Let your bookcases and your shelves be your gardens and your pleasure-grounds. Pluck the fruit that grows therein, gather the roses, the spices, and the myrrh.

Judah Ibn Tibbon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2587 / 51
Cập nhật: 2017-08-09 10:29:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
eg bối rối giật nhẹ một bên khuyên tai màu hổ phách. “Em đã bảo anh ta là anh ta không thể vào rồi.” Lance trông xấu hết mức mà một người đàn ông đẹp trai cường tráng có thể xấu. Anh ta rõ ràng là đang nuôi cả râu lẫn tóc dài cho bộ phim hành động mới của mình bởi anh ta có vài ba phân râu đen bờm xờm mọc ở quai hàm và mái tóc đen buông không đều quanh khuôn mặt vuông vức, không phải một vẻ ngoài hấp dẫn, mặc dù điều đó chắc chắn sẽ được cải thiện sau khi chuyên gia làm tóc và trang điểm xong việc với anh ta. Chiếc áo phông dính cà phê của anh ta giãn căng trên những cơ bắp lực lưỡng mà anh ta dành vài giờ mỗi ngày để duy trì. Anh ta đeo ở cổ tay một chiếc vòng tết sợi nhỏ, tương tự như dải buộc đầu của Meg, nhưng sờn hơn, và đi đôi xăng đan làm từ dây thừng và vải bạt. Một nha sĩ lành nghề đã mài bóng hàm răng trắng khỏe của anh ta, nhưng anh ta không bao giờ để một ai chạm vào cái mũi hơi gẫy của mình. Phát ngôn viên báo chí của anh ta nói rằng anh ta bị gãy mũi trong một cuộc ẩu đả trên đường phổ, nhưng sự thật là anh ta đã vấp ngã trên bậc thềm ký túc xá thời đại học và quá sợ phẫu thuật nên không dám đi sửa mũi.
“Georgie, anh đã để lại nửa tá tin nhắn. Khi thấy em không gọi lại, anh đã sợ rằng... sao em không gọi lại cho anh?”
Các ngón tay cô nắm lại quanh lan can. “Tôi không muốn.”
Giống như phần lớn những người đàn ông quyền lực của Hollywood, anh ta không quá cao, gần một mét bảy lăm, nhưng quai hàm cứng như đá granit, cằm chẻ nam tính, đôi mắt đen có hồn, và cơ bắp mạnh mẽ bù đắp lại cho chiều cao thiếu hụt. “Anh đã cần nói chuyện với em. Anh cần nghe giọng em, để bảo đảm em vẫn ổn.”
Hơn tất cả mọi thứ, cô muốn anh ta phải cúi đầu. Cô muốn nghe anh ta nói anh ta đã phạm phải sai lầm lớn nhất trong đời và anh ta sẽ làm bất kỳ chuyện gì để giành lại cô, nhưng điều đó không có vẻ sắp xảy ra. Cô đi xuống một bậc cầu thang. “Trông anh ghê quá.”
“Anh đã lái thẳng từ sân bay tới đây. Bọn anh vừa mới ở Philippine về.”
Cô ép mình đi nốt quãng đường còn lại xuống tiền sảnh. “Anh đã ở trong phi cơ riêng. Chuyến bay có thể khó nhọc đến mức nào thế?”
“Hai người của bọn anh bị ốm. Thật sự là...” Anh ta liếc qua vai nhìn Meg đang đứng canh gác phía sau. Cô đá đá đôi giày màu cam ra, và cách hai mắt cá chân trần của cô lồi lên dưới chiếc quần legging da báo khiến cô trông như thể vừa bị dìm xuống một bồn đầy màu nước. “Chúng ta có thể nói chuyện không? Riêng tư ấy?”
“Không. Nhưng Meg vẫn luôn mến anh. Anh có thể nói chuyện với cô ấy.”
“Không còn nữa,” Meg nói. “Tôi nghĩ anh đúng là đồ giun gián.”
Lance ghét không được ngưỡng mộ, và vẻ đau khổ lóe lên trong mắt anh ta. Tốt. “Cứ gửi email cho tôi,” Georgie nói. “Tôi có khách, và tôi cần quay lại bữa tiệc.”
“Năm phút. Đó là tất cả.”
Một tiếng chuông báo động gióng lên trong cô. “Thợ ảnh ở khắp quanh đây. Nếu họ phát hiện thấy anh lái xe vào...”
“Anh không ngu thế đâu. Anh đã lái xe của huấn luyện viên của anh và các cửa sổ đều đen kịt nên không ai có thể nhìn vào. Có ai đó đã mở cổng cho anh vào.”
Georgie chẳng hề thấy khó đoán ra người đó là ai. Khu bếp có một hệ thống liên lạc, và Chaz đã biết Georgie ghét Lance xuất hiện đến thế nào. Georgie đút ngón tay cái vào túi quần. “Jade có biết anh ở đây không?”
“Tất nhiên rồi. Bọn anh luôn kể cho nhau tất cả mọi chuyện, và cô ấy hiểu lý do anh cần làm chuyện này. Cô ấy biết anh cảm thấy thế nào về em.”
“Và chính xác là thế nào vậy?” Bram thong thả đi xuống cầu thang. Với mái tóc màu đồng bù xù, đôi mắt tím chán chường và bộ áo trắng công tử, anh trông như người thừa kế ngán đời, được chiều chuộng sinh hư, nhưng tiềm tàng nguy hiểm của một kho báu rượu thất lạc ở New England.
Lance xích lại gần Georgie hơn, như thể anh ta cần bảo vệ cô. “Đây là chuyện giữa Georgie và tôi.”
“Xin lỗi nhé, anh bạn.” Bram ung dung bước xuống tiền sảnh. “Anh đã mất cơ hội tán chuyện riêng khi đổi cô ấy lấy Jade rồi. Đồ khốn tội nghiệp ạ.”
Lance bước tới trước một bước đầy hăm dọa. “Dừng lại ngay đi, Shepard. Không được nói thêm một từ nào về Jade nữa.”
“Thư giãn đi.” Bram tựa một khuỷu tay lên tay vịn cầu thang. “Tôi chẳng có gì ngoài lòng ngưỡng mộ dành cho vợ anh, nhưng điều đó không có nghĩa là có ngày tôi muốn được cưới cô ta. Rất đỏng đảnh.”
“Chẳng phải chuyện anh cần lo đến,” Lance nghiến răng.
Dù Bram cao hơn chồng cũ của cô đáng kể, thể chất hoàn hảo của Lance đáng lẽ phải khiến anh ta có vẻ mạnh mẽ hơn. Nhưng không hiểu sao vẻ duyên dáng chết người của Bram lại khiến anh chiếm ưu thế trong trận chiến nam nhi này. Cô không thể ngừng tự hỏi bằng cách nào một người phụ nữ như cô rốt cuộc lại kết hôn được với hai người đàn ông ấn tượng đến vậy.
Cô xích đến gần Bram hơn. “Nói những gì anh cần nói đi, Lance, rồi để tôi yên.”
“Em có thể... ra ngoài một lát không?”
“Georgie và tôi không giữ bí mật với nhau.” Bram để giọng mình buông thành một tiếng thì thầm như giọng của diễn viên Eastwood vào khoảng năm 1973. “Tôi không thích bí mật. Tôi không thích nó chút nào.”
Cô cân nhắc chuyện bỏ qua bản năng hơn thua của mình, nhưng chỉ trong một giây thôi. “Anh ấy luôn che chở. Chủ yếu theo cách tốt.”
Bram ôm tay quanh gáy cô. “Và cứ để như thế nhé.” Tia thích thú lóe lên trong cô chứng minh rằng cô đã dành quá nhiều thời gian sống chung với ác quỷ. Tuy vậy, đây là trận chiến của cô, không phải của Bram, và dù vô cùng trân trọng sự ủng hộ của anh, cô vẫn cần tự mình giải quyết nó. “Lance không có vẻ gì là sắp đi, nên có lẽ em phải xử lý cho xong chuyện này vậy.”
“Em không phải nói chuyện với anh ta.” Bram buông tay khỏi cổ cô. “Anh chẳng thích gì hơn một cái cớ để tống tên khốn này ra ngoài.”
“Em biết anh sẽ làm thế mà, anh yêu, và em xin lỗi vì làm hỏng niềm vui của anh, nhưng hãy để bọn em ở riêng vài phút, được không? Em hứa sẽ kể hết mọi chuyện cho anh. Em biết anh thích được cười thỏa thê đến thế nào mà.”
Meg trừng mắt nhìn Lance rồi khoác tay Bram. “Đi nào, anh bạn. Em sẽ làm cho anh một cốc rượu khác.”
Chính xác thứ anh không cần, nhưng mục đích của Meg vẫn tốt.
Bram nhìn Georgie, và cô có thể thấy anh đang cố quyết định xem nên hôn cô bao lâu và mãnh liệt thế nào. Nhưng anh khôn ngoan giảm nhẹ cảnh diễn bằng việc chỉ đơn thuần chạm tay cô. “Anh sẽ ở gần nếu em cần anh.”
Cô định ở trong tiền sảnh nhưng Lance có ý khác, thế là anh ta đi trước cô vào phòng khách. Niềm đam mê anh ta dành cho bề mặt sạch sẽ và đồ đạc hiện đại cứng cáp sẽ khiến anh ta coi thường căn phòng xinh đẹp với những cây quýt, khăn Tây Tạng và gối kiểu Ấn đồng bộ. Và dù nhà Bram rất rộng rãi, nó hẳn có thể đặt vừa trong một góc điền trang khổng lồ mà cô và Lance từng chia sẻ.
Cô nhớ ra một điều mà đáng lẽ cô phải nghĩ tới từ trước. “Tôi rất tiếc chuyện đứa trẻ. Thật lòng đấy.”
Anh ta dừng lại trước mặt lò sưởi, khiến cho hàng nho leo trên mặt lò trông như thể đang mọc ra từ đầu anh ta. “Chuyện rất khó khăn, nhưng cái thai cũng chưa được bao lâu, và Jade đã có bầu rất dễ dàng nên giờ bọn anh không để mình trở nên quá thất vọng. Mọi thứ xảy ra đều có nguyên do hết.”
Georgie không tin điều đó. Cô tin rằng thi thoảng có những chuyện xảy ra chỉ vì đời có thể rất khốn nạn. “Dẫu vậy, tôi rất tiếc.”
Cái nhún vai của anh ta khiến cô ngờ rằng anh ta thầm thấy nhẹ nhõm. Cô nghe một tiếng sấm rền từ xa và tự hỏi làm sao cô có thể từng yêu người đàn ông có những cảm xúc hời hợt và những mối đam mê dễ thay đổi này chứ. Cô từng trao cho anh ta nước mắt và những lời van vỉ, nhưng cô chưa từng một lần tháo xích cơn giận của mình. Không có lúc nào tốt hơn lúc này để sửa chữa chuyện đó.
Cô đi về hướng anh ta. “Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh vì lời nói dối mà anh tuyên truyền khắp nơi rằng tôi không muốn có con. Làm sao anh có thể làm một chuyện hèn nhát đến vậy?”
Anh ta sững sờ trước đòn tấn công của cô, và anh ta giật cái vòng sờn trên cổ tay mình. “Là... do một chuyên gia công chúng quá tích cực.”
“Đó là một lời nói dối.” Cơn giận dữ của cô lóe lên cùng một tia sét. “Anh là đồ nói dối và phản bội. Anh đã có hàng tá cơ hội để sửa câu chuyện đó, vậy mà anh không bao giờ làm.”
“Sao em tỏ ra thù địch vậy chứ? Anh phải nói gì đây nào?”
“Sự thật.” Cô thu ngắn khoảng cách giữa họ. Họ cao gần bằng nhau nên cô nhìn thẳng vào mắt anh ta. “Nhưng mà trung thực sẽ khiến anh trông càng giống một tên khốn hơn trước công chúng, và anh không thể chịu đựng nổi điều đó.”
Anh ta bắt đầu lắp bắp. “Đừng nói với anh về lũ khốn chứ? Làm sao em có thể cưới thằng đó?”
“Dễ hiểu thôi. Anh ấy nóng bỏng và anh ấy tôn thờ tôi.” Sự thật và dối trá quyện vào nhau.
“Em luôn ghét anh ta. Anh không hiểu bằng cách nào chuyện này lại có thể xảy ra.”
“Có một đường ranh mong manh giữa căm ghét ai đó và tìm thấy đam mê huy hoàng của cuộc đời đấy.”
“Chuyện này là thế hả? Tình dục sao?”
“Rõ ràng phần lớn là vì thế. Và tôi thực sự có ý là phần rất lớn đấy.”
Câu nói đó chỉ đơn thuần là ác ý. Chuyện Lance không hề xuất sắc chưa từng khiến cô phiền lòng, nhưng nó có làm anh ta phiền lòng, và đáng lẽ cô phải xấu hổ về bản thân mình. Nhưng cô không thấy thế. “Bram đúng là tham lam vô độ. Dạo gần đây tôi dành quá nhiều thời gian khỏa thân, thật ngạc nhiên là tôi vẫn nhớ cách mặc quần áo cơ đấy.”
Anh ta vẫn luôn từ chối thừa nhận đời sống tình dục của họ có vấn đề, và anh ta quay lưng lại để xem xét hoa văn kiểu Moor trên lò sưởi. “Anh không muốn tranh cãi với em, Georgie. Chúng ta không phải kẻ thù.”
“Nghĩ lại đi.”
“Giá mà em gọi lại cho anh thôi... Anh đã có đủ cảm giác có lỗi rồi. Anh không biết anh ta làm việc này bằng cách nào, nhưng anh biết anh ta đã ép buộc em, và anh muốn giúp. Anh phải giúp em thoát khỏi chuyện này.”
“Thú vị đấy. Chỉ có điều tôi không cần giúp.”
“Cái sự thật rằng em đã cưới anh ta…” Anh ta quay lại để đối diện với cô lần nữa. “Em không thấy sao? Nó không chỉ làm xấu em, mà còn làm rẻ rúng những gì chúng ta đã có cùng nhau.”
Thoạt tiên cô quá sững sờ để đáp trả, rồi cô phá lên cười.
Anh ta căng lên, đầy vẻ tổn thương lòng tự trọng. “Chẳng có gì vui hết. Nếu anh ta là ai đó đứng đắn... Mối quan hệ của chúng ta rất chân thật và thẳng thắn. Nó không kéo dài không có nghĩa là vào lúc ấy nó không đúng.” Anh ta bước xa khỏi lò sưởi. “Nếu em tự nguyện cưới Bram - mà anh khó lòng tin được điều đó - nhưng nếu thế thật, em đã làm nhơ bẩn mối quan hệ của chúng ta và hạ nhục bản thân em.”
“Được rồi, anh vừa chính thức không được chào đón nữa rồi đấy.”
Lance tiếp tục. “Anh ta là một kẻ ăn chơi. Anh ta lười biếng, vô mục đích. Tên đàn ông đó là một kẻ nghiện rượu và thuốc phiện, vì Chúa. Anh ta chẳng là gì ngoài một kẻ ăn bám hết.”
“Biến ra khỏi đây.”
“Em sẽ không nói với anh sự thật, phải không? Em vẫn còn quá tức giận. Vậy hãy nói với anh điều này... Em sẽ làm gì nếu em là anh? Sẽ thế nào nếu em gặp tình yêu của đời em trong lúc em đang cưới một người khác? Em sẽ làm gì nào?”
“Dễ thôi. Ngay từ đầu tôi sẽ không bao giờ cưới ai đó không phải tình yêu của đời tôi.”
Anh ta chùn bước. “Anh biết em nghĩ việc anh làm là không thể tha thứ được, nhưng anh xin em hãy nhìn nhận nó theo một cách khác. Hãy cố xem rằng chuyện đã xảy ra giữa anh và Jade sẽ không bao giờ có thể xảy ra nếu em không cho anh thấy thực lòng yêu ai đó có nghĩa là gì - bằng cả trái tim em.”
Sự cả gan của anh ta khiến cô muốn bật cười - la hét - cô không biết làm gì nữa. Anh ta giật bộ râu lôi thôi của mình. “Chuyện đó khó hiểu thật, anh công nhận thế, nhưng không có em, anh hẳn đã không biết trái tim có khả năng làm gì.” Anh ta bắt đầu vươn tay tới chỗ cô, nhưng rồi lại thôi vì hẳn đã nhìn thấy điều gì đó trong mắt cô. “Georgie, em đã trao cho anh sự can đảm để yêu Jade theo cách cô ấy đáng được yêu. Theo cách anh đáng phải yêu một ai đó.”
Một cảm giác hứng thú kỳ quặc chiếm lấy cô. “Anh nói thật đấy à?”
“Anh vừa bảo em anh hối hận biết bao nhiêu vì làm em tổn thương. Anh chưa từng muốn gây cho em nhiều đau đớn đến vậy.” Cô từng chứng kiến cùng vẻ giày vò này khi anh ta xem tin tức, đọc một quyển sách đặc biệt cảm động, hay thậm chí thăm chuồng nhốt động vật. Lance vẫn luôn cảm nhận mọi thứ một cách sâu đậm. Từng có lần cô thấy anh ta âu sầu trước một quảng cáo bia.
“Em không thể tưởng tượng được phải mất bao nhiêu can đảm anh mới rời bỏ được em đâu,” anh ta nói. “Nhưng những cảm xúc anh dành cho Jade... những cảm xúc Jade dành cho anh - chúng lớn hơn cả hai bọn anh.”
“Anh vừa mới nói ‘lớn hơn cả hai bọn anh’ à?”
“Anh không biết còn cách nào để giải thích nó nữa. Em đã cho anh thấy cách yêu thương, và anh nợ em tất cả mọi thứ. Em sẽ không kể cho anh bằng cách nào em lại bị kẹt trong tình huống này với Bram. Đấy là lựa chọn của em. Nhưng dẫu sao anh sẽ vẫn giúp em. Hãy để anh làm chuyện đó cho em. Đi mà, Georgie. Hãy để anh giúp em thoát ra.”
“Tôi không muốn ra.” Một tia sét nữa, lần này gần hơn, làm rung các cửa sổ.
“Jade và anh đã nói về chuyện này. Cô ấy có một ngôi nhà ở Lanai. Nó hoàn toàn riêng tư. Bỏ anh ta đi, Georgie. Hãy đến đó vài tuần để thư giãn và rồi...” Anh ta giơ tay lên, dù cho cô không hề nói một từ nào. “Nghe anh nói hết đã, được chứ? Anh biết đầu tiên nó sẽ có vẻ kỳ lạ, nhưng hứa rằng em hãy lắng nghe nhé.”
Cô chằm chằm nhìn anh ta. “Tôi sẽ không bỏ lỡ chuyện này đâu.”
“Anh nghĩ bọn anh đã tìm ra một cách để biến chuyện xảy ra giữa ba người chúng ta thành một chuyện tốt đẹp. Một thứ thực sự phi thường sẽ trả lại hào nhoáng cho danh tiếng của em.”
“Tôi không biết là danh tiếng của tôi lại cần đánh bóng đấy.”
“Vậy hãy nói rằng nó sẽ khiến mọi người quên rằng em từng cưới Bram Shepard.” Anh ta lại giật cái vòng tay. “Em và Jade và anh... Chúng ta có một cơ hội để làm một việc tốt đẹp. Một việc sẽ... đặt ra một tấm gương cho cả thế giới. Hãy hứa rằng em sẽ không từ chối cho tới khi em nghĩ ngợi kỹ càng về nó. Đó là tất cả những gì anh yêu cầu.”
“Trạng thái hồi hộp đang khiến tôi chết dần chết mòn đây.”
“Bọn anh - Jade và anh - muốn em đến sống với bọn anh khi bọn anh quay lại Thái Lan.”
Sấm sét làm rung chuyển cả ngôi nhà. “Đi với các người sao?”
“Anh biết chuyện này nghe thật điên rồ. Lúc đầu anh cũng nghĩ vậy. Nhưng càng nói nhiều về nó, cả hai bọn anh càng hiểu rằng chúng ta được trao một cơ hội vàng. Chúng ta có cơ hội chỉ rõ cho cả thế giới thấy bằng cách nào những con người được xem là kẻ thù lại có thể chung sống trong hòa bình và hòa hợp.”
Georgie không biết nên nôn hay tóm lấy một chai Coca nữa.
Mưa đập vào cửa sổ. “Giới báo chí sẽ phát điên,” anh ta nói. “Trông em sẽ như một vị thánh - tất cả mọi người sẽ quên tiệt cái đám cưới điên rồ của em. Những mục tiêu mà Jade và anh đang chiến đấu cho - những mục tiêu tốt đẹp - sẽ thu hút được nhiều sự chú ý hơn. Nhưng tuyệt nhất là, mọi người trên khắp thế giới sẽ buộc phải xem xét lại những hận thù và nợ máu tôn giáo của chính họ. Có lẽ chúng ta không thể thay đổi thế giới, nhưng chúng ta có thể tạo ra khởi đầu.”
“Tôi... không có gì để nói.”
Cánh cửa mở ra và những người đang ở ngoài hiên tràn hết vào trong nhà. Rõ ràng là Bram và Meg không hề chia sẻ tin tức về sự hiện diện của Lance bởi vì, từng người một, tất cả đều ngừng nói và trợn mắt nhìn. Cuối cùng Rory phá tan sự im lặng. “Các bạn tổ chức một bữa tiệc thú vị ra trò nhỉ.”
“Tôi cũng phải nói thế.” Laura không thể rời mắt khỏi Lance, anh ta vừa nở một nụ cười khi thấy Paul.
“Paul, rất vui được gặp lại chú.” Anh ta sải bước ngang qua phòng, tay duỗi ra. “Cháu đã rất nhớ chú.”
“Lance.”
Georgie khá ngạc nhiên khi Paul chỉ đơn thuần bắt tay chồng cũ của cô thay vì quỳ gối xuống cầu xin Lance hãy mang cô về. Nhưng nói cho cùng có lẽ ông cũng từng làm thế rồi.
Chaz với khuôn mặt đỏ bừng bước ra từ bếp, mang theo một khay đựng cốc và một đĩa đựng thứ gì trông như kẹo sô cô la tự làm. Aaron theo sau với một bình cà phê. Chaz không thể rời mắt khỏi Lance và suýt vấp vào thảm trước khi cô ta đặt khay xuống. “Có… có ai đó trong chiếc ô tô bên ngoài,” cô ta nói.
“Đó là Jade,” Lance nói. “Anh nên đi đây.”
“Anh đã đưa Jade đến đây sao?” Một bầy ong bay vo vo trong đầu Georgie.
“Anh đã bảo em rồi,” Lance nói. “Anh đến thẳng đây từ sân bay. Và cửa sổ xe thì đen kịt. Chẳng ai có thể nhìn vào trong hết.”
Một sự im lặng dày đặc phủ khắp căn phòng cho tới khi Bram thong dong bước lên trước. “Anh thật đáng xấu hổ, hiệp sĩ Lance ạ, vì bắt vợ anh phải đợi trong xe.” Mắt anh nheo lại một cách nguy hiểm. “Lấy cái ô cho anh, Chaz, để anh có thể mời cô ấy vào.”
Georgie cứng đờ người. Chắc chắn cô vừa nghe nhầm. Nhưng không. Bram đang tức giận và phản ứng theo đúng kiểu hấp tấp, ngoan cố điển hình của anh.
Paul xông tới trước. “Dừng ngay lại.”
Cằm Bram siết lại bướng bỉnh. “Đây là một bữa tiệc. Càng đông càng vui.”
Cô ghét anh, nhưng cô được xem là phải yêu anh, và với nhiều người chứng kiến như thế này, cô không thể để họ thấy cô thực sự cảm thấy thế nào. Thay vào đó, cô phải cho thấy một cô gái vui vẻ vừa mới tái hôn một cách đầy hạnh phúc sẽ phản ứng thế nào khi gặp người phụ nữ đã cướp đi ông chồng cũ ngu đần của cô ta. “Chaz, trong khi cô lấy ô cho Bram, lấy luôn một khẩu súng để tôi có thể tự bắn mình nhé.”
Đó là thứ thích hợp để nói vì Rory cười toe toét. “Đây là bữa tiệc tuyệt nhất trong nhiều năm trời mà tôi từng tham dự.”
“Nhất luôn!” Laura tuyên bố.
“Đánh bồng tóc chị đi,” Meg nói với Georgie khi Bram và Chaz biến mất, có Lance lê chân theo sau. “Và tô thêm son vào. Nhanh lên.”
“Sao cô dám.” Tay Rory vung ra. “Đúng như bản thân cô là quá ổn rồi.”
“Rory đúng,” người đại diện nịnh hót của cô lên tiếng. “Jade Gentry chẳng có gì hơn cô hết.”
Meg đảo tròn mắt. “Trừ khuôn mặt xinh đẹp nhất vũ trụ, một cơ thể ối người thèm đến chết, và chồng cũ của Georgie.”
“Thôi nào, thật đấy,” Georgie đáp trả khi cô ngồi lún xuống trường kỷ. “Tất cả những gì chị cần là một khẩu súng.”
Paul vội bước tới trước. “Đi với bố, Georgie. Con sẽ không làm việc này.”
Mệnh lệnh nhầm thời điểm của bố cô khiến cô quyết tâm làm ngược hẳn lại. “Con sẽ làm chứ. Jade chẳng quan trọng đối với con.” Một lời nói dối. Georgie đã hết yêu Lance không có nghĩa là có ngày cô sẽ tha thứ cho anh ta hoặc Jade. Cô muốn báo thù.
Một lát sau, Jade đi vào phòng khách trong khi dường như có một ngọn đèn hồ quang vô hình rọi sáng vẻ ngoài lộng lẫy của cô ta. Sao Jade lại phải đẹp đẽ đến thế? Thật mỉa mai làm sao... Phần lớn các ngôi sao điện ảnh nam ở ngoài đời trông đẹp hơn, nhưng các ngôi sao nữ thường trông như hơi phình não với cái đầu quá to cho thân hình cò hương của họ. Jade thì không thế. Ở ngoài đời cô ta thậm chí trông càng hút hồn, một vẻ tuyệt đẹp gợi lại Hollywood xa xưa với đôi mắt tròn sắc của Audrey Hepburn, xương gò má của Katharine Hepburn, và làn da sứ của Grace Kelly. Một mái tóc đen thẳng buông lơi ôm lấy khuôn mặt trái tim hoàn hảo mà không có lấy một vệt trang điểm. Bầu ngực của cô ta đầy đặn nhưng không tục tĩu. Eo cô ta nhỏ và chân dài. Cô ta không cao như Georgie, nhưng cô ta cất bước với một vẻ tự tin quyền thế mạnh mẽ đến mức Georgie phải động viên mình thoát khỏi cảm giác như thể cô sắp sửa co rúm lại.
Lance đứng bên trái Jade còn Bram đứng bên phải. Khi Paul bước lên chào Jade, ông chặn tầm nhìn cô ta của Georgie. Ai mà biết đó là cố tình hay chỉ là ngẫu nhiên? “Tôi là Paul York. Tôi được biết cô vừa xuống máy bay.”
“Cứ như thể chúng tôi đã đi trên đó cả đời vậy.” Cũng như Lance, cô ta thật lôi thôi, nhưng chiếc quần ống suông màu đen và chiếc áo đen không tay của cô ta trông vẫn thanh lịch. Chẳng có gì ở cô ta cho thấy đây là một phụ nữ vừa mất con chưa đầy một tháng cả. Cô ta đổi chân trụ, cố nhìn qua Paul. Không nghi ngờ gì là cô ta muốn tìm Georgie để có thể trao đi cái ôm vĩ đại đáng kinh tởm của cô ta. May thay, di dộng của cô ta reo lên trước khi điều đó kịp xảy ra. “Tôi cần nghe cuộc gọi này. Vài người của chúng tôi đã bị ốm nặng trên máy bay.”
Cô ta trượt túi xách khỏi vai, rút di động ra và bước tránh khỏi họ. Laura đổ đầy một cốc cà phê và Meg chộp lấy một viên sô cô la. Bram đi lại phía Georgie. Cô hy vọng anh không lại quá gần bởi vì cô sẽ không bao giờ có thể kháng cự khao khát đá anh.
Rory làm hết sức để xoa dịu căng thẳng. “Laura, tôi nghe nói cô đang thúc đẩy Georgie vào vai chính trong dự án của Rich Greenberg? Đó là một kịch bản dễ thương. Giá mà bọn tôi có cơ hội với nó.”
“Bộ phim về ma ca rồng lẳng lơ á?” Meg nhăn mũi. “Mẹ đã nói chuyện về nó.”
“Georgie hoàn hảo cho vai đó,” Paul nói.
“Georgie không có hứng thú đâu,” Bram nói. “Cô ấy ngấy đóng phim hài rồi.”
Anh đúng, nhưng Georgie đang tức giận và cô không phải là đứa trẻ to xác duy nhất trong cuộc hôn nhân này. “Laura đã sắp xếp một buổi hẹn cho em với Greenberg rồi.”
Jade ngày càng kích động, mặc dù không ai trong số họ có thể nghe được gì hơn vài ba từ lõm bõm. Cuối cùng, cô ta gập điện thoại và quay lại bên cạnh Lance, đôi lông mày hoàn hảo của cô ta nhíu lại lo âu. “Tin xấu về Dari và Ellen đây. Nhớ vụ bùng nổ dịch SARS ở Philippine chứ? Các bác sĩ sợ rằng cả hai người họ đều bị bệnh đó rồi.”
“SARS ư? Chúa tôi...” Lance nắm tay cô ta, hai người họ chống lại thế giới. “Họ sẽ ổn chứ?”
“Em không biết. Ngay lúc này họ đang được cách ly, tiêm hàng đống kháng sinh.”
“Tốt hơn là chúng ta nên qua bệnh viện ngay lập tức.”
“Chuyện đó là không thể.”
“Có chứ. Chúng ta sẽ đi vào qua lối sau.”
“Điều đó không phải vấn đề.” Cô ta nhét điện thoại vào túi và hất tóc qua vai. “Chúng ta không thể đi đâu hết.”
Lance vuốt ve ngón tay cô ta. “Ý em là gì?”
“Cục trưởng Cục y tế cộng đồng của thành phố vừa gọi đấy. Bệnh viện đã báo cho ông ta. Phải bốn tám tiếng nữa mới có kết quả kiểm tra của Ellen và Dari, và cho đến lúc họ biết chắc đó có phải là virus SARS hay không, tất cả mọi người đã ở trên máy bay đều bị cách ly.” Cô ta nhìn khắp phòng. “Cùng với những người chúng ta tiếp xúc sau đó.”
Sự im lặng chết chóc rơi xuống. Georgie cảm thấy đờ đẫn, và Bram đứng lặng bên người cô.
“Cô không có ý bảo chúng tôi đấy chứ,” cuối cùng Paul lên tiếng.
“Tôi sợ là thế.”
Bram không nhúc nhích. “Cô đang nói rằng tất cả chúng ta phải ở đây - trong nhà tôi - trong hai ngày tới phải không? Chúng tôi hầu như chẳng tiếp xúc mấy với ai trong hai người.”
“Cho tới sáng thứ Ba,” cô ta nói kiên quyết. “Mỉa mai nhỉ?” Ánh mắt cô ta dạt tới chỗ Georgie.
“Không thể.” Laura nói. “Tôi có nhiều cuộc họp liên tiếp vào thứ Hai.”
Meg cau mày. “Ngày mai mẹ và tôi sẽ đi cưỡi ngựa.”
“Nếu phải cách ly, tôi sẽ làm việc đó trong nhà tôi.” Rory liếc quanh tìm ví của mình. “Tôi sẽ đi ra ngoài qua cổng sau.”
“Cô nên làm rõ chuyện đó với cục sức khỏe cộng đồng trước,” Jade nói. “Những người đó rất cứng rắn đấy. Tôi chắc chắn cô sẽ phải bảo nhân viên của cô đi trước đã.”
Rory ngừng tìm ví, rõ ràng là sực nhớ ra những nhà làm phim mà cô đang mời ở lại.
Chaz lấy bình cà phê từ chỗ Aaron và quay sang Bram. “SARS là gì? Em không biết đó là gì.”
Aaron trả lời hộ anh. “Hội chứng hô hấp cấp tính nguy hiểm. Nó là một căn bệnh nghiêm trọng. Rất dễ lây. Vài năm trước có một đợt dịch đã khiến hàng trăm người chết và hàng ngàn người khác bị ốm. Một đợt dịch cũng tương tự như một đợt lây nhiễm vậy, nhưng lớn hơn rất nhiều.”
“Tôi biết đợt dịch là gì,” Chaz đáp trả đầy vẻ phòng thủ đến mức Georgie biết cô đang nói dối.
“Chuyện này vớ vẩn thật,” Bram nói. “Lance thậm chí còn chưa ở trong ngôi nhà này được mười lăm phút. Và Chúa biết rõ, chẳng có ai hôn anh ta hết.”
Jade hẩy tóc qua vai. “Tôi đã giải thích điều đó cho cục y tế cộng đồng, nhưng họ sẽ không lay chuyển đâu.”
Laura bật di động lên. “Đưa số cho tôi. Tôi sẽ khiến họ lay chuyển.”
Nhưng cô không phải người hùng hổ duy nhất trong phòng, tất cả những người khác - Bram, Paul và Rory - đều đã đặt tay lên di động của mình. Aaron nhìn Georgie một cái và cũng cầm lấy di động của cậu. Lance liếc xung quanh. “Ai cũng không gọi được đâu.”
“Tôi sẽ gọi,” Rory nói. “Tôi có nhiều mối quan hệ.”
Trong nửa giờ tiếp đó trong khi Georgie ngồi im lặng, những người còn lại nghe lỏm Rory nói chuyện với các viên chức trong cục y tế cộng đồng của thành phố và rồi với chính thị trưởng. Cuối cùng, cô thừa nhận thất bại. “Giật dây cũng không có tác dụng gì đâu. Đây là chuyện chính trị. Vì liên quan tới các ngôi sao, chẳng ai lại muốn chịu trách nhiệm nếu chuyện vượt quá tầm tay hết. Rõ ràng là làm to chuyện, nhưng có vẻ như chúng ta đã bị mắc kẹt.”
Mọi người bắt đầu nhìn về hướng Georgie, phán đoán phản ứng của cô khi bị giam cùng chồng cũ và vợ mới của anh ta. Scooter Brown hẳn sẽ biết cách xử lý chuyện này. Scooter luôn giải quyết được những tình huống gai góc. Tốt thôi. Hãy để con nhóc lạc quan đó xử lý chuyện này.
Cô đẩy con người Scooter dậy khỏi trường kỷ. “Chúng ta sẽ làm cho mọi chuyện tươi đẹp hết mức có thể. Như một bữa tiệc lớn vậy. Sẽ vui lắm đấy.”
Chaz nhảy vào mớ bòng bong. “Tôi có cả tấn thức ăn trong tủ lạnh, vậy nên điều đó không thành vấn đề.”
“Tôi cần một cốc rượu,” Bram nói.
“Tất nhiên là anh cần rồi,” Georgie cáu kỉnh trước khi cô kịp ngăn mình lại, điều đó có nghĩa là Scooter phải nhảy vào giải cứu cô. “Một ý tưởng hay, anh yêu. Mở vài chai rượu đi.”
Chaz quay sang Bram. “Mọi người sẽ ngủ ở đâu?”
Có lẽ Georgie nên gợi ý Paul ngủ chung phòng với Lance. Ông sẽ thích được kết thân với người ông yêu quý lắm.
Dần dần họ cũng sắp xếp xong. Meg kiên quyết lấy chiếc ghế trong văn phòng của Bram, để lại giường ngủ phòng dành cho khách cho Rory và Laura. Paul sẽ ngủ trong văn phòng Georgie. Phòng nơi Georgie vẫn ngủ để dành cho Lance và Jade, buộc Georgie phải giải thích rằng cô đang dùng nó làm phòng thay đồ và sẽ cần lấy vài thứ của cô ra trước. Trong một cuộc tranh luận thì thào, Chaz hẹp hòi đồng ý để Aaron ngủ trong phòng khách của cô ta. Thế là còn lại Georgie phải cuộn mình trong giường của chồng cô. Đó là một viễn cảnh đáng lo tới mức Scooter phải một lần nữa tới trợ giúp Georgie. “Tôi nghĩ gió đang lặng xuống,” cô nói nhỏ nhẹ. “Hãy đốt một ngọn lửa trên hiên nhà đi. Chúng ta thậm chí có thể nướng bánh sô cô la đấy.”
“Không đâu,” Skip dài giọng.
Rory gọi bảo quản gia của cô sắp xếp vài món đồ cá nhân cho vào một cái bọc ni lông rồi đặt cạnh cổng sau. Meg cho Laura mượn một chiếc áo ngủ rộng rãi. Jade thông báo rằng cô ta ngủ trần nên Georgie không cần bận lòng tìm cho cô ta bất kỳ thứ gì. Chaz và Aaron phân phát khăn tắm, khăn mặt, chăn gối thêm và bàn chải đánh răng. Suốt lúc đó Georgie đánh lộn với cảm giác mộng mị.
Sau khi giai đoạn tồi tệ nhất của cơn bão đã đi qua, Meg dẫn Rory và Laura tới khu dành cho khách trong lúc Bram đi qua làn mưa vẫn còn lâm râm để lấy đồ của Rory. Bố Georgie rót một ly brandy ra ngồi ngoài hiên. Lance và Jade muốn tắm táp sau chuyến đi dài của họ nên Aaron dẫn họ lên gác.
Georgie bắt đầu giúp Chaz-vô-ơn thu dọn. Không lâu sau, cô nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm của cô rồi - hai mươi phút sau - tắt tiếng.
Tắm chung à. Ấm cúng làm sao.
Dạ dày cô nổi sóng. Có Lance ở đây đã đủ khủng khiếp rồi, nhưng sự hiện diện của Jade khiến cho hoàn cảnh này thật không chịu đựng nổi. Và tất cả là lỗi của Bram.
Cô khép mình lại trong phòng ngủ của anh. Cô đã biến cái tháp ở tận cuối căn phòng thành nơi trú ẩn của cô. Một chiếc bàn gỗ khắc hoa văn nằm giữa một đôi ghế tiện lợi, và một chiếc đèn đế đồng nặng nề đặt gần một chiếc ghế bành bọc vải bông màu nâu sô cô la tôn lên những bức tường màu mật ong. Chiếc ghế chỉ chứa được một người, và đó là nơi cô sẽ ngủ. Giường của Bram dành cho tình dục, chứ không phải sự thân mật qua đêm.
Cô đi tới cửa sổ và nhìn xuống lối ra cổng trơn tuột vì nước mưa. Dù bây giờ đã quá nửa đêm, cô vẫn có thể nhìn thấy ít nhất hai chiếc ô tô đỗ trên đường, các tay thợ ảnh vẫn duy trì cảnh thức đêm bất diệt của họ và đang cầu nguyện có được một bức hình kỳ diệu sẽ mang lại cho họ cả gia tài.
Cục y tế cộng đồng giờ đã có tên của tất cả những người bị cách ly, nên câu chuyện sẽ nhanh chóng rỉ ra. Tất cả họ đều sẽ phải đưa ra thông báo. Những rắc rối cũ đã được quên đi. Một gia đình lớn hạnh phúc. Lance cuối cùng cũng sẽ đạt được những gì anh ta muốn - lời tha thứ của cô xuất hiện và lời xá tội cuối cùng trong mắt công chúng.
Cô áp má vào khung cửa sổ và tự hỏi sẽ thế nào nếu sống mà luôn nói sự thật. Nhưng cô đã sống nhầm thành phố cho việc đó. Đây là một thành phố xây trên ảo tưởng, trên những bình phong và những con đường sai lầm chẳng dẫn tới đâu hết.
Cánh cửa mở ra phía sau cô. Cô nghe tiếng đá lạnh lách cách quen thuộc và thoáng thấy mùi mưa khi anh đến gần hơn. “Tôi không có ý biến mọi chuyện thành thế này khi mời cô ta vào đâu. Tôi xin lỗi.”
Lời xin lỗi tự nguyện của anh làm cô hạ hỏa đôi chút. “Chính xác thì anh đã mong chuyện diễn ra như thế nào?”
“Nghe này, tôi đã tức giận.” Anh giữ thấp giọng vì nghĩ tới bức tường đơn ngăn họ với các vị khách không mời phòng bên cạnh. “Tên đó chui ở đâu ra mà lại xuất hiện ở đây? Rồi cả cái ý tưởng để Jade đang ngồi trong xe vì cảm thấy thương hại em khi cho rằng em đã suy sụp trước chuyện tình yêu vĩ đại của họ đến mức không có đủ dũng khí để nhìn thẳng vào đôi mắt phải gió của cô ta. Nó khiến tôi tức giận.”
Nếu nghĩ như thế... Tuy vậy, vẻ tỏ ra cao tay của anh mang lại cảm giác thật giống bố cô. “Đó không phải chuyện cho anh quyết định.”
“Em sẽ không làm điều đó.” Anh giật nút áo trên chiếc sơ mi trắng ướt đẫm. “Tôi phát ốm khi cứ phải nhìn em rúm người bất kỳ khi nào tên cô ta xuất hiện. Niềm kiêu hãnh của em đâu rồi? Ngừng ngay việc tin rằng cô ta tốt hơn em đi.”
“Tôi không...”
“Có đấy. Jade có lẽ giỏi hơn ở vài chuyện. Cô ta chắc chắn là giỏi hơn ở việc theo đuổi chồng người khác. Nhưng Jade là gì hay không là gì chẳng liên quan gì đến em hết. Hãy trưởng thành lên và bắt đầu hạnh phúc sống trong chính con người em đi.”
“Anh đang nói với tôi về chuyện trưởng thành lên đấy à?”
Anh vẫn chưa xong việc phê phán cô. “Jade và Lance được dành cho nhau. Anh ta cũng chẳng phải người đàn ông thích hợp cho em hơn gì...”
“Hơn gì anh?”
“Chính xác.” Anh hớp một ngụm lớn từ cốc rượu của mình.
“Cảm ơn vì nguồn dữ liệu sâu sắc của anh.” Cô giật lấy áo choàng tắm và váy ngủ mà cô đã bỏ ra lúc trước rồi lao vào phòng tắm để thay đồ. Nhưng khi rửa mặt, cô phải công nhận Bram có ý tốt. Mời Jade vào nhà là cách che chở ngu ngốc của anh. Hẳn chỉ là anh không thể tiên đoán nổi hậu quả mà thôi.
Khi bước ra, cô thấy anh tựa lưng lên gối, chỉ mặc độc chiếc quần lót bó sát trắng rực trên da. Anh đã đá chăn ra, và có một quyển sách đang mở kê trên ngực. Nhìn Bram Shepard đọc sách đã đủ kỳ cục rồi, nhưng cũng chưa kỳ cục bằng đôi kính gọng thép neo trên sống mũi anh. Cô khựng lại. “Đó là gì vậy?”
“Cái gì?”
“Anh đang đeo kính à?”
“Chỉ để đọc thôi.”
“Anh có kính đọc sách á?”
“Có gì sai với chuyện đó nào?”
“Những người có hình xăm không nên có kính đọc sách chứ.”
“Dạo xăm mình thì tôi không có kính.” Anh bỏ cặp kính ra và nhìn chiếc áo phông và quần ngủ màu xanh dương của cô. “Tôi đã hy vọng em sẽ mặc một trong mấy món của cửa hàng Provocative đấy.”
“Ngay cả nếu tôi có hứng, mà rõ ràng là tôi không có, tôi cũng sẽ không làm chuyện đó khi mà họ ở bên kia tường đâu.”
“Tôi hiểu ý em rồi.” Anh ra khỏi giường và kéo cô qua thảm vào phòng tắm, rồi anh đóng cửa lại và nhốt họ bên trong. “Không thành vấn đề nữa nhé.”
“Tôi vẫn thấy giận anh.”
“Tôi hiểu. Chỉ vì tôi đã không đưa ra một lời xin lỗi đủ chân thành thôi.” Và anh bắt đầu hôn cô.
Tình Đầu Hay Tình Cuối Tình Đầu Hay Tình Cuối - Susan Elizabeth Phillips Tình Đầu Hay Tình Cuối