The more that you read, the more things you will know. The more that you learn, the more places you'll go.

Dr. Seuss

 
 
 
 
 
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 907 / 9
Cập nhật: 2017-08-25 16:08:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chuyện Ba Người - Trần Nguyên Ý Anh
nh trăng đã nhạt nhòa. Nàng vẫn ngồi tựa cửa. Nàng vẫn đẹp, vẫn mảnh mai như thời con gái. Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống, hôn nhẹ lên tóc nàng. Có lẽ hơi lạnh từ tôi toát ra làm nàng rùng mình. Nàng đang khóc. Mấy giọt nước mắt còn vương trên má. Cứ khóc đi! Khóc để vơi chút tủi buồn, cay đắng. Tôi cũng muốn khóc cho nàng, cho số phận không may của nàng. Hôm nay là ngày cưới của Thịnh, thằng bạn sống chết của tôi. Đêm này là đêm tân hôn. Còn nỗi buồn nào hơn khi nàng một mình dưới trăng tựa cửa, khóc cho những ngày mặn nồng đã qua. Làm sao người thế gian này có thể hiểu và cảm thông được cho nàng. Có phải hồng nhan thì bạc phận? Tôi vừa từ chỗ Thịnh về. Tiệc cưới vừa tan. Phòng tân hôn ấm cúng và đẹp. Những món đồ tự tay nàng mua sắm. Những món đồ nàng đã chăm chút cho ngày cưới người yêu mình. Nhìn Thịnh hớn hở khoác tay vợ mình đi từ bàn này qua bàn khác, nhận từng ly rượu mừng của thực khách, tôi chỉ muốn tát cho nó mấy cái. Sao nó có thể cưới người con gái khác làm vợ? Cho dầu không thể cưới nàng, nó vẫn có thể sống bên nàng mà! Đã mười năm tôi trốn chạy nàng. Cố chôn vùi tình yêu như những đợt sóng ngầm, chỉ để Thịnh có được nàng. Đã mười năm, tôi hy vọng nàng hạnh phúc. Tôi chỉ biết yêu nàng, yêu bằng thứ tình yêu không thực dụng (bởi tôi chỉ là một kẻ lang bạt kỳ hồ mà!). Tôi biết, tôi sẽ không đem đến cho nàng cuộc sống ấm êm. Thịnh thì được. Với bằng kỹ sư ngành điện tử, với cái tháo vát của một thanh niên nông thôn giỏi giang, siêng năng… Thịnh có thể làm cho nàng hạnh phúc.
Chúng tôi là bạn thời học cấp ba. Thịnh học giỏi hơn tôi. Mỗi thằng mỗi tính, nhưng hai đứa tôi vẫn là một đôi trời sinh. Chúng tôi đã từng ngoéo tay nhau hứa hẹn sẽ tổ chức đám cưới cùng ngày. Và con của đứa này sẽ gọi đứa kia là ba. Có lẽ kiếp trước chúng tôi đã nợ nần nhau, nên số phận đến lạ. Trời xui đất khiến, tôi và Thịnh đều yêu nàng. Mối tình đầu của hai thằng sinh viên năm thứ nhất. Thằng Thịnh trong trắng như ly rau câu tuyết nàng đem ra mời, lúc chúng tôi đến quán bình dân của nàng. Tôi đã yêu ngay cái nhìn đầu tiên của nàng. Còn Thịnh, lúc đầu, nó không có cảm tình với nàng. Nàng hơn chúng tôi nhiều tuổi lắm. Hơn tôi mười lăm. Hơn Thịnh mười sáu. Nhưng nếu công bằng mà nói, nàng còn trẻ hơn so với tuổi. Thịnh nghiêm túc, có phần hơi khó khăn. Nó không thích lối nói chuyện bắt người khác phải vâng lời. Nó nhận xét “Bán cơm thì cứ bán cơm, nói chuyện lúc nào cũng có móc câu, lại hay triết lý. Bả tưởng bả là cái gì chứ!” Và cái ngày nó biết nàng là “cái gì” đã tới. Một nhóm giáo viên trường cấp hai gần đó cũng vào quán. Họ cúi đầu chào nàng rất lễ phép. Chúng tôi loáng thoáng nghe được mấy lời: “Tới bây giờ mà cô còn đẹp quá! Trẻ nữa chứ! Tội nghiệp cô quá! Bán cơm thì cực hơn đi dạy nhiều!” Thịnh và tôi mới vỡ lẽ ra. Thì ra, cô giáo thời cấp ba của bọn họ.
***
Chúng tôi vừa gặp họa. Nghe lời đám bạn cùng nhà trọ, tôi rủ Thịnh vào một quán bia ôm cho biết. Bao nhiêu tiền ở nhà vừa gởi lên đều bỏ hết trong bóp. Thịnh dùng dằng không chịu. Tôi đã nổi máu anh hùng. Cái gì chưa biết thì cứ thử một lần. Tiếp chúng tôi là hai em tóc vàng mắt xanh chuyên nghiệp lắm. Bia khui không biết mệt. Thức ăn đĩa đầy, đĩa cạn. Tôi ăn uống thỏa thuê. Con bé tóc ngắn còn cầm lấy tay tôi đặt vào ngực nó: “Chút nữa để tiền vào đây cho em nghe!”. Đầu óc tôi quay cuồng. Thằng Thịnh thì giống như miễn cưỡng. Nó vốn là thằng kỹ tính. Nó không có cảm tình với bọn gái hầu rượu. Cái cảm giác là đà khi ra khỏi quán, nhập nhoạng bước thấp bước cao. Tôi mơ hồ Thịnh dìu tôi… Tôi tỉnh thức, đầu đau ngằn ngặt. Thịnh đã đi học. Tôi tắm táp và nghe đói. Nhìn lại bóp tiền thì chỉ còn mấy tờ tiền lẻ. Tôi cố vắt óc – Trời ạ! Đã hết sạch rồi! Từ đây đến cuối tháng lấy gì ăn? Tiền nhà nữa chứ! Đừng chọc vào bà chủ nhà cứ mở mắt chỉ biết tiền cho tới khi ngủ. Bả mà không tống cổ ra khỏi nhà mới lạ. Tôi nghĩ mãi, cuối cùng tôi đến quán cơm. Ngồi vào chỗ quen thuộc, tôi không biết phải mở miệng thế nào. Nàng mỉm cười: “Bữa nay sao đi một mình? Thịnh đâu?” Tôi ấp úng: “Chị bán cho khách đi! Chút nữa nói chuyện được hôn?” Tôi chưa bao giờ xưng em với nàng, dù tôi gọi nàng bằng chị. Tôi chưa xác định được tình cảm trong lòng mình nhưng vẫn thấy làm sao. Nàng đem đến phần cơm như mọi ngày nhưng lại có thêm đĩa dưa sen: “Đây là món dã rượu tài tình, Sơn ăn đi!” Tôi nhìn nàng: “Sao lại biết tôi uống rượu?” Nàng phì cười: “Mặt mày phờ phạc, ai nhìn không ra!” Tôi trầm ngâm mãi vẫn như mắc nghẹn ở cổ. Nàng đem đến ly chanh đá thay vì trà đá như mọi khi. “Bữa nay tôi đãi, còn chuyện tiền nong từ đây đến cuối tháng tôi cho thiếu!” Tôi trợn mắt ngạc nhiên. Thằng Thịnh vừa xuất hiện ở cửa. Nó không có vẻ gì đi học buổi sáng nay.
***
Nàng bịnh. Quán cơm giao cho con bé giúp việc giỏi giang siêng năng và người chị họ. Bỗng dưng, tôi và thằng Thịnh quyết định phải làm chút gì đó cho nàng. Đã gần hết năm học đầu, chúng tôi đối với nhau rất tốt. Tôi và Thịnh không chỉ được coi như khách hàng. Phần cơm của chúng tôi không như để bán, nó hòa quyện một sự chăm chút ân cần. Chúng tôi thường đến ăn lúc đã vắng khách. Tôi hay hỏi nàng đủ điều: “Sao lúc đó chị nghỉ dạy?” Nàng cười: “Không nghỉ cũng không được! Tôi vốn tính cứng cỏi và rất ghét cái xấu, cái ác. Tên hiệu trưởng trù dập tôi. Tập thể giáo viên hèn nhát không dám đấu tranh. Tôi thấy mình lẻ loi quá! Thôi thì, đi dạy cũng sống mà buôn bán cũng sống. Qua trường khác rồi cũng vậy thôi. Tôi bán cơm vì tôi cũng thạo nghề nầy mà!” Ngày đầu nàng uống mấy liều thuốc tôi mua và đã thấy đỡ. Đêm thứ hai, bỗng dưng nàng sốt cao. Hai thằng tôi vừa ngồi đánh cờ vừa có ý trông coi nàng. Căn nhà ngăn nắp và đơn giản quá! Ba má nàng qua đời đã nhiều năm. Nàng nương tựa người chị họ cho đến đến khi ra trường. Bỗng dưng, tôi nghe đau nhói trong lòng. Nàng sống như vậy đó! Giữa bộn bề công việc và một nỗi cô đơn. Tôi không còn bình tĩnh: “Chị Hòa không qua được, hay mình kêu xe, đưa chị ấy vào bệnh viện?”. Thịnh trầm tĩnh hơn: “Mới uống thuốc để coi sao!”. Hai đứa tôi ngồi vào chơi tiếp. Tôi nhận ra Thịnh không còn sáng suốt nữa. Nó đi liên tiếp mấy nước sai. Bỗng dưng, nó nhìn tôi, ánh mắt dữ dằn, tuyệt vọng: “Tao với mầy hãy thật thà với nhau một điều! Hãy viết vào giấy suy nghĩ của mình về chị Kim!” Tôi biết Thịnh đã nhìn ra và thấu hiểu. Thật bất ngờ, mỗi tờ giấy đều vỏn vẹn ba chữ: “Tao yêu Kim”.
Nàng được đưa vào bệnh viện ngay đêm đó. Bà chị họ không ở lại với nàng được vì hai đứa con nhỏ. Tôi và Thịnh túc trực bên nàng. Mấy người nuôi bệnh nhân cùng phòng hết lời khen: “Em trai mà nuôi chị chu đáo quá!”. Hai đứa tôi im lặng. Giông bão đã nổi lên rồi. Ánh mắt Thịnh tối đen. Nó đang nghĩ gì có trời biết. Tôi thì khác. Tôi linh cảm được tình cảm nàng dành cho tôi. Nàng vẫn ngủ mê. Giấc ngủ của cơn bệnh. Không biết nàng có chiêm bao. Thịnh đi lại ngoài hành lang và đốt thuốc liên tục. Nó không nói với tôi câu nào. Cuối cùng, tôi thấy nó bước liêu xiêu ra cổng.
Tôi ngồi nhìn nàng ngủ. Chai nước truyền nhỏ từng giọt chậm và đều. Tim tôi đập nhanh và không theo một nhịp đập nào hết. Trời ạ! Tại sao Thịnh cũng yêu nàng? Sao nó không ghét nàng cho tôi đỡ khổ tâm. Tôi phải làm gì bây giờ? Nhớ lại, có lần nàng hỏi: “Sơn thích mẫu con gái nào? Mạnh dạn, thẳng thắn hay dịu dàng, thùy mị?”. Tôi vụt nói như câu trả lời đã sẵn “Giống như chị vậy!”. Nàng nhìn tôi. Ánh mắt nàng như đồng cảm nhưng lại chợt buồn. Nàng đã hiểu được lòng tôi và nàng cũng thấy được hố cách ngăn là quá lớn.
Đang ngủ, nàng chợt buồn nôn. Tôi đỡ xốc nàng dậy. Nàng dựa vào tôi, quặt quẹo như một thân cây non trước gió. Tôi vuốt lưng nàng. Tay kia cầm khăn cho nàng nôn vào. Tôi không hiểu sao lại có những thao tác rành rọt như vậy. Thịnh xuất hiện ở cửa. Nó nhìn tôi và nàng. Ánh mắt ngạc nhiên. Nó quay đi thật nhanh. Tôi đi tìm Thịnh khi nàng đã ổn. Nó ngồi ở băng đá sát gốc nguyệt quế đang nở hoa trắng xóa. Tôi đến gần, thoảng nghe mùi rượu. Thịnh bỗng gục xuống. Nó không chỉ như đang say. Tôi xốc nó dậy, đi nhanh vào phòng cấp cứu.
***
Bây giờ, tôi không chỉ chăm sóc nàng, Thịnh còn nặng hơn. Bác sĩ bảo nếu không phát hiện kịp thời, nó sẽ chết hoặc sẽ hôn mê sâu, sống đời thực vật. Tôi bàng hoàng. Một con người trầm tĩnh như nó, lại tự tử vì tình, đủ biết nó yêu nàng sâu nặng đến đâu. Nó ghen khi tôi chăm sóc nàng tận tình. Cũng may, tôi là người phát hiện và đưa nó đến phòng cấp cứu. Nàng đến thăm nó khi tương đối khỏe. Nàng bàng hoàng xúc động khi biết Thịnh tự tử. Tôi rút lui ra ngoài, để hai người được tự do trò chuyện. Tôi lang thang ngoài phố khi trời lất phất mưa. Dường như đi trong mưa lại làm mình tỉnh táo hơn. Tôi nghĩ đến Thịnh, đến nàng. Một con người tài giỏi và chỉn chu như Thịnh sẽ rất cần cho nàng. Tình yêu của Thịnh đã thuyết phục được nàng. Như vậy đã tốt rồi! Tôi không được như Thịnh. Tôi thấy mình lan man quá! Tôi biết mình không đem lại hạnh phúc cho nàng (một thứ hạnh phúc vật chất sờ mó được và những trìu mến nâng niu mà Thịnh vốn nhiều ưu điểm).
Nàng xuất viện trước Thịnh hai ngày. Tôi đọc được trong mắt nàng những nỗi ưu tư. Thịnh không nói gì với tôi. Nó lặng im như trốn chạy. Thế giới của nó bây giờ chỉ có nàng. Thịnh vốn là người kiên quyết. Cái gì nó muốn, quyết phải làm được. Nó vốn không thích uống rượu. Nhưng có một lần, trong đám giỗ nhà một thằng bạn, một tay nổi tiếng “tửu vương” tỏ ra coi thường bọn tôi. Thịnh nổi máu anh hùng. Nó quyết là phải thắng. Nó hạ “tửu vương” ngay trong tiệc rượu. Về đến nhà trọ, nó nằm lặc lìa, nôn thốc nôn tháo. Tôi còn tưởng nó chết. Nàng cho Thịnh uống một thứ thuốc gia truyền và nó khỏe lại. Con người Thịnh là như vậy đó. Nó không để lộ mình, nhưng đừng ai muốn thách thức và vượt qua nó. Trong tình yêu cũng vậy.
Thịnh có việc về quê hai ngày. Nàng hẹn tôi sau bữa cơm chiều. Tôi biết phải đối diện một lần dẫu vui hay buồn. Nàng làm một đĩa đồ nhắm và lấy bầu rượu thuốc. Tôi biết đây là một ngày cực kỳ quan trọng với chúng tôi. Nàng rót rượu mời tôi rồi im lặng. Nhìn gương mặt sầu thảm của nàng, lòng tôi đau như cắt. Mãi, nàng mới cất tiếng: “Sơn có gì nói không?” Tôi nhìn nàng, nhìn đôi mắt như sắp khóc của nàng và tôi chợt hiểu mọi điều. Tôi đến bên nàng, đôi tay run run ôm lấy bờ vai thon nhỏ của nàng. Nàng bỗng ôm chầm lấy tôi và bật khóc. Tôi hạnh phúc, tôi đau đớn đến tận cùng. Tôi biết nàng đã lựa chọn. Thịnh đã chứng tỏ tình yêu dành cho nàng quá đắt. Tôi để yên cho nàng khóc. Người con gái cứng cỏi tôi từng thấy, bây giờ đang khóc. Không biết tôi và nàng đã đứng vậy bao lâu. Thời gian lắng đọng, tôi không còn nghĩ gì khác nữa. Nàng yêu tôi, nhưng tôi sẽ không mang lại hạnh phúc cho nàng. Tôi vẫn còn dòng máu lang bạt kỳ hồ. Tôi chưa hề nghĩ tới hôn nhân. Biết làm sao được? Yêu và cưới là hai chuyện khác nhau. Còn Thịnh sẽ làm được mọi điều cho nàng. Thịnh sẽ làm được, cho dầu là điều khó khăn nhất. Tôi lấy đàn và chơi những bài hát nàng thích. Đây cũng là điều duy nhất tôi có thể làm được cho nàng. Đây cũng chính là điều duy nhất Thịnh không làm được. Nó không biết đàn, không biết hát. Nhưng nó đã thiết kế một giàn máy hát, băng nhạc tuyệt vời để nàng nghe. Tiếng đàn của tôi chừng đã làm lắng đọng giông bão trong lòng nàng. Nàng nhìn tôi như năn nỉ: “Sơn ở lại được không?”. Tôi đã muốn gật đầu. Nhưng hình ảnh thằng Thịnh nằm hôn mê ở phòng cấp cứu đã ngăn tôi lại. Đã khẳng định nàng phải là của Thịnh thì tôi phải rút lui. Tôi không hơn Thịnh được gì thì phải quân tử, ngay cả với mình. Hai người họ đến với nhau thật xứng đáng.
Tôi ra về. Lòng đã quyết định. Nàng không còn khóc nữa. Nàng đã đọc được suy nghĩ trong lòng tôi. Những ngày sắp tới không dễ dàng gì. Tôi học văn. Con đường tôi chọn là trở thành một nhà văn. Tôi không rạch ròi như Thịnh. Hiện tại, nó đã làm được công việc của một người thợ điện tử. Nó đã có thể kiếm tiền (nhiều là đằng khác). Thịnh giỏi, nó có năng khiếu bẩm sinh và niềm đam mê. Trong lớp, nó luôn là điểm sáng để các bạn phấn đấu, noi theo.
***
Hai năm học cuối, tôi viện cớ phải ở chung một thằng em họ để dời chỗ ở và cũng không còn ăn cơm quán nàng. Tôi ít gặp Thịnh nhưng tôi biết nàng và nó sống ra sao. Tôi biết quán cơm dạo này đông khách hơn. Đã có bàn tay khéo léo của Thịnh xếp đặt. Nhà đã có đàn ông rồi. Cuộc sống chung tuy không chính thức nhưng cũng làm người trong cuộc hạnh phúc. Thịnh lầm lì với mọi người (đó là lớp vỏ bọc để không ai có thể nhúng mũi vào chuyện riêng của nó), chỉ riêng với nàng, nó hết lòng hết dạ nâng niu. Không ai dám hỏi thẳng mối quan hệ giữa Thịnh với nàng ra sao. Ba má Thịnh cũng nghi ngờ, nhưng Thịnh vẫn lạnh lùng chối bỏ và không ai xác định được điều gì.
Thịnh ra trường với bằng tốt nghiệp loại giỏi. Một công ty tư nhân mời nó về làm việc. Bước đầu trong đường sự nghiệp nó đã gặp may. Còn tôi, cũng có chút tiếng tăm với mấy cái giải văn chương, nhưng cuộc sống thì bấp bênh như lục bình trên sóng nước.
***
Gà đã gáy sáng. Tôi biết đã đến lúc phải ra đi. Nàng vẫn ngồi đó. Không khéo, nàng lại bịnh. Tôi hôn lên tóc nàng và nhẹ vuốt mái tóc như một dòng suối huyền hoặc đã làm tôi ngây ngất. Thôi thì, đêm mai tôi sẽ về thăm nàng vậy. Chỉ trong vòng bốn mươi chín ngày này, vong hồn tôi còn vất vưởng trên dương thế. Qua bốn mươi chín ngày, tôi sẽ qua cầu Nại Hà, sẽ quên mất tiền kiếp của mình. Tôi chỉ biết lặng lẽ thăm nàng như từ lúc rời xa nàng đến giờ.
Đêm nay tôi lại về. Nàng vừa xong công việc. Tôi loanh quanh chưa biết phải làm gì. Nàng kéo ngăn tủ, lấy ra quyển nhật ký. Nàng ngồi xuống ghế bắt đầu viết…
Ngày… vậy là Sơn ra đi đã được mười ba ngày. Nếu còn sống, không biết Sơn phản ứng ra sao khi Thịnh cưới vợ. Chắc Sơn cũng buồn cho mình. Sơn yêu mình. Nhưng tình yêu của Sơn không đủ lớn để vượt qua mọi thứ. Sơn yêu mình nhưng chỉ để yêu thôi. Thịnh thì không vậy. Thịnh yêu mình và muốn được mình. Thịnh đã bảo bọc, nâng niu mình. Thịnh đã làm đủ mọi điều để mình được hạnh phúc. Thịnh biết Sơn đã rút lui, nhường mình cho Thịnh. Và Thịnh cũng biết, nếu sống với Sơn, mình sẽ không được chăm chút (ngay cả chăm chút bản thân mình, Sơn cũng không làm được). Còn sống với Thịnh, Thịnh đã làm tất cả những gì mình chỉ thể hiện bằng ánh mắt. Thịnh đã đối tốt với mình mười năm nay. Không ngờ, đó chỉ là sự chịu đựng tột cùng. Thịnh nhạy cảm như một sợi dây đàn. Mười năm, mình và Thịnh đã đối xử vẹn toàn với nhau. Nếu được coi là vợ chồng chính thức, ắt mọi người sẽ cho đây là cặp đôi hạnh phúc nhất. Nhưng không ngờ… mình đã tình cờ đọc được nhật ký của Thịnh: “Kim chưa bao giờ yêu mình. Kim chỉ đền trả những gì mình làm cho cô ấy. Trái tim Kim chỉ có Sơn và mãi mãi là Sơn. Mình chỉ có xác thân cô ấy, và tình yêu mãi mãi là một hoài vọng với mình”. Bỗng dưng, mình thấy mình có lỗi với Thịnh. Đúng là mình chưa bao giờ quên Sơn. Nhưng nếu nói mình không nghĩ chút gì về Thịnh thì không đúng. Làm sao mình không cảm thương, không xúc động trước bao nhiêu việc Thịnh đã làm cho mình từ mười năm nay. Nhưng đây cũng là điều nan giải nhất. Nhìn lại mình, tuổi già đã đến. Mình sẽ không sinh con được cho Thịnh. Mình sẽ không đi cùng Thịnh hết đường đời. Còn sự nghiệp của Thịnh nữa. Mình không thể ích kỷ… Và mình đã thẳng thắn đề nghị: Mình chấm dứt đi Thịnh. Thịnh đã hy sinh vì Kim bao lâu nay là đủ rồi. Thịnh phải cưới vợ. Thịnh phải có một gia đình hẳn hoi. Kim đã đọc nhật ký của Thịnh. Kim không thể ích kỷ. Hãy coi nhau như người thân. Kim đã sống một mình quen rồi. Nếu sau nầy còn nghĩ đến nhau, chúng mình vẫn còn tình bạn hay tình chị em mà!
Tôi bàng hoàng. Thì ra, tôi đã trách lầm Thịnh. Mười năm nay, nó đã chịu đựng, đã bao lần nổi sóng trong lòng. Tôi biết nó mà. Yêu dữ dội, thì ghen cũng dữ dội. Nghĩ lại cái thằng tôi, tôi thấy mình chẳng ra tích sự gì hết. Nếu lúc đó, Kim chọn tôi, Kim sẽ không hạnh phúc và bây giờ đã là góa phụ. Tôi đã thấu hiểu mọi điều. Ít ra Kim cũng có một cuộc sống hạnh phúc trong mười năm. Sống với tình yêu chân thành của Thịnh và hình bóng tôi trong tim. Bây giờ, phải nghĩ sao đây? Trong ba người, ai là người hạnh phúc, ai khổ đau? Trời ạ! Cái thằng nhà văn lêu têu như tôi, tới bây giờ mới trắng mắt ra để hiểu rõ lẽ đời. Thôi thì, chuyện cũng an bày. Cầu mong Kim được yên bình trong cảnh đời nàng đã chọn. Dẫu sao, nàng cũng là người phụ nữ cứng cỏi mà. Còn Thịnh, bắt đầu cuộc sống mới, tôi cũng cầu xin nó được hạnh phúc. Niềm hạnh phúc thật sự mà nó xứng đáng được hưởng. Phần tôi, chỉ còn hơn một tháng làm âm hồn vất vưởng nữa, tôi sẽ qua cầu Nại Hà, sẽ quên hết chuyện kiếp nầy. Cầu xin, nếu có kiếp sau, tôi sẽ gặp lại Kim và tôi sẽ đền trả xứng đáng cho nàng.
Thị Trấn Xe Bus Màu Xanh Thị Trấn Xe Bus Màu Xanh - Nhiều Tác Giả Thị Trấn Xe Bus Màu Xanh