One does not fall “in” or “out” of love. One grows in love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Madeline Baker
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1251 / 10
Cập nhật: 2016-07-02 16:51:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ũng nhiều như việc J.T yêu thích việc sống cùng những người Lakota, gã sớm khám phá ra rằng việc ở cùng những người dân của mẹ mình là không đủ. Gã không muốn bị coi như một người ngoài hay một kẻ qua đường, gã muốn trở thành một phần không thể tách rời của cả bộ tộc. Gã muốn trở thành một chiến binh thực thụ đúng nghĩa. Họ đã sống với người Lakota được gần một tháng khi J.T hỏi Tatanka Sapa dạy gã cách sử dụng cung tên. Tatanka Sapa đã khá ngạc nhiên trước yêu cầu đó nhưng sẵn sàng đồng ý, và sau hôm đó J.T đã dành một phần trong mỗi buổi sáng để tập luyện. Gã nhanh chóng phát hiện ra rằng nó không dễ dàng như vẻ bề ngoài.
Rõ ràng việc một người đàn ông trưởng thành tập sử dụng tên là một điều mới lạ hiếm thấy, và sau ngày đầu tiên, J.T bắt đầu cảm thấy mình như một gánh xiếc nhỏ thu hút những cậu bé và cô bé, và đôi khi cả cha mẹ chúng, tập hợp xung quanh để theo dõi nỗ lực của gã với cung và tên, điều mà những cậu bé Lakota đã thực hành khi còn rất nhỏ. J.T chấp nhận tiếng cười thích thú của họ với một thái độ đúng đắn, biết rằng họ không chế nhạo gã mà cười cùng gã. Những cô bé thì cười khúc khích phía sau đôi tay khi mũi tên của gã đi thành một đường vòng cung; các cậu bé thì hò hét khi mũi tên của gã bắn trúng tâm. Dần dần, việc nhắm mục tiêu của gã cũng khá hơn và gã bắn trúng hồng tâm cũng thường xuyên hơn.
Khi đã thực hành tốt trên mục tiêu tĩnh, gã sẵn sàng thực hành trên mục tiêu di động. Gã tập lấy một mũi tên trên lưng và bắn trong khi đuổi theo một con trâu đang phi nước đại. Nó không mấy dễ dàng khi vừa giữ yên cây cung và tầm nhìn qua trục mũi tên trong khi ngồi trên một con ngựa đang lao đi. Nhưng điều này thật phấn khích! Gã biết gã sẽ không bao giờ quên được sự hồi hộp của mình trong buổi đi săn đầu tiên, sự phấn khích khi giết được mục tiêu điều tiên của mình. Tatanka Sapa đã cắt đứt đuôi con trâu và tặng nó cho J.T. Wicasa Tankala đã bôi một ít máu trâu lên trán J.T. Nghi lễ rất được mong đợi của các chàng trai trẻ. Thực tế là J.T không còn là một đứa trẻ cũng không làm giảm bớt sự hồi hộp và ý nghĩa của nghi lễ.
Gã học được cách săn bắn và rình mồi, theo đúng kiểu Lakota. Gã học những bài bát và những câu chuyện cùng những truyền thuyết xa xưa. Một vài chuyện quen thuộc, mẹ gã đã từng kể. Gã cũng học cả cách cầu nguyện. Họ ở làng được khoảng bảy tuần thì một tốp chiến binh trở về sau một cuộc chiến. Đêm đó đã diễn ra một điệu nhảy da trâu để ăn mừng chiến thắng của người Lakota.
J.T ngồi cùng những người đàn ông, trong khi Brandy ngồi bên những người phụ nữ, giữa Tasina Luta và và vợ Wicasa Tankala. Đó là một sự kiện không giống bất kỳ sự kiện nào gã từng thấy. Trong buổi lễ, các chiến binh ngồi cùng mẹ và chị em gái mình, những người đã mang theo những bộ da đầu thực sự của kẻ thù được đặt trên cột. Bài hát vinh danh những người chiến binh được cất lên. J.T quan sát những người đàn ông nhảy múa, bước nhảy của họ bắt chước những con vật và loại chim. Phụ nữ mặc những bộ váy đẹp nhất của họ, nhảy làm nền bên ngoài vòng tròn. Những gương mặt sơn đen loang lổ biểu tượng cho sự chiến thắng.
J.T trầm ngâm nhìn chỗ da đầu. Những người Lakota gây chiến với người da trắng và người Crow. Gã sẽ làm gì nếu được gọi đi chiến đấu chống lại quân đội hoặc chống lại người Crow? Liệu gã có thể làm được không? Gã liếc nhìn Brandy. Cô sẽ cảm thấy ra sao nếu gã tham chiến chống lại người của cô? Đó không phải là một ý nghĩ hay để đắm chìm trong nó, và cũng như ngày lại ngày, những suy nghĩ đó cứ quẩn quanh trong tâm trí gã.
Đang là quãng thời gian bận bịu với tất cả mọi người. Đàn ông và phụ nữ đi tìm kiếm những loài thảo mộc để điều chế sáp và đường. Những chiến binh dành hàng giờ để thuần hóa những con vật dưới 1 năm tuổi và những con ngựa chiến 2 tuổi. Họ thuần hóa một đàn ngựa lớn, lựa ra những con ngựa không phù hợp chiến đấu để làm ngựa giống. Những người phụ nữ sửa lại đồ đàng với những tấm da mới họ lượm được trong suốt mùa thu. Họ may những chiếc xà cạp, những đôi giày da đnah mới bên dưới ngọn lửa trong căn lều lớn. Ngày qua ngày, J.T cảm nhận như đang ở nhà nhiều hơn với những người của mẹ mình. Cách những người Da đỏ sống phù hợp với gã chưa từng thấy. Và luôn có Brandy ở bên. Nụ cười của cô là điều đầu tiên gã trông thấy mỗi sáng; nụ hôn của cô đưa gã chìm vào giấc ngủ mỗi đêm, ở đây, trong vùng đất của người Lakota, gã cảm thấy yên bình hơn bao giờ hết.
Vào một buổi sáng ấm áp đầu tháng bảy, người đưa tin của bộ tộc tuyên bố rằng nacas,trưởng tộc, quyết định dã đến lúc chuyển cả làng đến nơi cắm trại mùa hè. Nơi hạ trại sẽ được chọn lựa bởi các wakincuzas. Những người đàn ông dẫn đường là các chiến binh xuất sắc nhất được lựa chọn. Nhiệm vụ của họ là lãnh đạo việc di cư sẽ diễn ra vào ngày mai. Nhiệm vụ của wakincuzas là xác định lộ trình và quãng đường họ sẽ đi mỗi ngày.
Mặc dù không phải là việc của mình, J.T vẫn giúp bà ngoại đóng gói số đồ đạc ít ỏi của mình và giúp bà dỡ lều; sau đó gã đến giúp Brandy. Vì là người mới và không nằm trong thứ tự lên đường, J.T và Brandy đi sau Tasina Luta, tiếp sau là Wicasa Tankala và Chatawinna. Đây quả là điều tuyệt vời để quan sát, J.T trầm ngâm. Mọi người cưỡi ngựa theo sát wakincuzas, những người mang lửa. Không ai được phép đi lên phía trước wakincuzas, hay lang thang một mình để đi săn hoặc ngắm cảnh, hoặc đi tụt lại phía sau.
Các akicita cưỡi ngựa hai bên và phía sau để giữ mọi người đi theo thứ tự. Trong đoàn, họ có nhiệm vụ giữ trật tự cho mọi người. Mỗi akicita đều vẽ mặt bằng các sọc sơn đen trên má phải của mình, từ mắt đến cằm. Người đứng đầu những akicita thì sơn ba sọc trên má. Mọi người trong bộ tộc đều phải đi theo sự hướng dẫn của các akicita, công việc của họ giống như cảnh sát, thẩm phán, cai ngục và đao phủ. Wicasa Tankala cảnh báo J.T rằng hình phạt cho sự bất tuân là rất khắc nghiệt. Một người đàn ông cố tình bỏ đoàn có nguy cơ bị đánh đập dã man hoặc có thể lều và các vật dụng đồ đạc sẽ bị phá hủy bởi các akicita.
Mỗi năm người lãnh đạo của bộ lạc sẽ chọn ra những người giám sát, chẳng hạn như Kit Foxes hay như Braved Hearts, để chịu trách nhiệm trong mỗi mùa di cư. Bọc hậu cho đoàn người cũng được chọn lựa kỹ càng. Họ dừng lại trong ngày để cho mọi người ăn uống và nghỉ ngơi, bất chấp sự sẵn tiện của những con ngựa, nhiều người vẫn thích tự đi bộ để cảm nhận mặt đất phía bên dưới chân mình.
Brandy chọn cưỡi ngựa. Quan sát mọi người di chuyển sẽ dễ dàng hơn, điều mà cô biết rằng mình sẽ không bao giờ quên. Cô đã trông thấy nhiều những người miền Tây trên phim Hollywood, nhưng không một ai có thể lột tả được vẻ đẹp, sự hùng vĩ và sự hào hứng của cả một ngôi làng đang di cư qua một khu đồng bằng. Điều duy nhất cô từng thấy gần giống nhất là một cảnh trong Mười Điều Răn của Chúa đã mô tả những đứa trẻ của Israel rời bỏ Ai Cập như một miền đất hứa. Tiếng cười của trẻ nhỏ và các cuộc chuyện trò của những người phụ nữ trôi dạt trong gió. Đàn ngựa đi theo sau họ, di chuyển mềm mại trên nền cỏ xanh tươi. Các chiến binh cưỡi ngựa tiến lên và tụt lại phía sau để kiểm tra gia đình họ.
Brany cảm thấy tim cô lỗi nhịp mỗi khi trông thấy J.T cưỡi như bay trên những con ngựa thiến bên cạnh Tatanka Sapa và Nape Lutta. Cô nghĩ mình chưa bao giờ trông thấy ai trong cuộc đời mình lại đẹp hơn được J.T Cutter. Đóng khố da, mái tóc đen dài của gã xóa tung trên vai, gã trông giống một chiến binh đến từng inch. Không một ai, trông giống gã lúc này, chẳng ai có thể ngờ gã chỉ có một nửa dòng máu Lakota. “Thằng bé là một người đàn ông trẻ đẹp trai, phải không nào?” Tasina Luta nhận xét.
“Vâng, quả là vậy ạ.” Brandy trả lời, mỉm cười với người phụ nữ lớn tuổi đang cưỡi ngựa bên cạnh cô. “Thằng bé trông thật giống ông ngoại nó,” Tasina Luta nhẹ nhàng nói thêm. “Chồng ta là một người đàn ông ưa nhìn, cao và mạnh mẽ.”
“Hẳn là bà đã yêu ông rất nhiều.” “Hin. Ta biết từ giây phút đầu tiên ta trông thấy ông ấy rằng sẽ không ai khác sẽ dành cho ta. Cha mẹ ta đã giận dữ khi ta nói với họ rằng ta sẽ kết hôn với một wasichu, nhưng họ sớm nhận ra rằng ông ấy là người đàn ông dũng cảm và trọng danh dự.” Tasina Luta thốt ra một âm thanh chế nhạo trong họng. “Không như kẻ wasichu vô giá trị kia, kẻ đã đánh cắp con gái ta khỏi đồng bào nó. Ta biết hắn ta sẽ khiến con bé xấu hổ, nhưng nó không nghe lời ta.”
“Ta thường giục nó bỏ hắn, đá hắn khỏi lều và ra khỏi cuộc đời nó. Thì hẳn sự hổ thẹn này sẽ không xảy ra. Một phụ nữ có quyền bỏ chồng, hắn thì chỉ có quyền ném con bé đi nếu con bé lười biếng hoặc không chung thủy.” Tasina Luta thở dài nặng nề. “Nhưng nó không nghe.”
Không biết phải nói gì, Brandy đặt cánh tay lên tay bà và siết lại. Tasina Luta tặng cô một nụ cười yếu ớt. “Ta mừng là cháu ở đây,” bà nói, nắm lấy tay Brandy trong tay mình. “Ta rất mừng khi cháu trai ta đã trời về nhà vào những phút cuối.”
*** Xương khớp Brandy đã rã rời lúc các wakincuzas bảo mọi người dừng lại nghỉ. J.T nói với cô rằng họ đã đi được gần 25 dặm, và cô cảm thấy từng dặm trong số đó. Lưng và vai cô đau nhói, và cô nghĩ rằng việc đi bộ có lẽ còn khôn ngoan hơn.
Với vị trí cắm trại được chọn lựa, người lãnh đạo chỉ đạo mọi người chỗ dựng lều. Sau đó, tất cả dựng trại để nghỉ đêm. Những người phụ nữ dựng lều ngay đúng thứ tự họ đã lên đường, cửa ra vào thẳng hướng đông. Nhìn quanh, Brandy trông thấy nguồn nước dồi dào, thức ăn cho ngựa và là nơi kín gió.
Chẳng bao lâu sau khi ăn tối, Tasina Luta chúc ngủ ngon J.T và Brandy sau đó lên giường sớm. Đêm hôm đó là một đêm nhiều mây đen. Sấm dội rung chuyển đất trời, sét đánh dọc ngang trên nền trời và trời bắt đầu đổ mưa.
Sau bữa ăn tối, J.T và Brandy đến lều của Wicasa Tankala để nghe kể chuyện, đó là trò tiêu khiển ưa thích của người Lakota. Có sáu người lớn khác và tám trẻ nhỏ trong ngôi nhà nghỉ của thầy phù thủy già khi J.T và Brandy cúi người bước vào. Wicasa Tankala chào đón họ. Sau đó ông kể câu chuyện về sự hình thành của Tháp Quỷ.
Ngồi gần phía trước lều, Brandy quan sát gương mặt những đứa trẻ trong khi J.T dịch lại câu chuyện cho cô. Những đứa trẻ Lakota cũng giống như tất cả những đứa trẻ khác trên thế giới, Brandy trầm ngâm, nhớ lại những cô bé và cậu bé trong lớp học của cô đã say sưa đến thế nào khi cô đọc truyện cho chúng. Những đứa trẻ da đỏ cũng không mấy khác biệt. Chúng nhanh chóng bị cuốn vào sự kỳ diệu trong câu chuyện của vị pháp sư.
“Cách đây rất lâu rồi, khi trái đất mới hình thành,” Wicasa Tankala nói, giọng ông buồn buồn khi bắt gặp cái nhìn của từng đứa trẻ. “một ngày, khi một vài thiếu nữ ra ngoài để thu thập hoa. Họ tìm thấy rất nhìn loài hoa tuyệt vời và đã thu về đầy một ôm những đóa hoa đang nở, màu đỏ, màu vàng và thậm chí có bông còn màu xanh nữa. Khi họ sẵn sàng trở về nhà, các thiếu nữ bị ba con gấu tấn công. Họ chạy trốn tới một tảng đá lớn và leo lên đỉnh, nhưng những con gấu bắt đầu đuổi sát theo sau họ. Các thiếu nữ bắt đầu cầu nguyện để được giúp đỡ. Để cứu họ, các vị thần đã lắng nghe và tảng đá bắt đầu dâng lên cao hơn. Những con gấu bắt đầu trượt xuống vách đá. Móng vuốt của chúng cào thành những vết hằn sâu trên mặt đá. Đến nay vẫn còn có thể trông thấy những vết cào của chúng. Cuối cùng, những con gấu cũng bỏ cuộc và rời đi. Các thiếu nữ bện những bông hoa thành một đoạn dây thừng và trèo xuống tảng đá.”
Những đứa trẻ vỗ tay khi Wicasa Tankala kể xong câu chuyện.[26] “Ta sẽ liên kết một câu chuyện khác với chuyện đó,” Tatanka Sapa lên tiếng. “Rất lâu trước đây, vào một mùa đông lạnh lẽo. Tuyết rơi dày trên mặt đất. Tất cả đàn trâu đã bỏ đi, và loài người không thể làm gì được. Loài người chưa học cách cưỡi ngựa chỉ có thể săn bắt những con vật nhỏ làm lương thực. Và rồi, những loài động vật còn sót lại cũng ra đi, và loài người bị bỏ đói.
Một ngày có một người phụ nữ trẻ đi tới. Bên đường cô trông thấy một cây gỗ Gòn bị chia thành bai nửa. Bước đến bên cái cây, cô nghe thấy một tiếng hát thật đẹp. Người phụ nữ dừng lại, sợ việc phải bước qua cái cây biết hát. Sau đó cô trông thấy lông trâu ở nhánh cây bị tách ra. Chúng được gắn chặt vào cây với một hòn đá lạ mắt. Sau một lúc, tiếng hát ngừng lại và tiếng nói cất lên. “Đưa ta đến lều của cô,” hòn đá nói. ‘Khi trời tối, gọi mọi người tập hợp lại. Dạy họ bài hát cô đã nghe. Cầu nguyện cho đàn trâu quay trở lại.”
Người phụ nữ cầm lấy hòn đá đến lều của mình và đưa nó cho chồng cô. Ngay khi trời tối, họ tập hợp mọi người với nhau. Vợ anh ta đã cho mọi người thấy tảng đá, và dạy họ bài hát, và loài người đã hát và cầu nguyện cho đàn trâu trở về. Và rồi ai đó lên tiếng. ‘Nghe đi!’ người tù trưởng và các thợ săn nhận ra âm thanh đàn trâu đang tới...”
Wicasa Tankala và Tatanka Sapa tiếp tục kể chuyện đến khuya. Sau đó, với sự ấm áp và an toàn bên trong lều của mình, với vòng tay chồng vòng quanh người, Brandy nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh của cơn mưa đang đổ trên tấm da và sự ấm áp, yên bình cùng nhịp đập đều đặn của trái tim J.T bên dưới tai cô.
Hai ngày sau, họ đã đến được khu dựng trại mùa hè của người Lakota. Các bộ tộc người Lakota khác cũng đã tới, những căn lều được dựng tại vị trí truyền thống của họ. Khi đêm xuống, mọi thứ trông như thể những người của Wicasa Tankala đã cắm trại ở đây nhiều ngày trời chứ không phải chỉ mới vài giờ.
Brandy được biết, phần lớn thời gian trong năm, những người Lakota dựng lều ở bất cứ chỗ nào họ muốn, nhưng ở đây, trong khu trại mùa hè Mặt trời Nhảy, các căn lều được dựng thành một vòng tròn lớn, với vị trí được thiết lập dựa theo mối quan hệ gia đình. Hầu hết mùa hè là để dành cho việc chuẩn bị những buổi lễ. Mùa hè là mùa kỷ niệm, là thời điểm để ôn lại kỷ niệm, để dành cho lễ hội Mặt trời, cho những buổi lễ tôn vinh người phụ nữ và những điệu múa danh dự.
Brandy đứng bên ngoài lều của cô, cảm thấy vô cùng hài lòng với chính mình. Cô đã tự dựng lều mà không cần sự giúp đỡ và đã dựng khá tốt, so với khả năng của bản thân. Thực tế là, nó khiến cô mất nhiều thời gian hơn so với những phụ nữ khác, nhưng rồi thì, cô cũng đâu có nhiều sự thực hành đâu. Trong thời gian tới, cô hẳn sẽ có thể làm tốt hơn... Cô cau mày khi nghĩ về nó. Thời gian. J.T còn bao nhiêu thời gian nữa? Khi thời gian của anh đến, anh sẽ biến mất sao? Và cô sẽ làm gì khi anh đi? Làm cách nào cô có thể tìm được đường về nhà?
Niềm vui lúc trước của cô bỗng chốc tan biến như bong bóng mưa rào. Chuyện gì sẽ đến nếu cô không thể trở về nhà nữa? Chuyện gì sẽ xảy ra khi J.T biến mất và cô bị bỏ lại đây, một mình, với những người Lakota? Cô biết họ sẽ chào đón cô, nhưng liệu cô có muốn ở lại với những người Da đỏ không, biết rằng những trận chiến dai dẳng giữa các bộ tộc và người da trắng sẽ diễn ra hết mùa hè này sang mùa hè khác? Người Da đỏ ban đầu sẽ dành chiến thẳng vĩ đại, nhưng sự thất bại của Custer sẽ báo hiệu sự tự do của người Da đỏ cuối cùng sẽ kết thúc.
Lòng nặng trĩu, cô bước vào lều. Nó là của cô. Nếu cô muốn, cô có thể ném J.T ra khỏi cửa cùng đồ đạc của gã, và một người đàn ông Lakota khác có thể lấy hết quần áo và vũ khí của gã làm của mình. Lều và tất cả mọi thứ bên trong đều thuộc sở hữu của người phụ nữ. Nhưng cô không muốn ném gã đi. Cô muốn dành phần đời còn lại của mình với gã, yêu thương gã, mang thai những đứa con của gã. Một đứa trẻ... Cô siết chặt tay trên bụng. Một cậu bé, với đôi mắt của J.T...
Cô đã không trông thấy gã gần ba giờ đồng hồ rồi. Gã đang ở đâu vậy? Cau mày, cô đứng thẳng lên và sắp xếp lại vài chiếc chảo và nồi xoong cô có. Nếu gã không săn được thứ gì để ăn tối, họ sẽ lên giường với cái bụng rỗng.
Tiếng bước chân gã đến gần gửi đến một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô. Mỉm cười, cô quay người để gặp gã, và cảm thấy trái tim đột ngột tăng tốc khi gã cuốn cô vào vòng tay và ôm cô thật chặt. “Anh đã ở đâu vậy?” cô hỏi.
“Với Wicasa Tankala.” “Ồ. Tại sao?”
J.T siết chặt tay sau lưng cô, và hơi thả ra để có thể trông thấy gương mặt cô. “Anh đã dành khá nhiều thời gian ở đây,” gã nói chậm rãi. “Anh muốn thử trở thành một chiến binh.” “Anh thật sự là một chiến binh mà.”
J.T cười toe toét. “Anh mừng là em nghĩ thế, nhưng anh muốn là một chiến binh Lakota đúng nghĩa ấy.” “Ý anh là sao?”
“Anh muốn được công nhận trước khi diễn ra Lễ hội Mặt trời.” “Em nghĩ điều đó thật tuyệt vời,” Brandy khẽ la lên. “Cha em cũng từng làm điều tương tự trước khi kết hôn với mẹ em.”
“Ông ấy có thành công không?” “Từ những gì mẹ em nói thì nó khiến ông trở thành một con người mới. Cha mẹ luôn là một người đàn ông tuyệt vời nhưng ông có xu hướng uống quá nhiều, sau khi được công nhận, ông không còn uống rượu nữa.”
J.T lầm bầm khẽ. “Nếu anh thành công, anh muốn tham gia vào Lễ hội Mặt trời.” “Ồ.”
“Em nghe có vẻ không vui vì điều đó.” “Em vui mà, chỉ là...” Làm cách nào để giải thích cho gã đây? Cô biết Lễ hội Mặt trời có ý nghĩa quan trọng thế nào với người Lakota, nhưng cô cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến việc J.T bị hành hạ.
Cô chưa bao giờ tham dự một Lễ hội Mặt trời, hoặc ít nhất là cô không nhớ có bao giờ cô từng chứng kiến nó từ khi cô lớn. Tất nhiên là gia đình cô đã chuyển đi khi cô được mười tuổi, và cô đã quên khá nhiều phong tục tập quán. Giờ đây, cô tự hỏi có phải nửa dòng máu da trắng đang cảm thấy khó khăn để hiểu hết toàn bộ về Lễ hội Mặt trời không, hay acki'cirua, như người Crow quen gọi. Có lẽ là do cô là một phụ nữ của thế kỷ XX khiến cô cảm thấy Lễ hội Mặt trời giống như một bệnh dịch. Cô biết rất ít về những nghi thức thực tế của các bộ tộc. Mẹ cô đã từng nói Lễ hội Mặt trời của người Crow là một lời nguyện của những người đàn ông, vượt trên nỗi buồn và sự ra đi của một người thân, coi acki'cirua như một sự công nhận việc anh ta có thể trả thù kẻ đã mạo phạm đến bộ tộc.
“Em không nghĩ anh sẽ qua được, phải không?” J.T hỏi. “Anh nên làm những điều anh cho là đúng đắn.”
“Anh biết nó đúng đắn mà.” Gã vỗ lên ngực, phía trên trái tim. “Ở đây.” Gã kéo cô sát vào mình, hay tay vuốt ve sống lưng cô. “Anh đã xông cùng Wicasa Tankala cả ngày hôm nay.” “Vâng!”
“À. Anh không biết phải làm sao cho em hiểu những cảm xúc của mình. Anh đoán sạch là từ miêu tả chính xác nhất. Anh bước ra ngoài và cảm thấy mình thật sạch sẽ. Như kiểu được tái sinh vậy.” J.T cau mày. Thật khó để diễn tả những điều gã không thể hiểu rõ.
Wicasa Tankala đã giải thích rằng một người đàn ông không thể thành công nếu không có Sức mạnh, và Sức mạnh đó đến từ một thế lực siêu nhiên. Những con diều hâu, đại bàng, nai sừng tấm, trâu rừng, mỗi con vật đều sở hữu sức mạnh cụ thể riêng; đại diện cho sự thiêng liêng của người Lakota. Sức mạnh đến với một người đàn ông thông qua những con vật đó. Để có thể giao tiếp với đấng tối cao, một người đàn ông phải thật sự trong sạch cả về thể xác lẫn linh hồn, điều có thể thực hiện thông qua việc xông hơi. “Nó thế nào ạ?” cô hỏi. J.T lắc đầu. “Nó... Anh không biết nữa, một kiểu thần bí ấy. Họ lột hết quần áo của bọn anh trước khi bọn anh vào trong. Trong đó tối và yên tĩnh lắm.”
Đá nung được đặt trong một iniowaspe, một hố lửa nhỏ, ở chính giữa lều. Quanh hố được kè một gờ đất nhỏ được gọi là hanbelachia, hay còn gọi là đồi linh ảnh. Giữa đồi linh ảnh và hố lửa, nền đất được dọn sạch làm thành một đường nhỏ tên là ‘bình đạo’. Iniowaspe, hanbelachia, và bình đạo là biểu tượng của việc cầu linh ảnh. Đồ cúng là những bó thuốc lá nhỏ được cột vào những cái que và cắm ở phía tây của ngọn đồi. Trên đồi bày ống điếu thiêng, thân điếu quay về hướng đông. Bọn anh ngồi im lặng trong một lúc lâu, và sau đó một trong những người cháu trai của Wicasa Tankala mang bốn tảng đá được nung nóng vào trong. Ông ấy hút nó và đưa cho anh.
Sau đó, ông ấy đổ nước lạnh lên những viên đá nóng và một đám hơi nước lớn mù mịt trong lều. Ông ấy lặng lẽ hát trong khi làm thế. Bọn anh hút thuốc bốn lần. Ông ấy rắc nước lên những hòn đá bốn lần. Ông ấy hát bốn bài hát khác nhau.” Bốn là con số thiêng liêng với người Lakota.
Có bốn mùa trong một năm, bốn quý trăng mỗi lần, đất trời có bốn hướng. “Anh đã được công nhận chưa?”
“Chưa hẳn.” “Chưa hẳn? Thế nghĩa là sao?”
“Anh chẳng trông thấy gì cả, và anh cũng không thể cảm thấy Gideon ở đó, bên trong lều với bọn anh. Anh không thể giải thích được. Dù sao thì, bọn anh ngồi trong đó cho đến khi anh nghĩ anh sắp chết ngạt vì hơi nước và hơi nóng.” J.T lắc đầu. “Buồn cười là, khi nó qua đi, có một dấu móc nhỏ phía trên gờ đất.” “Dấu móc?”
“Ừ. Có vẻ như các linh hồn đang chỉ về một con nai sừng tấm.” Brandy rùng mình. Cô đã từng nghe kể về những điều như vậy trước đây, từ những người của chính cô, nhưng cô chưa bao giờ thật sự tin vào những dấu hiệu đó.
“Dù sao thì, mai anh sẽ ‘la hét sau một dấu hiệu’, như Wicasa Tankala đã gọi nó.” J.T siết lấy tay Brandy trong tay mình. “Để mắt đến Tasina Luta giùm anh nhé.” “Em sẽ, nhưng...” Cô siết chặt tay quanh gã. “Em sẽ nhớ anh.”
Gã sẽ đi khoảng bốn ngày, cô biết vậy. Ít hơn thế, nếu dấu hiệu đến sớm, nhưng không thể quá bốn ngày. Cô có cảm giác đó sẽ là bốn ngày thật dài cho cả hai bọn họ.
The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) - Madeline Baker The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt)