A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
aphne đang đóng gói những thứ cần thiết nhất: kem chống nắng, hai cây kẹo que màu đỏ, một hộp Band-Aids (bởi vì Benny cũng sẽ đi cắm trại), lọ ngũ cốc giòn yêu thích của cô, một cái còi kêu rất to (vì Benny cũng sẽ đi cắm trại), bút màu, một cuốn sách cho mỗi ngày cô đi, kính opera (bởi vì bạn không bao giờ biết những gì bạn có thể muốn xem), một quả bóng bãi biển có câu Fort Lauderdale, xô và cái xẻng nhựa của cô, và một tấm bọc bong bóng lớn để bóp nổ nếu cô thấy chán.
Daphne Đi Trại Hè
Vào thứ ba, Molly đã mệt lữ từ những thăng trầm trong khi viết cuốn Daphne Đi Trại hè cũng như cố gắng để giữ cho Kevin được vui vẻ. Không phải bởi vì anh yêu cầu được thư giãn. Trên thực tế, anh luôn cáu kỉnh kể từ sau bữa tối thứ bảy của họ và tìm mọi cách để tránh mặt cô. Anh thậm chí còn hành xử như thể bị áp đặt phải đi với cô hôm nay.
Cô nên để kệ anh một mình, nhưng cô không thể. Cách duy nhất cô có thể làm anh thay dổi ý định bán Khu cắm trại Hồ Gió là thuyết phục anh rằng nó không còn nhàm chắn như thời thơ ấu của anh nữa. Thật không may, cô đã không thể thuyết phục anh những thứ xa xôi đến như vậy, thời điểm mà cô đã ra đi. Cam chịu, cô buộc bản thân mình tiến lên.
"Nhìn kìa, Kevin! Ở cái cây đằng kia kìa!"
"Cô đang làm gì vậy, Molly? Ngồi xuống đi!"
Cô nhảy lên phấn khích. "Đó không phải là loài chim chích Kirtland sao?"
"Dừng lại đi!"
Nhưng tất cả chỉ là những cú nhảy thấp hơn mà thôi.
"Aw, chiết tiệt!"
Và họ đang chìm xuống hồ.
Khi cô chìm xuống phía dưới, cô đã nghĩ về nụ hôn quên trời đất mà họ đã chia sẻ cách đây ba ngày. Kể từ đó, anh đã luôn giữ khoảng cách, và một vài lần họ ở cùng nhau, anh hầu như rất xa cách. Từ khi cô nói với anh cô sẽ không ngủ với anh, anh đã mất hứng thú với cô. Nếu chỉ cần…
Nếu chỉ cần gì đây? Nếu anh chỉ đập nắm đấm của mình lên cánh cửa phòng ngủ của cô mỗi đêm để cầu xin cô thay đổi suy nghĩ và để cho anh vào trong thì sao? Chuyện như thế này có thể sẽ không bao giờ xảy ra.
Nhưng không có chuyện anh trông như thể rất đau đớn vì ham muốn được ném cô lên giường trong ba đêm cuối cùng cho đến khi cô muốn hét lên? Nó thậm chí đã ảnh hưởng đến công việc viết lách của cô. Sáng nay Daphne đã nói với người bạn thân nhất Melissa của cô rằng Benny nhìn đặc biệt gợi cảm vào ngày hôm đó! Molly đã ném cái máy tính xách tay của mình xuống trong ghê tởm.
Cô cảm thấy cái mép thuyền canoe đã lật úp phía trên đầu mình, sau đó cô bơi bên dưới nó. Với một cú đạp mạnh cô trồi lên túi khí bên trong thân thuyền, nó chỉ lớn vừa đủ với đầu cô. Lần chết đuối này sẽ làm cô biến thành một quả mận mọng nước.
Cô biết điều gì sẽ dễ dàng lấy lại sự chú ý từ anh. Tất cả những gì cô phải làm là cởi quần áo. Nhưng cô muốn là một điều gì đó quan trọng với anh hơn là một trò chơi tình dục khác. Cô muốn được là...
Suy nghĩ của cô hơi ngần ngại, nhưng chỉ một lúc. Một người bạn, đó chính là nó. Cô chỉ vừa mới bắt đầu thể hiện giá trị tình bạn giữa họ khi anh ngày càng cáu kỉnh. Sẽ không có bất kỳ cơ hội nào nữa cho mối quan hệ giữa họ nếu họ ngủ với nhau.
Một lần nữa, cô buộc phải nhắc mình nhớ rằng Kevin không nhiều hơn một người tình. Đúng thế, anh là một người hôn giỏi, và vâng, anh hoàn toàn ngủ trong suốt cuộc gặp gỡ ngắn ngủi giữa họ, một cuộc chạm trán tình dục bất hạnh của họ, nhưng cô đã quan sát thấy rằng anh không thực sự là một người thích nhục dục. Anh không bao giờ nấn ná quá lâu trên thức ăn của mình. Anh không nhấm nháp rượu vang hoặc dành thời gian để đánh giá cao phần trình bày của bữa ăn trên đĩa mình. Anh ăn một cách phù hợp và cách cư xử ở bàn ăn của anh thì hoàn hảo, nhưng thức ăn đối với anh không hơn gì là nhiên liệu cho cơ thể. Bên cạnh đó, một triệu phú đẹp trai, một vận động viên chuyên nghiệp thì cần chính xác cần bao nhiêu năng lượng để dành cho các kỹ năng là một người tình? Phụ nữ xếp hàng để làm hài lòng anh, không còn là vây xung quanh nữa.
Một sự thật cô phải đối mặt: Quan hệ tình dục mà cô muốn có với anh là một quan hệ lãng mạn phóng túng, và cô không sẵn sàng bán linh hồn cho điều đó. Mặc cho sức nóng bối rối kia làm cho đầu gối cô trở nên ngốc nghếch vào những thời điểm không thích hợp nhất, cô không muốn một chuyện tình. Cô muốn có một mối quan hệ thực sự. Một tình bạn, cô nhắc nhở bản thân mình.
Cô bắt đầu tưởng tượng cặp tai thỏ ướt sũng sẽ nhìn như thế nào khi ở dưới một chiếc thuyền bị lật úp đúng lúc đầu Kevin trồi lên mặt nước bên cạnh cô. Trời quá tối bên dưới thân thuyền để có thể nhìn thấy biểu hiện của anh, nhưng sự giận dữ trong giọng nói của anh thì rất to và rõ ràng.
"Tại sao tôi luôn biết tôi có thể tìm cô như thế này?"
"Tôi bị mất phương hướng."
"Tôi thề rằng, cô là người bất hợp tác nhất mà tôi từng gặp!" Anh nắm lấy cánh tay cô một cách thô bạo và giật mạnh nó, kéo cô xuống dưới nước. Họ trồi lên lại trong ánh sáng ban ngày.
Đó là một buổi chiều đẹp trên Hồ Gió. Mặt trời tỏa sáng, và mặt nước màu xanh ngọc phản chiếu một đám mây trôi bồng bềnh trên bầu trời như một trong những cái bánh trứng đường bị cháy xém phía dưới của Molly. Kevin, mặc khác, nhìn rất giận dữ.
"Cô nghĩ cái quái gì vậy? Khi cô đòi được đến đây, cô đã nói với tôi rằng cô biết tất cả về việc chèo thuyền!"
Khi cô bơi đứng, cô rất vui vì cô đã nhớ để lại đôi giày thể thao của mình lại tại bến tàu gỗ, một hành động tốt hơn anh đã làm. Nhưng sau đó, anh lại điên lên với những hiểu biết của cô vì nơi chúng kết thúc.
"Tôi biết chèo thuyền. Lần trại hè cuối cùng tôi đã phụ trách việc đó với những đứa trẻ sáu tuổi.”
"Có bất kỳ ai trong số đó còn sống không?"
"Tôi không biết tại sao anh lại hay cáu kỉnh như vậy. Anh thích đi bơi còn gì."
"Không phải khi tôi đang mang một cái Rolex!"
"Tôi sẽ mua cho anh một cái mới".
"Ồ, vậy hả. Vấn đề là, tôi không muốn đi chèo thuyền hôm nay. Tôi còn rất nhiều việc để làm. Tất cả các ngày cuối tuần, bất cứ khi nào tôi cố gắng để hoàn thành một cái gì đó, thì cô lại quyết định lấy cắp nó đi bằng cách cố gắng đột nhập vào căn nhà, hay không chịu tập trung vào công việc mà đi bơi. Sáng nay cô cằn nhằn tôi phải vào chơi đuổi bắt với con chó xù của cô!"
"Roo cần tập thể dục." Và Kevin cần một ai đó để chơi cùng.
Anh không thể chỉ ngồi không đó tất cả các ngày cuối tuần. Thay vì tận hưởng khoảng một khoảng thời gian nghỉ ở Hồ Gió và kết nối lại những ký ức xưa, anh lại làm việc và cố gắng chống trả những cảm giác bồn chồn khó chịu của mình với búa và đinh. Bất cứ lúc nào cô cũng có thể cảm thấy anh như muốn nhảy vào xe và chạy đi mãi mãi.
Chỉ cần nghĩ đến nó cũng đã làm cô buồn phiền. Cô không thể rời khỏi đây, chưa phải bây giờ. Có một điều gì đó rất kì diệu về khu cắm trại này. Đó có thể là vì những ánh sáng lung linh trong không khí. Nó thật mê hoặc.
Anh đang bơi về phía đuôi thuyền bị lật úp. "Chúng ta phải làm gì bây giờ?"
"Anh có thể với chạm tới đáy thuyền được không?"
"Chúng ta đang ở giữa một cái hồ nước chết tiệt! Tất nhiên là tôi không thể chạm được vào đáy."
Cô bỏ qua tính gắt gỏng của anh. "Ừ thì, thầy hướng dẫn của chúng tôi đã một lần dạy cho chúng tôi kỹ thuật để lật lại một chiếc thuyền được gọi là Flip Capistrano, nhưng–"
"Làm nó thế nào?"
"Tôi mới có mười bốn tuổi. Tôi không thể nhớ được."
"Thế cô còn nhắc đến nó làm cái gì?"
"Tôi muốn suy nghĩ tích cực. Thôi nào, tôi chắc chắn chúng ta có thể xử lý được việc này."
Cuối cùng họ cũng đặt được con thuyền vào đúng vị trí, nhưng kĩ thuật của họ hoàn toàn dựa vào sức mạnh của Kevin, làm cho thân tàu ngập đầy nước và chìm một phần dưới mặt nước. Không có gì để sử dụng làm gàu tát nước, họ buộc phải lấy mái chèo để làm việc đó, và Molly thở ra hổn hển lúc mà cô giúp anh lôi được nó lên trên bãi cát. Cô chưa bao giờ là một kẻ sợ công việc.
"Nhìn qua bên phải kìa, Kevin! ông Morgan đang ở đây!" Cô vén một lọn tóc ướt ra sau tai mình và ra hiệu một cách yếu ớt về phía người kế toán đeo kính đang ngồi trên cát.
"Không phải một lần nữa chứ."
"Đúng thế đấy, tôi nghĩ anh nên theo dõi ông ta–"
"Tôi không quan tâm cô nói gì đâu. Ông ta trông chẳng giống một kẻ giết người hàng loạt chút nào!" Anh kéo mạnh cái áo ướt đẫm của mình.
"Tôi có trực giác rất tốt, và ông ta có một cặp mắt gian xảo."
“Tôi thì nghĩ rằng cô không bình thường," anh lẩm bẩm. “Thật sự đấy. Và tôi không biết làm cách nào để tôi có thể giải thích điều đó cho chị cô – người phụ nữ đang là sếp của tôi”.
"Anh lo lắng quá nhiều rồi đấy."
Anh quay sang cô. Cô nhìn thấy những tia lửa trong đôi mắt màu xanh lá kia và biết rằng cô đã đẩy anh đi quá xa.
"Nghe tôi này, Molly! Các trò đùa giỡn đã kết thúc. Tôi có nhiều thứ để làm tốt hơn là lãng phí thời gian như thế này"
"Đây không phải là phí thời gian. Nó là–"
"Tôi sẽ không trở thành bạn thân của cô! Cô hiểu điều đó chứ? Cô muốn giữ quan hệ giữa chúng ta tránh xa phòng ngủ? Tốt thôi. Đó là quyền của cô. Nhưng đừng có hi vọng tôi ủng hộ cô. Từ bây giờ cô hãy đi mà chơi một mình và tránh xa chết tiệt khỏi tôi!"
Cô nhìn anh tức giận bỏ đi. Mặc dù cô cảm thấy có một chút xứng đáng với sự tức giận của anh, nhưng cô vẫn cảm thấy thất vọng.
Trại hè được cho là để vui chơi, nhưng Daphne thì cảm thấy rất buồn. Kể từ khi cô bị lật thuyền, Benny đã giận cô. Bây giờ cậu ta đã không còn rủ cô chơi trò vòng tròn xoay cho đến khi họ đã chóng mặt nữa. Cậu đã không nhận thấy cô đã sơn mấy cái móng chân của mình với nhiều màu khác nhau để chúng trông như đã được nhúng vào một vũng cầu vồng. Cậu đã không bóp mũi và thè lưỡi mình ra hay ợ hơi thật lớn để thu hút sự chú ý của cô nữa. Thay vào đó, cô nhìn thấy cậu ta làm mặt ngớ ngẩn với Cicely, một cô thỏ đến từ Berlin, người đã cho cậu sô-cô-la và trông chẳng có sự tinh tế trong thời trang gì cả.
Molly đã đặt máy tính xách tay của mình sang bên và đi sang phòng khách, mang theo cái hộp kẹo Say Fudge mới nhất. Cô đổ một ít vào cái bát sữa thủy tinh vẫn còn một vài mẩu kẹo từ ngày hôm qua. Đã bốn ngày trôi qua kể từ khi cô bị lật thuyền, và mỗi buổi sáng kể từ đó cô đã tìm thấy một hộp kẹo mới đặt trên kệ bếp trong căn nhà. Nó đã loại bỏ toàn bộ nghi ngờ của cô về nơi Kevin ở vào đêm hôm trước. Slytherin!
Anh đã làm tất cả mọi cách để tránh mặt cô ngoại trừ một việc – chuyển về lại khu nhà trọ B&B. Nhưng sự ác cảm của anh với Lilly còn tồi tệ hơn là với cô. Đó không phải là vấn đề quan trọng gì, vì họ hầu như không ở cùng trong căn nhà vào cùng một thời điểm.
Chán nản, cô đẩy một viên kẹo vào miệng mình. Vào ngày thứ Bảy, như thường lệ B & B đã không còn phòng trống vào những ngày cuối tuần. Cô đi lang thang vào tiền sảnh và thẳng đến đống tài liệu quảng cáo trên cái kệ ở hành lang. Quảng cáo tìm việc đã xuất hiện trên các trang giấy, và Kevin đã dành toàn bộ buổi sáng cho việc phỏng vấn hai ứng viên tốt nhất, trong khi Molly sắp xếp các vị khách nhận phòng và giúp đỡ Troy xử lý vấn đề tiền thuê những khu căn nhà mới. Bây giờ là đầu giờ chiều, và cô cần thư giãn đầu óc khỏi công việc viết lách một lát.
Cô bước ra trước hiên và nhìn thấy Lilly quỳ trong bóng râm ở trước sân, trồng những khóm hoa cẩm chướng và oải hương bà mới mua để trồng trong mảnh vườn trống trước sân này. Ngay cả khi đang quỳ trên bãi cỏ và  đeo găng tay làm vườn bà cũng trông rất quyến rũ. Molly không bận tâm đến việc phải nhắc nhở bà là một vị khách. Cô đã cố gắng làm điều đó một vài ngày trước đây khi Lilly xuất hiện với một đống hành lý có thể dùng cho cả năm. Lilly đã nói rằng bà rất thích công việc làm vườn, nó làm bà thấy thoải mái, và Molly phải đồng ý với bà rằng nét căng thẳng đã bớt đi trên khuôn mặt của bà, mặc cho Kevin vẫn tiếp tục phớt lờ bà đi.
Khi Molly đi đến bậc tăng cấp cuối, Marmie nhấc đầu mình lên và chớp cặp mắt lớn màu vàng của nó. Vì Roo đã ở với Amy, nên con mèo đứng dậy và bước đến chà sát người nó vào mắt cá chân Molly. Mặc dù Molly không phải là một người thích mèo như Kevin, nhưng Marmie là một cô mèo rất biết cách thu hút, và bọn họ ngày càng yêu thích lẫn nhau. Dường như nó rất thích được bồng lên, và Molly đã cúi xuống để nhấc nó lên.
Lilly gieo một ít hạt mầm xung quanh. "Tôi muốn cô sẽ không khuyến khích Liam đến mỗi bữa sáng nữa."
"Cháu thích ông ấy." Và bác cũng vậy, Molly nghĩ.
"Tôi không biết làm thế nào mà cô có thể. Ông ấy thô lỗ, kiêu ngạo, tự cao tự đại."
"Nhưng cũng rất thú vị, thông minh, và rất gợi cảm nữa."
"Tôi không nhận thấy điều đó."
"Cháu tin bác."
Lilly nâng đôi lông mày của một diva của cô lên, nhưng Molly không bị nó đe dọa. Gần đây, Lilly đôi khi như quên đi Molly là kẻ thù. Có thể đó là vì nhìn thấy công việc cô đang làm ở B&B không hợp với hình ảnh tưởng tượng của một nữ diễn viên về một nữ thừa kế hư hỏng. Molly đang nghĩ về cuộc đối đầu với bà một lần nữa giống như lúc họ ở khu vườn thảo mộc tuần trước, nhưng có vẻ như bây giờ cô cảm thấy không cần phải tự vệ.
Sáng nào Liam Jenner cũng xuất hiện trong nhà bếp để ăn sáng với Lilly. Họ cãi nhau trong khi ăn, nhưng cuộc tranh luận của họ mang ý nghĩa để kéo dài thời gian giữa họ hơn là bất cứ lý do nào khác. Khi họ không cãi nhau, cuộc hội thoại của họ xoay quanh vấn đề nghệ thuật và các ý kiến chủ quan của họ về bản chất con người. Họ có rất nhiều điểm chung, gần như toàn bộ và hiển nhiên là họ bị thu hút lẫn nhau. Cũng rõ ràng như là Lilly đang chiến đấu chống lại điều đó.
Molly biết được rằng Lilly đã đến nhà ông một lần và đó là lúc ông bắt đầu vẽ chân dung bà, nhưng Lilly đã từ chối lời đề nghị lặp đi lặp lại của ông quay trở lại căn nhà và làm mẫu cho ông. Molly tự hỏi điều gì đã xảy ra tại căn nhà vào ngày hôm đó.
Cô bế Marmie đến bóng râm của một cây đoan lớn gần nơi Lilly đang trồng. Giả vờ như mình là một cô gái hư hỏng, cô nói, "Tôi cược rằng ông ấy sẽ rất tuyệt khi khỏa thân."
"Molly!"
Nét láu cá trên mặt Molly nhạt dần khi cô nhìn thấy Kevin chạy bộ về phía bãi cỏ từ con đường chính. Ngay sau khi anh hoàn thành cuộc phỏng vấn của mình, anh đã thay một cái áo phông và quần short thể thao màu xám. Ngay cả khi họ ăn sáng cùng nhau, anh cũng hầu như không nói chuyện với cô. Khi Amy cảm thấy có trách nhiệm phải chỉ ra điều đó, anh đã dành nhiều thời gian nói chuyện với bà Charlotte Long còn nhiều hơn nói chuyện với Molly.
Cả tuần anh đã giết chết Lilly với vẻ lịch sự lạnh lùng, và Lilly đã cứ để cho anh làm điều đó. Tuy nhiên, giờ đây bà đâm mạnh cái bay xuống mặt đất, “Cô biết đấy, Molly, ta đã hết kiên nhẫn với chồng cô rồi.”
Đó là điều giống nhau giữa họ.
Molly nhìn anh đi chậm lại để thả lỏng. Anh cúi đầu xuống và đứng chống nạnh hít thở. Marmie nhìn thấy anh và cựa quậy trong vòng tay cô. Molly nhìn chằm chằm vào sự không thoải mái của con mèo. Cô cảm thấy ghen tị. Ghen tị với tình cảm của Kevin dành cho một con mèo. Cô nhớ lại cái cách anh vuốt ve lông Marmie, những ngón tay dài chìm sâu... trượt xuống cột sống của nó... Nó biến Molly thành một kẻ ngu ngốc.
Cô nhận ra cô thật là mù quáng, và hoàn toàn tức giận với anh! Cô ghét thực tế rằng anh đã dành toàn bộ buổi sáng để phỏng vấn những người lạ ghé qua khu cắm trại. Và anh đã hành động như thể họ có một tình bạn chân chính, nhưng sau đó lại sa thải cô chỉ vì cô từ chối lên giường với anh? Anh có thể giả vờ tức giận vì sự cố với chiếc thuyền, nhưng cả hai bọn họ đều biết rằng đó là một lời nói dối.
Bốc đồng, cô quay lại và đặt con mèo lên thân cây đoan nơi họ đang đứng bên dưới. Một con sóc đang nhảy nhót trên các nhánh phía trên, Marmie quẫy đuôi mình và bắt đầu trèo lên.
Lilly nhìn thấy hành động đó qua góc mắt mình và quay lại. “Cô đang làm gì–"
"Bác không phải là người duy nhất mất hết kiên nhẫn!” Molly ngước nhìn lên để thấy Marmie đang trèo cao hơn. Sau đó cô gọi. "Kevin!"
Anh nhìn qua.
"Chúng tôi cần giúp đỡ! Là Marmie!”
Anh sải bước chân mình vội vã về phía họ. "Có chuyện gì với nó?"
Cô chỉ vào cây đoan, nơi Marmie đã leo lên trên một nhánh cao vút. Con mèo kêu lên không hài lòng khi con sóc nhảy khỏi tầm nhìn.
"Nó bị mắc kẹt và chúng tôi không thể bế nó xuống. Thật là kinh khủng."
Lilly đảo mắt mình, nhưng bà không nói gì cả.
Kevin nhìn chằm chằm vào cái cây. "Này, cô gái. Xuống đây nào." Anh giang rộng cánh tay của mình. "Đến đây".
"Chúng tôi đã làm điều đó rồi." Molly nhìn vào chiếc áo và cái quần short thể thao thấm đẫm mồ hôi của anh. Những cọng lông ướt đẫm trên đôi chân trần của anh bết lại vào nhau. Làm thế nào mà anh lại trông vẫn quyến rũ như vậy? "Tôi e rằng anh sẽ phải leo lên đón lấy nó". Cô dừng lại. "Trừ khi anh muốn tôi làm điều đó."
"Tất nhiên là không." anh nắm lấy một trong các nhành thấp hơn và đu mình lên.
Cô không thể kìm lại được sự thích thú. "Đôi chân của anh có thể sẽ bị xé ra từng mảnh."
Anh trèo cao hơn.
"Nếu anh trượt, cánh tay ném bóng của anh có thể bị gãy. Điều đó có thể kết thúc toàn bộ sự nghiệp của anh đấy."
Anh biến mất vào trong các nhành cây, và cô ấy hét lên. "Hãy đi xuống đi! Nó quá nguy hiểm."
"Cô ồn ào còn hơn cả con mèo!"
"Hãy để tôi tìm Troy".
"Ý tưởng hay đấy. Lần cuối cùng tôi thấy thì cậu ta đang đi xuống bến tàu. Hãy tiết kiệm thời gian của cô.”
"Anh có nghĩ có bất kỳ con rắn lục nào trên đó không?"
"Tôi không biết, nhưng tôi cược rằng cô có thể tìm thấy chúng trong khu rừng." Các nhành cây đung đưa. "Đến đây nào, Marmie. Ở đây này, cô gái."
Con mèo đã trèo đến chỗ các nhánh cây mọc khá dày, còn anh lại là một người to lớn. Điều gì sẽ xảy ra nếu nó bị gãy và anh thực sự làm tổn thương chính mình? Lần đầu tiên Molly cảm thấy nguy hiểm thật sự. "Đừng leo lên trên đó, Kevin. Anh quá nặng."
"Cô yên lặng được không!”
Molly đã nín thở khi nhìn anh ném chân mình qua cái cành cách 8 feet (~ 2,43 m) tới chỗ Marmie đang nép mình. Anh chen người về phía trước, phát ra âm thanh nhẹ nhàng để gọi con mèo. Anh bắt được con mèo lúc Marmie đang gí mũi sục sạo trong không khí, anh trèo nhẹ nhàng xuống một cành thấp hơn, sau đó thả con mèo tiến dần xuống khỏi cái cây theo cách của nó.
Molly nhìn ghê tởm vào con mèo phản bội khi nó xuống đến mặt đất, sau đó bắn nhanh về phía Lilly, người đã bế nó lên và đưa cho Molly một cái nhìn sắc sảo. Tuy nhiên, bà không nói bất cứ điều gì với Kevin, người đang trèo xuống.
"Con mèo bị mắc kẹt ở đó bao lâu rồi?" anh hỏi khi đang đu xuống.
“Thì là, uh, thật khó để tính đến thời gian khi anh đang sợ hãi."
Anh nghiên cứu Molly, biểu hiện nghi ngờ, sau đó uốn cong người để kiểm tra một vết xước khó chịu ở bên trong bắp chân của mình.
"Tôi có một ít thuốc mỡ trong nhà bếp," cô nói.
Lilly bước về phía trước. "Tôi sẽ đi lấy nó."
"Đừng có ban đặc ân cho tôi,” Kevin nói một cách cáu kỉnh.
Lilly nghiến chặt răng. "Con biết đấy, ta thật sự đã chán ngấy với cái thái độ của con. Và ta cũng mệt mỏi với việc phí thời gian rồi. Chúng ta sẽ nói chuyện ngay bây giờ." Bà đặt con mèo xuống.
Kevin trông rất sửng sốt. Anh đã quen với cách bà nhường nhịn anh, và anh dường như không biết làm thế nào để trả lời lại.
Cô chỉ ngón tay về phía ngôi nhà. "Chúng ta đã trì hoãn việc này đủ lâu rồi. Đi theo ta! Hay có thể là con là đồ hèn nhát."
Bà đang vẫy một lá cờ đỏ ngay trước mặt anh, và Kevin nhanh chóng đáp ứng. "Chúng ta sẽ thấy ai mới hèn nhát," anh gầm gừ.
Lilly tiến thẳng về phía khu rừng.
Molly muốn hoan hô điều đó, nhưng cô mừng là cô đã không làm vì Lilly đã quay lại và nhìn thẳng vào cô. "Đừng có động vào con mèo của tôi đấy!"
"Vâng, thưa bà."
Lilly và Kevin bước đi cùng nhau.
Lilly nghe âm thanh của bước chân Kevin xào xạc trong lá thông rải rác trên đường, ít nhất thì anh cũng đã đi theo bà. Ba thập kỷ tội lỗi cuối cùng bà cũng có đủ can đảm đối đầu với anh để có thể chấm dứt nó. Bà cảm thấy muốn phát bệnh với cái tội lỗi đó. Nó đã làm bà tê liệt, và bà không thể chịu đựng được nữa. Liam dày vò bà bằng cách xuất hiện vào mỗi bữa ăn sáng, bà cảm thấy không muốn ăn nhưng dường như không thể tránh mặt được. Và Molly thì sẽ không hóa thân thành chú chim bồ câu với sứ mệnh mà Lilly giao phó cho cô. Kevin nhìn bà như thể bà là kẻ thù khó chịu nhất của anh. Thật quá sức chịu đựng. Ngay ở phía trước, khu rừng mở ra một lối đi thẳng đến con hồ. Bà bước thẳng về phía trước như âm thầm cảnh cáo anh nếu anh không đi theo bà. Khi bà cảm thấy không thể chịu đựng lâu hơn được nữa, bà quay lại đối diện với anh. Bà cần phải nói những gì mà bà muốn nói.
"Ta sẽ không xin lỗi cho việc phải để con đi!"
"Tại sao tôi không ngạc nhiên nhỉ?"
"Hãy khinh bỉ nếu con muốn, nhưng con có bao giờ tự hỏi bây giờ con sẽ như thế nào nếu ta giữ con lại không? Con có nghĩ rằng cơ hội nào sẽ đến với con nếu con sống trong một căn hộ đầy gián với một người mẹ chưa trưởng thành, người mà có ước mơ được nổi tiếng, thành công và không biết làm thế nào để thực hiện nó không?”
"Không có cơ hội nào à," anh nói một cách lạnh lùng. "Bà đã làm được đấy thôi."
"Con là điều tốt đẹp nhất ta có. Ta phải chắc chắn rằng con có bố mẹ yêu thương mình từ lúc con được sinh ra. Ta phải chắc chắn rằng con được sống trong một ngôi nhà đẹp nơi có nhiều thứ để ăn và một khoảng sân sau để chơi đùa.”
Anh nhìn ra hồ, trông rất buồn bực. “Tôi sẽ không tranh cãi. Bà nói xong chưa, bởi vì tôi có rất nhiều thứ để làm.”
"Con không hiểu à? Ta không thể đến gặp con!"
“Nó không quan trọng."
Bà bắt đầu tiến lại gần hơn, nhưng sau đó buộc bản thân mình dừng lại. "Không, nó có. Và ta biết đó là lý do tại sao con lại căm ghét ta nhiều đến như vậy. Không phải bởi vì ta đã để con đi, mà bởi vì ta không bao giờ trả lời những bức thư của con cầu xin ta đến gặp con."
"Tôi hầu như không nhớ. Tôi mới chỉ - có sáu tuổi? Bà nghĩ rằng nó vẫn làm phiền tôi à?” Anh cố tình tỏ ra thờ ơ.  “Tôi không ghét bà, Lilly. Tôi không quan tâm đến nó nhiều lắm.”
"Ta vẫn còn giữ những lá thư. Từng lá một. Và chúng ngấm nhiều nước mắt hơn con có thể tưởng tượng."
"Bà đang làm tan nát trái tim tôi đấy."
"Con không hiểu ư? Không có gì ta muốn làm hơn điều đó, nhưng ta không được phép."
"Tôi đã có nghe."
Bà cuối cùng cũng có được sự chú ý của anh. Anh tiến gần về phía hồ nước và dừng lại bên một cây sồi già.
"Lúc đó con mới 6 tuổi. Những lá thư bắt đầu được viết lúc con 7 tuổi. Bức đầu tiên được viết bằng chữ hoa trên giấy màu vàng. Ta vẫn còn giữ nó.” Bà đã đọc nó rất nhiều lần khiến cho nếp gấp của nó đã sờn đi.
Gửi gì Lilly thân yêu,
Con biết gì là mẹ thực sự của con và con yêu mẹ rất nhiều. Mẹ có thể đến gặp con đươc không? Con có một con mèo. Tên của nó là Spike. Nó cũng được 7 tuổi giống con.
Yêu mẹ nhiều,
Kevin
Làm ơn đừng nói với mẹ con là con viết lá thư này. Mẹ con sẽ buồn.
"Con đã viết 18 lá thứ trong bốn năm.”
"Tôi thực sự không nhớ."
Bà liều lĩnh tiến một vài bước đến gần anh. "Maida và ta đã có một thỏa thuận."
"Loại thỏa thuận  nào?"
"Ta không phải cứ thế mà đưa con cho họ. Con có thể không tin điều này. Nhưng bọn ta đã nói chuyện rất rõ ràng. Và ta phải thực hiện theo một danh sách dài.”  Bà nhận ra là bà đang đan xoắn hai tay vào nhau, và bà cố gắng để chúng được thả lỏng xuống hai bên hông. "Họ hứa là sẽ không bao giờ đánh con, không bao giờ nếu họ không còn cách nào khác. Ta đã nói với họ không được chỉ trích thể loại âm nhạc con thích khi con là thiếu niên, và họ phải để cho con chọn kiểu tóc mà con thích. Hãy nhớ rằng lúc đó ta mới chỉ 18 tuổi.” Bà cho anh một nụ cười chua xót. "Ta thậm chí còn cố gắng để làm họ hứa sẽ mua cho con một chiếc ô tô mui trần màu đỏ vào sinh nhật thứ 16 của con, nhưng họ đã từ chối một cách sáng suốt.”
Lần đầu tiên anh mỉm cười với bà. Một khoảnh khắc ngắn ngủi, một cái nhếch mép nhỏ ở khóe miệng anh, nhưng ít nhất thì nó cũng có ở đó.
Bà chớp mắt, cố gắng để không rơi một giọt nước mắt nào. "Một điều mà ta không bao giờ để họ từ chối, ta làm họ phải hứa sẽ luôn để cho con theo đuổi ước mơ của mình, ngay cả khi chúng không phải là những giấc mơ mà họ định sẵn cho con."
Anh nghểnh đầu lên, vờ như thờ ơ tất cả mọi thứ.
"Họ ghét để cho con chơi bóng bầu dục. Họ sợ rằng con sẽ bị tổn thương. Nhưng ta đã bắt họ thực hiện lời hứa, nhưng họ chưa bao giờ ngừng cố gắng để ngăn chặn con.” Bà không thể tiếp tục nhìn vào mắt anh. “Tất cả những gì ta phải làm là đưa cho họ một thứ trao đổi…”
Bà nghe anh di chuyển gần hơn, và bà nhìn lên để thấy anh đã bước vào chắn ngang tia sáng mắt trời.
"Đó là gì?"
Bà có thể nghe thấy trong giọng nói của anh rằng anh đã biết. "Ta phải đồng ý rằng không bao giờ được đến gặp con."
Bà không thể nhìn vào anh, và bà cắn môi dưới của mình. "Không có việc nhận con nuôi nào cả, hay nếu có thì ta cũng không biết. Họ giải thích cho ta việc những đứa trẻ sẽ tổn thưởng như thế nào nếu chúng biết, và ta đã tin tưởng họ. Họ đồng ý sẽ nói với con ai là mẹ ruột của mình chỉ khi con đã đủ trưởng thành, và họ đã gửi cho ta hàng trăm bức ảnh về con mỗi năm, nhưng ta không bao giờ được thăm con. Chừng nào mà Maida và John vẫn còn sống, con chỉ có một người mẹ.”
“Bà đã phá vỡ lời hứa một lần." Môi anh hầu như không chuyển động. "Khi tôi mười sáu tuổi."
"Đó là một sự trùng hợp." Bà đi lang thang đến một tảng đá nhô ra từ đất sỏi. "Khi con bắt đầu chơi bóng ở giải trung học, ta nhận ra cuối cùng cũng có thể có cơ hội để nhìn thấy con mà không vi phạm lời hứa của mình. Ta bắt đầu bay đến Grand Rapids vào thứ Sáu để xem các trận đấu. Ta đã không trang điểm và phủ một cái khăn cũ quanh đầu, giũ bỏ tất cả mọi thứ hào nhoáng xung quanh để không ai có thể nhận ra ta. Sau đó ta ngồi ở ghế khán giả. Ta mang theo một cặp kính opera, và ta chỉ tập trung vào con trong suốt trận đấu. Ta đã sống để được thấy khoảnh khắc con cởi chiếc mũ bảo hiểm ra. Con không biết ta ghét nó đến thế nào đâu.”
Đó là một ngày ấm áp, nhưng bà vẫn cảm thấy lạnh, và bà cọ xát vào cánh tay. “Tất cả mọi thứ điều tốt đẹp cho đến khi con là một thanh niên. Đó là trận đấu cuối cùng của mùa giải, và ta biết sẽ phải gần một năm nữa để ta có thể lại được thấy con. Ta đã thuyết phục bản thân mình rằng sẽ không có hại gì nếu ta lái xe đến nhà.”
“Tôi đang cắt cỏ trước hiên nhà”
Bà gật đầu. “Đó là một ngày cuối thu, và con thì đang đẫm mồ hôi, như bây giờ vậy. Ta bận quan sát con đến nỗi ta đã không thấy chiếc xe của người hàng xóm con đang đậu bên đường.”
“Bà đã va phải nó.”
“Và con đã chạy đến để giúp.”
Bà ôm lấy mình. “Khi con nhận ra ta là ai, con đã nhìn ta như thể con căm ghét ta.”
“Tôi không thể tin được đó là bà"
“Maida không bao giờ để ta làm điều đó, vì vậy ta biết con sẽ không nói với họ”. Bà cố gắng đọc biểu hiện của anh, nhưng anh đã không để mình thể hiện bất cứ điều gì. Anh dẫm một cành cây khô rơi xuống với mũi giày chạy của mình.
“Bà ấy đã mất được một năm. Tại sao bà phải đợi cho đến bây giờ để nói với tôi tất cả những điều này?”
Bà nhìn vào anh và lắc đầu. “Đã bao nhiêu lần ta gọi cho con và cố gắng để nói chuyện con biết không? Con đã từ chối, Kevin. Tất cả”
Anh nhìn bà. “Họ nên nói với tôi họ không cho phép bà được gặp tôi.”
“Con có bao giờ hỏi họ về việc đó không?”
Anh nhún vai, và bà biết là anh đã không.
“Ta nghĩ rằng John có thể đã nói gì đó, nhưng Maida sẽ không bao giờ cho phép. Chúng ta đã nói chuyện trên điện thoại. Con có nhớ rằng bà ấy già hơn tất cả những bà mẹ của bạn con không, và bà ấy biết rằng mình không phải là một trong những bà mẹ đáng mến mà những đứa trẻ muốn. Nó làm bà ấy cảm thấy bất an. Bên cạnh đó, con là một đứa trẻ cứng đầu. Con có thật sự nghĩ con sẽ coi rẻ và vứt đi sự nghiệp của mình nếu con biết ta muốn gặp con đến bao nhiêu?”
"Tôi sẽ bắt ngay chuyến xe buýt đầu tiên đến L.A.,” Anh nói thẳng thừng.
“Và điều đó sẽ làm tan nát trái tim bà ấy."
Bà chờ đời, hi vọng anh sẽ đến gần hơn. Bà tưởng tượng hình ảnh anh để cho bà được ôm anh trong vòng tay mình và xóa đi tất cả những năm đau khổ kia. Thay vào đó, anh cuối xuống nhặt một quả thông đang nằm trên đất.
“Chúng tôi có một cái TV trong tầng hầm. Tôi xuống đó ba lần mỗi tuần để xem chương trình của bà. Tôi luôn để nhỏ tiếng, nhưng họ đã biết tôi đang làm gì. Họ không bao giờ nói một lời nào về nó cả.”
“Ta không cho rằng họ sẽ nói.”
Anh cọ xát ngón tay cái lên quả thông. Sự thù địch của anh đã biến mất, nhưng không phải là sự căng thẳng nơi anh, và bà biết cuộc hội ngộ mơ ước của mình sẽ không xảy ra.
“Vậy tôi phải làm gì với tất cả việc này bây giờ?”
Thực tế là anh đã đặt ra câu hỏi để cho thấy rằng anh chưa sẵn sàng đưa cho bà bất kì điều gì. Bà không thể chạm vào anh, không thể nói với anh rằng bà yêu anh ngay từ giây phút anh chào đời và chưa bao giờ dừng lại. Thay vào đó, bà đơn giản chỉ nói “Ta đoán điều đó sẽ phụ thuộc vào con.”
Anh gật đầu từ từ, sau đó thả rơi quả thông. “Bây giờ bà hãy nói cho tôi biết, bà có định rời đi không?"
Không phải biểu hiện của anh hay giọng điệu anh đưa cho bà ám chỉ rằng anh rất cần bà trả lời ngay, mà bà không muốn đòi hỏi gì thêm. "Ta sẽ trồng nốt những cái cây đã mua. Sẽ mất một vài ngày.”
Đó là một lí do khập khiểng, nhưng anh gật đầu và quay về phía con đường. “Tôi cần đi tắm.”
Anh đã không yêu cầu bà phải đi. Anh đã không nói bà rằng đã quá muộn. Với bà bây giờ như thế là đủ.
Kevin tìm thấy Molly đang ngồi ở vị trí yêu thích của cô, trên cái ghế dựa ở trước hiên căn nhà, cái máy tính nằm trên đùi cô.
Nó làm anh tổn thương rất nhiều khi nghĩ về những sự thật mà Lilly đã nói, vì vậy thay vào đó anh đã đứng ở cửa ngắm nhìn Molly. Cô phải không nghe thấy anh đến bởi vì cô đã không ngước nhìn lên. Mặt khác, anh hành động như một tên ngốc khi cô đã từ chối anh trong một cơ hội tốt, nhưng anh phải cư xử thế nào đây khi Molly cứ tiếp tục giữ những cuộc phiêu lưu ngu ngốc kia mà không có một ý tưởng nào về việc ở gần cô sẽ tác động đến anh như thế nào?
Cô có từng nghĩ rằng thật là dễ dàng khi nhìn nước bắn tung tóe xung quanh cô trong bộ đồ tắm một mảnh thiếu vải anh phải mua cho cô để thay cho bộ màu đỏ không? Cô có từng một lần nhìn ngực cô sẽ như thế nào khi cô lạnh không? chân quần của cái áo tắm được cắt quá cao khiến chúng gần như cầu xin anh trượt tay mình xuống bên dưới để có thể tách đôi mông tròn nhỏ nhắn kia ra.
Và cô đã thật trơ tráo khi tức giận với anh vì anh đã từ chối cô! Cô có hiểu rằng anh không thể từ chối cô không?
Anh muốn đẩy cái máy tính cô đang gõ kia ra, ném cô lên vai, và mang cô thẳng vào phòng ngủ. Thay vào đó, anh tiến thẳng đến phòng tắm và đổ đầy nước thật lạnh vào bồn, và một lần nữa nguyền rủa nó. Anh tắm nhanh chóng và thay quần áo sạch sẽ. Cả tuần anh đều đi bơi, nhưng nó cũng chẳng tốt hơn tí nào cả. Mặc dù anh sơn nhà và cả làm mộc, mặc dù tập luyện hàng ngày và thêm vào vài dặm chạy bộ, anh vẫn muốn cô hơn cao giờ hết. Ngay cả khi cái chương trình trò chơi anh bắt đầu xem trên TV cũng không thể giữ nỗi sự chú ý của anh. Anh nên chuyển về lại khu B&B, nhưng Lilly vẫn còn ở đó.
Một cú thọc đau đớn chạy xuyên qua anh. Anh không thể nghĩ về bà lúc này. Có thể anh nên lái xe vào thị trấn để tập luyện tại một câu lạc bộ sức khỏe nhỏ ở trong nhà trọ.
Nhưng không, anh thấy mình đang di chuyển về phía hiên nhà, tất cả mọi lời thề tránh xa khỏi Molly đều bốc hơi. Khi anh bước qua ngưỡng cửa, anh nhận ra mình đang ở nơi duy nhất anh có thể ở bây giờ, với sự có mặt của một người duy nhất, người mà có thể hiểu những suy tư của anh với những gì vừa xảy ra.
Cô nhìn lên anh, ánh mắt cô tràn đầy sự quan tâm mà cô chưa từng thể hiện với bất kì ai mà cô nghĩ đang có vấn đề. Anh không hề phát hiện thậm chí một dấu hiệu trách móc anh vì trở nên dễ cáu kỉnh, nhưng anh biết cô sẽ lại đặt anh vào đúng nơi của mình sớm hay muộn.
“Mọi việc ổn chứ?”
Anh nhún vai, không thể hiện một điều gì cả. “Chúng tôi đã nói chuyện.”
Nhưng cô không ấn tượng bởi hành động - một chàng trai cứng rắn - của anh. "Anh có thể hiện cái tôi đáng ghét của mình không?”
"Tôi đã lắng nghe bà ấy, nếu đó là điều cô đang đề cập.” Anh biết chính xác điều cô đang nói nhưng anh muốn để cô kéo câu chuyện ra khỏi anh.
Cô chờ đợi.
Anh đi lang thang về phía tấm màn. Cái giỏ cây cô treo trên móc chạm vào vai anh. “Bà ấy đã nói với tôi rất nhiều thứ…Tôi không biết…Nó không chính xác như cái cách tôi đã nghĩ.”
“Nó như thế nào?” Cô hỏi nhẹ nhàng.
Anh kể lại cho cô. Bỏ ngoài những cảm xúc mâu thuẫn của anh. Chỉ đưa cho cô sự thật.
Khi anh kể xong, cô gật đầu từ từ. “Tôi hiểu.”
Giá như anh cũng vậy.
“Bây giờ anh phải điều chỉnh để hiểu rằng những gì anh đã biết về bà đều không đúng.”
“Tôi nghĩ bà ấy muốn…” Anh trượt hai tay vào túi. “Bà ấy muốn một thứ từ tôi. Tôi không thể–” Anh quay về phía cô. “Đùng một cái, tôi cảm thấy gắn bó với bà ấy ư? Tôi không thể!
Biểu hiện của cô có một cái gì đó giống như nỗi đau, và nó làm cô mất một lúc lâu để trả lời.
"Tôi nghi ngờ rằng bà ấy muốn ngay lập tức như thế. Có thể anh chỉ cần bắt đầu với việc hiểu bà. Bà đang làm một cái chăn, và bà ấy là một nghệ sĩ tuyệt vời. Nhưng bà lại không hiểu được chính mình.”
"Tôi đoán vậy." Anh bỏ tay khỏi túi và làm chính xác những gì anh đã cố gắng tránh từ thứ sáu trước. “Tôi sắp điên rồi đây. Có một nơi cách đây khoảng 20 dặm. Chúng ta hãy ra khỏi chỗ này nào.”
Anh thấy ngay cô sẽ từ chối, và anh không đổ lỗi cho cô về điều đó. Đồng thời, anh không thể ở một mình lúc này, do đó anh lấy cái máy tính ra khỏi lòng cô và kéo cô đứng dậy. “Cô sẽ thích nó.”
Một giờ sau, cả hai người đang bay trên sông Au Sable trong một máy bay nhỏ kiểu Đức.
This Heart Of Mine (Tiếng Việt) This Heart Of Mine (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips This Heart Of Mine (Tiếng Việt)