Nguyên tác: Sự Chiếm Hữu Của Anh
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2025-08-22 05:43:50 +0700
Chương 17
T
rong trí nhớ của cô Dương Tử Minh cao lãnh, thanh cao, lạnh lùng đột nhiên bắt đầu trở nên mơ hồ, ảnh chụp đầy mặt sủng nịch, khóe mắt toát ra vui sướng Dương Tử Minh mới là chân chính hắn, đây mới là chân thật Dương Tử Minh
Cô nhìn thoáng qua ảnh chụp tự xứng Cố Mãn Nguyệt, “Trư Bát Giới bối Nguyệt Lượng:-P”.
Phía dưới bình luận đều là “Chúc phúc!”
“Chúc mừng lớp trưởng có được Nguyệt Lượng!” “Ngưu bức a, Cố tỷ, ngược gió gây án, không sợ lời đồn đãi a. [ ngón tay cái ]”……
Cố Mãn Nguyệt đã thay đổi hoàn toàn cách sử dụng mạng xã hội của mình, cô không quan tâm đến ánh nhìn của người khác, cô chỉ muốn cho tất cả mọi người biết rằng, thích chính là thích, nếu thích một người, hãy dũng cảm một chút, chân thành một chút và nhiệt huyết một chút.
Ngô Việt nói rất đúng, các cô đều không có dũng khí như cô gái kia.
Nếu đổi lại là cô, cô sẽ không ở giai đoạn này, gióng trống khua chiêng tuyên cáo chỉ để thể hiện rằng cô thích, cả hai sẽ bị lời đồn đãi tổn thương mà rút lui.
Lâm San San phảng phất hiểu rõ cái gì, bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt đau khổ của Ngô Việt trước khi cô đi, thực tế Ngô Việt coi mình là người bạn tốt, nếu không cô cũng sẽ không giấu giếm phát dán chuyện này người là chính mình, càng sẽ không cố ý tự mình tới tìm. Cô không chỉ tự trách mình, mà có lẽ cô chỉ muốn xin lỗi anh ta.
“San san, có người tìm cô.”
Cô xuống lầu, thấy hai người đàn ông trong trang phục cảnh sát đang đợi, vậy là họ đã đến.
Vị cảnh sát lớn tuổi hơn đưa mắt nhìn cảnh sát trẻ tuổi để hắn đem cha mẹ Lâm San San đưa đi, mở miệng dò hỏi: “Chúng tôi hôm nay tới chính là muốn hỏi cô mấy vấn đề, có thể chứ?”.
Lâm San San không nói chuyện, gật gật đầu.
“Cô đã gửi thiệp cho Dương Tử Minh trước trường học? Chúng tôi tra được địa chỉ IP của cô.”
“Vâng.”
“Tôi cũng không truy vấn cô lí do. Cô biết hồ sơ, tư liệu của hắn đều là được bảo mật nghiêm chỉnh, cô ở độ tuổi này không có khả năng biết nhiều việc như vậy, hơn nữa hiểu biết kỹ càng tỉ mỉ như vậy, chúng tôi hỏi ba mẹ cô, bọn họ cũng không để ý tới vấn đề này quá nhiều.” Cảnh sát trầm mặc, ngữ khí trầm trọng hỏi: “Cô có thể nói cho tôi, những việc này cụ thể chi tiết, là ai nói cho cô không?”
Lâm San San cắn khẩn môi, sắc mặt tái nhợt, cô hơi do dự, nghĩ đến Ngô Việt hôm nay khóc hồng hốc mắt, lắc lắc đầu nói: “Không nhớ rõ.”
Cảnh sát thu hồi bút ghi âm, cũng không tiếp tục hỏi, đứng dậy hướng về phía Lâm San San cùng cha mẹ nói lời xin phép ra về.
Lâm San San không biết những gì đang chờ đợi cô, nhưng cô biết rằng đây đều là điều cô cần thiết phải gánh vác.
Mỗi người đều trưởng thành theo cách riêng của mình.
Dù là tốt hay xấu, đều chỉ là một nhánh trên con đường của mỗi người.
“A đau……”
Trong phòng vang vọng tiếng rên rỉ ngọt ni mê người của nữ nhân cùng tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân
Dương Tử Minh dựa nửa người vào đầu giường, híp mắt nhìn Nguyệt Lượng ở trên người mình phập phồng.
Cố Mãn Nguyệt giữ lấy đầu vai hắn, cánh mông trong vạt áo cử động phun ra nuốt vào cự vật nóng bỏng. “Mệt mỏi quá, không thể động được nữa “.
Dương Tử Minh cắn một ngụm trước ngực mềm thịt của cô, vỗ vỗ mông, xoay người đem cô đè ở dưới thân.
“Không làm được?”
Bởi vì đổi tư thế, hoa huyệt bị quy đầu cọ xát tường vách thịt trào ra càng nhiều hoa dịch, đem chỗ giao hợp của hai người ướt đẫm
“Ưm… Anh nhẹ một chút……”
Đem chân cô đặt ở trên vai, hắn cúi người xuống tới gần cô, phía dưới hung hăng mà đi vào, thọc vào rút ra một chút sau đó liền mạnh mẽ tiến vào.
“Phụt”
“Nhẹ không được, mạnh một chút em mới thoải mái.”
Cố Mãn Nguyệt bị đâm trên dưới lay động điên đảo, bầu ngực no đủ đi theo động tác mà đong đưa. Hắn vô cùng điên cuồng, trong tay ra sức đem hai bầu ngực xoa nắn thành hình dạng các loại. “Lại kêu lớn tiếng một chút.”
“A……không….. Sẽ bị nghe thấy…… Ân… đau……”
“Vậy em ghé sát tai anh kêu.”
Cố Mãn Nguyệt ôm lấy bả vai tràn đầy mồ hôi của hắn, ghé sát tai hắn, từng tiếng bắt đầu kêu: “Anh, nhanh một chút…… A…… Tử Minh……”
Dương Tử Minh nhất thời không chịu nổi cô kêu mình như vậy, mỗi khi cô kêu một lần, sống lưng hắn liền sẽ nảy lên một trận tê dại, làm hắn tưởng chừng như muốn bắn. Trên eo càng thêm dùng sức, tay đi xuống sờ chỗ hai người giao hợp, điên cuồng nghiền áp.
“Anh như vậy làm em thoải mái sao? Thích sao?”
Cố Mãn Nguyệt mở hai mắt đẫm lệ mông lung, sắp lên đỉnh, không có tâm trí để nghe Dương Tử Minh hỏi mình là cái gì, chỉ biết gật gật đầu đáp lại: “Thích như vậy, thật thoải mái…… Muốn tới…… Tử Minh …… A……”
Hắn hôn lấy cô, cảm thụ hoa vách tường bên trong mấp máy co rút lại, lại thọc vào rút ra mấy chục lần, sống lưng giống như chạy một dòng điện lưu, hắn đột nhiên rút ra, tinh dịch “phụt” một cái, xuất ra đầy bụng nhỏ của cô.
Cố Mãn Nguyệt mặc áo sơ mi trắng của hắn, khó khăn lắm che khuất cái mông, bên trong áo sơ mi lại trần như nhộng.
Dương Tử Minh cả người trần trụi, ôm cô ngồi trên đùi, trong tay cầm máy sấy, động tác mềm nhẹ mà giúp Nguyệt Lượng làm khô tóc.
“Ting ting” trên bàn, điện thoại di động lại bắt đầu vang lên.
Cố Mãn Nguyệt mũi chân nhẹ dẫm một chút hỏi: “Điện thoại của anh vẫn luôn đổ chuông, vì sao lại không nhận?”
“Không quan trọng.”
“Nhà anh chỉ có một người?”
“Ừm, bà cố anh ở quê.” Tắt máy sấy đi, hắn dùng tay vuốt ve tóc của cô.
“Ừm, đúng rồi. Chu Quyền cùng Tần Giai Oánh nói sẽ tới nhà chơi, anh cảm thấy thế nào?”
Đầu hắn đặt ở cổ Nguyệt Lượng, ngửi trên người cô cùng người mình mùi hương giống nhau. Trong lòng có chút không tình nguyện: “Anh chỉ muốn ở cùng em.”
Nguyệt Lượng vội ôm lấy hắn, bắt đầu làm nũng: “Nhưng em muốn chơi cùng Tần Giai Oánh bọn họ.”
Cuối cùng Dương Tử Minh vẫn là thỏa hiệp, nhưng hắn muốn Nguyệt Lượng cho mình một phần khen thưởng.
Cố Mãn Nguyệt ngây ngốc gật đầu, chờ bị hắn đè ở dưới người mới bắt đầu phản ứng lại, thấp giọng hờn dỗi: “Anh chính là cái đồ sắc lang!”
Dương Tử Minh cười nhẹ, phía dưới háng làm tần suất nhanh hơn, đáp lại cô: “Hừ, anh chỉ đối với mình em.”
Ngày hôm sau, cô cùng Tần Giai Oánh mua một đống đồ nguyên liệu nấu ăn, quyết định đêm nay cùng nhau tụ tập một chút. Vừa đến tiểu khu dưới tầng, Cố Mãn Nguyệt liền thấy một người quen thuộc.
Đỗ Nguyên Hách đứng dựa ở một chiếc xe Audi màu đen, thấy Cố Mãn Nguyệt xuất hiện tại đây, cũng không kinh ngạc, mặt đầy ôn nhu mỉm cười nói: “Anh biết các em sẽ đi tới đây. Tiểu Tần, em gái tiểu Cố, đã lâu không gặp, càng lớn càng xinh đẹp.”
Cố Mãn Nguyệt cũng lười nhiều lời với hắn, gọn gàng dứt khoát: “Anh sao lại ở đây?”
“Anh đây là tới để làm việc tốt, cho bạn trai em về nhận tổ quy tông.”
Cô nhướng mày, tỏ vẻ nghi vấn.
Đỗ Nguyên Hách lại cười nói: “Cậu ta không cùng em nói sao?”
Tần Giai Oánh chen vào nói, ngữ khí có chút cao: “Nói cái gì? Anh biết cái gì thì liền nói, úp úp mở mở cái gì?”
Đỗ Nguyên Hách biết Tần Giai Oánh tính tình hỏa bạo, cũng lười đến so đo, tay chạm chạm Cố Mãn Nguyệt vỗ vai nói: “Em gái Mãn Nguyệt tự mình hỏi đi, nhưng Mãn Nguyệt, ánh mắt của em đủ tốt nha. Nói như thế nào mới được, tôi lạnh lùng, vốn dĩ là một nhân vật tuyệt vời.”
Cố Mãn Nguyệt cảm thấy Đỗ Nguyên Hách chính là một kẻ bị bệnh tâm thần, nói nhiều như vậy nhưng không một câu nào có thể làm người nghe hiểu rõ. Trợn trắng mắt, lướt qua hắn, lôi kéo Tần Giai Oánh liền đi vào hàng hiên.
Tới cửa nhà, bên trong vừa vặn mở cửa. Dương Tử Minh trên mặt không chút biểu tình, ánh mắt đạm mạc, phía sau có một người đàn ông mang mắt kính trang nhã đi ra, còn liên tiếp quay đầu lại cùng hắn nói: “Hy vọng cậu có thể lại suy xét một chút, rốt cuộc việc này……”
Lời nói còn chưa nói xong, Dương Tử Minh thấy Cố Mãn Nguyệt tới, trực tiếp đánh gãy lời: “Tôi hiện tại đang có việc bận, lúc sau tôi sẽ liên hệ lại với anh.”
Người đàn ông lịch sự nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn thấy một cô gái trẻ xinh đẹp, trong lòng hiểu rõ, cũng không quấy rầy nhiều: “Tôi sẽ chờ cậu liên hệ lại trong 24 giờ, hy vọng cậu có thể cho tôi một cái tin tức tốt.” Sau khi nói xong, anh ta rời đi.
Khi đi ngang qua Cố Mãn Nguyệt, anh ta còn liếc nhìn vài lần.
Từ ánh mắt Dương Tử Minh nhìn cô gái này, trong lòng anh ta hiểu rõ rằng mối quan hệ giữa họ không bình thường, hắn coi trọng cô gái này, anh ta có thể sử dụng cô gái này từ phía Dương Tử Minh.
Vào phòng, Dương Tử Minh cầm lấy túi sách của Cố Mãn Nguyệt, lại mang dép lê ra cho cô thay. Cố Mãn Nguyệt cúi đầu nhìn hắn đang giúp mình cởi giày liền hỏi: “Người vừa nãy là ai vậy?”
“Là một vị luật sư.”
Cố Mãn Nguyệt còn muốn hỏi, nhưng đột nhiên nghĩ rằng, dù sao đó cũng là việc cá nhân của Dương Tử Minh, hắn không chủ động nói, cô cũng hơi ngượng ngùng khi hỏi nhiều.
Dù sao hắn làm việc trước nay đều có tính toán, cô tin tưởng hắn.
Đem chuyện này vứt ở sau đầu, lôi kéo Tần Giai Oánh đi vào trong phòng bếp cùng nhau làm việc bận rộn.
Vì cả hai người đều là tay đầu bếp mới, sẽ không nấu cơm, cho nên họ quyết định làm một lồi nẩu đơn giản nhất. Họ cho nước cốt vào đảo qua lại và cố gắng nấu thật nhanh.
Chu Quyền cùng Dương Tử Minh đang ngồi ở trên sô pha chơi game, ngửi được mùi thơm từ phòng bếp lan ra, Chu Quyền lập tức ném viên pinball trên tay xuống vọt tới trước bàn ăn, bắt đầu hào hứng: “Thật không ngờ, mẹ Cố, ba Tần, không nghĩ tới các người trong đó là một tay siêu đầu bếp nha.”
“Tần Giai Oánh không phải ba của cậu, lần sau nhớ đừng gọi sai.”
Tần Giai Oánh nghe được Dương Tử Minh nghiêm túc nói như vậy, cả người đều hết chỗ nói rồi, bắt đầu điên cuồng xem thường: “Có lầm hay không lớp trưởng, dấm chua này cậu cũng ăn?”
Dương Tử Minh buồn cười mà nhướng đỉnh mày đảo qua, lười cùng Tần Giai Oánh tranh luận, hắn đi đến bên người Nguyệt Lượng, cầm lấy tay cô, tuyên cáo chủ quyền.
Cố Mãn Nguyệt cảm thấy hai người bọn họ thật ấu trĩ, tùy ý trấn an hai người vài câu. Cuối cùng buổi tụ họp lẩu chính thức bắt đầu.
Chu Quyền rất giỏi tạo bầu không khí, liền mở đầu bằng một câu đùa hài hước: “Câu hỏi đầu tiên, loại hoa nào không có sức mạnh nhất?”
Tần Giai Oánh đoạt đáp: “Hoa quế?”
“Sai!”
“Cành liễu?”
“Ba Tần, hãy tra xét kĩ vấn đề! Xem xét đề thật kĩ! Là một đóa hoa!”
“Tôi đoán không ra, cậu nói đi.”
“Ha Ha, là hoa nhài.”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì…nó là bông hoa nhài xinh đẹp ‘không có sức mạnh.’ ” Nói xong Chu Quyền bắt đầu ôm bụng cười to, thấy mọi người đều không có phản ứng gì, liền hỏi tiếp: “Các cậu có biết loài hoa nào mạnh nhất không?”
Lúc này mọi người đều không muốn đoán tiếp, trực tiếp thuận miệng nói không biết, cho nên hắn nhanh chân nhanh tay mau chóng công bố đáp án.
“Là cây bìm bìm. Ha ha ha ha ha ha ha, không đoán trúng phải uống nha, mau uống đi.”
Tần Giai Oánh quả thực không thể nhịn được nữa, cầm ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, nắm lấy tóc Chu Quyền, hét lên tức giận: “Cậu cố ý có phải hay không? Thiếu ý tưởng? Ra cái đề cái kiểu gì vậy!”
Cố Mãn Nguyệt nhìn hai người một người chạy một người đuổi, cảm thấy rất là thú vị.
Cô nhìn qua màn sương dày đặc của nồi lẩu và thấy Chu Quyền đang cười nói với Dương Tử Minh, cô đột nhiên phát hiện, Dương Tử Minh dường như có một chút hơi thở quyến rũ nhẹ.
Cô nghĩ đến mấy ngày hôm trước trong khi lướt Weibo thì nhìn đến một câu:
“Bất kể là ai, khi gần gũi với cuộc sống hằng ngày, sẽ mất đi sự đặc biệt, không còn gì đặc sắc nữa.”
Lúc đó cô cảm thấy rất có lý, giống như một ngôi sao nổi tiếng, khi gần gũi với người thường, trở thành một người bình thường, mất đi sự nổi bật, không còn xa xôi mà không thể tiếp cận được.
Nhưng tại sao?
Hiện tại trong mắt Dương Tử Minh, trong lòng cô vẫn là đặc biệt như vậy.
Dương Tử Minh nhận thấy được Nguyệt Lượng nhìn hắn chăm chú, liền cầm lấy tay cô, đưa tới bên miệng hôn nhẹ lên.
Cố Mãn Nguyệt bị hắn hành động theo bản năng này làm cho trong lòng cô mềm nhũn.
Nghĩ thầm, khẳng định không phải bản thân mình xảy ra vấn đề.
Chắc chắn là câu nói kia có vấn đề.
Người nói ra câu đó, chắc chắn không quen biết Dương Tử Minh.
Cũng sẽ không giống mình đều có được hắn.
Trong một quán cà phê yên tĩnh, tiếng nhạc dương cầm êm đềm du dưa vang lên trong tai.
Cố Mãn Nguyệt nắm chặt hai tay trên bàn, hơi có chút lo lắng nhìn vào ông lão trước mặt.
“Tiểu Nguyệt, trên đường tới đây, hẳn là Bí thư Trương đã nói rõ với cháu?”
“Dạ.”
“Hôm nay ông nội muốn nhờ cháu giúp một chút, có thể khuyên Dương Tử Minh đi làm xét nghiệm ADN được không?”