The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Vu Van Quyen
Upload bìa: Son Le
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3323 / 46
Cập nhật: 2015-10-05 14:35:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
a ngày trước khi Katie rời New England, một cơn gió lộng đầu tháng Giêng đã khiến những bông tuyết đóng băng, và cô phải cúi thấp đầu xuống khi bước về phía hiệu làm đầu. Mái tóc dài vàng óng của cô tung bay trong gió và cô có thể cảm nhận những mảnh băng buốt nhói phả vào má mình. Cô đi giày cao gót chứ không đi bốt nên chân đã lạnh cóng. Đằng sau lưng, Kevin ngồi trong ô tô quan sát cô. Dù không quay lại, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng ô tô chạy không và tưởng tượng ra cái miệng đã tạo thành một đường thẳng quạu quọ.
Những đám đông chen chúc trong siêu thị suốt mùa Giáng sinh giờ không còn nữa. Hai bên hiệu làm đầu là cửa hàng băng đĩa và cửa hàng bán thú cưng, thảy đều vắng lặng như tờ; chẳng ai muốn ra ngoài vào một ngày như hôm nay. Khi Katie đẩy cánh cửa, nó liền bật mở trong luồng gió nên cô phải ra sức đóng lại. Khí lạnh theo cô vào trong hiệu làm đầu, vai áo cô phủ một lớp dày tuyết trắng. Cô vừa cởi găng tay và áo khoác vừa quay người lại. Cô vẫy chào tạm biệt Kevin và mỉm cười. Hắn thích cô mỉm cười với h
Cô có cuộc hẹn vào lúc hai giờ chiều với một người phụ nữ tên Rachel. Hầu hết các lô đều đã có người nên Katie không chắc phải tới chỗ nào. Đây là lần đầu tiên cô tới đây nên cô thấy không thoải mái. Không người làm đầu nào trông quá ba mươi tuổi và đa số họ đều để kiểu đầu kỳ quái nhuộm xanh nhuộm đỏ. Lát sau, một cô gái tiến về phía Katie, trông cô chừng hai tư hai lăm tuổi, da rám nắng, đeo khuyên, có một hình xăm ở cổ.
“Chị hẹn tôi hai giờ chiều phải không? Cắt nhuộm nhỉ?” cô gái hỏi.
Katie gật đầu.
“Tôi là Rachel. Theo tôi nào.”
Rachel ngoảnh lại nhìn qua vai. “Ngoài trời lạnh lắm nhỉ?” Rachel nói. “Đi từ xe tới cửa thôi mà tôi cóng sắp chết. Họ bắt bọn tôi đỗ xe tận cuối bãi. Khó ưa thế không biết, nhưng tôi làm gì được chứ?”
“Lạnh thật,” Katie đồng tình.
Rachel dẫn cô tới lô gần góc. Ghế bọc nhựa màu hồng tím còn sàn lát gạch đen. Một chỗ dành cho những người trẻ hơn, Katie thầm nghĩ. Những người độc thân muốn nổi bật. Không phải những phụ nữ đã lấy chồng và có mái tóc màu vàng. Katie cựa quậy bồn chồn khi Rachel khoác tấm choàng qua người cô. Cô co duỗi các ngón chân, cố làm chúng ấm lên.
“Chị mới đến vùng này à?” Rachel hỏi.
“Tôi sống ở Dorchester,” Katie đáp.
“Khá xa đây nhỉ. Có ai giới thiệu chị tới chỗ này à?”
Katie đã đi qua hiệu làm đầu này hai tuần truớc, khi Kevin đưa cô đi mua đồ, nhưng cô không kể ra chuyện đó. Thay vì thế, cô chỉ lắc đầu.
“Tôi nghĩ lúc ấy mình thật may vì đã nghe điện thoại.” Rachel mỉm cười. “Chị muốn nhuộm màu gì?”
Katie ghét phải nhìn chằm chằm mình trong gương nhưng cô không có lựa chọn nào khác. Cô phải làm chuyện này cho thật đúng. Cô phải làm thế. Trên tấm gương trước mặt cô có dán bức ảnh Rachel chụp với một người mà Katie nghĩ là bạn trai cô. Anh chàng còn đeo nhiều khuyên hơn cả cô nàng, và để kiểu đầu Mohawk. Dưới tấm choàng, Katie vặn hai tay vào nhau.
“Giờ mùa đông rồi nên tôi muốn trông thật tự nhiên, có khi nhuộm lowlight cũng được nhỉ? Sửa lại cả chân tóc nữa cho đồng bộ nhé.”
Rachel gật đầu trong gương. “Chị muốn nhuộm lại màu cũ à? Hay đậm hơn hoặc nhạt hơn? Không phải lowlight, ý tôi là vậy.”
“Cứ như cũ thôi.”
“Quấn lá thiếc nhé?”
“Được,” Katie đáp.
“Dễ như ăn kẹo,” Rachel nói. “Cho tôi vài phút để chuẩn bị nhé, tôi sẽ quay lại ngay.”
Katie gật đầu. Phía bên cạnh, cô thấy một cô gái đang dựa người vào bồn, một thợ làm tóc khác đứng cạnh. Cô nghe thấy tiếng nước bật lên và tiếng trò chuyện rì rầm ở các lô khác. Nhạc khẽ du dương giữa tiếng người nói.
Rachel trở lại với lá thiếc và màu nhuộm. Tới gần ghế, cô trộn màu, kiểm tra để đảm bảo độ đều đã chuẩn.
“Chị sống ở Dorchester bao lâu rồi?”
“Bốn năm.”
“Chị lớn lên ở đâu?”
“Pennsylvania,” Katie đáp. “Tôi sống ở Atlantic trước khi chuyển tới đây.”
“Chồng chị chở chị qua à?”
“Vâng.”
“Anh ấy có cái xe đẹp quá. Tôi thấy nó khi chị vẫy tay. Loại gì vậy? Mustang à?”
Katie lại gật đầu nhưng không đáp. Một khoảng im lặng ngắn sau đó, Rachel bôi màu và bọc lá thiếc.
“Chị kết hôn bao lâu rồi?” Rachel hỏi trong khi phủ và bọc một lọn tóc khó bảo.
“Bốn năm.”
“Vì thế mà chị chuyển đến sống ở Dorchester à?”
“Vâng.”
Rachel không ngừng liến thoắng. “Thế chị làm gì?”
Katie nhìn thẳng lên phía trước, cố không nhìn vào hình ảnh chính mình. Ước gì mình là một người khác. Cô được ở đây một tiếng rưỡi trước khi Kevin quay lại đón và cô cầu trời hắn đừng quay lại sớm.
“Tôi không đi làm,” Katie đáp.
“Tôi mà không làm gì thì tôi sẽ phát điên mất. Nói vậy chứ đi làm không phải lúc nào cũng dễ. Trước khi cưới chị làm gì?”
“Tôi phục vụ rượu.”
“Ở casino à?”
Katie gật đầu.
“Chị gặp chồng chị ở đó à?”
“Vâng,” Katie đáp.
“Thế giờ anh ấy đang làm gì? Trong lúc chị làm tóc đây này?”
Có lẽ anh ta ở bar, Katie nghĩ. “Tôi cũng chẳng biết.”
“Thế sao chị không tự đi xe? Tôi nói rồi đấy, chỗ chị ở khá xa đây kia mà.”
“Tôi không lái xe. Khi nào tôi cần đi đâu thì chồng tôi chở đi.”
“Tôi chẳng biết nếu không có xe thì tôi sẽ làm được gì nữa. Ít nhất nó cũng giúp tôi đi đến nơi tôi cần tới. Tôi không thích phải phụ thuộc người khác như thế.”
Katie nghe thấy mùi nước hoa trong không gian. Máy hấp dưới quầy đã bắt đầu kêu lách cách. “Tôi chưa học lái bao giờ.”
Rachel nhún vai, bọc thêm một lá thiếc nữa vào tóc Katie. “Không khó đâu. Luyện tập một chút, rồi thi lấy bằng, thế là đi được thôi.”
Katie chăm chú nhìn Rachel trong gương. Rachel có vẻ tự tin với việc cô đang làm, nhưng cô hãy còn trẻ và mới khởi nghiệp, Katie vẫn ước sao Rachel già dặn và từng trải hơn. Điều này thật kỳ cục, vì chắc cô chỉ hơn Rachel vài tuổi. Mà có khi còn chưa tới thế. Nhưng Katie thấy mình già dặn. “Chị có con cái gì chưa?”
“Chưa.”
Chừng như cô gái cảm giác được là mình vừa nói điều gì đó không phải, vì mấy phút sau cô làm việc trong im lặng, những lá thiếc khiến Katie trông thật giống người ngoài hành tinh, cuối cùng cô dẫn Katie sang ghế khác. Rachel bật một ngọn đèn sấy lên.
“Mấy phút nữa tôi quay lại kiểm tra nhé!”
Rachel bước về phía một thợ làm đầu khác. Họ nói chuyện vói tiếng rì rầm trong hiệu làm đầu khiến cô không nghe được họ nói gì. Katie liếc đồng hồ. Chưa đầy một tiếng nữa Kevin sẽ quay lại. Thời gian đang trôi nhanh, quá nhanh.
Rachel quay lại kiểm tra tóc cô. “Thêm một lát nữa,” cô vui vẻ nói, rồi lại tiếp tục câu chuyện với cô đồng nghiệp ban nãy, khoa tay liên hồi. Sôi nổi. Trẻ và tự do. Hạnh phúc.
Mấy phút nữa trôi qua. Rồi mười phút. Katie cố không nhìn đồng hồ. Cuối cùng cũng đến lúc, Rachel bỏ tấm thiếc ra rồi dẫn Katie tới bồn. Katie ngồi xuống rồi ngửa người ra sau, tì cổ lên khăn tắm. Rachel bật nước lên, Katie cảm thấy một tia nước lạnh bắn vào má cô. Rachel thoa dầu gội khắp tóc và da đầu cô rồi xả nước, sau đó thoa dầu xả rồi lại xả nước. “Giờ cắt tóc được rồi nhỉ?”
Trở lại lô, Katie nghĩ tóc mình trông cũng ổn, nhưng cũng khó nói khi tóc vẫn còn ướt. Nó phải chuẩn, nếu không Kevin sẽ để ý. Rachel chải thẳng tóc Katie, gỡ những mối rối. Còn bốn mươi phút nữa.
Rachel chăm chú nhìn hình Katie phản chiếu trong gương. “Chị muốn cắt đi bao nhiêu?”
“Đừng nhiều quá,” Katie nói. “Chỉ đủ gọn là được, “Chồng tôi thích tóc dài.”
“Chị muốn tỉa kiểu gì? Nếu chị muốn kiểu gì mới tôi có quyển catalogue đằng kia đấy.”
“Làm sao tóc tôi giống như lúc tôi tới đây là đuợc.”
“Được thôi,” Rachel nói.
Katie quan sát Rachel dùng lược, vuốt tay qua tóc cô rồi dùng kéo bấm tóc. Phía sau trước, rồi đến hai bên. Cuối cùng tới mái. Rachel tìm được một cái kẹo gôm ở đâu đó rồi nhai, hàm cô chuyển động lên xuống trong lúc tỉa tóc.
“Ngắn chừng này được chưa?”
“Rồi. Tôi nghĩ thế là đủ.”
Rachel lấy máy sấy tóc và một chiếc lược tròn. Cô chầm chậm chải lược lên tóc Katie, tiếng máy sấy kêu rì rì trong tai Katie.
“Chị có hay đi làm tóc không?” Rachel lân la hỏi chuyện.
“Mỗi tháng một lần,” Katie đáp. “Nhưng đôi khi tôi chỉ cắt thôi.”
“Mà tóc chị đẹp thật đấy.”
“Cám ơn cô.”
Rachel tiếp tục làm việc. Katie đề nghị làm mấy lọn xoăn nhẹ nên Rachel lấy kẹp uốn tóc ra. Mất vài phút để làm nóng. Vẫn còn hai mươi phút nữa.
Rachel uốn rồi chải cho tới khi cuối cùng cô thấy hài lòng và nhìn ngắm Katie trong gương.
“Thế nào rồi?”
Katie xem xét màu và kiểu. “Hoàn hảo,” cô nói.
“Để tôi cho chị xem phía sau,” Rachel nói. Cô xoay ghế của Katie lại và đưa cho Katie một tấm gương. Katie nhìn hình phản chiếu đúp rồi gật đầu.
“Thế là được rồi đấy,” Rachel nói.
“Hết bao nhiêu nhỉ?”
Rachel nói xong, Katie liền thò tay vào ví. Cô lấy ra số tiền đủ trả, kèm tiền boa. “Tôi lấy hóa đơn được không?”
“Được chứ,” Rachel nói. “Đi với tôi tới quầy thanh toán luôn nhé.”
Cô gái viết số tiền vào phiếu. Kevin thể nào cũng kiểm tra và đòi tiền thừa khi cô trở lại xe, thế nên cô bảo Rachel cộng thêm cả tiền boa vào. Cô liếc đồng hồ. Mười hai phút nữa.
Kevin vẫn chưa quay lại, tim cô đang đập thình thịch khi cô mặc áo khoác và đi găng tay vào. Cô rời hiệu làm đầu khi Rachel vẫn đang thao thao nói chuyện với cô. Ở hiệu băng đĩa kề bên, cô bảo người trông hàng bán cho cái điện thoại di động dùng một lần và một cái thẻ gọi được hai mươi giờ. Cô thấy váng vất khi nói ra những lời đó, biết rằng sau chuyện này thì chẳng thể quay đầu lại được nữa.
Ông ta lấy ra một chiếc điện thoại từ dưới quầy và bắt đầu vừa quét hàng vừa hướng dẫn sử dụng. Cô giấu tiền trong túi băng vệ sinh vì cô biết Kevin không bao giờ để ý chỗ đó. Cô lấy tiền ra, đặt nắm tiền nhàu nhò lên quầy. Đồng hồ vẫn tích tắc không ngừng, cô lại nhìn ra bãi đỗ xe. Cô bắt đầu cảm thấy muốn lịm đi còn miệng thì khô khốc.
Người bán hàng quét hàng lâu khủng khiếp. Dù cô trả tiền mặt, ông ta vẫn yêu cầu cô cho biết tên, địa chỉ, mã vùng. Vô nghĩa. Nực cười. Cô muốn trả tiền rồi biến khỏi đây cho xong. Cô đếm đến mười mà người bán hàng vẫn gõ. Trên đường, đèn đã chuyển sang màu đỏ. Xe cộ đang dừng lại chờ. Cô băn khoăn không biết Kevin đã sắp rẽ vào bãi đỗ chưa. Cô tự hỏi liệu hắn có thấy cô rời khỏi của hàng bang đĩa không. Cô lại thấy khó thở.
Cô cố mở cái túi nhụa, nhưng không được - nó cứng như thép. Quá to với cái túi xách tay nhỏ của cô, quá to với túi áo. Cô hỏi mượn người bán hàng cái kéo, thế mà ông ta mất đến cả thế kỷ mới tìm được nó. Cô muốn gào lên, muốn bảo ông ta nhanh lên vì Kevin có thể đến đây bất cứ lúc nào. Nhưng thay vì gào thét, cô quay ra của sổ.
Khi lấy được cái điện thoại ra, cô bỏ nó vào túi áo cùng với thẻ trả trước. Người bán hàng hỏi cô có cần túi ni lông không nhưng cô bỏ ra khỏi cửa mà không trả lời. Cái điện thoại nặng như chì, còn băng tuyết thì khiến cô khó mà giữ được thăng bằng.
Cô mở cửa hiệu làm đầu rồi vào lại bên trong. Cô cởi áo khoác và găng tay rồi đứng đợi ở quầy tiếp tân. Ba mươi giây sau, cô thấy xe của Kevin vào bãi, đỗ chếch về phía hiệu làm đầu.
Có tuyết bám trên vai áo khoác, cô đang vội vã phủi đi thì Rachel bước về phía cô. Katie hốt hoảng khi nghĩ Kevin có thể sẽ để ý thấy. Cô tập trung tinh thần, hối thúc bình tĩnh. Phải hành động thật tự nhiên.
“Chị quên gì à?” Rachel hỏi.
Katie thở sâu. “Tôi định đợi bên ngoài nhưng trời lạnh quá,” cô giải thích. “Rồi tôi nhận ra là tôi chưa lấy card của cô.”
Gương mặt Rachel sáng bừng lên. “Ồ, phải rồi. Chờ một giây nhé,” cô nói. Cô đi về lô của mình và lấy từ tủ ngăn kéo ra một tấm card. Katie biết Kevin đang quan sát cô từ trong xe, nhưng cô vờ như không để ý.
Rachel trở lại đưa tấm card cho Katie. “Tôi thường không làm việc vào Chủ nhật hoặc thứ Hai đâu,” cô nói.
Katie gật đầu. “Tôi sẽ gọi cho cô.”
Phía sau lưng, cô nghe thấy cửa mở và Kevin đang đứng trên lối vào. Hắn thường không vào trong nên tim cô đập thình thịch. Cô mặc lại áo khoác, cố giữ đôi tay không run rẩy. Rồi cô quay lại và mỉm cười.
Thiên đường bình yên Thiên đường bình yên - Nicholas Sparks Thiên đường bình yên