Nguyên tác: The Fight For Olympus
Số lần đọc/download: 120 / 7
Cập nhật: 2020-04-04 23:38:56 +0700
Chương 16
P
aelen và Chrysaor nằm ườn dưới bóng cây trong khi Joel dành gần hết ngày ngâm trong nước hồ. Cơ thể cậu đau nhức và sưng vù với những vết gai đâm. Chỉ có nước hồ mát lạnh mới phần nào làm dịu đi làn da bị thương tổn của cậu.
Trong suốt cả ngày dài, các du khách đến tham quan cái hồ độc nhất giữa lòng sa mạc. Các bàn ăn của các nhóm đi cắm trại được dựng lên dọc bờ hồ, và không dưới một lần người ta lại vẫy tay với Joel và chào hỏi. Khi họ lại gần, Joel ngâm người sâu hơn xuống nước để giấu đi cánh tay và vai bằng bạc của mình.
Khi mặt trời bắt đầu lặn. Joel trồi lên khỏi mặt nước. Paelen cố nén cười khi thấy cậu bạn mình bước lên bờ. Toàn thân Joel bao phủ bởi những vết châm đỏ nhỏ li ti.
Cậu mặc chiếc áo len rộng của mình vào và ngay lập tức lại hét lên vì đau đớn và lột nó ra. Cậu ném ngay nó xuống đất. “Trên áo vẫn đầy gai xương rồng!”
“Tớ chắc là quần bò của cậu cũng vậy đấy,” Paelen nhận xét. “Tớ nghĩ là cậu cũng không nên mặc cả cái đó nữa.”
“Thế tớ phải mặc cái gì bây giờ? Tớ không thể không mặc gì mà chạy loanh quanh được.”
“Tất nhiên là cậu có thể chứ,” Paelen cười tinh quái. “Tớ chắc chắn là Emily và Alexis sẽ ấn tượng với cảnh đấy lắm!”
“Chả buồn cười tí nào!” Joel gắt lên. “Nhìn tớ đây này, cánh tay của tớ quá lộ liễu.”
“Có phải cậu bị lộ mỗi chỗ đó đâu!”Paelen cười rống lên. Lăn lộn trên mặt đất, cậu ta cười muốn đứt hơi. Ngay cả mắt Chrysaoe cũng sáng lấp lánh và khụt khịt đầy vui vẻ.
“Khi chúng ta đến tòa tháp đen, có thể chúng tớ sẽ kiếm cho cậu đồ gì đấy để mặc.”
“Cậu hí hửng hơi nhiều rồi đấy”, Joel vừa lầm bầm vừa ngồi xuống chờ đợi.
Khi màn đêm buông xuống, Joel leo lên lưng Chrysaor và họ bay vút vào không trung. Họ không nói gì mấy với nhau ngoại trừ lời phàn nàn của Joel về những chiếc lông trên lưng Chrysaor cào xước mông và đôi chân trần của cậu. Paelen gắng lắm mới có thể tiếp tục thẳng tiến về phía trước được bởi cậu còn bận cười ngặt nghẽo.
Nhưng khi họ đến gần Las Vegas, những trận cười của Paelen ngừng hẳn và cậu bắt đầu lo lắng.
Liệu Emily, Pegasus và Alexis đã đến được nóc tòa tháp đen chưa? Họ có đang chờ đợi bọn cậu không?
Một lúc sau, họ đã bay trên bầu trời của thành phố Las Vegas sáng rực. Paelen sửng sốt nhìn xuống cả thành phố đang giăng ngập kín đèn điện. Cậu không thể nào tưởng tượng ra lại có nơi nào như nơi này. Ngay cả thành phố New York cũng không thắp sáng nhiều như Las Vegas.
“Nó kia rồi,” Joel gọi với khi Chrysaor đang bay cao tít phía trên những dãy phố của Las Vegas.
Tòa nhà cao lớn màu đen hiện ra ngay trước mặt họ phía đằng xa cuối bên kia con đường. Bên trong tòa nhà không hề có ánh đèn, và trong bóng đêm, tòa tháp này gây một ấn tượng mạnh mẽ giữa muôn vàn ánh đèn rực rỡ xung quanh nó.
Cả nhóm hạ cánh xuống nóc tòa nhà còn đang xây dựng dở dang. Sau một hồi tìm kiếm, họ nhận ra Emily và những người khác không có mặt ở đó. “Bọn họ đâu rồi nhỉ?” Joel vừa hỏi vừa bước đến gờ tường và nhìn quanh thành phố Las Vegas. “Đáng lẽ giờ này họ phải có mặt ở đây rồi mới phải chứ!”
“Có thể họ chưa đến nơi,” Paelen gợi ý.
“Làm sao chúng ta có thể tìm họ được cơ chứ?” Joel hỏi.
“Tớ biết,” Paelen nói. Cậu vẫn luôn ngại sử dụng đôi xăng đan của mình vì sợ sẽ phát hiện ra những sự thực không mấy hay ho. Nhưng giờ đây cậu không còn lựa chọn nào khác. Cậu nhìn vào Joel và Chrysaor. “Ở yên đây. Tớ sẽ quay lại ngay.” Paelen nhìn xuống đôi xăng đan, “Đưa ta đến chỗ Emily!”
Đôi xăng đan vẫy cánh ra hiệu đã nhận lệnh và đưa cậu lao vút lên không trung. Với tốc độ ngày càng nhanh, đôi xăng đan đưa Paelen đi hỏi Las Vegas cho đến khi Paelen nhận ra họ đã đạt tới tốc độ để đi vào Dòng Mặt trời. Nhưng khi họ bước vào luồng năng lượng sáng rực đó, đôi xăng đan đột nhiên ngừng lại và bối rối không biết nên đi đâu tiếp.
Paelen cảm nhận được sức hút mạnh mẽ của Dòng Mặt trời xoáy quanh người cậu, và cậu cũng cảm nhận được nỗ lực của đôi xăng đan đang giữ cho cậu đứng yên. Những bóng hình mọi người không ngừng băng qua cậu, nhưng họ đi với tốc độ quá nhanh cậu không thể nhận ra ai với ai.
“Đủ rồi,” Paelen gọi với qua luồng năng lượng đang gào rú bên trong Dòng Mặt trời. “Đưa ta quay về chỗ Joel.”
Đôi xăng đan nhận lệnh ngay lập tức và đưa Paelen quay trở lại Las Vegas. Cậu lại hạ xuống nóc tòa nhà cao lớn màu đen.
“Cậu đi nhanh vậy,” Joel nói. “Cậu ấy đâu?” Paelen lắc đầu. Đôi xăng đan không biết rõ.
Emily đã bước vào Dòng Mặt trời, nhưng đôi xăng đan chỉ đưa được tớ đến đó. Nó không thể tìm được tung tích của cô ấy qua luồng năng lượng ấy.”
“Điều đó có nghĩa là cậu ấy vẫn còn sống!” Joel hân hoan. “Và Pegasus cũng vậy nếu nó đi cùng Emily!”
“Cũng có thể là Alexis đang cõng cô ấy,” Paelen đề xuất. “Chúng ta phải tính đến trường hợp Pegasus bị thương và bị bọn CRU bắt giữ. Emily sẽ làm mọi việc để bảo vệ nó, bao gồm cả phương án báo cáo thần Jupiter về những gì đã xảy ra ở đây.”
“Emily sẽ không làm như vậy đâu,” Joel khăng khăng. “Thậm chí ngay cả vì Pegasus! Cô ấy biết thần Jupiter sẽ làm gì nếu ông ấy phát hiện ra mọi chuyện.”
“Có thể cô ấy không còn lựa chọn nào khác.” Chrysaor giữ im lặng trong suốt câu chuyện.
Đột nhiên chú lợn lòi é lên và chạy băng qua mái nhà. Cậu chạy vào một cái lán xây dựng nhỏ. Một tiếng rít chói tai vang lên ầm ĩ trong không khí.
Họ nhìn thấy Chrysaor đang dồn một cậu bé vào góc lán. Trông cậu bé chỉ khoảng chín, mười tuổi, mặc quần áo bẩn thỉu với gương mặt dơ dáy. Mắt cậu sáng và đầy hoảng sợ.
“Đừng ăn thịt tôi!” Cậu bé hét lên.
Paelen cau mày. “Tại sao bọn ta phải ăn thịt cậu?”
Cậu ta bước vào trong lán và thằng bé hét thậm chí còn to hơn.
“Làm ơn ngừng lại đi!” Paelen nói lớn, lấy tay bịt hai tai lại.
“Không sao đâu.” Joel giơ hai cánh tay lên. “Bọn anh sẽ không làm hại em đâu. Anh hứa đấy.” “Các người nói dối. Các người sẽ ăn thịt tôi!”
Thằng bé rên rỉ.
“Không, bọn ta sẽ không làm vậy,” Paelen cương quyết, “mặc dù nếu nhóc còn hét nữa thì ta sẽ quẳng nhóc ra khỏi cái nóc nhà này.”
“Như thế chả làm cho tình hình tốt lên tí nào đâu Paelen!” Joel quỳ xuống bên cạnh Chrysaor và đối mặt với thằng bé. Cậu giơ cánh tay bạc của mình ra. “Anh hứa với em, bọn anh sẽ không làm em đau. Đây là Chrysaor, đây là Paelen và anh là Joel. Bước ra khỏi đó và giới thiệu tên em cho anh biết nào.” Thằng bé nhìn vào cánh tay Joel đầy hoảng sợ. “Ngươi là robot người ngoài hành tinh!”
Joel lắc đầu. “Không, không phải. Nhưng cánh tay anh được làm bằng kim loại. Cánh tay thật của anh bị gẫy rồi và giờ anh phải đeo cánh tay này.” Thằng bé ngần ngại chạm vào cánh tay bạc của Joel. “Nó lạnh quá.”
“Phải, nó rất lạnh,” Joel nói. “Em tên là gì?”
“Frankie,” cậu bé vừa trả lời vừa bước vòng qua Chrysaor và theo Joel ra ngoài lán.
“Em đang làm gì ở đây vậy Frankie?” “Em sống ở đây.”
Joel nhìn quanh nóc nhà. “Ở đây á?”
Cậu bé gật đầu. “Em sống ở tầng ngay dưới chỗ này.”
“Nhưng anh tưởng tòa nhà này bị bỏ hoang,” Joel nói. “Nó chưa được hoàn thiện mà.”
“Nó bị bỏ hoang. Nhưng em vẫn cứ sống ở đây.” “Với cha mẹ nhóc à?” Paelen hỏi. Cậu tìm kiếm dấu hiệu của những người khác.
Frankie lắc đầu. “Không, họ đi rồi.” “Đi đâu?”
“Chỉ là đi rồi thôi.” Frankie hờ hững đáp. Cậu bé quay lại nhìn Chrysaor. “Các anh là người chị gái đi cùng con ngựa bay và bà sư tử đang tìm kiếm phải không?”
“Nhóc đã gặp Emily à?” Paelen hỏi. Frankie gật đầu.
“Ở đâu?” Joel hỏi. “Khi nào?” “Ở đây, hôm nay.”
“Bọn họ đi đâu rồi?” Paelen hỏi. Thằng bé nhún vai.
“Em không thích trả lời lắm nhỉ?” Joel khó chịu nói. Cậu quỳ xuống cạnh thằng bé. “Bọn anh rất cần tìm được bạn của mình. Làm ơn kể cho bọn anh những điều em biết đi.”
Một lần nữa Frankie lại nhún vai. “Họ ở đây suốt cả ngày và trời bắt đầu tối thì họ lên đường.” “Nhóc có nói chuyện gì với họ không?”
Paelen hỏi.
Frankie lắc đầu. “Không đời nào! Em quá sợ hãi - cái bà sư tử đấy sẽ ăn thịt em mất! Thế nên em trốn ở đằng kia.” Cậu chỉ vào một đống rác thải và mảnh vụn xây dựng lớn.
“Có vẻ như nhóc nghĩ là ai cũng muốn ăn thịt nhóc thì phải.” Paelen nhận xét.
“Bởi vì người ngoài hành tinh thường làm như vậy, họ ăn thịt người,” Frankie nói. “Ai chả biết thế.”
“Bọn anh không phải người ngoài hành tinh,” Joel thuyết phục, “và bọn anh cũng sẽ không ăn thịt em. Em có nghe thấy bọn họ nói chuyện gì không?” “Cái bà sư tử đó đang rất buồn. Bà ấy khóc suốt.” Mắt Frankie liếc qua Chrysaor. “Em có thể chạm vào con lợn bay của anh được không?”
“Cậu ấy là lợn lòi,” Joel chỉnh lại. “Anh không nghĩ là cậu ấy thích thế đâu.”
Chrysaor bước lại gần Frankie và cho phép cậu bé vỗ về. Thằng bé vuốt ve đôi cánh và những sợi lông cứng trên mũi cậu ta. “Cảm giác buồn cười thật đấy,” cậu rúc rích.
“Vì sao bà sư tử lại khóc?” Paelen hỏi. “Bà ấy bị thương à?”
Frankie nhún vai. “Chả biết.”
“Thế nhóc biết cái gì?” Paelen nói đầy nóng nảy. “Họ nói về chuyện gì mới được chứ?”
“Họ đang nói chuyện về bọn nát rượu.”
“Nát rượu à,” Joel lặp lại. “Em có chắc về điều đấy không?”
“Em nghĩ thế. Em không nghe được rõ lắm. Nhưng nghe nó giống như là nát nát gì đó. Họ đang định đi mời Hoàng tử của bọn nát đấy.”
Joel hít một hơi, dần hiểu ra câu chuyện. “Không phải là nát, họ đang nói chuyện về bọn Nirad! Họ đi mời Hoàng tử Tobin.”
“Gì cơ?” Paelen tập trung vào Frankie. “Nhóc có chắc là nghe đúng không vậy? Có đúng là họ nói Nirad không?”
Frankie gật đầu. “Nghe kiểu kiểu như thế. Họ nói rằng họ cần mời hoàng tử của bọn nát đấy để kiểm soát cả quân đoàn lính nát.”
Joel cau mày và cố gắng giải mã những câu nói của Frankie. Cuối cùng, cậu cũng đoán ra và búng ngón tay. Cậu nhìn Paelen. “CRU - quân lính Nirad! Bọn CRU đã tạo ra đủ các bản sao vô tính của bọn Nirad để làm đội quân phục vụ bọn họ.”
“Và Emily đã đến vương quốc của Nirad để gặp hoàng tử,” Paelen nói nốt. “Tất nhiên rồi, mọi việc đã trở nên rõ ràng. Cậu ấy sẽ không đến tìm thần Jupiter nếu vẫn còn bất kỳ cơ hội để cứu thế giới nào. Bây giờ tất cả những gì chúng ta có thể làm là đến đó và tham gia cùng bọn họ.”
Chrysaor éc lên khe khẽ và dụi vào người Frankie để cậu bé tiếp tục vuốt ve mình. “Cậu ấy nói gì?” Joel hỏi.
“Cậu ấy nói chúng ta nên đợi ở đây. Chúng ta có thể lỡ bọn họ trong Dòng Mặt trời và tốn thêm nhiều thời gian quý báu. Bước vào Dòng Mặt trời một lần nữa cũng có thể thu hút sự chú ý của thần Jupiter. Chrysaor tin rằng đợi ở đây an toàn hơn bởi đây là điểm hẹn chúng ta đã định.”
Joel nhìn một cách hoài nghi. “Cậu muốn bọn mình ngồi đây đợi trong khi bọn CRU vẫn cứ tiếp tục sản xuất thêm các bản sao vô tính à?”
Chrysaor lại eng éc và gầm gừ. Paelen thở dài và gật đầu. “Chrysaor nói đúng. Chúng ta đang đói và càng ngày càng yếu vì thiếu thức ăn tiên. Chúng ta phải kiếm cái ăn trước đã.” “Và anh thì thực sự cần mặc thêm cái gì đấy nữa,” Frankie nói thêm. “Ở hành tinh này, chúng tôi không có đi lại trần truồng như thế đâu.”
Joel nhận ra cậu vẫn đang có quần áo ngoài. “Đây là hành tinh của anh. Nhưng quần áo của anh bị hỏng hết rồi.”
“Em có mấy thứ đấy,” Frankie gợi ý. “Nhưng chúng có thể hơi nhỏ. Anh quá lớn.” Đầu thằng bé nghiêng nghiêng sang một bên. “Anh có chắc anh không phải một con rô bốt ngoài hành tinh đến đây xâm chiếm trái đất chứ?”
“Anh không phải là rô bốt.” Joel hét lên. Trông Frankie vẫn chưa mấy tin tưởng.
“Trông anh rất giống đấy. Anh và bạn anh giống y hệt người ngoài hành tinh, đặc biệt là anh ta.” Cậu chỉ tay về phía Paelen.
“Tại sao lúc nào cũng là ta cơ chứ?” Paelen nói giọng giận dữ. “Tại sao lúc nào ta cũng là người ngoài hành tinh?”
Họ theo chân Frankie xuống một tầng bên dưới và bước vào căn phòng trên cùng của tòa tháp đen. Nó vẫn chưa được hoàn thiện - chỉ có một khoảng không rộng lớn mà không có tường, rất nhiều các thanh sắt và dây rợ lòng thòng khắp nơi. Ở một góc, họ phát hiện ra căn nhà mà Frankie tự dựng lên cho mình. Thằng bé đã nẫng mấy cái thùng và hộp để xếp thành đồ nội thất trong nhà. Có một chồng chăn cũ và thức ăn đóng hộp. Frankie đã bịt kín tất cả các cửa sổ để không ai có thể phát hiện ra ánh đèn nó mắc bên trong.
Khả năng dựng nhà của Frankie có thể còn chưa giỏi, nhưng chắc chắn cậu ta biết cách xử lý máy tính và internet. Thằng bé đã thiết lập nên một thứ trông như trung tâm điều khiển với bốn cái máy tính đang hoạt động. Có vài cái khác đang trong quá trình lắp ráp. Ở một bên, có thể thấy rất nhiều màn hình và các bộ phận máy tính được bày ra và sẵn sàng cho cậu sử dụng.
“Đây là đại bản doanh của em,” cậu nói đầy tự hào, khoe những chiếc máy tính của mình. “Em sử dụng những cái máy này để tìm kiếm người ngoài hành tinh.”
Joel và Paelen ngưỡng mộ công trình tỉ mỉ của cậu bé. Cậu đã xoay xở dựng được lên cả một hệ thống từ những đồ bỏ đi cậu lượm lặt được trên đường. “Wow, thật sự là rất ngầu đấy,” Joel ói. “Em đã bao giờ tìm kiếm người ngoài hành tinh ở Khu vực 51 chưa? Em có thể chỉ cách để bọn anh vào được đó không?”
Frankie lắc đầu. “Em tìm nhiều lần rồi nhưng không xâm nhập được vào hệ thống của họ. Em không nghĩ họ sử dụng internet. Hẳn là họ sử dụng một hệ thống mạng nội bộ. Em đã kiếm được một vài cái ảnh chụp từ vệ tinh xuống. Nhưng em chưa bao giờ nhìn thấy người ngoài hành tinh cho đến tận lúc các anh xuất hiện hôm nay.”
“Bọn anh không phải người ngoài hành tinh!” Joel phản đối.
“Tùy anh thôi,” Frankie nói giọng vẫn hoài nghi. Cậu tiếp tục chỉ cho Joel công trình của cậu trong nỗ lực xâm nhập vào hệ thống của Khu vực 51.
Paelen không thể hiểu nổi một từ nào Frankie nói, nhưng Joel vẫn gật đầu liên tục. Họ đang xem xét những bức ảnh Frankie tải xuống từ Khu vực 51. Bức ảnh có hình sa mạc mở, khu vực hồ chết Groom và hai con đường đi vào dài với rất nhiều các tòa nhà tối tăm to bè. Không một bức ảnh nào trong số đó có hình ảnh các hoạt động hay dấu hiệu nào của bọn Nirad hay các bản sao vô tính khác.
“Thật là siêu quá,” Joel nói. “Em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Em sắp 10 tuổi,” Frankie tự hào trả lời. “Nhưng em rất thông minh.” Cậu ngừng lại vuốt ve Chrysaor một lần nữa. “Nhưng bây giờ em không đi học. Em chỉ thích chơi với máy tính thôi.” “Và nhóc sống một mình ở đây à?” Paelen hỏi. Frankie lắc đầu và chỉ vào đống chăn. “Không, John cũng sống ở đây cùng với em.”
Tất cả bọn họ tập trung nhìn vào đống chăn mà lúc đầu họ tưởng là mớ giẻ. Nó đang thở.
“Đừng lo về John,” Frankie nói. “Phần lớn thời gian thì gã say xỉn. Nhưng gã giúp em tồn tại. Gã dạy em cách thó đồ và đột nhập vào các nơi. Nếu không có John em chẳng biết phải làm gì.”
“Thế còn gia đình em thì sao?” Joel hỏi dồn. “Em nói với anh rồi, họ đi rồi,” Frankie nói.
“Em sống ở đây với John.”
“Vậy là chỉ có hai nhóc sống trong khu nhà này à?” Paelen hỏi.
Frankie lắc đầu. “Không, còn có những người khác nữa. Nhưng họ ở các tầng bên dưới. Ai cũng biết em và John sống trên này. Bọn em giúp họ kiếm tiền nên bọn họ để cho bọn em yên.”
“Tiền à?” Paelen hỏi khi niềm hứng thú của cậu được khơi dậy. “Các nhóc kiếm tiền như thế nào? Ăn cắp à?”
“Cũng không hẳn,” Frankie ngập ngừng nói. “Em rất giỏi nhớ các con số nên bọn em đi đến sòng bài và em đếm lá bài cho John. Em có thể mách cho gã lá tiếp theo là gì. Nhưng bọn em chỉ giở được mánh ấy ở các sòng bài nhỏ. Các sòng bài lớn có quy định không cho trẻ con vào - một số thì cho phép nhưng phải đi cùng với người lớn.”
Paelen cau mày. “Đếm quân bài là gì?”
Joel giải thích. “Đó là một kiểu gian lận. Một số người có thể nhìn nhiều quân bài và tính toán xem lá bài nào sẽ được xuất ra tiếp theo. Do đó họ có thể quyết định nên tiếp tục bỏ thêm tiền vào chơi nữa hay không. Các sòng bài không thích kiểu đó và luôn cấm những người đếm quân bài như vậy.”
“Nhưng họ không cấm em,” Frankie nói, “bởi họ không nghĩ em có thể làm được việc đó. Nhưng mà em lại làm được.”
Trong ánh đèn, Paelen có thể nhìn kỹ hơn gương mặt của Frankie. Cậu ta nhỏ hơn so với tuổi thật của mình, và rất béo, với mái tóc xoăn màu đỏ rực. Cậu có đôi mắt nâu to và hai má đầy tàn nhang. Có một điều gì đó về cậu gợi Paelen nhớ về chính bản thân mình hồi cậu còn nhỏ. Có lẽ đó là hình ảnh một đứa bé sống dựa vào những mánh khóe ngoài xã hội, giống hệt như cậu hồi ở Olympus.
Frankie bước tới một hộp đựng quần áo. “Đây là đồ của John. Em nghĩ gã không phiền nếu cho anh mượn đâu.” Thằng bé lục lọi trong hộp và xoay xở lôi ra một bộ đồ comple kẻ ca rô sạch sẽ nhưng hoàn toàn chả ăn nhập gì với nhau cả. “Đây là bộ đẹp nhất của John. Gã để dành cho những sự kiện quan trọng.”
Joel nhìn vào bộ đồ kỳ cục đó và lắc đầu. Cậu chỉ có thể xỏ cánh tay bạc của mình qua một cái áo sơ mi ngắn tay in hình thù ấn tượng, đánh nhau chan chát với cái quần âu kẻ caro. Cậu dùng thêm một chiếc áo phông buộc ngang cổ một cách sành điệu để giấu đi cánh tay bằng bạc của mình. “Thế nào?” Cậu hỏi. “Trông tớ ổn không?”
Paelen cố gắng để không cười phá lên nhưng thất bại. “Ổn lắm!” Cậu cố gắng nói được một cậu trước khi phá lên cười rũ rượi. “Mặc dù tớ sẽ không để ai ở Olympus thấy cậu trong bộ dạng đấy đâu, trừ phi cậu không muốn quay về đấy sống nữa!”
Joel nhìn xuống người mình và càu nhàu. “Trông mình như gã bán ô tô cũ vậy.”
Frankie mỉm cười rạng rỡ. “Còn hơn là trần truồng mà.”
“Anh đoán vậy,” Joel thở dài. “Này, em còn tiền không?”
Frankie ngập ngừng rồi gật đầu. “Em và John chia đều tiền thắng bạc. Gã dùng hết tiền để mua rượu, còn em thì mua phụ kiện máy tính. Những gì em cần thì đã có đủ rồi, số còn lại em tiết kiệm phòng khi khẩn cấp.”
Paelen nhìn xung quanh và băn khoăn không biết thằng bé nghĩ trường hợp khẩn cấp là gì. Nó không có gia đình, và nó sống lang thang trên đường phố Las Vegas cùng với một đệ tử của thần Lưu Linh. Tình hình còn có thể tồi tệ hơn thế nào được cơ chứ?”
“Frankie,” Joel nói khẽ, “lâu lắm rồi bọn anh chưa được ăn và bọn anh thực sự rất đói. Hãy nhìn Chrysaor tội nghiệp xem, cậu ấy đang đói run người lên kìa. Bọn anh có thể mượn chút tiền được không? Anh hứa sẽ trả lại cho em.”
Frankie lại vuốt ve hai cánh của Chrysaor và gật đầu. Cậu bước tới một đống đổ nát các vật liệu xây dựng. Sau khi kiểm tra kỹ xem John có còn đang ngủ không, cậu nhét bàn tay nhỏ của mình vào trong và rút ra một cái vỏ lọ may-ô-ne đã dùng hết, đựng đầy tiền. “Cầm lấy đi, mua đồ ăn cho…” Cậu cố gắng phát âm cái tên của Chrysaor. “Mua thức ăn cho Chrysler.”
Con lợn lòi có cánh tiền lại gần Frankie và nhẹ nhàng liếm tay cậu.
“Cảm ơn Frankie,” Joel nói. Cậu đếm ra được 50 đô la. “Ngần này bước đầu là đủ cho chúng ta.”