.
– Con rất mong có được một con chó thế này, khi đó con có thể cùng nó đi khắp mọi nơi, kể cả những nơi chưa từng đặt chân đến mà không sợ bị lạc.
– Khi nào có dịp, ba nhất định sẽ mua cho con một con chó, – ông Vinmôpxki an ủi con. – Bây giờ con thay quần áo nhanh lên, chúng ta phải đến thăm gia đình ông bà Alan, hỏi thăm sức khỏe cô bé Xanli, tiện thể ta sẽ mang Đingô về nhà.
Lát sau đoàn săn thú lên ngựa, Đingô chạy ngay sát bên con ngựa pôny mà Tômếch cưỡi. Ông bà Alan rất vui mừng được chào đón khách quý, và đưa họ vào phòng thăm Xanli. Cô bé thấy dễ chịu hơn nhiều, khi trông thấy những nhà săn thú cố liền vỗ tay reo lên.
– Ôi, các bác đến thăm nhà cháu thật hay quá! Cháu cứ sợ anh Tômếch quên mất cháu ngay sau khi về đến trại! Chắc anh ấy chỉ muốn đi giết hổ và cănguru thôi, chứ chẳng thích nói chuyện với cháu đâu.
Tômếch đỏ mặt, không biết phải đáp lại thế nào. Ông Vinmôpxki muốn giúp con thoát khỏi bối rối bèn quay sang bảo Xanli:
– Bây giờ thì cháu thấy là đã lo những chuyện không đâu rồi nhé! Tômếch đã bỏ mọi việc để đến đây thăm, xem cháu đã khỏe lại chưa.
– Anh Tômmy, có thật anh muốn biết em đã khỏe lại chưa không? – Xanli chưa tin hẳn.
Tômếch bối rối nhìn cha, rồi đáp:
– Hừm, dĩ nhiên rồi! Thì chính ba anh đã nói thế kia mà!
– Thế nhân tiện anh có mang theo ảnh con hổ bị anh bắn chết đến cho em xem với không? – cô bé tò mò hỏi ngay.
Khi được hỏi về bức ảnh quý giá của mình, Tômếch liền thấy vững tin hơn hẳn. Bây giờ ít nhất cũng có chuyện để nói. Nó bèn trả lời ngay:
– Có, anh có mang theo đây. Tiện thể anh mang đến tặng em tấm ảnh chụp anh đang ngồi trên con voi xứ Xâylan mà tàu bọn anh đã chở từ Côlômbô đến vườn thú Menbơn.
– Tômmy, em không dám tin là anh sẽ tặng cho em một món quà quý giá đến nhường ấy!
– Nếu em muốn thế thì anh tặng em cũng được, – Tômếch nói giọng dửng dưng, nhưng thực ra trong lòng nó cảm thấy rất tự hào vì đã được Xanli hỏi tin tấm ảnh mà cô bé cho là rất tuyệt vời.
Không chỉ riêng Xanli thích thú vì món quà bất ngờ, mà bà mẹ nãy giờ xúc động ngắm mãi cậu bé can đảm, bây giờ cũng lên tiếng góp chuyện:
– Hai bác cũng rất vui sẽ có ảnh kỷ niệm của cháu. Quả tình, cháu đã mang tặng bác một món quà thật quý giá. Bác cảm ơn cháu lắm! Xanli, con gái yêu! Con cũng phải tặng anh Tômmy cái gì đó để kỷ niệm một tình thân ngàn vàng thế này chứ, phải không con? Anh Tômmy đã làm cho nhà ta một việc thật là vô giá.
Tômếch khẽ thở dài. Nó thật tiếc là ở Ôxtralia không có động đất, nếu đúng lúc này mà sàn nhà rung lên, hẳn mọi người và cả Xanli nữa sẽ quên đi câu chuyện khó xử này. Nhưng ngôi nhà vẫn hoàn toàn bình yên, trong khi cô bé Xanli bướng bỉnh đang ngước đôi mắt long lanh hào hứng lên nhìn cậu bé chằm chặp.
Đột nhiên một vật gì đó âm ấm chạm vào tay Tômếch. Nó sốt ruột phẩy tay, nhưng cũng chính lúc ấy, trong óc nó chợt lóe lên một ý nghĩ. Nó nhìn xuống – phải, chính Đingô đang đứng bên cạnh, vừa nhìn nó vừa ve vẩy đuôi.
– Xanli, em muốn tặng anh một món quà kỷ niệm thật chứ? – Tômếch hỏi, quên hẳn các bạn và vợ chồng ông bà Alan.
– Dĩ nhiên rồi, anh Tômmy, thì chính em đang chờ anh trả lời nên tặng gì cho anh mà lị – Xanli khẳng định.
– Và… có thật sau đó em sẽ không hối hận chứ? – Tômếch gặng lần nữa.
– Ôi, Tômmy, Tômmy! Anh giống ý như tính ba em, bao giờ ba em cũng cứ tưởng là mẹ không biết ba em muốn gì ấy.
Ông Alam bối rối đằng hắng vì những lời cô con gái vừa thốt ra, trong khi mọi người cùng phá lên cười vui vẻ. Bị bất ngờ, Tômếch bất giác lùi dần ra cửa, nhưng Xanli kêu lên:
– Tômmy! Anh không cần phải nói gì nữa cả! Em sẽ không bao giờ phải hối tiếc điều đó đâu. Anh hãy nhận NÓ như món quà tặng của em. NÓ ĐÃ LÀ CỦA ANH RỒI ĐẤY!
– Em nói ai là của anh cơ? – Tômếch ngạc nhiên hỏi lại.
– Con Đingô! Thì chính anh định hỏi xin nó mà, đúng không? – Xanli cố nén cười đáp.
– Đúng thế, anh cũng định thế thật, nhưng sao em biết tài thế? – Tômếch trả lời, bàng hoàng sung sướng vì câu chuyện lại xoay ra thế.
– Chỉ có con trai mới không nhanh nhạy, chứ bọn con gái chúng em chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay các anh đang nghĩ gì – Xanli đắc thắng thốt lên.
– Cảm ơn lắm, Xanli, cảm ơn em lắm! – Tômếch lấy vẻ mặt nghiêm trang đáp, bởi thực lòng nó không muốn công nhận ý kiến của cô bé về bọn con trai. – Bọn con gái thường hay tưởng rằng mình biết nhiều nhất. Irka cũng y như Xanli vậy.
– Irka là ai thế? – Xanli hỏi lại ngay.
– Đó là cô em họ tôi ở Vacsava – Tômếch giải thích.
– Anh ngồi xuống đây, anh phải kể cho nghe tất cả mọi chuyện về cô ấy, – Xanli yêu cầu. – Em cũng rất muốn biết chuyện anh bắn chết con hổ như thế nào.
Tômếch lập tức thấy vững tâm hơn. Bây giờ nó sẽ chứng tỏ ai là người quan trọng. Nắm cổ dề con Đingô, dắt lại bên giường Xanli, lấy nó ngồi xuống bên Xanli.
– Thế kể chuyện gì trước đây: chuyện Irka hay chuyện con hổ? – nó hỏi Xanli.
Xanli quả là cô bé thông minh, em dễ dàng đọc thấy qua mắt Tômếch những ý nghĩ kín đáo nhất, nên không chút ngần ngại đáp ngay:
– Trước tiên em muốn nghe chuyện con hổ.
Tômếch hắng giọng rồi bắt đầu kể:
– Tại cảng Côlômbô ở đảo Xâylan, bọn anh đưa xuống tàu…
– Bây giờ ta để hai trẻ trò chuyện riêng với nhau, – bà Alan đề nghị mọi người, – chắc chúng chẳng biết chán đâu. Xin mời các bác dùng bữa trưa. Tôi sẽ mang thức ăn vào đây cho Tômmy và Xanli.
– Phụ nữ bao giờ cũng biết rõ cánh đàn ông nghĩ gì, – ông Alan nói theo giọng Xanli. – Họ biết là bây giờ cánh đàn ông chúng ta đang đói. Nào, xin mời các bác sang phòng ăn.
Tômếch kể tỉ mỉ cho Xanli nghe chuyện nguy hiểm đã xảy ra với con hổ, sau đó nó kể rất nhiều về thành phố Vacsava, về Irka và những đứa em họ, rồi kết thúc bằng những câu chuyện tinh nghịch mà nó và các bạn cùng lớp đã bày ra hồi còn ở trường.
Cô bé chăm chú lắng nghe, hỏi kỹ từng chi tiết, rồi bảo:
– Hết hè ba sẽ đưa em đến Bathơxt, tới trường tư thục của cô Uynxơn. Em không biết bọn bạn em sẽ ghen lên như thế nào, khi được em cho xem bức ảnh anh cưỡi trên đầu voi. Chưa đứa nào trong đám bạn em biết thế nào là nhà săn thú đích thực cả đâu!
– Nếu em thích những tấm ảnh như thế, anh sẽ đề nghị ba anh chụp thêm nhiều tấm nữa, gửi kèm thư về cho nhé! – Tômếch đề nghị, rất thích thú về những lời của Xanli.
– Tômmy, anh hứa sẽ viết thư cho em chứ? – cô bé vui sướng vì lời đề nghị bất ngờ đó.
– Thể nào anh cũng viết thư để em biết tin con Đingô ra sao chứ.
– Ồ, vâng, vâng! Em sẽ rất thích! Tômmy, anh biết không, em thật vui sướng là đã tặng nó cho anh đấy! Em thú thực là sáng nay chính em đã xui Đingô đến trại tìm anh. Em chỉ sợ anh quên không ghé thăm trang trại, thăm gia đình em thôi. Mà em thì muốn được cảm ơn anh!
– Làm sao mà chó lại hiểu được lời nói của người. Nhưng thật kỳ lạ, chính nó đã đến đánh thức anh dậy.
Cô bé Xanli bắt đầu kể một thôi một hồi về con chó yêu, còn Tômếch ngẫm nghĩ mãi về những sự trùng hợp ngẫu nhiên thật lạ lùng. Chính lão thầy bói ở Port Xaiđ đã báo trước rằng nó sẽ có được một người bạn thân thiết, suốt đời không hề nói một lời nào. Phải chăng ông muốn ám chỉ con Đingô? Tômếch đem chuyện ấy kể lại với Xanli, cô bé lắng nghe rất chăm chú, rồi bảo:
– Cô Uynxơn thường bảo với chúng em rằng đôi khi những lời bói sẽ thành sự thật, nếu được người ta hỗ trợ thêm một chút.
– Anh không hiểu, sao lại có thể hỗ trợ để một lời bói nào đó trở thành hiện thực? – Tômếch nghi ngờ.
– Có thể thực hiện điều đó rất đơn giản. Cần phải làm thế nào để lời bói trở thành sự thực, – Xanli giải thích. – Nếu ai đó bói trước rằng anh sẽ bị xơi ngỗng, thì anh chỉ cần cố gắng đừng học bài nữa, và thế là điều bói sẽ thành hiện thực tức thì.
– Quả là một phương pháp rất đơn giản! – Tômếch bật cười thừa nhận.
– Có điều tiếc là anh chẳng thể thực hiện được phương pháp đó. Là nhà săn thú như anh chắc chẳng phải đến trường đâu nhỉ?
– Đừng lo, Xanli, chắc chắn anh sẽ được thử phương pháp của em, – Tômếch đáp. – Rất tiếc là những nhà săn thú cũng phải tới trường học. Sau khi kết thúc cuộc săn tại Ôxtralia, ba sẽ đưa anh trở về trường học tại Anh quốc, chỉ đến dịp nghỉ hè anh mới được tham gia những cuộc săn.
– Thế mà em cứ tưởng anh không phải lo chuyện học hành nữa…
– Thực ra những người săn thú cần phải hiểu biết rất nhiều điều từ nhiều lĩnh vực khoa học khác nhau. Họ không thể du hành đến những miền đất khác nhau mà không hiểu nổi địa lý, cũng không thể đi săn thú nếu không phân biệt được voi với khỉ.
– Đúng thế, em thật buồn cười vì những ý nghĩ ngày trước, -Xanli bật cười. – Kỳ nghỉ hè năm sau anh định sẽ đi săn ở đâu?
– Chú Xmuga mời anh tham gia một cuộc săn tại châu Phi. Chỉ có điều anh chưa rõ có thể tổ chức cuộc săn đó vào năm tới hay không?
– Anh sẽ mang con Đingô theo chứ?
– Ừ, anh đâu thể sống xa người bạn thân này được.
– Hay quá! Vậy thì anh sẽ viết thư cho em từ chính châu Phi nhé!
– Nhất định rồi! – Tômếch hứa.
Vừa lúc ấy, ông Alan bước vào phòng, mang theo chiếc khay với những đĩa thức ăn bốc khói thơm phức.
– Ba ơi, hay quá ba nhớ đến chúng con thật đúng lúc, – Xanli sung sướng kêu lên đón cha. – Anh Tômmy chắc là đói rồi, còn con thì có thể ăn hết cả một con cănguru! Ba mang gì ngon thế?
– Toàn món đặc sản thôi, con gái yêu của ba: xúp chim vẹt non này, thịt cừu với nước xốt và khoai tây này, chè pudding này, nước quả đào này, – ông Alan đáp, đặt khay lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường.
– Ha, quả thực là một bữa đại tiệc! – Tômếch thốt lên, hăng hái nhích ghế vào sát bàn. – Sống mãi ở trong lều cháu đâm mất thói quen ăn những món nấu theo kiểu gia đình. Chắc món xúp vẹt non này ngon lắm. Cháu không biết là loài chim ấy cũng ăn được.
– Người ta rất ít khi ăn thịt vẹt, nhưng nước xúp nấu từ vẹt thì quả là món đặc sản rất ngon và bổ, – ông Alan đáp. – Còn riêng bác, bác sẵn sàng từ bỏ không ăn món đặc sản này, nếu như lũ vẹt khốn kiếp ấy cuốn xéo đi nơi khác cho rảnh nợ!
– Sao bác lại gọi những con vẹt xinh đẹp và thông minh ấy là “lũ chim khốn kiếp?” – Tômếch ngạc nhiên hỏi lại, khi nhớ đến con vẹt mào biết nói mà nó đã mất bao công theo đuổi.
– Cháu cứ ở lại đây lâu lâu với các bác, sống cạnh lũ vẹt cháu sẽ thôi không ca ngợi chúng nữa. Không một thứ hoa trái nào có thể tồn tại được trước tính phàm ăn của chúng, và cũng giống như loài khỉ, chúng ăn thì ít mà phá hoại thì nhiều. Hơn nữa, một số loài như loài vẹt mào lại có cái ham thích kỳ quắc là phá hoại mọi thứ đồ vật. Cháu có biết là đàn vẹt có thể gặm mòn cả những tấm ván sàn dày, mổ vỡ cả tôn mỏng, phá vỡ kính và thậm chí còn đào lỗ xuyên qua tường?
– Chưa bao giờ cháu nghe nói đến chuyện đó, – Tômếch ngạc nhiên. – À, ra thế! Vậy mà cháu đã định bắt sống một con vẹt mào mang về nuôi.
– Bác phải thừa nhận là khi bị nhốt trong lồng, lũ vẹt mào rất ngoan ngoãn, ngoan hơn hẳn các loài vẹt khác. Chúng thuần rất nhanh và rất mau gắn bó với người chăm sóc chúng. Mà chúng còn rất thông minh nữa kia, chúng học nói rất mau, thậm chí còn có thể học diễn trò xiếc, nhưng cháu cứ thử thả một con vẹt mào sống tự do trong phòng mà xem nó phá đến mức thế nào!
– Có phải vì thế mà cháu không thấy quanh trang trại trồng trọt hoa màu gì cả, phải không bác? – Tômếch nghĩ ra. – Vậy các bác lấy rau quả ở đâu để dùng ạ?
– Những người nuôi cừu không cần phải trồng rau quanh đây, – ông Alan đáp. – Có thể chuyển chúng từ những nơi khác đến dễ dàng và rẻ hơn, vì nhân công ở đây rất đắt.
– Cháu nhớ ông Bentley đã có lần nói về việc đó. Nếu lũ vẹt ăn tàn phá hại như bác nói, thì phải cảm ơn thiên nhiên đã cho chúng chỉ biết ăn rau quả mà thôi. Nếu không, chẳng biết điều gì sẽ xảy ra với đàn cừu của bác.
– Thực ra cháu mới hiểu đúng một phần, – ông Alan bảo. – Nói chung các loài vẹt chỉ ăn chủ yếu các loại hạ và quả, nhưng một số loài vẹt của Niu Dilơn, như loài vẹt màu nâu-lục mà người Maori thường gọi là kaha và loài vẹt kêa màu xanh ô liu – cánh trả là những loài tạp thực. Chúng dám xông vào tấn công cả những con vật lớn, và khi cần chúng không từ cả món thịt thối rữa. Loài vẹt kêa là loài có tiếng dữ nhất. Người ta đã quan sát thấy những đàn cừu thả trên các thảm cỏ vùng núi, trong một số trường hợp, đã bị thương rất nặng trên cổ, không rõ lý do vì sao. Không hiếm trường hợp những vết thương to bằng lòng bàn tay người lớn khiến lũ cừu bị chết. Cháu thử hình dung xem những người chăn nuôi gia súc ngạc nhiên thế nào khi các mục đồng cho biết, những vết thương ấy chính là do lũ vẹt kêa gây ra cho cừu. Đó là một bằng chứng cho thấy lũ vẹt rất dễ thích ứng với những hoàn cảnh sống mới. Trước kia, vẹt kêa cũng là loài ăn hạt và không bao giờ dám tấn công loài thú, lý do là vì hồi ấy ở Niu Dilơn chưa có vật nuôi. Sau khi người ta mang cừu đến đấy nuổi thả, loài vẹt kêa đã biến thành một loài chim dữ rất điển hình chuyên ăn thịt sống.
Ông Alan còn định nói nhiều hơn nữa, nhưng bà vợ đã vào lên tiếng gọi ông:
– Kìa mình, thủy thủ trưởng Nôvixki muốn nâng cốc chúc mừng sức khỏe, thế mà mình lại ở đây ba hoa về loài vẹt, – bà vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho cô con gái vốn hiểu cha cô rất ghét loài chim sặc sỡ ấy của Ôxtralia.
Xanli khẽ mỉm cười, nháy mắt đáp lại mẹ, kêu lên:
– Anh Tômmy chưa hề biết rằng lũ cănguru và vẹt ám ảnh ba con ngay cả trong mơ. Bar a đi, ra với các vị khách quý của chúng ta đi nào! Con sẽ kể cho anh Tômmy nghe cách săn vẹt khôn khéo bằng bumêrăng của các thổ dân.
Ông Alan cùng vợ bước ra phòng ăn, bọn trẻ lại tiếp tục câu chuyện thú vị của chúng. Thời gian trôi qua mau. Mãi đến tối những nhà săn thú mới quay về trại.
Trong những ngày sau đó, Tômếch còn đến thăm Xanli hai lần nữa, cô đã trở nên thân thiết với cậu bé đến mức, khi giờ phút chia tay đến, cô bé đã òa lên khóc. Tất nhiên anh chàng Tômếch của chúng ta cũng rất cảm động, nhưng vốn là một cậu bé can trường, nó biết kìm chế bản thân. Thậm chí nó còn tìm cách an ủi Xanli, hứa chắc chắn sẽ viết nhiều thư cho cô bé kể về những cuộc đi săn.
Tômếch Ở Xứ Sở Cănguru Tômếch Ở Xứ Sở Cănguru - Alfred Szklarski Tômếch Ở Xứ Sở Cănguru