Cơ hội luôn đến vào lúc bạn không ngờ nhất.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lê Trên Đất
Upload bìa: Hạ Uyển Di
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1144 / 3
Cập nhật: 2018-03-18 01:35:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
[4.14] (1)
Rất nhiều ngày trôi qua, tôi không biết nên xưng hô với anh thế nào.
Rất nhiều thời điểm, tôi có thói quen nói: “Ừ.” Anh liền cười rộ lên, nhưng khi cười xong, anh không bắt buộc tôi phải trả lời, hay đề nghị tôi phải làm gì. Thật ra thì, đây là thứ tình cảm có chút gì đó kỳ lạ, tôi cảm giác như vậy, chủ yếu bởi vì ngay từ đầu nó đã tiến vào lòng tôi với một kiểu không hiểu được, cho nên nó phát triển liền không thể không có chút kỳ quái. Khi cảm xúc từ từ qua đi, chúng tôi đều tỏ ra thận trọng, cả hai đều hiểu lòng nhau, chính là không muốn để cho người khác sớm biết chuyện. Cho nên số lần gặp mặt của chúng tôi cũng không nhiều, cho dù là gặp nhau, cũng có một dáng vẻ rất “bí mật”: Trên đường đi thì một trước một sau, nửa đêm 12 giờ ngồi lạnh run trên nóc nhà nhìn nhau cười ngây ngốc, mỗi ngày nhắn một vài tin nhắn ngắn ngủn không có nội dung: Ăn cơm chưa? Thời tiết rất tốt! … vân vân. Cứ như vậy, thời gian giống như cái dây cót siêu tốc, kỳ nghỉ đông đã qua, học kỳ mới lại đến.
Trước một ngày rời nhà, tôi quyết định đến một nơi. Tôi không nói cho anh biết, chỉ là muốn đi một mình. Đường đến Nam Sơn đang sửa chữa, cực kỳ khó đi, xe bus chỉ có thể đi được một nửa, cũng chẳng có xe taxi nào đồng ý chạy. Tôi đành đi một đoạn đường dài mới có thể đến được đó, trên đôi giày thể thao đã dính đầy bùn đất trông rất khó coi, điều này khiến cho mỗi bước chân của tôi có chút nặng nề. Cỏ dại xanh mướt trên mộ của cô ấy, tươi tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi, tôi không mang hoa tươi hay lễ vật gì cho cô ấy, tôi chỉ mang chính mình đến, hy vọng cô ấy có thể nhìn thấy tôi, cảm nhận được tôi.
Tôi ở trước mặt cô ấy ngồi xuống, nhìn đến ánh mắt của cô ấy. Cô ấy mỉm cười, trong ánh mắt có một loại trách cứ trong suốt, lòng của tôi bỗng nhiên bị kích động, giống như một thanh gươm hoảng loạn đâm về tứ phía. Đúng lúc này, truyền đến hơi thở quen thuộc, tôi quay đầu thì nhìn thấy anh, anh đang nhìn tôi cười như không cười, hai cái kích động khiến cho tôi hoảng loạn nhảy dựng lên.
Anh nhanh chóng kéo tôi vào ngực, nói: “Hẳn là em vừa gọi tên anh.”
Tôi không biết xấu hổ, ý muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại càng siết chặt vòng tay.
“Cho cô ấy nhìn thấy chúng ta đi!” Anh nói, “Cho cô ấy nhìn thấy đi. Cô ấy nhất định sẽ vui mừng cho chúng ta.”
“Đừng mà!” Tôi la lớn lên, “Đừng mà, Trương Dạng, đừng mà!”
Phản ứng của tôi kịch liệt dường như dọa anh sợ, rốt cuộc anh buông tôi ra, tôi chạy trốn đi rất xa, chạy đến bên cạnh một gốc cây ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía mộ của Ba Lạp. Tôi không biết mình nên nói cái gì, tôi cũng không biết mình nên làm cái gì, tóm lại, tôi không biết như thế nào mới là phải.
Anh theo đến bên cạnh tôi, ngồi xuống phía đối diện, nâng cằm tôi lên, dùng sức nắm chặt nó, khiến cho tôi nhìn vào mắt của anh, sau đó anh dùng giọng nói khàn đặc hỏi: “Vì sao, vì sao em lại muốn nghĩ như vậy? Nói cho anh biết!”
Nước mắt của tôi không khống chế được rơi xuống. Môi của anh gần sát gương mặt lạnh lẽo của tôi, dịu dàng đau xót, hút khô những giọt nước mắt ấy. Sau đó, anh thở dài bên tai phải của tôi, nói: “Tiểu Nhĩ Đóa, lòng anh vẫn còn đau đớn lắm, em có biết không?”
“Vâng.” Tôi nói.
“Anh biết là em biết.” Anh nói những từ ngữ hỗn loạn, “Em cũng có thể biết, anh cũng biết em như thế.”
Tôi dùng sức gật đầu, anh lại một lần nữa ôm chặt lấy tôi, nói như lời thề: “Em yên tâm, anh sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai, nếu không, anh sẽ chết không được tử tế!”
Anh nói chuyện một cách tự nhiên như vậy ở trước những ngôi mộ, tim của tôi lập tức mềm nhũn, tôi vội vàng giơ tay lên che miệng anh lại. Anh nắm chặt tay tôi, đặt ở ngực, hỏi: “Ngày mai đi Thượng Hải, em sẽ nhớ anh chứ?”
“Không nhớ.” Tôi nói. Ông trời chứng giám, kỳ thật tôi muốn nói “Nhớ”. Nhưng không hiểu vì sao khi lên đến miệng lại biến thành hai chữ.
Anh cười ha ha: “Anh hỏi thẳng, em lại càng trả lời thẳng.” Sau đó anh buông tôi ra, châm một điếu thuốc, anh nhìn bầu trời ở phía xa, hạ giọng giống như quyết định chuyện lớn lao: “Về sau, anh sẽ không gọi em là Tiểu Nhĩ Đóa nữa, được không?”
“Vậy gọi là gì?” Tôi tò mò hỏi.
“Vợ yêu.” Anh quay lại nhìn tôi, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý.
Tôi tức giận muốn đá anh một cái, anh thân hình linh hoạt lách người tránh được. Tôi chạy đến trước mộ của Ba Lạp, nhẹ giọng nói với cô ấy: “Cậu thấy chưa, anh ấy cả ngày cứ thích ức hiếp mình.” Tôi bị chính lời nói quái lạ của mình làm hoảng sợ,, có lẽ đây chính là tình yêu thật sự, nó hành hạ bạn thành ra một kẻ không còn là bạn nữa. Ba Lạp vẫn không nói lời nào, cô ấy vẫn mỉm cười như thế, đôi mắt vẫn mang theo ánh nhìn trong suốt và trách cứ.
À, ông trời ơi, tôi không biết cô ấy rốt cuộc là đang trách cứ ai nữa.
“Chúng ta đi thôi.” Anh ở phía sau tôi, nói: “Rất kỳ lạ, mỗi lần anh đến đây trời lúc nào cũng âm u, đi xe bus thì cũng phải cuốc bộ thật lâu, nếu trời có mưa, em sẽ bị cảm đấy.”
Tôi đi theo Trương Dạng, lại nhịn không được cẩn thận từng bước đi, ừ thì đi, nhưng mà rốt cuộc mình đồng ý cái gì chứ?
Trương Dạng vươn tay ra, xoa xoa lên đầu tôi. Sau đó anh nói: “Cô gái nhỏ, chúng ta đi về phía trước đi.”
Trong lòng tôi có chút ấm ức, tôi vẫn thích anh gọi tôi là Tiểu Nhĩ Đóa. Nhưng tôi biết, anh muốn đi về phía trước, nên có thể quên mất vài thứ. Đương nhiên, anh chẳng có gì sai, chúng ta nên đi về phía trước, giống như tôi thích câu nói này: Cái gì cần nhớ thì nên nhớ, cần quên thì nên quên, cần thay đổi thì thay đổi, cũng phải chấp nhận thay đổi nữa. Không phải sao?
Bởi vì còn phải thu dọn hành lý, nên ngày hôm đó chúng tôi không ở bên nhau nhiều.
Đang thu dọn thì tôi nhận một cuộc điện thoại.
Trương Dạng nói: “Cô bé à, bỗng nhiên anh rất nhớ em.”
Tôi nói: “Ừ.”
Anh nói: “Chúng ta phải xa nhau, anh không muốn.”
Tôi có chút cầm không được cái điện thoại, lời nói ngọt ngào này quả thật giống như đòi mạng, có tan xương nát thịt tôi cũng cam lòng.
“Anh đang ở dưới lầu nhà em.” Anh nói.
“Chờ em.” Tôi cúp điện thoại, vội vàng chạy xuống lầu.
[4.14] (2)
Trương Dạng chợt xuất hiện sau một gốc đại thụ, trời còn chưa tối, lúc này là hoàng hôn. Ánh sáng buổi hoàng hôn mùa đông chiếu rọi gương mặt của anh, giống như khảm lên đó một lớp viền màu vàng. Chúng tôi cứ đứng như vậy, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Cuối cùng tôi cười, anh cũng cười.
Tôi hỏi anh: “Có muốn vào nhà em ngồi một chút không?”
“Không tốt lắm đâu.” Anh nói.
“Ba mẹ em đều không có ở nhà.”
“Như vậy càng không tốt.” Anh nói.
Tôi vì anh mà có tâm tư không tốt, nên mặt đỏ lên, anh lại càng vui vẻ.
“Ngày mai anh đến nhà ga đưa em đi.” Anh nói.
“Được.” Tôi nói.
“Anh muốn ôm em một chút,” Anh nói, “ Nhưng nơi này có nhiều người qua lại.”
Tôi giơ một cánh tay ra, anh có chút chần chừ, nhưng rồi rất nhanh liền nắm lấy. Tôi kéo anh đi về phía trước, nói giống như ra lệnh: “Theo em đi đến một nơi!”
“Nơi nào?” Anh nói, “Ngoại ô thì không nên đi, đêm nay nhiệt độ xuống thấp, anh sợ em bị cảm.”
“Đi rồi sẽ biết.” Tôi nói.
“Ha ha,” Anh cười rộ lên, “Em lôi kéo anh như vậy, không sợ bị người ta thấy sao?”
Tôi buông tay anh ra, đi lên phía trước anh. Thật tốt, anh vẫn đi theo tôi.
Tôi dẫn Trương Dạng đến “Toán Liễu”. Đây là nơi chúng tôi cần tránh xa, nhưng ở trong lòng tôi sự dũng cảm lại cổ vũ, tôi rốt cuộc cũng muốn đối mặt với một vài thứ, không đúng sao? Tôi phải hiểu một sự thật, hiện tại trước mắt tôi, anh chính là người quan trọng nhất.
“Toán Liễu” vẫn như vậy, dường như không có chút thay đổi, người vẫn rất thưa thớt. Thật lâu trước kia, tôi đã từng ở đây, vì người con trai mình thích, bị người ta đánh cho đầu rơi máu chảy, rồi một cô gái giống như một con diều hâu bảo vệ chú gà con ôm tôi vào lòng. Tôi ngửi được hương thơm ở trên người cô ấy, sau đó mang theo cảm xúc hạnh phúc của tình bạn mà ngất đi. Thời gian giống như bị xé vụn thành từng mảnh nhỏ, trong nháy mắt được ghép lại một lần nữa, tôi nhìn thấy Ba Lạp, nhìn thấy tôi với tuổi 17 trẻ con và liều lĩnh, trong lòng dâng lên cảm giác đau buồn khó diễn tả. Tôi khi đó, cho dù thế nào đi nữa, cũng không thể tưởng tượng được, chính mình hôm nay lại yêu một người khác.
Trương Dạng kéo tôi đi, chúng tôi ngồi đối diện nhau ở một góc sáng sủa. Bụng dạ thiển cận của tôi có lẽ anh biết thừa, nhưng anh chẳng nói gì, vì thế mặt của tôi lại bắt đầu ửng đỏ.
Anh cười, vươn ra một ngón tay, yêu thương chạm vào mặt của tôi.
Mặt của tôi lại càng đỏ, ngây ngốc nói: “Em rất sợ, em không phải là người tốt như anh nghĩ.”
“Anh cũng vậy.” Anh nói.
“Còn nữa, em rất sợ bị tổn thương.”
“Anh cũng vậy.”
“Em thường không có cảm giác an toàn.”
“Anh cũng vậy.”
“… Em có yêu một người, không phải anh.”
“… Anh cũng vậy.”
“Anh không muốn biết là ai sao?”
“Không muốn.” Anh trả lời kiên quyết.
“Em cảm thấy em vẫn không biết như thế nào là tình yêu chân chính.”
“Vậy chúng ta từ từ tìm hiểu,” Anh dùng giọng nói dịu dàng hiếm có trả lời tôi, “Bởi vì anh cũng không hiểu lắm.”
“À,” Tôi nói, “Em thật sự muốn biết, anh yêu em từ khi nào, có thể nói cho em biết không?”
“Ngày nào em yêu anh thì là ngày đó.” Anh nhìn vào mắt tôi nói.
Đêm đó chúng tôi nói rất nhiều chuyện, anh uống hết một cốc bia lớn, tôi uống hết một cốc nước ô mai. Chúng tôi còn cùng ăn một cái bánh ga-tô. Mười giờ đêm, mẹ gọi điện thoại đến giục tôi về nhà, Trương Dạng thanh toán tiền, dẫn tôi về dưới lầu. Lúc sắp đi lên, anh nhẹ nhàng ôm tôi. Tôi ngửi được trên người anh hương vị bia nhàn nhạt, có lẽ trong quán bar đã nói nhiều rồi, nên một khắc đó, chúng tôi không nói gì, tôi xoay người đi lên lầu.
Không phải tôi chưa niếm qua mùi vị của “ly biệt”, nhưng lúc này đây, quả thật tôi có chút không giống người thường. Tối hôm đó, tôi chạy đến ban công đứng hút thuốc, đã lâu rồi tôi không có hút thuốc, nên bây giờ hút vào chỉ có ho khan. Tôi đã nghĩ ra rất nhiều cách chia tay, nói gì lúc sắp chia tay, thậm chí sau khi chia tay tôi sẽ phải làm gì, có thể sẽ phải khóc rất nhiều. Nhưng sự thật chứng minh, tất cả đều uổng phí công sức, bởi vì sáng sớm hôm sau anh gửi cho tôi một tin nhắn, nói cho tôi biết, anh sẽ đưa tôi đi Thượng Hải, sau đó sẽ ngồi tàu buổi tối về Bắc Kinh nhập học.
Tôi xem xong cái tin nhắn, liền ngồi lỳ ở trên giường đến nửa giờ đồng hồ, nên khi chạy đến nhà ga, thiếu chút nữa tôi đã bị lỡ chuyến xe lửa. Ba dẫn tôi lên xe. Xe lửa chuyển động, khoảng 3 phút sau, anh thần kỳ xuất hiện trước mặt tôi. Tôi nhìn vào gương mặt thân quen của anh, trong lòng giống như có dòng suối ấm áp chảy tràn khắp cơ thể. Bởi vì mua vé cận ngày, nên anh không có chỗ ngồi, đành phải ngồi lên tay vịn trên ghế của tôi. Nhưng như vậy cũng tốt, chúng tôi nói chuyện với nhau rất thuận tiện.
Xe lửa lao về phía trước rền vang, tôi nói với anh: “À, kỳ thật anh không cần phải đưa em đi, trước kia em đi một mình cũng quen rồi.”
Anh nói: “Đương nhiên trước kia là như vậy, vì trước kia em không phải là bạn gái của anh.”
“Nhưng,” Tôi dối lòng, nói: “Em không muốn lắm, bởi vì anh thật sự rất vất vả.”
Anh cười ha ha, sau đó ôm vai tôi, nói: “Cô gái nhỏ ơi, mặc kệ em có muốn hay không, về sau, anh đều cố gắng chăm sóc em như vậy.”
Lời hứa của con trai, giống như một cái bánh kem ngọt ngào mà giòn tan vậy, khi vào miệng sẽ chậm rãi tan chảy, nhưng nó sẽ nhanh chóng bí mật tiến vào cơ thể bạn, sau đó thì chiếm luôn trái tim của bạn. Tôi có chút không quen khi ở cùng một chỗ với nam sinh nơi công cộng lâu như vậy, vì thế tôi kiếm cớ đi uống nước, dấu diếm tâm sự mà tránh xa anh một chút. Mùa đông còn chưa hoàn toàn đi qua, nhưng trên xe mở máy điều hòa trong phòng kín, nên khiến cho mọi người có cảm giác nóng bức. Anh giúp tôi cởi áo bành tô, để lên trên đùi của anh, sau đó nói với rôi: “Ngủ một lát đi, khi nào đến anh gọi em.” Đã một ngày một đêm ngủ không được tốt, tôi dựa lên người anh, thế nhưng rất nhanh đã ngủ. Tôi có một giấc mơ vô cùng kỳ lạ, tôi mơ thấy mình đứng ở một nơi thật trống trải trên sân thể dục, trời xanh giống như một cái màn ảnh đang chiếu phim, trong phim anh và cô ấy đang hôn nhau. Bọn họ hôn nhau vô cùng cuồng nhiệt, anh là của cô ấy, cô ấy là của anh. Tôi đau khổ hoảng sợ lùi về một góc sáng, nơi đó có rất nhiều con diều đang chất thành đống, màu sắc rực rỡ, từng cái hiện ra từng khuôn mặt người, thật sự khiến người ta sợ hãi, tôi tiếp tục lùi bước, một cơn gió thật mạnh thổi tới, diều loạng choạng, lộn vòng rồi biến mất trên bầu tời. Tôi cảm giác được chính mình liều mạng đến đổ mồ hôi lạnh, sau đó, môi của tôi dễ dàng phát ra âm thanh: Ba —— La. Rồi, màn ảnh trên bầu trời biến động, hình ảnh vỡ vụn, tôi tỉnh giấc.
[4.14] (3)
Tôi tỉnh lại, phát hiện anh đang nhìn tôi.
Trong ánh mắt lấp lánh bất định của tôi, anh nhận ra được điều gì, nói: “Em nằm mơ?”
Tôi có chút chột dạ quay đầu sang hướng khác, lại kiếm cớ đi uống nước. Ông trời làm chứng, tôi rất hy vọng chính mình có thể nhanh chóng trưởng thành làm một cô gái chững chạc, không phải dễ dàng khiến cho người ta nhìn thấu được tâm tư như thế.
Anh lấy cái cốc nước đưa đến tay tôi, nói: “Em mơ thấy anh sao?”
“Không có.” Tôi nói.
“Tiểu Nhĩ Đóa nói dối,” Anh khẽ cười nói, “Em nhất định là mơ thấy anh.”
Anh lại dễ dàng quên đi quyết định của mình, lại gọi tôi là Tiểu Nhĩ Đóa. Lòng tôi bỗng nhiên sinh ra một loại sợ hãi đặc sệt, giống như kẹo dẻo dính chặt không rời. Vì thế tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra, ngồi thẳng lại. Anh lại dùng sức kéo tôi bến bên cạnh anh, nhẹ giọng nói bên tai tôi: “Không được rời khỏi anh.”
Lỗ tai của tôi lại không nghe thấy gì nữa. Tôi dựa vào người anh, một khắc đó bỗng nhiên cảm giác chúng tôi thật xa lạ, anh rốt cuộc là ai, tôi nên gọi anh là gì, chúng tôi làm sao có thể ở bên nhau? Xe lửa tiếp tục ầm ầm mà lao về phía trước, đầu óc của tôi bắt đầu hỗn loạn, giống như uống phải độc dược, chỉ số thông minh bị giảm xuống mức thấp nhất.
Khoảng 2 giờ sau, chúng tôi theo dòng người chen lấn xuống xe. Tôi đeo cái ba lô KITTY đi thoải mái như đang dạo ở công viên, anh thì hai tay đều mang theo hành lý cồng kềnh, ra ý bảo tôi làm sao để bến trạm xe điện ngầm. Tôi nói: em có thể mang một rương hành lý.
Anh không thèm để ý đến tôi.
Đến quầy bán vé ở trạm tàu điện ngầm, anh bảo tôi trông hành lý, liền đi xếp hàng mua vé.
Anh không có tiền lẻ, tôi thì có, nhưng anh kiên quyết không chịu dùng tiền của tôi. Anh đưa cho người ta 100 đồng, chỉ mua có 3 đồng cho 2 vé xe điện ngầm, người bán vé phải tìm rất nhiều tiền lẻ đưa cho anh, anh bỏ tất cả vào trong túi quần, sau đó cầm lấy hành lý, nói với tôi: “Chúng ta đi thôi.”
Tôi bực bội giật lấy một cái rương hành lý, giống như tướng quân đi ra phía trước mặt anh.
Anh chần chừ một chút liền theo kịp tôi, cười nói: “A, thì ra khỏe như vậy.”
Xe điện ngầm thật đông người, chúng tôi không có chỗ ngồi. Anh nắm tay tôi, kéo tôi ngồi lên rương hành lý. Khi tôi ngồi xong, tay của anh đặt lên vai tôi, anh dùng chút lực ở tay, dường như sợ tôi té ngã. Tôi nhìn mũi chân của chính mình, trách cứ tính khí nhỏ nhen của bản thân, cố gắng thuyết phục chính mình không thèm nghĩ đến việc nhỏ không có liên quan. Lúc xe điện ngầm bắt đầu lay động, tiền xu trong túi của anh va vào nhau loẻng xoẻng, tính nhỏ nhen của tôi lại nổi lên, muốn quản cũng không quản được.
Khi ra khỏi xe điện ngầm, tôi nhìn thấy một cái biển quảng cáo, trên đó có hình của Tưởng Nhã Hy, cô ấy khẽ nhếch cái môi xinh xắn màu hồng nhạt, hết sức mê người. Đến gần biển quảng cáo tôi dừng lại, tỏ ra bộ dáng có hứng thú. Trương Dạng lớn tiếng nói: “Đi!”
Tôi cười ha ha.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Sớm muộn gì anh cũng sẽ trừng phạt em!”
“Em không sợ.” Tôi nói, “Binh đến tướng chặn, thủy đến thổ dấu.” (4.5)
(4.5) Nghĩa là có thể đối phó được.
Trong tay anh có hai cái rương to cồng kềnh, nên căn bản không có cách đối phó với tôi. Qua một lúc lâu anh mới tỉnh ngộ ra, nói: “Này, cô bé kia, đột nhiên anh phát hiện em rất là xấu xa.”
Tôi nói: “Vâng, đã muộn rồi.”
Anh buông hành lý xuống, hướng về phía tôi “giương nanh múa vuốt”, tôi liền “chạy là thượng sách”, trốn anh thật xa.
Đợi đến lúc anh đuổi kịp tôi, tôi đưa đến trước mặt anh một ly trà sữa trân châu, cười tủm tỉm nói: “Mệt mỏi rồi, uống một ly nhé?”
Anh liền cầm lấy, một hơi uống sạch, sau đó anh cười rất xấu xa, ôm chặt thắt lưng của tôi: “Anh muốn hôn em ở đây, để chứng minh là chúng ta rốt cục ai xấu xa hơn ai.”
Tôi sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, vội vàng thừa nhận: “Anh… Anh…, anh xấu xa hơn.”
Anh vui.
Sau đó, sợ anh sẽ thật sự làm ra hành động xấu xa, tôi chỉ ngoan ngoãn đi theo sau anh, không nói gì nữa. Nhưng lúc cúi đầu bước nhanh đi trên đường, khóe miệng cứ cong lên, đủ để chứng minh, niềm vui này là từ xương cốt mà phát ra, từ trước đến nay chưa từng có được, hết thảy đều rất đáng giá để tôi dùng cả đời chờ đợi và bảo vệ.
Khi đến trường học thì đã gần giữa trưa, giờ cơm trưa đã qua. Anh đưa tôi đến dưới lầu ký túc xá nữ, chờ tôi đi cất hành lý. Tôi và các bạn cùng phòng đã lâu không gặp, phải chào hỏi tán gẫu một trận mới có thể thoát thân. Tôi lo anh chờ có chút không kiên nhẫn, hoặc đói có chút chịu không nổi, liền bước nhanh chạy xuống lầu, nhìn đến anh đang dựa vào một gốc cây ngô đồng, dưới tán cây hút thuốc, quần áo của anh không phải hàng hiệu, nhưng thân thể mạnh mẽ hơn người, ở trong mắt tôi, anh giống như một vầng dương bé nhỏ, chói lọi rực rỡ.
Vì thế tôi đứng đó, có chút ngây ngốc nhìn anh. Đến khi anh phát hiện ra tôi, liền dập thuốc, hướng tôi ngoắc tay.
Tôi đến gần.
“Đi thôi.” Anh nói, “Em nhất định đang đói bụng.”
Tôi và Trương Dạng đến một quán mì gần trường học để ăn trưa. Vẫn là quán của người Tân Cương, nhưng khẩu vị so với quán mì ở Thiên Trung thì kém hơn rất nhiều.
Nghe tôi càu nhàu, Trương Dạng nói: “Kỳ thật cũng không khác lắm, chắc em cảm thấy khác vậy thôi.”
Tôi kiên trì nói: “Khẳng định là không giống.”
“Được rồi,” Anh ăn một đũa mì thật to, nói: “Tiểu trứng thối, không giống thì không giống.”
Anh lại thường xuyên thay đổi cách xưng hô, tôi thật sự có chút ăn không tiêu.
Tôi nói: “Em có một yêu cầu.”
“Nói đi!”
“Hôm nay em mời anh ăn mì.”
“Không được.” Anh nói.
“Vì sao?”
“Không vì sao cả.” Anh nói, “Dù sao em và anh đã quen nhau, anh không muốn em tiêu một phân tiền nào hết.”
“Vì sao?”
“Anh đã bảo không có vì sao rồi mà.”
“Nhưng hôm nay em không thể không mời khách.” Tôi buông đũa đánh “bộp” trên bàn, kiên quyết nói, “Nếu không em sẽ không ăn bát mì này, để đói chết!”
Anh nhìn tôi: “Cô bé hư hỏng như em thật là cố chấp.”
Tôi chỉ hừ hừ.
“Được rồi,” Anh đầu hàng.
Tôi vẫn còn hừ hừ.
Anh tức giận nói: “Anh đã đồng ý rồi, em còn hừ gì nữa chứ, cẩn thận anh trừng phạt em đấy!”
Tôi vẫn tiếp tục hừ hừ.
[4.14] (4)
Anh vươn tay ra, dịu dàng xoa đầu tôi: “Cô bé ngoan, ăn nhanh đi, bằng không sẽ đói ngất xỉu.” Sau đó anh lấy một đôi đũa sạch, giúp tôi trộn bát mì, vừa trộn vừa nói: “Anh còn nhớ rõ cô gái đã giúp anh trộn bát mì, anh nghĩ ra rồi, chính là ngày đó anh đã thích cô ấy.”
Hôm đó, tôi đạt ý nguyện được thanh toán tiền. Anh cho tay vào túi quần, bất lực nhìn tôi mỉm cười. Đúng vậy, tôi thật sự rất cố chấp, danh dự có đôi khi quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Đương nhiên anh nhượng bộ và khoan dung cũng khiến lòng tôi cảm kích. Lúc chúng tôi đi dạo trên con đường gần biển, lòng tôi tràn ngập sự biết ơn, đời này kiếp này tôi nhất định phải đối tốt với anh, người con trai đặc biệt này, cảm ơn thượng đế đã ban anh cho tôi, hy vọng từ nay về sau không còn phải gặp bất cứ chuyện gì nữa, chúng tôi có thể sẽ như vậy mà vượt qua con đường đời thật dài.
Tối hôm đó, anh phải ngồi chuyến xe lửa 8 giờ rời Thượng hải để đến Bắc Kinh. Trước hết, anh đưa tôi về đến cổng trường đại học, sau đó sẽ một mình đi tàu điện ngầm đến nhà ga.
Tôi nói: “Em muốn đưa anh đi.”
“Không được!” Anh nói.
“Nhưng…”
“Không có nhưng gì cả!” Anh ngắt lời tôi, “Em đi lên đi, anh nhìn em.”
Thì ra ly biệt vẫn là tàn nhẫn như thế, đến sớm hay đến muộn, trước sau gì cũng phải đến. Tôi giằng co với chính cơ thể của mình, không hề cử động, sợ nước mắt sẽ không nghe lời mà rơi xuống.
Anh cũng không nói gì, không biết đã qua bao lâu, tôi giống như nghe được tiếng bước chân rời đi của anh, tôi hoảng sợ ngẩng đầu, tìm kiếm xung quanh, bóng dáng của anh đã không còn ở đó nữa. Tim của tôi lập tức co thắt lại, giống như một loại ma pháp thần kỳ, chỉ là ngắn ngủi trong chớp mắt, anh cứ như vậy biến mất vào hư không một cách kỳ diệu.
Thật lâu về sau khi gặp lại tình cảnh tương tự, tôi mới biết được hóa ra đây chỉ là một lần “luyện tập”. Bên trong sự ngọt ngào và yếu ớt của tình yêu, chúng ta đều không ngừng “luyện tập” như thế, “luyện tập” mất đi, “luyện tập” chấp nhận, “luyện tập” nhung nhớ, để khi mưu cầu hạnh phúc trong cái thế giới đầy rẫy bộn bề phức tạp này, con đường hướng đến cuối cùng của chúng ta mới sớm có được kết quả.
Tả Nhĩ Tả Nhĩ - Nhiêu Tuyết Mạn Tả Nhĩ