Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Chương 16
P
aelen xòe bàn tay ra. Chiếc chìa khóa cậu đã lấy từ túi của tên đặc vụ trực ban vẫn đang nằm gọn trong lòng bàn tay cậu. Cậu cố gắng tra cho được cái chìa ấy vào ổ khóa trên còng tay của cậu. Với một tay đã được giải phóng chỉ cần tốn thêm chút sức lực là cậu có thể mở được cái khóa còn lại của chiếc vòng tay.
Paelen biết cơ thể của mình đã gần được hồi phục hoàn toàn. Vết bỏng ở sau lưng đã biến mất và mấy cái xương sườn gãy cũng không còn đau nữa. Bọn họ đã không đụng gì đến hai chân bị bó bột của cậu. Cậu đoán là chắc họ làm như thế để cậu khỏi trốn thoát. Nhưng khi cậu duỗi chân ra và dãn cơ ở hai bắp chân, cậu có thể cảm thấy phần bột của hai miếng bột bó ở chân rớt ra. Cậu không còn cảm thấy đau xương đùi nữa.
Cậu ngồi dậy, tung chăn ra và bắt đầu gỡ hết mấy miếng bột bó ở cả hai chân. Chẳng bao lâu sau, chân cậu đã được giải phóng. Cậu kiểm tra lại các cơ bắp. Chúng hơi đơ đơ đã lâu không cử động, nhưng ngoài điều đó ra thì mấy cái xương gãy đã lành hẳn.
Với cả hai chân không còn bị đau và bó bột, Paelen chậm rãi trèo ra khỏi giường. Cậu ép tai vào cánh cửa kim loại và lắng nghe những hoạt động trong hành lang vọng vào. Vẫn còn rất nhiều người ngoài đó. Cậu nhớ lại kế hoạch mà mấy tên đặc vụ trực ban đã lập cho buổi tối. Khi màn đêm buông xuống, bọn chúng sẽ về nhà.
Paelen ép tai vào cửa lắng nghe; cậu nhận ra mấy tên canh gác bên ngoài đang đổi ca. Đã có hai tên rời đi. Bọn chúng đang báo cáo các sự kiện trong ngày cho một tên khác sẽ canh gác phần còn lại của đêm hôm nay. Paelen sẽ chờ thêm một chút nữa trước khi đi ra... Cậu luôn làm việc tốt nhất vào đêm khuya.
Paelen chờ đợi. Không hiểu sao cậu luôn cảm nhận được thời điểm thích hợp nhất để trốn thoát; cậu chẳng bao giờ phải lập một kế hoạch cụ thể cả.
Khi nằm xuống giường trở lại, cậu nhớ lại tất cả những gì đã nhìn thấy tại tòa nhà này. Cậu biết là nó nằm sâu dưới lòng đất. Nó có rất nhiều phòng, vô số cửa và có vài tầng. Cho đến nay cậu đã bị đưa đến ba phòng thí nghiệm khác nhau để kiểm tra. Còn có hai tầng nữa bên dưới tầng này.
Mỗi khi chúng dẫn Paelen tới phòng nào, cậu đều cố ghi nhớ những nơi cậu đã đi qua. Cậu đã đi qua hàng loạt các cánh cửa với một biểu tượng cầu thang trên cửa. Rất nhiều lần cậu thấy người ta ra vào từ chỗ đó. Đó có thể là đường để cậu trốn thoát sau khi tìm thấy phòng thí nghiệm chứa dây cương bằng vàng của Pegasus và đôi xăng đan của thần Mercury.
Lúc này Paelen đang tập trung vào mấy cái lỗ thông gió phía trên giường cậu. Âm thanh từ những phòng khác vọng đến thông qua các đường hầm nhỏ dần. Đèn được tắt dần, từng khu vực một.
Khi thời gian trôi qua thêm một chút Paelen cảm nhận được sự thôi thúc kỳ lạ đó: cậu cần phải thoát ra ngoài. Cậu di chuyển thật êm ra phía cánh cửa. Cậu không nghe thấy gì bên ngoài ngoại trừ tiếng giấy sột soạt và tiếng thở nhè nhẹ. Người lính gác vẫn đang đứng ngoài đó. Nhưng chỉ có một mình.
Khi cậu nhìn vào ổ khóa có phát ra âm thanh, Paelen đếm được mười hai nút. Để mở cửa, mấy tên lính luôn luôn nhấn vào bốn nút. Nhưng là bốn nút nào?
Từ góc giường của mình. Paelen chưa bao giờ có thể thấy được chính xác những nút nào. Vì thế cậu chỉ có hai lựa chọn. Cậu có thể nhấn nút cho đến khi nghe thấy những âm thanh cậu cần, hoặc chỉ đơn giản là dùng sức mạnh của mình để mở cửa.
Không lựa chọn nào có vẻ hấp dẫn cả. Nhấn nút thì sẽ tạo ra những âm thanh từ cả hai phía, cậu mà nhấn nút thì tên lính gác sẽ nghe thấy. Tuy nhiên, khả năng để tên lính gác nghe thấy tiếng động ở cả hai cách đều như nhau.
Cuối cùng Paelen chọn cách thứ nhất nhưng cậu thay đổi một chút. Mặc dù rất nôn nóng được thoát ra, cậu vẫn dừng lại. Chờ đợi... chờ đợi... Cuối cùng cậu nghe có tiếng chân đi lại bên ngoài cánh cửa. Tên lính gác nói gì đó về việc sẽ rời vị trí để đi vệ sinh. Một lát sau, một giọng nói khác cất lên cho phép hắn đi. Ngay lập tức, tên lính gác rời khỏi bàn giấy, bỏ lại cánh cửa của Paelen không có ai giám sát.
Paelen nhìn vào những nút bấm trên ổ khóa. Bắt đầu với số một, cậu nhắm mắt lại rồi nhấn. Cậu lắng nghe âm thanh riêng biệt do nó phát ra. Nó không giống với âm thanh cậu nghe được trước đó.
Lần lượt, Paelen vừa nhấn cả mười hai nút, vừa cố gắng nhớ lại hết tất cả các âm thanh chúng đã phát ra. Khi cậu nhấn đến phím cuối cùng và nghe âm thanh không thể lẫn vào đâu được của nó, cậu mỉm cười. Cậu tự tin tiếp tục và nhấn chính xác theo đúng thứ tự của bốn nút để mở cửa. Một tràng tiếng click nhẹ vang lên ngay sau đó. Paelen kéo tay nắm cửa. Cửa nhẹ nhàng mở ra.
Paelen chẳng thấy ai. Cậu đi nhanh xuống hội trường theo hướng cầu thang, vào thang máy và đi xuống thêm hai tầng nữa đến nơi có những phòng thí nghiệm. Đến chiếu nghỉ, Paelen cúi thấp người nằm dài xuống sàn. Tất cả các giác quan của cậu đều căng ra để lắng nghe các âm thanh lạ. Có hai người trong hành lang của các phòng thí nghiệm. Paelen nghe thấy giọng họ tiến đến rất gần, ngang qua các cửa rồi đi về hướng ngược lại. Khi họ đã đi khuất, cậu nhẹ nhàng êm ái tiến vào hành lang.
Có một loạt các cánh cửa chạy dọc hành hang. Paelen nhận ra phòng thí nghiệm đầu tiên cậu đã được đưa tới. Cậu rùng mình khi nhớ lại những gì họ đã làm với cậu trong đó.
Đi xa hơn nữa dọc theo hành lang trắng và rộng, Paelen đến gần một hộp kim loại lớn dựa vào tường. Thậm chí khi chưa đến gần, cậu đã có thể ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào làm cậu ứa nước miếng và bụng cậu cồn cào vì đói. Nó gần giống như thức ăn tiên, nhưng không hoàn toàn như thế.
Paelen đã đòi được ăn thức ăn tiên không biết bao nhiêu lần. Nhưng thay vào đó cậu chỉ được cho ăn những món ăn mà cậu không thể nuốt nổi. Thứ duy nhất cậu có thể ăn được để nạp năng lượng là thứ mà bác sĩ gọi là món tráng miệng. Nhưng chẳng bao giờ đủ đối với cậu.
Hơi cảm thấy đói bụng, Paelen tiến lại phía trước cửa kính của cái máy bán hàng tự động. Cậu có thể thấy vô số những vật phẩm đủ màu sắc sáng lấp lánh ở bên trong. Tất cả đều có mùi thơm ngòn ngọt ngon tuyệt đó.
Cậu cần được ăn hơn là lấy lại được chiếc dây cương cùng đôi xăng đan. Ở một bên của cái máy, cậu thấy ổ khóa nơi có một lỗ nhỏ để nhét cái chìa khóa tròn tròn nhỏ xíu vào, Paelen lấy hết sức bình sinh để mở cánh cửa.
Cậu mở được phần cửa kính của máy và chạm đến được món đồ đầu tiên. Xé lớp giấy ra, cậu ngấu nghiến ăn một thanh kẹo mềm. Cậu reo lên khe khẽ, sung sướng khi miếng sô-cô-la ngọt ngào ấy trôi tuột xuống đến mức nào.
Khi xé một thanh kẹo khác và tọng tất cả vào miệng, cậu nhanh chóng đưa mắt quan sát khu sảnh. Cậu đang đứng lồ lộ ra đó, ở một chỗ rất dễ bị phát hiện. Nhưng cậu cần phải ăn.
Kéo gấu chiếc áo bệnh viện của mình lên, Paelen tạo thành một túi đựng nhỏ. Cậu hốt thật nhiều kẹo và sô-cô-la rồi bỏ vào trong túi. Nhưng cậu cũng cẩn thận để lại trong máy vừa đủ để bất cứ ai đi ngang qua cũng không thể nhận ra là cậu đã từng ở đây.
Khi đã lấy đủ, Paelen đóng cửa chiếc máy bán hàng lại và chạy về phía chiếu nghỉ của cầu thang. Cậu rón rén bò về phía sau cầu thang và núp dưới đó. Đây không phải là chỗ tốt nhất để nấp nhưng có còn hơn không.
Paelen bắt đầu ăn. Khi xé toang từng gói một, cậu tìm thấy nhiều vị ngon mới. Cho đến giờ phút này, chưa có thứ gì ở thế giới này làm cậu thích. Nhưng khi cậu tọng đầy kẹo và sô-cô-la từ chiếc máy bán hàng tự động, cậu phát hiện ra ít nhất cũng có một thứ ở thế giới này làm cậu thích: đường.
Khi đã ăn hết viên kẹo cuối cùng, Paelen ngồi bệt xuống, thở ra mãn nguyện. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy thỏa mãn kể từ khi đến nơi này. Cậu cảm thấy sức mạnh của mình tăng lên khi chất đường bắt đầu thấm vào cơ thể và chữa lành những vết thương cuối cùng của cậu.
Ngay sau đó, Paelen đã sẵn sàng để đi tiếp. Bò ra khỏi nơi ẩn nấp, cậu cảm thấy tràn trề sinh lực và nhanh nhẹn hẳn. Mọi giác quan của cậu đều hoạt động tốt. Một lần nữa cậu lại là chính mình.
Cậu có thể nghe thấy âm thanh của những người đi đi lại lại ở các tầng phía trên. Nhưng ở tầng này, cậu chỉ có một mình. Khi cậu đi xa hơn nữa trong hành lang, Paelen đột nhiên ngửi thấy một mùi mà cậu từng ngửi thấy từ khi còn ở vùng núi Olympus. Một mùi hôi thối kinh khủng. Mùi của bọn Nirad!
Mùi hôi ấy mỗi lúc một nồng nặc hơn khi cậu tiếp tục đi dọc theo hành lang. Nó phát ra từ một trong các cửa bị khóa. Cậu áp sát tai vào để nghe, nhưng chẳng nghe được gì. Mùi hôi thối ấy cho cậu biết có một tên Nirad đang ở đó, nhưng hình như có gì không ổn ở đây. Nó không giống như mùi của những tên Nirad khác. Mùi này là mùi của xác chết.
Paelen nhấn cùng một mã khóa như ở cánh cửa phòng giam của cậu nhưng cửa không nhúc nhích. Cậu dùng vai húc thật mạnh vào cánh cửa. Nếu có một tên Nirad đã chết trong đó, cậu cần phải biết hắn đã chết như thế nào, và cần biết cách để đánh bại những sinh vật khủng khiếp này. Có lẽ với những thông tin đó, cậu sẽ có thể cứu được xứ Olympus.
Khi chất đường đã ngấm khắp cơ thể, Paelen cảm thấy mạnh mẽ gần như lúc còn ở quê hương. Không cánh cửa nào của con người có thể chịu được sức mạnh của một vị thần Olympus như cậu. Chỉ với một cú hích nhẹ, khóa và bản lề của cánh cửa đã bật tung.
Paelen thấy mình đang ở trong một phòng thí nghiệm khác. Nhưng chỗ này không giống nơi cậu đã từng ở. Căn phòng này có mùi chết chóc và thối rữa. Ở đây cũng có những cái máy tương tự như những cái Paelen đã từng thấy. Nhưng có một thứ gì khác nữa.
Một thứ thật khủng khiếp.
Ở giữa phòng, Paelen thấy một cái bàn kim loại lớn. Có một cái đèn tròn treo lơ lửng đang sáng rực ở bên trên, chiếu vào vật đang nằm trên bàn. Bàn có hai cạnh gập lên phía trên vài xăng ti mét để giữ cho máu và dung dịch không chảy xuống đất.
Nằm trên bàn là một tên Nirad đã chết.
Paelen có thể thấy được bốn cánh tay xuội lơ của nó xuôi theo hai bên mình. Một mùi hôi thối bốc lên từ cái bàn làm cậu phải bịt mũi để giữ cho những đồ ăn lúc nãy vừa nuốt vào không trào ra. Chỉ nhận thấy cảnh một tên Nirad đã chết cũng đủ làm cho cậu buồn nôn rồi.
Rõ ràng là những bác sĩ ở đây đã khám nghiệm tử thi tên Nirad này ra để xem có những gì bên trong. Cậu không muốn nhìn. Thay vào đó, mặt cậu dán vào một miếng thẹo sâu cháy sém ở miếng da nhăn nheo trên lồng ngực bị mở ra của tên Nirad.
Quan sát kỹ hơn, Paelen thấy thêm vài vết sẹo tương tự trên cơ thể nó. Có một vết lớn trên cái mặt to bự của tên Nirad. Khi Paelen bò lại gần, ngay lập tức cậu nhận ra hình dáng của các vết sẹo. Chính những móng guốc của Pegasus đã gây nên các vết sẹo đó.
Đột nhiên tất cả các mảnh thông tin rời rạc được ghép lại với nhau. Khi đưa ý thức của mình về lại vùng núi Olympus, Paelen nhận thấy chính Pegasus và nữ thần Diana đã giết được tên Nirad đầu tiên. Tên Nirad này cũng chết vì đã gặp phải con tuấn mã. Pegasus là vị thần duy nhất ở Olympus có khả năng giết chúng và chúng biết điều đó. Bọn Nirad cần giết chết Pegasus trước khi chúng có thể phá hủy xứ Olympus và những thế giới khác. Do đó bọn chúng đã đi theo con tuấn mã đến thế giới này để giết nó.
Paelen cần phải cảnh báo cho con tuấn mã. Pegasus cần phải được bảo vệ. Con tuấn mã là vũ khí duy nhất của Olympus để chống lại bọn Nirad hung bạo. “Đó có phải là bạn của mi không?”
Paelen nhảy dựng lên. Quay đầu lại thật nhanh, cậu nhận ra đặc vụ J đang đứng đó và có vài bảo vệ kè kè ở hai bên.
“Mi phải thả ta ra.” Paelen nói một cách tuyệt vọng. “Pegasus đang gặp nguy hiểm khủng khiếp. Bọn Nirad đã có mặt ở đây để giết nó.”
“Pegasus á?” Đặc vụ J hỏi.
“Phải, Pegasus.” Paelen khăng khăng. “Bọn ta phải giúp nó! Con tuấn mã là thứ duy nhất có thể giúp chống lại bọn Nirad! Ta phải đi tìm nó.”
“Mi không được đi đâu hết”, đặc vụ J nói, “Mi nghĩ là mi có thể thoát khỏi bọn ta dễ dàng như vậy sao?”
“Nhờ camera ngoài hành lang mà bọn ta đã lần theo dấu vết của mi từ lúc mi thoát ra khỏi cánh cửa.”
“Camera là gì?” Paelen lặp lại, “Ta không hiểu.”
“Đúng vậy, camera”, đặc vụ J khoát tay chỉ lên cao. “Nó là cặp mắt rắn lớn cho bọn ta biết mi đang làm gì.” Hắn nói. “Mi không đơn độc đâu. Bọn ta đã quan sát mi suốt từ nãy giờ. Ta cho mi biết, có một trò đùa nho nhỏ với cái máy bán hàng tự động đó đó. Ta rất ngạc nhiên là mi không bị ốm khi ăn hết đống sô-cô-la ấy.”
“Ta đã nói với mi trước rồi mà, ta cần thức ăn tiên.” Paelen nhấn mạnh. “Mi không cung cấp nó. Thứ thức ăn đó là thứ gần nhất ta có thể tìm thấy. Bây giờ thì làm ơn tránh ra, ta cần giúp Pegasus.”
Paelen dợm bước đi nhưng mấy tên bảo vệ đã bước tới chặn đường cậu. “Ta không muốn chiến đấu với bọn mi nhưng ta buộc lòng phải làm như vậy. Ta phải đi.”
“Ta đã nói với mi là không được đi đâu cả”, đặc vụ J nói. Rồi hắn đưa mắt cho mấy tên bảo vệ của hắn và hô to. “Bắt lấy nó.”
Paelen nhoài người tới trước khi mấy tên bảo vệ bao vây cậu. Cậu chỉ mất một ít sức lực là đã hạ được chúng rồi. Cậu vồ lấy chúng rồi ném chúng khắp phòng thí nghiệm như những con búp bê bằng vải vậy. Khi mấy tên bảo vệ đã bị hạ, Paelen đẩy đặc vụ J ra một bên rồi bước ra ngoài hành lang. Cậu chạy về hướng cầu thang.
“Tù binh đang chạy, tù binh đang chạy trốn. Đóng tất cả các cửa của tòa nhà lại. Nhắc lại, mục tiêu đang chạy. Đóng cửa lại!” Đặc vụ J gào lên.
Chuông báo động reo lên inh ỏi khắp tòa nhà. Paelen quay lại và thấy đám đàn ông đang chạy theo mình.
Paelen cố gắng đến cho được cầu thang. Nhưng khi đã lên đến chiếu nghỉ, cậu nghe thấy tiếng rất nhiều bước chân khác đang giậm mạnh lên các bậc thang chạy về phía cậu.
“Dừng lại.” Họ ra lệnh. “Dừng lại không thì bọn ta sẽ nổ súng!”
Paelen cảm thấy đau nhói như bị ong chích. Cậu nhìn xuống ngực và thấy những mũi phi tiêu đã đâm lút vào mình. Cậu rút vài cái ra ném lại vào những người đã bắn cậu. Khi những mũi phi tiêu bay trở lại, đám đàn ông đó ngã xuống và bất tỉnh. Paelen nhận ra bằng những mũi phi tiêu đó là để làm cậu hôn mê.
Cậu tiếp tục chạy lên cầu thang và sử dụng những mũi phi tiêu để chống lại những người chạy theo mình. Nhưng cứ một người ngã xuống lại có thêm nhiều người khác chạy đến thay thế. Chỉ một lát sau toàn bộ cầu thang đầy đám đàn ông đuổi theo cậu từ cả trên lẫn dưới.
“Dừng lại.” Họ la lên.
Nhưng Paelen không thể dừng lại. Cậu cần phải gặp cho được Pegasus, để cảnh báo con tuấn mã. Lao về phía trước, cậu bắt đầu đánh lại những tên bảo vệ. Nhưng ngay cả khi cậu mạnh hơn họ rất nhiều thì cậu vẫn không thể đối đầu với bọn chúng vì bọn chúng quá đông. Cậu nhanh chóng bị bao vây.
Đột nhiên có một cú đập mạnh vào phía sau đầu của Paelen. Cậu quay lại tước lấy vũ khí từ tay tên bảo vệ đó để đập lại vào hắn. Nhưng thật vô ích. Vì Paelen đã bắt đầu thấy tối tăm mặt mũi, ngày càng có nhiều người khác tiến tới và đè cậu xuống sàn.