People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Eleanor H. Porter
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 3
Cập nhật: 2021-08-28 15:43:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16: Bông Hồng Đỏ Và Chiếc Khăn Thêu Ren
ào một ngày mưa, một tuần sau khi Pollyanna đến thăm ông Pendleton, Dì Polly nhận được thư mời họp của Hội bảo trợ. Cuộc họp tan lúc ba giờ chiều. Dì Polly trở về với đôi má ửng hồng. Gió mạnh làm những chiếc cặp tăm trên tóc bà bị tuột mất. Chưa bao giờ Pollyanna thấy mái tóc của dì rối như vậy. Những lọn tóc quăn xõa xuống trán và hai bên tai.
“Dì ơi, cháu không ngờ dì cũng có chúng!” Cô vừa nhảy nhót quanh dì, vừa kêu lên một cách khoái chí.
“Ôi, cái con bé này, cháu nói gì thế?”
Mặc cho dì bực mình, Pollyanna vẫn nhảy nhót quanh dì, nói: “Giờ cháu mới biết dì có mái tóc quăn đẹp tuyệt thế!”
Dì Polly cũng bỏ mũ, cố vuốt lại mái tóc rối của mình cho thẳng.
“Dì ơi, dì đừng vuốt mạnh thế. Sẽ hỏng những lọn tóc quăn, đen tuyền của dì mất thôi. Tóc dì đang đẹp mà.” Pollyanna cầu khẩn.
“Chuyện vớ vẩn.” - Dì Pollly bực bội đáp - “Nghe dì hỏi đây, Pollyanna. Tại sao hôm trước cháu lại đem chuyện thằng bé lang thang đến nói với Hội bảo trợ?”
“Ồ, không đâu, mái tóc của dì không thể nào là chuyện vớ vẩn được.” Pollyanna, lúc này trong đầu chỉ có hình ảnh những lọn tóc xoăn của người dì, nài nỉ: “Giá dì biết trông dì xinh đẹp đến thế nào với những lọn tóc đó! Dì ơi, dì để cháu bới tóc và cài hoa cho dì, dì nhé, như cháu đã làm cho bác Snow. Kiểu tóc đó hợp với dì hơn cả với bác Snow đấy ạ!”
“Pollyanna!” Giọng Dì Polly đanh lại, như để khỏa lấp cảm giác rộn ràng kỳ lạ trong lồng ngực. Lần cuối cùng có ai đó quan tâm đến chuyện trông bà như thế nào là bao giờ nhỉ? Lần cuối cùng có ai đó muốn ngắm nhìn vẻ đẹp của bà là bao giờ? “Pollyanna, hãy trả lời ta, tại sao cháu lại hành xử thiếu suy nghĩ như vậy ở buổi họp của Hội bảo trợ?”
“Thưa dì, nếu biết trước Hội muốn nhìn bản báo cáo thành tích dài ngoằng thay vì nuôi nấng Jimmy, thì ngay từ đầu cháu đã không đến và hành xử thiếu suy nghĩ như dì nói. Nhưng dì đừng lo, cháu đã viết thư cho Hội bảo trợ tại nơi cháu từng sống. Đối với họ, Jimmy là một cậu bé ở xa, hy vọng họ sẽ tiếp nhận cậu ấy, như Hội bảo trợ ở đây đang cứu giúp những cậu bé Ấn Độ vậy. Dì ơi, dì cũng đang nuôi nấng một đứa trẻ đến từ phương xa là cháu, dì nhỉ? Dì đồng ý để cháu bới tóc cho dì, dì nhé?”
Dì Polly đặt bàn tay lên cổ họng đang khô rát. Cảm giác bất lực lại xâm chiếm suy nghĩ của bà.
“Pollyanna, mọi người ở Hội bảo trợ đã kể hết lại cho ta. Cháu làm ta thật xấu hổ.”
Vừa kiễng chân nhảy múa, Pollyanna vừa cất giọng thỏ thẻ:
“Dì không nói cháu không được bới tóc cho dì, vậy là dì đồng ý rồi phải không ạ?” Pollyanna reo mừng như thể vừa thắng một giải thưởng nào đó. “Từ sau lần dì dặn dò cháu phải nói thế nào với ông Pendleton, cháu đã hiểu ý dì hơn rồi, dì thấy không? Dì chờ cháu vài phút nhé. Cháu đi tìm chiếc lược đã ạ.”
“Pollyanna, kìa Pollyanna!” Dì Polly kêu lên rồi đi theo cháu gái lên phòng trên. Vừa đi, bà vừa thờ hổn hển.
“Dì đã lên đây rồi!” - Pollyanna reo lên đón dì ở cửa phòng - “Xin mời dì vào và ngồi xuống ghế. Cháu rất vui khi được chải tóc cho dì.”
“Nhưng ta...” Dì Polly bỏ dở câu nói. Như bị thôi miên, bà ngồi xuống chiếc ghế trước bàn trang điểm.
Với niềm háo hức, Pollyanna nhẹ nhàng chải tóc cho dì. Em đưa ngón tay gỡ từng lọn tóc rối. Chẳng bao lâu, mái tóc rối của Dì Polly đã vào nếp. Pollyanna vui sướng kêu lên: “Ôi, tóc dì đẹp thật! Tóc dì dày hơn tóc bác Snow. Nhưng là dĩ nhiên, vì bác Snow không thể đi ra ngoài và gặp gỡ mọi người như dì, nên cũng chẳng cần nhiều tóc đến thế. Mọi người sẽ ngạc nhiên và thích thú lắm khi được chiêm ngưỡng mái tóc tuyệt đẹp dì đã cất giấu bao lâu nay.”
“Pollyanna, không hiểu vì sao ta lại đồng ý để cháu làm chuyện ngốc nghếch này cho ta!” Giọng nói bối rối của Dì Polly cất lên từ tấm màn tóc đang phủ trước mặt bà.
“Xin dì cứ tin tưởng vào tài lẻ này của cháu. Dì không vui khi được mọi người ngắm nhìn ư? Dì cũng thích những điều xinh đẹp mà phải không dì?”
“Nhưng...”
“Cháu thích chải tóc cho các bà ở Hội bảo trợ. Cháu đã từng chải tóc cho các bà ấy, nhưng không ai có mái tóc đẹp như dì cả. Dì ơi, cháu chợt nảy ra một ý hay. Đó là một bí mật, cháu sẽ không kể với dì vội đâu. Xin dì đợi cháu vài phút, cháu sẽ quay lại ngay. Dì phải hứa không được cử động, không được hé mắt nhìn!” Dứt lời, Pollyanna chạy biến ra khỏi phòng.
Dì Polly ngồi im và tự nhủ: Bà hoàn toàn có thể gỡ bỏ cái công trình kì quặc mà cô cháu gái sáng tạo trên đầu mình và chải lại kiểu tóc quen thuộc mọi khi. Còn về việc hé mắt nhìn, Pollyanna làm như thể bà là một đứa trẻ háo hức lắm vậy.
Ngẩng đầu lên, dì Polly bắt gặp chính ánh mắt kinh ngạc của mình trong gương. Đôi má bà ửng hồng. Mặc dù nét trẻ trung không còn, nhưng gương mặt bà đang rạng ngời một niềm vui. Ánh mắt ngời sáng của bà ngắm nhìn từng lọn tóc đen sẫm, vẫn ẩm hơi nước mưa, duyên dáng sau vành tai. Bối rối và bị lôi cuốn bởi hình ảnh của mình trong gương, Dì Polly quên bẵng ý định tự chải lại tóc. Bà nghe tiếng bước chân của con bé, và ngay sau đó, có ai bịt mắt bà từ phía sau.
“Pollyanna, Pollyanna, cháu làm gì thế?”
Pollyanna cười khúc khích: “Dì ơi, cháu bịt mắt dì bằng khăn mùi xoa để dì không hé mắt nhìn điều bí mật cháu sắp dành cho dì ngay bây giờ. Xin dì ngồi yên thêm một phút nữa thôi!”
“Pollyanna, tháo cái khăn ra ngay!” Dì Polly ra lệnh.
Rồi bất ngờ, bà giật bắn người khi dải khăn mềm mại chạm vào vai mình. Pollyanna mỉm cười vui sướng. Với những ngón tay còn đang run run, em phủ lên bờ vai dì chiếc khăn choàng ren đã hơi ngả màu, với những nếp rũ mềm mại ướp trọn mùi oải hương. Pollyanna đã thấy chiếc khăn này trong lúc Nancy thu dọn đồ trên gác mái. Em cho rằng không lý nào mà dì em, cũng như bà Snow lại không nên phục sức và khiến mình xinh đẹp hơn.
Pollyanna ngắm nhìn chiếc khăn được phủ duyên dáng trên mái tóc của dì và cảm thấy hài lòng, song vẫn cần một chi tiết cuối cùng. Cô đưa dì sang phòng khách. Trên giàn gỗ có một bông hồng đỏ nở muộn nằm trong tầm với của Pollyanna.
“Cháu làm gì thế, Pollyanna? Cháu dẫn dì đi đâu vậy?” Vừa nói, Dì Polly vừa cố bước lùi lại.
“Cháu chỉ xin dì một phút nữa thôi mà.” Pollyanna vừa nói, vừa nhanh tay cài bông hồng đỏ lên lọn tóc vén trên tai trái Dì Polly. Pollyanna nóng lòng tháo dải bịt mắt cho dì rồi tung nó lên. “Xong rồi dì ơi! Giờ thì cháu tin rằng dì sẽ mừng vì đã để cháu làm đẹp cho dì!”
Dì Polly ngây người nhìn mái tóc của mình trong gương. Bỗng nhiên, bà bật ra một tiếng kêu nhỏ rồi vội trốn vào phòng riêng. Dõi theo ánh mắt khiếp đảm của dì, Pollyanna nhìn thấy qua khung cửa sổ phòng khách, bác sĩ Chilton đang vòng xe về phía cổng nhà mình. Cô bé ngó đầu qua khung cửa reo lên vui mừng:
“Bác Chilton ơi, cháu ở đây!”
Bác sĩ mỉm cười đáp lại: “Bác thấy cháu rồi. Cháu xuống ngay chứ?”
“Vâng ạ!”
Qua phòng dì, Pollyanna thấy khuôn mặt đỏ và ánh mắt giận dữ của dì. Bà đang gỡ từng chiếc cặp tăm trên khăn quàng thêu ren. Vừa gỡ, bà vừa bực mình nói: “Pollyanna, cái con bé to gan này! Bày vẽ đủ thứ trên người mình rồi để người khác nhìn thấy!”
Pollyanna buồn bã kêu lên: “Dì ơi, nhưng nhìn dì thế này rất đẹp mà!”
“Đẹp gì mà đẹp!” Dì Polly cất giọng mỉa mai, quăng chiếc khăn về một góc, rồi dùng cả hai bàn tay run rẩy, quyết tuyên chiến với kiểu tóc mới.
“Dì ơi, cháu xin dì để nguyên mái tóc cháu đã chải cho dì.”
Dì Polly nắm chặt tóc và kéo về phía sau làm cho những lọn tóc quăn khốn khổ bị duỗi hết ra.
“Ôi, dì không tin cháu sao? Kiểu tóc này rất hợp với dì mà!” Vừa mếu máo, Pollyanna vừa lật đật chạy xuống cầu thang.
Bác sĩ Chilton đang đợi em trong xe ngựa. Khi em mở cống, bác sĩ nói ngay: “Bác đã kê đơn cho bệnh nhân một liều thuốc bổ và giờ bác đi đón liều thuốc ấy đây. Cháu đi cùng bác chứ?”
“Bác muốn cháu đi cùng bác tới hiệu thuốc ạ? Cháu đi mua thuốc nhiều lần trước đây rồi nên cháu khá thạo bác ạ.”
Bác sĩ mỉm cười lắc đầu: “Bác không nói thế. Chiều nay, bác John Pendleton muốn gặp cháu. Cháu tới thăm bác ấy chứ? Bác sẽ đưa cháu đi. Tạnh mưa rồi.”
Pollyanna vui mừng nói: “Xin bác đợi cháu vài phút. Cháu lên xin phép dì cháu đã ạ.”
“Được rồi. Nói với dì cháu hãy yên tâm, bác sẽ đưa cháu về trước sáu giờ.”
Pollyanna chạy vội lên cầu thang với niềm vui tràn ngập. Mấy phút sau, cô bé đã có mặt ở dưới sân, tay cầm mũ. Gương mặt em thoáng buồn.
Khi hai bác cháu đã đi khá xa, bác sĩ Chilton mới hỏi: “Dì cháu không muốn cho cháu tới thăm bác Pendleton ư?”
Pollyanna thở dài: “Thưa bác, cháu e là ngược lại mới đúng. Dì muốn cháu đi thật mau.”
“Cháu nói sao?” Bác sĩ ngạc nhiên hỏi lại.
Pollyanna thở dài nói: “Vâng ạ. Bác biết không, Dì Polly bảo cháu: ‘Được, cứ đi đi, đi cho thật mau.’ Lẽ ra cháu nên đi từ lâu rồi mới phải. Cháu đoán dì không muốn thấy cháu trong nhà dì nữa.”
Mặc dù mỉm cười, nhưng ánh mắt bác sĩ rất nghiêm. Lặng im một lúc, ông nói với giọng ngập ngừng: “Chắc từ cửa sổ phòng khách, dì cháu đã trông thấy bác.”
Pollyanna hít một hơi thật sâu. Cô bé kể: “Bác ạ, cháu đã chải tóc cho dì và cài lên đó một bông hồng đỏ. Sau đó, cháu choàng chiếc khăn ren lên người dì nữa. Cháu thấy phục sức như thế trông thật đẹp, vậy mà dì cháu lại không thích. Bác có nghĩ vậy không?”
Bác sĩ không trả lời ngay. Khi lên tiếng, giọng ông trầm xuống. Pollyanna chỉ nghe được một câu: “Bác nghĩ dì cháu là một phụ nữ rất đẹp.”
“Cháu rất vui khi bác nghĩ như thế. Cháu sẽ chuyển tới dì lời nhận xét của bác.” Em nói với giọng mãn nguyện.
Nhưng bác sĩ Chilton hốt hoảng kêu lên:
“Pollyanna, bác không muốn cháu nói điều này với dì cháu.”
“Thưa bác, vì sao ạ?” Pollyanna ngạc nhiên hỏi.
“Dì cháu có thể sẽ không hài lòng đâu.”
Nghĩ một lúc, Pollyanna thở dài nói: “Cháu quên bẵng mất là vừa trông thấy bác tới, dì cháu trốn luôn vào phòng. Dì cháu không muốn để ai thấy mình như vậy.”
Bác sĩ Chilton im lặng cho tới khi chiếc xe ngựa tới gần ngôi biệt thự đá đồ sộ. Đấy là nhà ông Pendleton.
Pollyanna Pollyanna - Eleanor H. Porter Pollyanna