If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Tác giả: Naguib Mahfouz
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Thief And The Dogs
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2020-11-02 22:25:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
nh quay về nhà thay đổi quần áo và sau khoảng một giờ đồng hồ anh trở ra với bộ quân phục đại úy. Anh đi về phía đại lộ Abátxiê, tránh ánh sáng của các ngọn đèn và lấy hết can đảm vào trong dáng bước đi tự nhiên nhất đời. Rồi anh lại nhảy lên một chiếc taxi đi đến cầu Rút Quân, trên đường gặp rất nhiều cảnh sát làm anh khó chịu. Sau khi bước xuống bến tàu gần cầu, anh thuê một chiếc thuyền nhỏ trong hai giờ rồi chèo về hướng nam, theo phía lâu đài của Raúp trong không khí mát dịu buổi chiều tối dưới trời sao lấp lánh và một mảnh trăng treo trên các ngọn cây bên bờ. Anh cảm thấy một sự nhộn nhạo kỳ lạ và dự cảm rằng chẳng mấy chốc anh sẽ là nguồn gốc của một sự kiện long trời.
Alixơ có thể đã trốn thoát được tay anh, đúng thế nhưng mà khi anh còn có thể giáng đòn trừng trị lên Raúp Êluan thì đó không phải là một thất bại. Vì Raúp là ngọn cờ của sự phản trắc mà Alixơ và Navabigia với các tên phản trắc trên trái đất này dựa theo. Vừa ra sức chèo, Saít vừa nghĩ tới Raúp:
“Đã đến lúc thanh toán nợ nần đây, nếu cảnh sát không dính vào cuộc chiến của chúng ta thì ta sẽ trừng trị mày trước công chúng. Ta được sự ủng hộ của mọi người chỉ trừ những tên trộm cắp chính hiệu, và đó là điều an ủi linh hồn ta được coi là mất rồi. Ta là lương tâm của ngươi, lương tâm mà ngươi đã hi sinh đi, nhưng ta còn thiếu có sự tổ chức – đúng như mi đã nói rất đúng, và bây giờ thì ta hiểu ra nhiều điều mi đã nói với ta trước đây chưa hiểu hết. Bi kịch thật sự của ta là mặc dù có hàng triệu người ủng hộ ta, thế mà ta lại bị đẩy vào cảnh cô quạnh đen tối, làm mồi cho sự lầm lạc vô nghĩa. Chắc chắn rằng viên đạn không xóa tan sự vô nghĩa nhưng nó sẽ trở thành lời từ chối đẫm máu khẳng định để cho những người sống và người chết không mất đi niềm hy vọng.”
Thuyền đến ngang tầm ngôi biệt thự, anh rẽ vào bờ. Anh nhảy lên bờ và kéo mũi thuyền lên bờ đất cứng. Rồi anh leo lên bờ cho đến khu đất bãi Cócnixơ, tin vào bộ quân phục của mình. Phố xá vắng teo và chẳng có bóng cảnh sát nào quanh biệt thự, điều đó làm anh dịu đi ít chút nhưng vẫn giận dữ. Ngôi nhà chìm trong bóng tối chỉ có ngọn đèn ở cổng lớn. Saít phải phá cửa và giảm được một trở ngại. Bước đi lặng lẽ, anh hướng về phố nằm dọc bên trái biệt thự, đi hết phố anh rẽ sang phải ở đại lộ Ghigiê, rồi lại rẽ phải để quay lại trước mặt biệt thự trông ra khu bãi để nắm chắc tình hình khu vực. Một ngọn cây um tùm che lấp ánh đèn đường tạo cho anh một khoảng tối để anh đứng đợi. Mắt anh liên tục hướng vào ngôi biệt thự, chỉ trừ vài lần anh nhìn xuống mặt sông.
Tâm tư anh lại nghĩ đến Raúp phản bội, đến sự lừa bịp đã làm hỏng cuộc đời anh, đến sự lầm lạc theo đuổi anh, đến cái chết đón chờ anh dọc đường, tất cả điều đó làm cho việc hành quyết Raúp trở thành một quyết định cần thiết. Mỗi chiếc xe đi qua lại làm anh căng thẳng, mọi giác quan sẵn sàng. Này đây có một chiếc xe đã dừng lại trước cổng lớn biệt thự và tên gác cổng đã bắt đầu mở rộng cánh cổng. Saít vội đi nhanh trên phố bên trái, sát vào hàng rào sắt rồi nép sát vào chiều cao của bậc thềm đá là nơi người kia sẽ xuống xe. Chiếc xe đi chậm lại trên đường hẹp chạy qua khu vườn rồi dừng lại trước bậc cửa. Đèn bật sáng và lối vào sáng choang. Saít rút khẩu súng ngắn và chĩa vào mục tiêu. Cửa xe bật mở. Raúp Êluan bước xuống. Saít thét lên:
- Raúp!
Người đàn ông quay đầu lại về nơi phát ra tiếng nói. Saít lại thét:
- Ta là Saít Maran đây… Này đây là dành cho mày!
Nhưng ngay lúc đó, một viên đạn bắn từ vườn rít qua tai anh. Tiếng nổ đã xảy ra trước một phần lẻ giây đồng hồ trước khi anh bắn nên đã làm anh giật mình. Anh ngồi thụp xuống để tránh đạn bắn tiếp. Trong cơn thất vọng anh giương súng, nhắm bắn phát nữa hơi vội. Mọi việc xảy ra trong vài giây và anh chạy trốn về phía bờ sông, lao về phía chiếc thuyền đẩy vội nó xuống nước. Một giây sau, anh đã chèo mạnh về phía bờ đối diện. Anh cảm thấy rơi vào dòng nước xoáy và một nguồn năng lượng sâu thẳm trong trong anh đã thức tỉnh và giúp anh. Anh tưởng tượng rằng có tiếng súng nổ, có tiếng kêu, rằng một phần thể xác của anh đã bắt đầu tan rã.
Nơi anh vượt qua cũng hẹp thôi và anh đến bờ đối diện nhanh chóng. Anh nhảy lên đất rắn, bỏ mặc chiếc thuyền trôi theo dòng nước và một tay nắm chắc súng ngắn trong túi anh lên phố. Anh đi đàng hoàng, chậm chạp, chẳng thèm nhìn ngang ngửa mặc dù hốt hoảng. Anh đoán rằng có tiếng chân ở phía bờ sông, tiếng nói ngày càng gần và thêm lộn xộn trong lúc một hồi còi báo động vang lên trong không khí nặng nề và chờ đợi một kẻ truy đuổi sẽ kịp tới bất cứ lúc nào. Anh đã chuẩn bị mọi cách đối phó theo tình huống và sẵn sàng giao tranh trận cuối cùng. Thế nhưng chẳng có gì xảy ra.
Nhìn thấy một chiếc taxi đi tới ngang tầm, anh kêu lại và ngồi xuống phía sau. Sau khi anh ngồi xuống thì anh cảm thấy đau đớn ác liệt, dù sao thì anh đã thoát hiểm.
Về đến nhà anh lách người vào trong, qua bóng tối dày đặc cho đến chiếc ghế trường kỷ anh sụp xuống để nguyên bộ quân phục cảnh sát. Anh lại thấy đau, lần này dễ xác định hơn, ở trên đầu gối anh giơ bàn tay ra sờ và ngón tay anh chạm phải một chất nhờn. Qủy thật! Mình có vấp phải cái gì đâu nhỉ? Một viên đạn chăng? Không biết ở sau rào sắt hay trên đường chạy? Anh xem xét kỹ vết thương và kết luận là nhẹ, nếu là viên đạn bắn thì cũng chỉ là sướt qua.
Anh đứng dậy và cởi bỏ bộ quân phục trong bóng tối rồi sờ sẫm trên trường kỷ để tìm áo choàng của anh, mặc xong anh đi quanh gian phòng để chắc chắn về tình trạng cái đùi bị thương của mình. Trước đây mình đã chạy trên đường phố Môhamết Ali với viên đạn trong đùi. Mình có thể làm nên phép lạ và cũng chuồn biến mất một cách thành công. Còn vết thương thì chỉ cần ít bột cà phê nghiền rắc lên là thành sẹo ngay. Nhưng viên đạn có bắn chết Raúp không biết? Và ai đã bắn mình từ trong vườn? Hãy coi chừng, mình có thể lại bắn chết một người vô tội. Không, dù sao thì Raúp Êluan đã chết, tay súng của mình là chuẩn xác. Sa mạc có thể làm chứng cho mình. Mình sẽ gửi cho các báo một bài báo nhan đề “Vì sao tôi giết Raúp Êluan.”
Vậy là lúc đó cuộc sống sẽ khôi phục lại ý nghĩ đã mất. Viên đạn đã bắn chết Raúp cũng đồng thời giết luôn sự vô nghĩa của cuộc đời. Một cuộc đời mà các giá trị đều không có, như một vũ trụ không có trọng trường. Tất cả những điều mình đòi hỏi là kết thúc bằng một cái chết có ý nghĩa.
Nua trở về hoàn toàn rã rời, cánh tay ôm đầy vật phẩm. Nàng ôm hôn Saít như thường lệ và ngồi thoải mái và sắp sửa chúc anh mạnh khỏe, bỗng nàng chăm chú nhìn vào quần anh.
Nàng gạt bỏ những đồ vật phẩm lên trường kỷ và rú lên:
- Kìa máu!
Anh cũng chợt nhìn thấy và giơ chân lên nói:
- Không có gì nghiêm trọng đâu, anh bị đụng vào cánh cửa xe taxi thôi mà.
- Nếu anh đi ra ngoài với bộ quân phục kia thì chắc là có lí do rồi. Anh không chịu dừng lại bao giờ, còn em thì lo phiền đến chết được.
- Không hề gì đâu, một chút cà phê bột trên vết thương và trước buổi bình minh là không còn thấy gì nữa.
- Trước buổi bình minh sao? Anh muốn nói trước hơi thở cuối cùng! Chao ôi! Anh giết em rồi… không biết bao giờ thì cơn ác mộng này sẽ chấm dứt?
Nàng bèn lấy ngay cà phê và giận dữ rắc lên vết thương và băng lại với một dải áo nàng đang khâu, không ngớt than vãn về số phận của mình trong suốt quá trình chữa chạy vết thương. Anh bèn bảo nàng:
- Em nên đi tắm đi là hơn cả, như thế có lợi hơn.
Trước khi làm theo ý anh, nàng còn cãi lại:
- Anh quên mất sự khác nhau giữa cái có ích và cái có hại.
Khi nàng trở vào phòng ngủ thì anh đã uống hết phần ba chai rượu và tắm mình trong trạng thái yên tĩnh êm dịu. Anh đón nàng bằng những lời dịu dàng:
- Uống đi em, anh đang ở tại nơi chắc chắn và anh không lo ngại gì cả, cảnh sát cũng không đến đây tìm anh mà.
Nàng rên rỉ buồn phiền khi chải mái tóc ước sũng:
- Em thật khốn khổ.
Anh hỏi trong khi tiếp tục uống:
- Ai mà biết được ngày mai ra sao?
- Chính do hành động của chúng ta quyết định chứ anh!
- Chẳng lấy gì làm chắc chắn như thế đâu, chẳng có gì đâu, chỉ có sự có mặt của em bên cạnh anh là anh không thể bỏ qua được.
- Chính anh nói thế ư?
- Và anh còn có thể nói nhiều hơn thế, em là lâu đài ở giữa trận mưa đạn bắn theo anh.
Nàng thở dài thật lâu như thể nàng chịu lễ ban thánh thể với đêm khuya. Anh khen nàng thêm:
- Thực sự em tốt và dễ thương, anh cần nhắc với em như thế.
- Em thật khổ, mọi điều em muốn là sự sống còn của anh.
- Thì anh còn đây đã mất đâu.
- Anh trốn đi! Lúc này anh phải nghĩ đến việc trốn đi…
- Ừ… nhưng chúng ta phải đợi cho bọn chó nhắm mắt đã.
Nàng cãi lại chua chát:
- Anh cứ ra ngoài bất kể, anh nóng lòng muốn giết vợ anh và chồng bà ta nhưng anh không thành công. Mọi cái anh làm được là lao vào chỗ chết.
- Họ bàn tán chuyện gì ở ngoài?
- Một người lái taxi đã bênh vực anh nhiệt thành, nhưng anh ta nói rằng anh đã giết một người vô tội.
Sôi sục và giận dữ, anh nhận chìm nỗi đau khổ không chịu nổi trong một hơi rượu cạn cốc rồi anh ra hiệu cho nàng làm theo anh. Nàng cũng đưa cốc lên môi. Anh hỏi tiếp:
- Em có nghe thấy gì khác nữa không?
- Có một người trên đám người trên thuyền lúc chiều tối đã tuyên bố là không có ai sánh kịp với anh trong việc khuấy động và phá tan sự đơn điệu ngàn đời của cuộc sống ở đây.
- Thế còn em, em nói gì?
Nàng nhìn anh đầy vẻ trách móc:
- Không một lời nào. Em bảo vệ anh. Còn anh, anh chẳng thèm tìm cách bảo vệ em. Em biết rằng anh không yêu em, tuy nhiên em sẵn sàng hi sinh đời em cho anh. Trong suốt cuộc đời em, em chưa bao giờ có hạnh phúc, em chỉ có hạnh phúc trong cánh tay anh nhưng anh lại thích cái chết hơn là tình yêu…
Tay vẫn còn cầm cốc rượu, nàng khóc nức nở. Anh ôm lấy nàng và thì thầm vào tai nàng:
- Anh sẽ giữ lời hứa của anh, chúng ta sẽ trốn đi và sống chung với nhau.
Tên Kẻ Cắp Và Những Con Chó Tên Kẻ Cắp Và Những Con Chó - Naguib Mahfouz Tên Kẻ Cắp Và Những Con Chó