Tác giả: Arthur Hailey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Airport
Dịch giả: Dghien, Thái Hà
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-22 21:33:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần II 06
ù rất cương quyết khi nói chuyện với Mel nửa tiếng trước đó, Cindy Bakersfeld vẫn không biết phải làm gì tiếp theo. Cô ước có một người có thể tin tưởng để hỏi ý kiến. Cô có nên đến sân bay tối nay hay không?
Một mình và cô đơn, trong cảnh náo nhiệt của bữa tiệc cocktail Những người bạn của Quỹ Cứu trợ Trẻ em Archidona quanh cô, Cindy nghiền ngẫm một cách khó chịu trong hai cách hành động mà cô có thể thực hiện. Trong cả buổi tối cho đến bây giờ, cô đã chuyển từ nhóm này sang nhóm khác, trò chuyện sôi nổi, gặp gỡ những người quen, làm quen với những người khác. Nhưng vì một số lý do tối nay - hơn là bình thường - Cindy nhận thức được việc mình không có người đi cùng. Trong vài phút qua, cô đã đứng trơ trọi một mình, đăm chiêu nghĩ ngợi.
Cô lại suy nghĩ: Cô không cảm thấy thích khi đi ăn tối một mình, điều đó sẽ xảy ra sớm thôi. Vì vậy, một mặt cô có thể về nhà; mặt khác, cô có thể tìm kiếm Mel để gây sự với ông.
Trong cuộc điện thoại với Mel, cô đã khẳng định sẽ đến sân bay và đối mặt với ông. Nhưng nếu cô đi, Cindy nhận ra, điều đó có nghĩa là một trận đấu giữa cả hai - trận đấu cuối cùng và gần như chắc chắn không thể đảo ngược. Ý thức thông thường nói với cô rằng sớm muộn gì cũng phải đến, vì vậy tốt hơn là thực hiện nó ngay bây giờ; và còn có những vấn đề liên quan khác phải được giải quyết. Tuy nhiên, mười lăm năm hôn nhân không dễ dàng vứt bỏ như chiếc áo mưa bằng nhựa dùng một lần. Cho dù có bao nhiêu thiếu sót và bất đồng - Cindy có thể nghĩ ra rất nhiều - khi hai người sống với nhau lâu như vậy, họ vẫn bị ràng buộc với nhau bởi những nút thắt khó mà gỡ được.
Ngay cả bây giờ, Cindy tin rằng cuộc hôn nhân của họ có thể được cứu vãn nếu cả hai đều cố gắng. Vấn đề là họ có muốn hay không? Cindy đã bị thuyết phục rằng cô đã cố gắng - nếu Mel đáp ứng một số điều kiện của cô, mặc dù trong quá khứ ông đã từ chối, và cô không tin rằng ông sẽ thay đổi như cô muốn. Tuy nhiên, nếu không có gì thay đổi, tiếp tục sống với nhau như họ sẽ không thể nào chịu đựng được nữa. Gần đây, không còn sự an ủi về tình dục mà ngày xưa đã bù đắp cho những bất cập khác. Có gì đó không ổn ở đó, mặc dù Cindy không chắc chắn là điều gì. Mel vẫn làm cô hứng thú; ngay cả bây giờ, chỉ cần nghĩ về ông theo cách đó là đủ để kích thích cô, và lúc này cô ý thức được cơ thể mình đang thèm muốn. Nhưng bằng cách nào đó, khi có cơ hội, sự lạnh nhạt về tình cảm của họ đã ngăn cản cả hai. Kết quả - ít nhất là ở Cindy - là sự thất vọng, tức giận và sau đó là sự thèm muốn tình dục mạnh mẽ đến mức cô cần phải có một người đàn ông. Bất cứ người đàn ông nào.
Cô vẫn đứng một mình, trong Salon La Salle sang trọng của khách sạn Lake Michigan, nơi tổ chức tiệc chiêu đãi tối nay dành cho báo chí. Mọi người trò chuyện ồn ào xung quanh cô chủ yếu là về cơn bão và khó khăn mà mọi người gặp phải khi đến đây; nhưng ít nhất - Cindy nghĩ - họ đã đến được, còn Mel thì không.
Thỉnh thoảng có người đề cập đến Archidona, nhắc nhở Cindy rằng cô vẫn chưa tìm ra tổ chức từ thiện của cô hướng đến Archidona nào - ở Ecuador hay ở Tây Ban Nha... Chết tiệt, Mel Bakersfeld! Được rồi, anh tưởng anh thông minh hơn tôi sao?
Một cánh tay khẽ chạm vào tay cô và một giọng nói lịch sự, “Bà không uống gì sao, thưa bà Bakersfeld? Tôi có thể lấy cho bà thứ gì nhé?”
Cindy quay lại. Người hỏi là một nhà báo tên là Derek Eden, người mà cô có biết một chút. Bài báo của anh ta xuất hiện trên tờ Sun-Times thường xuyên. Giống như nhiều nhà báo khác, anh ta có một phong cách nhẹ nhàng, tự tin và hơi phóng đãng. Cô ý thức được rằng cả hai cũng có chú ý với nhau, vào những lần trước.
“OK”, Cindy nói. “Một ly Bourbon và nước, nhưng ít rượu thôi. Và xin vui lòng gọi tôi bằng tên; tôi nghĩ là ông biết”.
“Chắc chắn rồi, Cindy”. Đôi mắt nhà báo nhìn cô thẩm định thẳng thắn và ngưỡng mộ. Chà, Cindy nghĩ, anh ta, tại sao không chứ? Cô biết mình trông thật tuyệt vào tối nay; cô đã ăn mặc thật đẹp và trang điểm cẩn thận.
“Tôi sẽ quay lại ngay”, Derek Eden cam đoan với cô, “Vì vậy bây giờ đừng bỏ đi khi tôi đã tìm thấy cô”. Anh ta hướng đến chỗ quầy bar.
Trong khi chờ đợi, nhìn Salon La Salle đông đúc, Cindy bắt gặp ánh mắt của một người phụ nữ lớn tuổi trong chiếc mũ hoa. Ngay lập tức Cindy mỉm cười ấm áp và người phụ nữ gật đầu, nhưng đôi mắt bà ấy vẫn nhìn đi chỗ khác. Bà ấy phụ trách một chuyên trang về xã hội thượng lưu. Một nhiếp ảnh gia đã ở bên cạnh bà ấy và họ cùng nhau lên kế hoạch cho những bức ảnh có thể là bố cục toàn trang trong bài báo ngày mai. Người phụ nữ trong chiếc mũ hoa ra hiệu cho một số nhà từ thiện cùng với khách của họ, và họ chen chúc, mỉm cười đầy cố ý, cố gắng để trông giản dị, nhưng hài lòng rằng họ đã được chọn. Cindy biết tại sao cô lại bị bỏ rơi, một mình cô không đủ quan trọng; cô sẽ được chọn nếu có Mel ở đó. Trong đời sống của thành phố, Mel được đánh giá có uy tín khá lớn. Điều đáng giận nhất là về mặt xã hội thượng lưu, Mel lại không quan tâm.
Ánh sáng đèn flash của nhiếp ảnh gia lóe lên khắp căn phòng; người phụ nữ trong chiếc mũ hoa đang viết những cái tên. Cindy có thể đã khóc. Đối với hầu hết mọi tổ chức từ thiện... cô đã tình nguyện, làm việc chăm chỉ, phục vụ trong các ủy ban tầm thường nhất, đã làm những công việc của đàn ông mà phụ nữ có địa vị cao hơn về mặt xã hội từ chối; bây giờ bị bỏ rơi như thế này...
Một lần nữa, anh là đồ khốn kiếp, Mel Bakersfeld! Chết tiệt trận bão tuyết khốn kiếp! Và đi mà đéo với cái cuộc hôn nhân hôi thối, với cái sân bay chết chìm kia!
Tay nhà báo, Derek Eden, đã trở lại với đồ uống của Cindy và một thứ đồ uống của mình. Trên đường lướt ngang qua phòng, anh ta thấy cô đang nhìn anh và mỉm cười. Anh ta rất tự tin về mình. Cindy biết chắc, có lẽ anh ta đang tính toán xem có cơ hội được ngủ với cô tối nay hay không. Cô cho rằng dân nhà báo biết rõ tất cả về những phụ nữ bị bỏ rơi, cô đơn.
Cindy cũng thực hiện một số tính toán của riêng mình liên quan đến Derek Eden. Mới hơn ba mươi, cô nghĩ; đủ tuổi để thành người từng trải, đủ trẻ để được dạy một vài điều làm cho cô hứng thú, đó là điều mà Cindy thích. Một cơ thể khỏe mạnh từ cái nhìn bên ngoài. Anh ta sẽ ân cần, có lẽ dịu dàng; sẽ cho cũng như nhận. Và anh ta đã sẵn sàng; ngay cả trước khi anh ta rời đi lấy đồ uống, đã cho cô thấy rõ điều đó. Giao tiếp không mất nhiều thời gian giữa hai con người nhạy cảm, có lý do với cùng một ý tưởng tương tự.
Một vài phút trước đó cô đã cân nhắc các lựa chọn về nhà hoặc đến sân bay. Bây giờ, dường như có thể có một sự lựa chọn thứ ba.
“Của cô đây”. Derek Eden đưa cho cô món đồ uống. Cô liếc nhìn nó; có rất nhiều rượu Bourbon, có lẽ anh ta đã nói với người phục vụ bar rót rất nhiều. Thật vậy! Đàn ông quá rõ ràng.
“Cảm ơn”. Cô nhấp một chút và nhìn anh ta qua miệng ly.
Derek Eden cũng giơ cốc và mỉm cười. “Ở đây ồn quá phải không?”
Đối với một người viết báo, Cindy nghĩ, cuộc nói chuyện của anh ta không đầu không đuôi một cách đáng thương. Cô cho rằng mình sẽ nói đồng ý, vậy thì điều tiếp theo anh sẽ nghĩ đến là, Tại sao chúng ta không đi đến nơi nào yên tĩnh hơn? Các dòng tiếp theo có thể dự đoán được.
Để kéo dài thời gian trả lời, Cindy nhấp một ngụm rượu Bourbon nữa.
Cô cân nhắc. Dĩ nhiên, nếu Lionel ở trong thành phố, cô sẽ không làm phiền tới người đàn ông này. Nhưng Lionel, người đã từng là cái neo trong cơn bão của cô vào một thời điểm khác, và muốn cô ly dị Mel để anh ta, Lionel, có thể cưới cô, Cindy... Lionel đang ở Cincinnati (hay là Columbus không biết nữa?) làm những gì các kiến trúc sư làm khi đi công tác, và sẽ không trở lại trong mười ngày nữa, có khi còn lâu hơn.
Mel không biết về chuyện dan díu của Cindy với Lionel, ít nhất là không có gì cụ thể, mặc dù Cindy cho rằng Mel nghi ngờ cô có người tình giấu ở đâu đó. Cô cũng cho rằng Mel không bận tâm nhiều. Điều đó cho ông một cái cớ để tập trung vào sân bay, để hoàn toàn không nghĩ đến cô; cái sân bay chết tiệt đó, nó tệ hơn năm mươi lần so với một mụ tình nhân nào xen vào cuộc hôn nhân của họ.
Nhưng không phải bao giờ cñng như vậy.
Những ngày đầu mới cưới nhau, ngay sau khi Mel rời khỏi Hải quân, Cindy đã rất tự hào về chức vụ của ông. Sau đó, khi Mel leo nhanh chóng những nấc thang dẫn đến những chức vụ lãnh đạo trong quản lý hàng không, cô rất sung sướng với sự thăng tiến, các cuộc hẹn mới, đến với ông. Khi địa vị của Mel tăng lên, Cindy cũng vậy - đặc biệt là về mặt xã hội, và vào những ngày đó, họ có những cuộc hội họp xã hội gần như mỗi tối. Thay mặt cả hai, Cindy nhận lời mời tham dự các bữa tiệc cocktail, bữa tối riêng tư, đêm khai mạc, buổi tiệc từ thiện... và nếu có hai sự kiện cùng một đêm, Cindy là chuyên gia đánh giá sự kiện nào quan trọng hơn, và từ chối sự kiện còn lại. Cách gia nhập xã hội thượng lưu trưởng giả đó, làm quen với những người nổi bật, rất quan trọng đối với một chàng trai trẻ đang lên. Ngay cả Mel cũng thấy điều đó. Ông đi cùng Cindy tới mọi cuộc hội họp do Cindy sắp xếp, không phàn nàn gì cả.
Cindy giờ đã nhận ra vấn đề là cô và Mel có hai mục tiêu dài hạn khác nhau. Mel xem cuộc sống xã hội của họ là một phương tiện để thực hiện tham vọng nghề nghiệp của mình; sự nghiệp của ông là điều cần thiết, sinh hoạt xã hội là một công cụ mà cuối cùng ông sẽ bỏ qua. Ngược lại, Cindy xem sự nghiệp của Mel như một tấm hộ chiếu cho một cuộc sống xã hội trưởng giả, thậm chí có thế lực hơn và cao cấp hơn. Nhìn lại, đôi khi cô nhận ra rằng nếu họ hiểu rõ quan điểm của nhau ngay từ đầu, họ có thể đã có thỏa hiệp nào đó. Thật không may, chuyện đó đã không xảy ra.
Sự khác biệt của họ bắt đầu vào khoảng thời gian Mel được bầu làm chủ tịch Hội đồng các giám đốc sân bay, ngoài việc là tổng giám đốc của sân bay quốc tế Lincoln.
Khi Cindy biết rằng hoạt động và tầm ảnh hưởng của chồng cô đã mở rộng đến thủ đô Washington, cô đã rất vui mừng. Sau đó, ông được triệu tập tới Nhà Trắng, mối quan hệ với Tổng thống Kennedy, khiến Cindy cho rằng họ sẽ lao vào xã hội thượng lưu trưởng giả Washington. Trong những giấc mơ màu hồng, cô thấy mình đang đi dạo - và được chụp ảnh - với Jackie hoặc Ethel hoặc Joan [23], tại Hyannis Port [24] hoặc trên bãi cỏ Nhà Trắng.
Nhưng sau không có chuyện gì như vậy xảy ra cả. Mel và Cindy hoàn toàn không tham gia vào xã hội trưởng giả ở Washington, mặc dù họ có thể thực hiện điều đó khá dễ dàng. Thay vào đó, họ bắt đầu - với sự cương quyết của Mel - từ chối một số lời mời. Mel lập luận rằng uy tín sự nghiệp của ông bây giờ không còn cần phải lo lắng về việc trở thành người trong giới trưởng giả, một tâm trạng mà ông chưa bao giờ quan tâm.
Khi cô hiểu những gì đang xảy ra, Cindy đã nổi lôi đình, và họ có một cuộc cãi nhau lớn. Đó cũng là một sai lầm của cô. Mel đôi khi sẽ phản ứng theo lý trí, nhưng sự tức giận của Cindy thường khiến ông giữ vững ý kiến đến mức cố chấp. Cuộc tranh chấp của họ đã kéo dài trong một tuần, Cindy ngày càng trở nên nhỏ nhen tầm thường, do đó làm cho mọi thứ tồi tệ hơn. Trở nên nhỏ nhen tầm thường là một trong những thất bại của Cindy và cô biết điều đó. Một nửa thời gian cô không có ý định như vậy, nhưng đôi khi, đối mặt với sự thờ ơ của Mel, tính khí nóng nảy của cô đã thắng - như khi nói chuyện trên điện thoại tối nay.
Cuộc cãi vã nhau liên miên cả tuần ấy thực sự chưa bao giờ kết thúc, những cuộc cãi vã của họ trở nên thường xuyên hơn; và không cần cố gắng che giấu khỏi lũ trẻ nữa, điều đó là không thể. Một lần - trước sự xấu hổ của cả hai - Roberta tuyên bố rằng sắp tới sau giờ học, cô sẽ đến nhà một người bạn, “Bởi vì con không thể học được ở nhà trong khi bố mẹ cãi nhau”.
Cuối cùng, một mô hình đã được thiết lập. Một số buổi tối Mel đi cùng Cindy đến một số sự kiện xã hội mà ông đã đồng ý từ trước. Nếu không, ông ở lại sân bay nhiều giờ hơn và về nhà ít thường xuyên hơn. Thấy mình cô đơn hơn rất nhiều, Cindy tập trung vào những cái Mel chế nhạo là “giải từ thiện nho nhỏ” và “cuộc leo thang xã hội ngốc nghếch”.
Đúng vậy, Cindy nghĩ, có lẽ đôi lúc nó trông thật ngớ ngẩn với Mel. Nhưng cô không có nhiều việc để làm, và điều đó đã xảy ra, cuộc thi địa vị xã hội mà cô rất thích - đó thực sự là một công việc. Đàn ông nhìn công việc đó chỉ biết phê phán; đàn ông có rất nhiều hoạt động chiếm thời gian của họ. Trong trường hợp của Mel có sự nghiệp, sân bay, trách nhiệm của ông. Thế còn Cindy phải làm gì? Ở nhà cả ngày quét bụi hay sao?
Cindy không hề ảo tưởng quá lớn về sự nhạy bén tinh thần của mình. Cô không có trí tuệ tuyệt vời, và cô biết bằng nhiều cách, về mặt thông minh, cô sẽ không bao giờ so sánh được với Mel. Nhưng thực ra vấn để này cũng không có gì mới. Trong những năm đầu mới cưới, Mel thường thấy sự ngu ngốc thỉnh thoảng của cô thật thú vị, còn bây giờ dường như ông đã quên mất điều đó khi ông chế giễu cô như dạo gần đây. Cindy cũng thực tế về sự nghiệp trước đây của cô là một nữ diễn viên - cô sẽ không bao giờ đạt được đẳng cấp để trở thành ngôi sao, hoặc gần với nó. Có một sự thật là, trong quá khứ, đôi khi cô ngụ ý rằng mình có thể đã thành một ngôi sao nếu hôn nhân không chấm dứt hoạt động sân khấu của cô. Nhưng đó chỉ là một cách tự vệ, cần phải nhắc nhở người khác - kể cả Mel - rằng cô không chỉ là một cá nhân mà còn là vợ của giám đốc sân bay. Trong thâm tâm, Cindy biết sự thật rằng nếu là một nữ diễn viên chuyên nghiệp, cô gần như chắc chắn sẽ không vượt qua được các vai phụ.
Tuy nhiên, việc tham gia vào xã hội trưởng giả - trong vở kịch của xã hội địa phương - là điều mà Cindy có thể làm được. Nó cho cô cảm giác mình có vai trò xã hội và tầm quan trọng. Và mặc dù Mel chế giễu và phủ nhận những gì Cindy đã làm là một thành tích, cô đã cố gắng trèo lên được vài bậc thang xã hội, gặp những người mà nếu không bằng cách ấy cô chẳng bao giờ được quen biết, còn như những buồi tiệc như hôm nay thì tất nhiên không bao giờ có thể đặt chân vào... Ngoại trừ điều đó, cô cần Mel làm người hộ tống, và Mel - nghĩ đến cái sân bay chó chết của ông - đã làm cô thất vọng.
Mel, người biết giành uy tín và địa vị vững chắc trong xã hội, không bao giờ hiểu được những khát vọng của Cindy muốn tự khẳng định mình. Cô không biết ông có bao giờ nghĩ đến điều đó không.
Cũng giống như vậy, Cindy vẫn tiếp tục tiến lên phía trước. Cô cũng có kế hoạch cho tương lai mà cô biết sẽ dẫn đến một cuộc xung đột khủng khiếp trong gia đình nếu cô và Mel còn sống chung với nhau. Đó là tham vọng của Cindy khi đưa cô con gái của mình là Roberta, và sau đó là Libby, được giới thiệu ra mắt giới trưởng giả tại vũ hội Passavant Cotillion hàng năm, đỉnh cao rực rỡ của đời sống xã hội, mở ra con đường danh vọng cho những cô gái trẻ bang Illinois. Là mẹ của các cô gái, Cindy sẽ củng cố được địa vị xã hội của mình.
Cô đã từng đề cập đến chuyện này một cách tình cờ, Mel đã phản ứng giận dữ, “Bước qua xác của tôi đã!” Ông tuyên bố rằng những vũ hội của bà Debutante là một sự tồn tại lỗi thời của một cấu trúc hợm hĩnh và phân biệt giai cấp mà quốc gia đã may mắn rũ bỏ, mặc dù - đánh giá bởi những người vẫn nghĩ như Cindy - gần như không đủ nhanh; và cảm ơn chúa vì chỉ còn có một vài người trong số họ còn lại. Mel muốn những đứa con của mình lớn lên (ông nói với Cindy) với kiến thức rằng chúng bình đẵng với những người khác, chứ không phải với một số quan niệm sai lầm, tự phụ rằng chúng vượt trội về mặt xã hội. Và cứ như thế.
Trái với thói quen thường ngày chỉ trình bày ngắn gọn và rõ ràng những qnan điểm của mình, hôm ấy Mel nói rất nhiều và rất lâu.
Trái ngược lại, Lionel nghĩ rằng toàn bộ điều này là một ý tưởng đúng.
Lionel là Lionel Urquhart. Tại thời điểm này anh ta lơ lửng theo cuộc sống của Cindy trong hình dạng một dấu chấm hỏi.
Thật kỳ lạ, chính Mel là người đã đưa Cindy và Lionel đến với nhau. Mel đã giới thiệu họ tại một bữa tiệc trưa mà Lionel đang tham dự vì một công trình kiến trúc mà anh ta đã làm cho thành phố, và Mel cũng ở đó vì là giám đốc sân bay. Hai người quen nhau đã nhiều năm.
Sau bữa tiệc đó, Lionel gọi điện cho Cindy, và họ đã gặp nhau một vài lần ăn trưa và ăn tối, rồi thường xuyên hơn, và cuối cùng là sự thân mật tột cùng giữa một người đàn ông và một người phụ nữ.
Không giống như nhiều đàn ông khác xem thường quan hệ tình dục ngoài hôn nhân, Lionel rất coi trọng quan hệ với Cindy. Anh ta sống một mình, đã ly thân với vợ được vài năm, nhưng không ly hôn. Bây giờ anh ta muốn ly hôn, và cũng muốn Cindy làm điều tương tự, để họ có thể kết hôn với nhau. Đến lúc này, anh ta mới biết rằng cuộc hôn nhân của Cindy đã bị lung lay.
Lionel và người vợ kia chưa bao giờ có con, anh ta tâm sự với Cindy, rằng anh ta thực sự vô cùng hối tiếc. Vẫn chưa quá muộn, anh ta tuyên bố, vì Cindy và anh ta sẽ có con nếu họ sớm kết hôn. Ngoài ra, anh ta sẽ rất hạnh phúc khi cung cấp một ngôi nhà cho Roberta và Libby, và sẽ cố gắng hết sức để thay thế người cha của chúng.
Cindy chưa muốn quyết định dứt khoát vì nhiều nguyên nhân. Về cơ bản, cô hy vọng rằng mối quan hệ giữa mình và Mel sẽ được cải thiện, khiến cuộc hôn nhân của họ gần gũi hơn với những gì trước đây. Cô không thể nói chắc chắn rằng mình vẫn còn yêu Mel; Cindy nhận thấy tình yêu là thứ trở nên hoài nghi hơn khi già đi. Nhưng ít nhất cô đã quen với Mel bên cạnh; Roberta và Libby cũng vậy; và giống như nhiều phụ nữ, Cindy sợ một biến động lớn trong cuộc đời cô.
Ban đầu, cô cũng tin rằng một cuộc ly hôn và tái hôn sẽ gây tổn hại cho địa vị xã hội của cô. Tuy nhiên, về điểm này, cô đã thay đổi suy nghĩ của mình. Rất nhiều người đã ly hôn mà không rời khỏi giới trưởng giả, thậm chí là tạm thời. Người ta nhìn thấy người vợ đi với chồng tuần trước, tuần sau đã có ông chồng khác. Cindy thậm chí đôi khi có ấn tượng rằng việc chưa ly hôn, ít nhất là một lần, có phần buồn tẻ.
Hơn nữa hôn nhân với Lionel có thể cải thiện địa vị xã hội của Cindy. Lionel thích tiệc tùng và giải trí hơn nhiều so với Mel. Ngoài ra, Urquharts là một gia đình thành phố lâu đời, được kính trọng. Mẹ của Lionel, giống như một bà quả phụ giàu có, vẫn làm chủ một ngôi biệt thự đang mục nát gần khách sạn Drake, nơi một quản gia kiểu cổ dẫn khách đến thăm, và một cô hầu gái mang trà chiều trên khay bạc. Lionel đã đưa Cindy đến đó để uống trà một lần. Sau đó, anh ta báo rằng Cindy đã gây ấn tượng tốt, và anh ta chắc chắn rằng anh ta có thể thuyết phục mẹ mình tài trợ cho Roberta và Libby như những người ra mắt tại vũ hội Passavant Cotillion khi đến lúc.
Từ đó về sau - bởi vì sự khác biệt của cô với Mel đã trở nên mãnh liệt hơn - Cindy có thể đã lao lên phía trước, kết hôn với Lionel, chỉ ngoại trừ một điều: Tình dục. Với tư cách đàn ông, Lionel lại không được tích sự gì.
Anh ta đã cố gắng hết sức, và thỉnh thoảng còn làm cô ngạc nhiên, nhưng hầu hết những lần họ làm tình, anh ta giống như một chiếc đồng hồ hết pin. Anh ta nói một cách u ám vào một đêm nọ, sau khi thất bại trong phòng ngủ của anh ta, điều khiến cả hai người nản lòng, “Giá em biết anh khi mười tám tuổi; anh là cái máy đóng cọc mới tinh”. Thật không may, Lionel bây giờ đã đi xa tuổi mười tám lắm rồi; anh ta đã bốn mươi tám.
Cindy dự tính rằng nếu cô kết hôn với Lionel, tình dục bị hạn chế của đôi tình nhân mà họ thích như bây giờ, sẽ trôi vào hư vô khi họ đến sống cùng nhau. Tất nhiên, Lionel sẽ cố gắng bù đắp lại sự thiếu sót theo những cách khác - anh ta tốt bụng, hào phóng, ân cần - nhưng như vậy đã đủ chưa? Cindy chưa nguội tắt ham muốn tình dục; cô luôn luôn nhạy cảm mạnh mẽ, và gần đây ham muốn và ham muốn tình dục của cô dường như còn tăng lên. Nhưng ngay cả khi Lionel thất bại ở lĩnh vực đó, cô vẫn thấy không khác hơn so với Mel bây giờ, vì cô với Mel không cỏn chung đụng nữa. Vậy sự khác biệt là gì? Nhìn chung, Lionel sẽ cho cô nhiều thứ hơn.
Có lẽ câu trả lời là kết hôn với Lionel Urquhart và bên cạnh đó là ngủ với người khác. Điều này có thể khó khăn, đặc biệt là khi cô mới cưới, nhưng nếu cô thận trọng thì có thể thực hiện được. Nhiều người khác mà cô biết - cả đàn ông và phụ nữ, một số người có địa vị cao - đã làm điều tương tự, tìm sự thỏa rnãn ở ngoài gia đình, và cuộc hôn nhân của họ vẫn nguyên vẹn. Rốt cuộc, cô cũng đã lừa dối Mel tương tự. Ông có thể nghi ngờ chung chung, nhưng Cindy khẳng định rằng Mel không biểt được điều gì cụ thể về Lionel hay bất cứ ai khác.
Còn tối nay thế nào? Cô có nên đến sân bay để gây sự với Mel, như cô đã dự tính trước đó hay không? Hay cô nên tham gia vào buổi tối với nhà báo này, Derek Eden, người đang đứng bên cạnh chờ đợi câu trả lời của cô?
Bất chợt Cindy nghĩ rằng cô có thể thực hiện cả hai việc.
Cô mỉm cười với Derek Eden. “Hãy nhắc lại lần nữa. Anh đã nói gì nhỉ?”
“Tôi bảo rằng ở đây ồn ào quá”.
“Đúng vậy”.
“Tôi nghĩ, hay chúng ta nên bỏ qua bữa tối và đi đâu đó yên tĩnh hơn”.
Cindy cố nín cười. Cô gật đầu. “Hay lắm”.
Cô liếc nhìn xung quanh những người chủ và những vị khách trong bữa tiệc báo chí của Quỹ Cứu trợ Trẻ em Archidona. Các nhiếp ảnh gia đã thôi chụp ảnh; như vậy, thực sự không còn gì để nán lại nữa. Cô có thể lặng lẽ ra về, mà không ai chú ý.
Derek Eden hỏi, “Cô có đi xe hơi đến không, Cindy?”
“Không, còn anh thì sao?” Vì thời tiết xấu nên Cindy phải đến bằng taxi.
“Tôi có xe”.
“Hay lắm”, cô nói, “Tôi sẽ không ra khỏi đây cùng lúc với anh. Anh hãy đợi tôi trong xe, tôi sẽ ra cửa chính trong mười lăm phút nữa”.
“Tốt hơn là hai mươi phút nữa. Tôi cần phải gọi vài cuộc điện thoại”.
“Rất tốt”.
“Cô có sở thích nào không? Ý tôi là chúng ta sẽ đi đâu?”
“Tùy anh, đâu cũng được”.
Anh ta ngập ngừng, rồi hỏi, “Cô có muốn đi ăn trước tiên không?”
Cô nghĩ một cách thích thú: “trước tiên” là một ngụ ý - để hoàn toàn chắc chắn rằng cô hiểu mình đang tham gia vào chuyện gì.
“Không”, Cindy nói. “Tôi không có thời gian. Tôi còn phải đến một nơi nữa”.
Cô thấy đôi mắt của Derek Eden lướt trên thân hình cô, rồi quay lại khuôn mặt. Cô cảm nhận được hơi thở của anh ta, và có cảm tưởng rằng anh ta đang kinh ngạc trước vận may của mình. “Cô thật tuyệt vời”, anh ta nói. “Tôi chỉ tin vào sự may mắn của mình khi nhìn thấy cô ở cửa bước ra”.
Nói xong, anh ta quay đi và lặng lẽ biến khỏi Salon La Salle. Mười lăm phút sau, cảm thấy không bị chú ý, Cindy đi theo anh ta.
Cô mặc áo khoác và rời khỏi khách sạn Lake Michigan. Bên ngoài tuyết vẫn rơi, và một cơn gió lạnh buốt đang gào thét quét qua không gian trống của phố xá và bờ hồ. Thời tiết khiến Cindy nhớ đến sân bay. Vài phút trước cô đã quyết tâm chắc chắn: cô vẫn sẽ đến đó tối nay; nhưng vẫn còn sớm - chưa chín giờ rưỡi - và còn rất nhiều thời gian cho mọi thứ.
Người gác cửa rời khỏi mái hiên khách sạn, đưa tay chào, “Taxi không, thưa bà?”
“Không cần đâu”.
Đúng lúc đó một chiếc xe trong bãi đậu bật sáng đèn. Nó tiến về phía trước, trượt một chút trên tuyết xốp, rồi đi về phía cánh cửa nơi Cindy đang đợi. Một chiếc Chevrolet, model đã cũ. Cô có thể nhìn thấy Derek Eden sau tay lái.
Người gác cửa giữ cửa xe mở cho Cindy bước vào. Khi cửa xe đóng sầm lại, Derek Eden nói, “Rất tiếc vì chiếc xe lạnh quá. Tôi phải gọi về tòa báo, sau đó gọi sắp xếp nơi chúng ta đến. Tôi cũng vừa mới ngồi vào xe trước cô”.
Cindy rùng mình, và xiết chặt áo khoác của mình hơn nữa. “Tôi hy vọng nơi chúng ta đến sẽ ấm áp”.
Derek Eden đưa tay nắm lấy tay cô. Vì bàn tay cô đang đặt trên đầu gối, anh ta cũng chạm vào đó. Cô thoáng cảm thấy ngón tay anh vuốt ve, rồi anh đưa tay trở lại tay lái. Anh ta khẽ nói, “Cô sẽ được sưởi ấm. Tôi hứa đấy”.
 Phi Trường  Phi Trường - Arthur Hailey  Phi Trường