Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Tác giả: Eloisa James
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2709 / 17
Cập nhật: 2016-07-13 10:12:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
háng 8 năm 1812. Một sáng nọ, bà Saxby và Theo vừa ăn sáng xong thì chủ đề về James lại nổi lên.
“Một ngày nào đó con sẽ đón nhận cậu ta trở lại,” mẹ cô nói. “Không đâu,” Theo nói, giận dữ, “Con thậm chí còn không nghĩ về anh ta nữa.”
“Con đã chấp nhận sẽ không bao giờ có con hả?” bà Saxby hỏi. Đó là một trong những câu bình luận điển hình của bà. Nhưng lần này bà ngừng lại và tựa đầu vào khung cửa. “Ôi con yêu, mẹ đau đầu quá.” Theo đứng bật dậy và đi tới bên mẹ. “Mẹ có muốn con cho người sắc thuốc không? Để con giúp mẹ về phòng. Vài tiếng nằm trong bóng tối với khăn lạnh trên đầu sẽ giúp mẹ thấy đỡ hơn.”
Nhưng bà Saxby thẳng lưng dậy và nói kiên quyết, “Chắc chăn mẹ có thể tự lên cầu thang, con yêu. Mẹ sẽ ngủ một giấc và khỏe lại ngay thôi.” Nhưng bà không đi lên ngay lập tức mà đặt một tay lên má Theo và nói, “Có con là một trong những niềm vui lớn nhất cuộc đời mẹ. Mẹ chỉ ước con cũng được như vậy – có con cái với người chồng mà con yêu thương, dù con thích chối bỏ điều đó thường xuyên thế nào đi nữa.” Theo ôm lấy mẹ. “Điều này sẽ làm mẹ vui đây. Con đã chấp nhận đặt một tủ quần áo ở Luân Đôn để tới thăm anh chàng Pinkler-Ryburn mới cưới, cả Claribel vui vẻ nữa.”
Mẹ cô cười trước điều đó. “Và mẹ không thể đợi để nhìn tủ váy mới của con. Mẹ yêu con.” Cùng với câu nói đó, bà quay người và đi về phòng. Bà Imogen Saxby không bao giờ tỉnh dậy sau giấc ngủ đó. Theo di chuyển giữa khách khứa trong đám tang của mẹ như thể đang đi lạc vào làn sương mù dày đặc. Nhiều tuần trôi qua Theo mới chấp nhận sự thật – mẹ cô đã thật sự ra đi rồi. Căn nhà trống vắng. Cô ngồi ăn một mình và khóc nức nở.
Không may, việc kinh doanh không dừng lại chỉ vì trong gia đình có người mất. Thật bất tiện khi khóc giữa lúc họp với quản lý điền trang. Thật bất tiện khi khóc trong nhà thờ, ở bữa sáng và trên đường tới Luân Đôn. Cũng thật khó coi, nhưng cô chẳng quan tâm; sự trống rỗng trong con tim cô lớn đến mức những gì mọi người nghĩ về cô không còn quan trọng nữa.
Vậy nhưng bằng cách nào đó Theo vẫn sống tiếp, biết rằng rất nhiều người phụ thuộc vào cô và cô không thể để họ thất vọng. Sẽ không để họ thất vọng. Cuối cùng thì năm đã để tang cũng kết thúc. Cô thường xuyên nghĩ đến những cuộc trò chuyện với mẹ về đám cưới của mình, và dần dần cô chấp nhận việc cô và James không thể tiếp tục thế này, không có phương án giải quyết. Bốn năm đã trôi qua từ ngày anh bỏ đi, không có một tin tức nào từ anh, của anh. Cô đã quyết tâm tìm kiếm anh. Sau rốt thì, mẹ cô có tâm nguyện Theo trở lại với xã hội và cả với James.
Không nghĩ ngợi thêm, Theo hướng dẫn luật sư thuê các thám tử Bow Street, bất kể cần bao nhiêu người đi nữa, và cho họ tìm kiếm tin tức về chồng cô. Sự thành công của việc kinh doanh giúp cho chi phí tìm kiếm, họ có thể mất hơn một năm mới có tin tức, điều đó không thành vấn đề. Và rồi cô cố hết sức để gạt James ra khỏi đầu. Cô chẳng thể làm gì về anh trong thời điểm này.
Theo đã định hình gu thời trang của mình trong những năm qua khi đưa nhà máy sứ Ashbrook thành một doanh nghiệp sinh lời, nó sản xuất ra những món đồ sứ tinh xảo nhất cho những người có cùng hứng thú với cô về đồ sứ Hy Lạp cổ. Và cô đã rót tình yêu màu sắc vào máy dệt Ryburn, chuyển hướng đi của nó vào việc sản xuất lại loại vải Pháp và Ý từ hai thế kỷ trước. Nhưng giờ nhà máy dệt và nhà máy sứ hết sức ổn định. Chúng không còn cần Theo giám sát hàng ngày nữa. Trên thực tế, họ cần đến một nhà bảo trợ có giao thiệp rộng, người đó phải có gu thẩm mỹ và trí tuệ được giới thượng lưu công nhận, một người thúc đẩy nhu cầu đối với hàng hóa của Ashbrook.
Đó là một sáng kiến tuyệt vời trừ một khuyết điểm duy nhất – Theo vẫn đang sống tách rời những người mà cô cần gây ấn tượng nhất. Cô đã học được cách tin tưởng bản thân cũng như gu thẩm mỹ của mình, dù không thèm áp dụng chúng lên váy vóc. Sau rốt thì, phong cách là sự phối hợp hài hòa của những phụ kiện mà, theo quan điểm của Theo, đẹp hơn cả sắc đẹp thể xác. Hơn thế, người ta thường nhầm lẫn hai thứ với nhau.
Cô không nghĩ việc biến đổi bản thân thành một khách hàng lý tưởng có gì khó khăn. Cô thậm chí còn mò lại danh sách luật lệ thời trang của mình, nó được cẩn thận viết ra từ nhiều năm trước bằng kiểu chữ tròn trịa của con gái và được mô tả chi tiết với sự đam mê khiến cô mỉm cười. Đọc lại chúng, cô mừng rõ khi nhận ra không có điều luật nào làm mình nhăn nhó xẩu hổ hết. Thế là xong. Cô sẽ trở thành nhà bảo trợ xuất sắc nhất của chính mình. Sau khi nghĩ ngợi, cô quyết định tới Paris vài tháng trước khi chinh phục Luân Đôn. Các tờ báo đầy kín tin tức về Hiệp ước Fontainebleau (và sự thoái vị của Napoleon), có nghĩa Pháp sẽ lại chào đón các vị khách Anh. Không ai hiểu rõ hơn người Pháp về việc sắc đẹp do trời sinh, còn nghệ thuật – nghệ thuật ăn mặc – nằm trong tay tất cả những người muốn học.
Vào tháng 5 năm 1814, Nữ Bá tước Islay (vì James chưa nhận tước vị công tước) đóng cửa điền trang của mình và chuyển tới một căn nhà hoa lệ ở sông Seine, đối diện cung điện Tuileries. Cô định học tập sự thanh nhã với tất cả niềm đam mê cô dành cho gốm sứ và dệt vải. Và cô tin chắc vào thành công của mình.
Nữ Công Tước Xấu Xí Nữ Công Tước Xấu Xí - Eloisa James Nữ Công Tước Xấu Xí