Love, like a mountain-wind upon an oak, falling upon me, shakes me leaf and bough.

Sappho

 
 
 
 
 
Tác giả: Angie Sage
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Physik
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 50
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1912 / 28
Cập nhật: 2017-06-01 10:10:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16 - Cung Điện Trống Vắng
hi Septimus bị đẩy qua cánh cửa vàng vĩ đại thì lão Gringe, người gác cổng Bắc, đang băng qua cây cầu gỗ dẫn tới Cung Điện.
“Chào cô,” lão Gringe chào Hildegarde, phó pháp sư đang làm bổn phận gác cổng sáng hôm đó.
“Chào ông Gringe,” Hildegarde đáp lễ.
“A, cô biết tên tôi!” Lão Gringe reo lên.
“Dĩ nhiên tôi biết, ông Gringe à. Tất cả mọi người đều biết người giữ cổng Bắc. Tôi có thể giúp ông được gì nào?”
“À, thì… có một vấn đề nhạy cảm, mà tôi không thể nần nà ở lại lâu được, lúc tôi đi thì bà Gringe rất khó chịu vì phải gác cổng, với lại vào những lúc vui vẻ nhất bà ấy còn không thích đếm tiền nữa là, vì vậy tôi phải trở về gấp, ờm…”
“Vậy tôi có thể làm gì cho lão?” Hildegarde hỏi.
“Ồ. À, thì, tôi đếp gặp Silas Heap. Nếu cô không phiền.”
“Không, tôi không phiền đâu, ông Gringe. Nếu ông muốn ngồi ở cái ghế đằng kia thì để tôi sẽ phái người đưa tin đi tìm ông ấy.” Xong, Hildegarde đi tới Lối Dài và rung cái chuông lắc tay nhỏ bằng bạc ở trên tủ com mốt cổ bằng gỗ mun. Tiếng leng keng vang động cả hành lang vắng teo.
Cung Điện khiến lão Gringe cảm thấy kính nể quá chừng; lão không thể tin lấy mảy may là Silas Heap lại thật sự sống trong đó. Lão lia mắt nhìn hàng ghế vàng thanh thoát, mặt ngồi bọc nhung đỏ mà Hildegarde ra hiệu cho lão tới, bèn quyết định là chúng có vẻ ghê ghê, nên hấp tấp nhào vô góc tối nhất của hành lang, nơi mà lão đã thầm nhắm trước một chiếc ghế bành trông có vẻ rất thoải mái. Nhưng cái ghế bành khuất trong bóng tối đó, lão Gringe không thấy, có con ma Cố Nhân Godric, cựu gác cửa đang ngủ an lành bên trong.
“Ối đừng!” Tiếng Hildegarde la chói lói. “Đừng ngồi cái ghế đó, ông Gringe!”
Lão Gringe, định ghé mông ngồi xuống, vội nảy thót lên như bị con gì cắn.
“Có người ngự trên đó rồi,” Hildegarde giải thích.
Lão Gringe, cả đời chưa bao giờ thấy ma và cũng không có ý định bắt đầu thấy ma từ bây giờ, lắc đầu câm cảnh. Chả trách dân chúng hay kháo nhau trong Cung Điện toàn bọn thần kinh. Mà dĩ nhiên cũng phải, chính vì thế mới hợp với Silas Heap.
Lão Gringe thở phào nhẹ nhõm khi Silas đi tới cùng với Maxie lèo đèo theo sau. Silas hơi hơi đỏ mặt – chẳng là ông đã mừng húm vì có cớ để bỏ đi. Mặc cho bà Marcia lùng sục Septimus trong Cung Điện, thằng bé hóa ra đã lỡ mất bài thi, làm Silas thán phục quá chừng. Rốt cuộc thì thằng con ông cũng chịu xếp càng và chịu hành động đúng như một thằng bé bình thường.
Lão Gringe nhảy cỡn lên như một con chó sục đuổi theo thỏ. “Nó đâu rồi, hả?” Lão cật vấn.
“Đến ông mà cũng nói thế nữa,” Silas càm ràm. “Tôi vừa mới nói với bà Marcia xong, rằng tôi không biết. Vả lại, chuyện bình thường chứ có gì mà bấn nhặng lên vậy. Cá nhân mà nói, tôi không trách thằng nhỏ lỡ cái kỳ thi quái gở đó.”
“Kỳ thi nào?” Lão Gringe nói, sửng sốt.
“Hừ, đó chắc chắn chẳng phải là cái thứ tôi thèm nhớ. Làm gì quan trọng đến thế. Mà này, lão muốn gặp nó để làm gì vậy? Bộ nó nô giỡn trên cầu rút à? Tùy lão xử lý tụi đó thôi.” Silas cười khà khà vẻ bao dung, nhớ lại cái hồi mình và chúng bạn phóng rần rần lên cầu rút ngay lúc cầu đang rút lên rồi thì gan xem đứa nào rơi xuống hào cuối cùng.
“Nô giỡn?” Lão Gringe hỏi, lão bắt đầu cảm thấy trớt quớt như thường lệ, kiểu như sống trên một hành tinh khác hẳn với Silas Heap. “Simon giờ đang đuổi gà qué(1) ư? Nó mà thế tôi cũng chẳng ngạc nhiên, ông nhớ kỹ tôi nói đấy. Nó đi tới đâu gieo rắc tai họa tới đó, cái thằng.”
(1) Silas dùng từ “play chickens” với ý là “nô giỡn”, nhưng lão Gringe lại hiểu lầm là “đuổi gà qué”- ND
Giờ đến lượt Silas sửng sốt. “Simon? Gà?”
Lão Gringe không có ý định hòa hoãn. “Này, Heap. Tôi chỉ muốn biết Simon ở đâu thôi?”
“Hừ, bộ chúng tôi biết chắc?” Silas gắt.
“Ừ. Thằng Rupert nhà tôi sẽ truy sát hắn đến cùng, chắc chắn. Nó thân thiết với con chị nó lắm, thằng Rupert ấy, thế mà con chị nó lại chạy theo ngỗng trời…”
“Chạy theo Simon á?” Silas hỏi, ông bắt đầu ngờ ngợ hiểu ý lão Gringe muốn hỏi về thằng con ngỗng trời của mình. “Bằng cách nào?”
“Có trời biết. Nếu mà tôi biết nó đi thế nào thì tôi đã ngăn nó rồi.”
“Ừm, tôi xin lỗi, lão Gringe,” Silas đã mệt mỏi vì bị đổ thừa cho hành vi độc ác của Simon, “nhưng tôi không biết Simon ở đâu. Tôi thấy xót xa vì Lucy nhà ông vẫn quấn quít với hắn. Con bé là một cô gái dễ thương.”
“Ờ,” lão Gringe nói, đã nguôi ngoai phần nào. Lão Gringe và Silas đứng long ngóng trong tiền sảnh Cung Điện một lát. Sau đó lão Gringe bảo, “Hờ… Chắc rồi tôi cũng phải cố quen thôi. Ông coi chừng để ý đến Jenna nếu cái thằng Simon đó lảng vảng quanh đây đấy.”
“Jenna…” Silas ngớ ra. “Kể cũng lạ, cả sáng nay tôi chưa hề thấy nó…”
“Chưa thấy? Ờm, thế thì đi tìm cô ấy đi, nếu tôi là ông. Tôi đi đây. Gặp ông làm vài ván cờ sau nhé, nếu ông thích. Tôi sẽ cho ông mượn một bộ Đấu Thủ.”
“Tôi có bộ riêng của mình rồi, Gringe. Không dám, cảm ơn ông,” Silas khịt mũi. Rồi, sực nhớ lời dặn của Sarah. “À, sao ông không đến đây? Phải thay đổi đi chứ.”
“Tôi? Tới Cung Điện hai lần một ngày? Ố, ố,” lão Gringe cười khinh khích. “Cảm ơn, Silas.”
Silas tiễn lão Gringe ra cổng Cung Điện. “Hẹn gặp ông,” lão Gringe nói, rồi ngẫm nghĩ thế nào lại them “Chúng mình chẳng có con gà nào trên cầu cả. Một con cũng không.”
“Ờ phải đấy,” Silas nói trơn tru. Ông vẫy tay chào tạm biệt lão Gringe rồi cùng Maxie đi tìm Jenna.
Silas có rất ít cơ may tìm thấy Jenna, hệt như bà Marcia lúc này. Bà đang đi xồng xộc trong Lối Dài với ngài Alther bám sát gót. Đùng đùng hết mở cánh cửa này lại đóng sầm cánh cửa kia vào, miệng hét vang, “Septimus? Jenna!” cho đến khi ngài Alther hết chịu nổi nữa.
“Có chuyện xảy ra ở đây rồi, Marcia,” ngài Alther bảo bà.
“Quá đúng, ngài Alther à. Septimus? Jenna?” Rầm!
“Quái lạ là cũng chẳng thấy Jenna đâu.”
“Phải. Rất quái lạ. Septimus? Jenna?” Rầm!
“Marcia, ta đi đằng này một lát đây. Ta muốn nói chuyện với một người về việc này.”
“Nói chuyện chẳng làm nên tích sự gì, ngài Alther. Sáng nay tôi đã nói chuyện đủ với mụ Tổng trưởng sao chép Mặt để mà tởn tới già rồi – cả đống toàn rác rưởi. Tôi phải đi tìm Septimus ngay bây giờ. Septimus? Jenna?” Rầm!
Ngài Alther để mặc bà Marcia ở đó sầm cửa và bay đi khỏi Lối Dài. Đến cuối hành lang ngài trôi lềnh bềnh vào ngọn tháp ở phía Đông Cung Điện, rồi ngài tự cuốn mình lên cầu thang xoáy ốc, đứng lặng một thoáng ở chiếu nghỉ tầng trên cùng để sắp xếp các ý nghĩ lại với nhau. Trông ngài Alther có vẻ run sợ. Phủi nếp áo thụng xuống, một động thái tất nhiên cũng chẳng làm tấm áo thẳng hơn chút nào, và vuốt mạnh chòm râu dài. Xong, hít một hơi thật sâu, rồi với phong thái tôn kính hiếm thấy ở ngài Alther, ngài chậm rãi bước xuyên qua bức tường vào phòng Nữ hoàng.
Nữ hoàng đứng phắt dậy.
“Xin thứ lỗi, tâu lệnh bà,” ngài Alther cất lời, hơi trịnh trọng, khẽ cúi đầu xuống.
“Miễn lễ, Alther, ta miễn lễ,” nữ hoàng đáp, thấp thoáng nét cười. “Hãy nói cho ta biết điều gì đưa ông tới đây. Và lại thánh thần, làm ơn đừng ‘tâu lệnh bà’ với ta nữa. Gọi ta là Cerys được rồi. Ta chỉ là một con ma như ông thôi. Không còn là nữ hoàng nữa, Alther à.” Bà thở dài.
“Thần tự hỏi sáng nay Người có thấy con gái của Người không, Cerys?”
Nữ hoàng mỉm cười rạng rỡ. “Có, ta có thấy,” bà đáp.
“À. Vậy là cô bé đã đi đến nhà của Zelda chăng?”
“Thì ra ông cũng biết về lối dành riêng cho nữ hoàng, phải không Alther? Nó không còn là bí mật như xưa nữa rồi.”
“Với thần, bí mật của Người luôn luôn được đảm bảo. Xin hỏi Jenna có tình cờ dắt cậu Học Trò Pháp sư Tối thượng đi cùng không?”
“Thằng bé đã đi với con bé. Thằng nhỏ xinh ghê. Ông biết nhiều việc quá, vẫn như thuở nào. Ta vốn dĩ luôn dè chừng ông. Hình như ông hiểu hết… ờ, tất cả mọi thứ vậy.”
“Như vậy cô bé có đưa Septimus đi cùng? Ồ, thế là rõ rồi. Cảm ơn, Cerys. Tôi sẽ về bảo Marcia đừng dồn mọi người phát điên lên nữa.”
“Marcia, Marcia yêu quý,” nữ hoàng ưu tư. “Cô ấy đã cứu Jenna của ta, ông biết mà.”
“Thần biết ạ,” ngài Alther nói. Cả hai cùng im lặng một lát, nhớ lại cái ngày họ cùng hóa kiếp ma, mãi đến khi ngài Alther bừng tỉnh cơn mê. “Thần xin cáo từ. Cảm ơn Người.”
Ngài Alther dợm quay đi thì chợt bảo, “Thưa, Cerys, Người nên ra ngoài nhiều hơn. Tự giam mình trong ngọn tháp này suốt không tốt đâu. Và có lẽ Người hãy nghĩ tới việc Hiện Hình với Jenna non trẻ. Thần biết đó là một quyết định lớn lao, nhưng…”
“Ta sẽ Hiện Hình vào Thời Điểm Thích Hợp, Alther,” nữ hoàng ngắt lời, hơi nghiêm sắc mặt. “Quan trọng là công chúa phải tự mình khám phá mọi điều và phải tự chứng tỏ mình xứng đáng trở thành nữ hoàng – như chính ta đã phải như vậy. Trong khi đó, ta sẽ ở đây để bảo vệ lối Nữ hoàng khỏi sự xâm hại, như mẹ ta đã làm cho ta. Và như Jenna sẽ làm cho con gái của nó.”
“Tạ ơn Người, Cerys. Lối đó sẽ luôn an toàn, tôi hy vọng.”
“Ta cũng hy vọng vậy. Nhưng vẫn phải mãi mãi cẩn trọng. Tạm biệt. Cho tới khi chúng ta gặp lại…” nữ hoàng trôi trở về chiếc ghế của mình bên lò sưởi bất diệt, và ngài Alther biết cuộc diện kiến đã kết thúc. Ngài lại trôi lều phều qua bức tường với cảm giác không hài long lắm – nhưng chỉ sau đó ngài Alther mới nhận thấy là nữ hoàng đã không trả lời thẳng bất kỳ câu hỏi nào của mình cả.
Ngài Alther đi tìm bà Marcia để khuyên bà ngưng đóng mở cửa sầm sập đi, bởi vì Jenna đã dẫn Septimus đi thăm dì Zelda rồi. Ngài bắt gặp bà Marcia đang giằng co với ngài Hereward bên ngoài phòng Jenna.
“Nếu ngài không tránh sang, ngài Hereward,” bà Marcia đang cáu kỉnh bảo con ma, “thì ta sẽ buộc phải Xuyên Qua ngài đấy, không lôi thôi gì hết.”
Ông hiệp sĩ già lắc đầu một cách u phiền. “Xin lỗi, thưa Pháp sư Tối thượng, nhưng công chúa đã đặc biệt ra lệnh cho tôi không được phép để bất kỳ ai vào phòng cô ấy. Rủi quá, kể cả bà. Tôi ước gì mình có thể làm khác đi, nhưng…”
“Hừ, thôi đừng sợ thái quá nữa, ngài Hereward. Ta cần nói chuyện với cô ấy khẩn cấp, Tránh ra, mau!”
“Hự!” Ngài Hereward thở dốc lên khi mũi giày da trăn màu tía nhọn hoắt của bà Marcia chọc qua mu bàn chân bọc giáp của ngài.
“Marcia!” Ngài Alther nạt lớn. “Marcia, không cần phải thế. Không cần. Ngài Hereward làm việc rất tốt. Jenna không có trong phòng đâu. Cô bé đã đưa Septimus đi tới thăm Zelda rồi.”
“Cái gì?” Bà Marcia đứng sững, chân bà vẫn dẫm mạnh vào chân ngài Hereward. Ông hiệp sĩ rút chân mình ra, rồi tuốt gươm, đặt chắn ngang cánh cửa và thảy cho bà Marcia một ánh nhìn khinh thường.
Bà Marcia lùi khỏi con ma. “Nhưng… nhưng cô bé đưa Septimus đến Zelda làm cái quái quỷ gì? Ngài Alther, việc này thật khủng khiếp. Ngày hôm nay Septimus tuyệt đối không được rời khỏi tôi, nó đang ở trong vòng nguy hiểm rất ác nghiệt. Còn về Jenna, cả ngài lẫn tôi đều biết cô ấy buộc phải ở trong Lâu Đài. Ai mà biết điều gì xảy đến với chúng trên con đường tới đầm Cỏ Thô. Bọn chúng nghĩ gì thế không biết?”
Ngài Alther liếc nhìn ngài Hereward, ngại ngùng không tiện nói trước sự có mặt của ông hiệp sĩ, nhưng con ma ấy đang lịch sự ngó xuống chân mình. Ngài Hereward thừa biết khi nào thì nên rút lui. Lập tức ngài Alther nắm cùi chỏ bà Marcia và kéo bà đi khỏi con ma già. Trong khi bước đi trên hành lang ngài Alther giật mình nhận thấy bà Marcia đang run rẩy.
Ngay khi tin chắc mình đã ra ngoài tầm nghe, ngài Alther liền nói. “Ừm, chúng không đi qua đầm Cỏ Thô, Marcia. Có một Lối khác.” Ngài Alther ngượng ngùng. Lối Nữ hoàng là bí mật mà chỉ có nữ hoàng và các hậu duệ của Người được biết. Cách đây nhiều năm, khi còn là Pháp sư Tối thượng ngài Alther đã lảo đảo băng qua lối Nữ hoàng từ ngôi nhà tranh của Người Giữ Đầm, trong khi ngài đang mải tìm người tiền nhiệm của dì Zelda là Betty Crackle. Betty đã đãng trí để mở Lối đi, và ngài Alther sửng sốt thấy mình ở trong phòng Nữ hoàng cùng với nữ hoàng Matilda, bà ngoại đáng sợ của Cerys. Ngài đã vội vàng tìm đường trở lại ngôi nhà tranh, nhưng là sau khi nữ hoàng Matilda bắt ngài phải thề độc là không bao giờ tiết lộ bí mật về lối đi này.
“Ừm, đi qua Bến Cảng cũng chẳng tốt hơn, ngài Alther.”
“Cũng không qua Bến Cảng, Marcia. Mà nhanh hơn… và an toàn… hơn thế.”
Bà Marcia hiểu ông thầy già của mình khá rõ, đủ để biết khi nào ngài đang giấu mình điều gì. “Ngài biết điều gì đó, phải không? Ngài biết nhưng ngài không nói ra.”
Ngài Alther gật đầu. “Xin lỗi, Marcia, ta đã thề là không bao giờ nói ra. Đó là bí mật của nữ hoàng.”
“Rõ ràng không phải là bí mật đối với Septimus,” bà Marcia nói.
“Ờ. Septimus hình như thì khác.”
“Thế mới rắc rối đó, ngài Alther,” bà Marcia đáp, giọng bà vút cao lên mức ngài Alther nghĩ là kinh hoàng. “Nó khác lắm. Khác tới nỗi đã viết cho tôi một lá thư cách đây năm trăm năm.”
Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật - Angie Sage Septimus Heap Tập 3 - Y Thuật