Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-17 16:10:16 +0700
Chương 17
T
ay Jane run rẩy khi cô xoa kem dưỡng thể mùi hạnh đào lên khắp cơ thể ba mươi tư tuổi của mình, bao gồm cả cái bụng tròn. Ánh nắng chiếu xuyên qua khung cửa sổ, và trong phòng bên cạnh, va li của Cal nằm mở tung trên giường, sẵn sàng cho chuyến bay đến Austin chiều muộn ngày hôm nay. Cô đã quyết định sáng nay rồi, và giờ thì cô muốn thực hiện nó trước khi cô mất hết dũng khí.
Cô chải tóc cho đến khi nó sáng mượt lên, sau đó nhìn thân hình trần truồng trong tấm gương treo trên tường đằng sau bể sục. Cô cố gẳng tưởng tượng với Cal nó sẽ trông như thế nào, nhưng tất cả những gì cô có thể nghĩ là nó trông không như thế nào. Nó chắc chắn không trông giống thân hình thuộc về cô nàng trên bìa tạp chí hai mươi tuổi.
Với một tiếng kêu lên đầy ghê tởm, cô hiên ngang trở lại phòng mình, tóm lấy cái áo choàng mặc trong nhà đẹp nhất, một cái áo bằng lụa màu mơ chín với những đường viền lá nguyệt quế màu xanh đậm ở gấu và tay áo, và thọc tay vào nó. Cô là một nhà vật lý học, lạy chúa nhân từ! Một người phụ nữ có sự nghiệp thành công! Từ khi nào cô quyết định đo lường giá trị bản thân bằng kích cỡ hông mình?
Và từ khi nào cô tôn trọng đàn ông, người nhìn cô chỉ vì thân thể của cô thôi? Nếu kích cỡ của cô không đáp ứng được những tiêu chuẩn của Cal, vậy thì giờ đã qua thời điểm kể từ khi cô nên tìm ra nó lâu rồi. Họ không thể kéo dài mối quan hệ nếu điều duy nhất khiến anh hứng thú với cô là sự bí ẩn cô trông thế nào khi trần truồng.
Cô muốn một mối quan hệ thật sự hơn tất cả mọi cái khác. Thật là đau đớn khi sợ rằng tình yêu chỉ đến từ một phía. Cô cần phải ngừng trì hoãn và tìm ra liệu có bất cứ cái gì tồn tại giữa họ, hay cô chỉ đơn giản là một vạch đích nữa cho Cal Bonner ghi điểm.
Cô nghe thấy tiếng vo vo khe khẽ khi cửa ga ra trượt mở ra, và tim cô như nhẩy lên đến tận cổ. Anh đã về nhà. Sự e sợ bắn xuyên qua người cô. Cô đáng lẽ nên chọn một lúc nào đó thuận tiện hơn, cái ngày mà anh không phải chuẩn bị sẵn sàng để bay nửa vòng đất nước đến tham dự một giải gôn. Cô đáng lẽ nên đợi cho đến khi cô bình tĩnh hơn, chắc chắn hơn về bản thân mình. Cô đáng lẽ nên—
Sự nhút nhát khiến cô phẫn nộ với chính mình, và cô phải chống chọi với sự thôi thúc gần như là không thể chống chọi nổi, để tóm lấy mọi loại vải vóc quần áo trong tủ của cô và lèn chúng vào người cho đến khi cô có kích cỡ của một con gấu bắc cực. Hôm nay cô sẽ bắt đầu quá trình khám phá liệu cô có tặng đi trái tim mình một cách hão huyền không.
Hít một hơi thật sâu, cô gia cố cái đai lưng của chiếc áo choàng thành một nút thắt nơ và rón rén chân trần bước ra ngoài hành lang.
“Jane?”
“Em ở trên này.” Khi cô ngừng lại tại đầu cầu thang, những tiếng huỳnh huỵch trong trái tim khiến đầu cô nhẹ bẫng.
Anh xuất hiện trong phòng giải trí phía dưới. “Đoán xem tôi đem ai…” Anh tắt lịm khi nhìn lên, và thấy cô đang đứng phía trên anh vào lúc một giờ chiều không mặc gì ngoài một chiếc áo choàng lụa mềm mại.
Anh mỉm cười và nhét mấy ngón tay vào túi quần jeans. “Em chắc chắn biết cách chào đón một anh chàng về nhà đấy.”
Cô sẽ không thể thốt nên lời dù cô có muốn đi chăng nữa. Tim đập thình thịch, cô đưa tay đến cái đai áo choàng trong khi tim cô thì thầm những lời cầu nguyện lặng lẽ. Làm ơn để anh ấy muốn con vì bản thân con, chứ không phải vì con là một thách thức. Làm ơn để anh ấy yêu con, dù chỉ một chút thôi. Những ngón tay vụng về của cô kéo mạnh cái đai, tia nhìn của cô khoá chặt vào anh khi chiếc áo mỏng manh tách ra. Với một cái hất vai, cô để nó trượt xuống khỏi cơ thể mình và nằm thành một đống dưới chân.
Ánh sáng ấm áp chảy khắp cơ thể cô, tiết lộ mọi thứ: khuôn ngực nhỏ, cái bụng tròn, hông đại bự, và một đôi chân rất rất bình thường.
Cal trông sửng sốt. Cô đặt nhẹ một tay trên tay vịn cầu thang, và di chuyển chậm rãi xuống từng bậc một, không mặc gì trên người ngoại trừ một lớp kem dưỡng thể mỏng như voan có mùi quả hạnh.
Môi Cal há ra. Mắt anh đờ đẫn.
Chân cô chạm đến bậc thang cuối cùng, và cô mỉm cười.
Anh liếm môi như thể chúng trở nên cực kỳ khô cứng, và nói bằng cái giọng khe khẽ càu nhàu. “Quay mặt đi, Eth.”
“Còn lâu trong cuộc đời này.”
Đầu Jane bật nảy lên. Với một tiếng thở hắt ra mất hết cả tinh thần, cô nhìn thấy Reverend Ethan Bonner đứng dưới cái cổng tò vò ngay sau Cal.
Cậu ta nghiên cứu cô với vẻ thích thú không có chút gì là giả vờ hết. “Em hi vọng em không xuất hiện vào thời điểm xấu.”
Với một tiếng rên như bị bóp cổ, cô quay ngoắt đi, phóng vèo lại lên cầu thang, hoàn toàn nhận thức được khung cảnh phía sau cô trình diễn cho họ. Cô cướp lấy cái áo choàng, túm chặt nó vào phần phía trước của mình, bay vào phòng ngủ của cô, nơi cô đóng sầm cánh cửa lại và đổ sụp vào nó, cảm thấy bị sỉ nhục hơn bất cứ khi nào trong cuộc đời.
Dường như chỉ có vài giây trôi qua trước khi cô nghe thấy một tiếng gõ nhẹ. “Em yêu?” Giọng Cal chứa sự ướm thử của một người biết anh ta chỉ có vài phút để tháo dỡ một quả bom.
“Tôi không có ở đây. Đi đi.” Mất hết cả tinh thần, mắt cô cay cay đầy nước mắt. Cô đã nghĩ về chuyện này thật là lâu, đặt quá nhiều sự quan trọng lên nó, và giờ thì nó kết thúc trong một thảm hoạ.
Cánh cửa đập bụp vào người cô. “Bước lùi lại, em yêu, và để tôi vào.”
Cô di chuyển ra chỗ khác, quá chán nản để có thể tranh cãi. Với cái áo choàng lụa vẫn ôm chặt phía trước, cô áp cái lưng trần của mình vào bức tường gần đấy.
Anh thận trọng bước vào, như một người lính đang mong chờ một bãi đất gài đầy mìn trước mặt. “Em ổn cả chứ, em yêu?”
“Đừng có gọi tôi như thế! Tôi chưa bao giờ bẽ bàng như vậy.”
“Đừng thế, em yêu. Em khiến một ngày của Eth thật đáng thương. Hell, em có lẽ biến cả một năm của nó thành đáng thương, không kể đến của tôi.”
“Em trai anh thấy em khoả thân! Em đứng đó, trên cầu thang, trần truồng như ngày em được sinh ra, biến bản thân mình hoàn toàn thành một con ngốc.”
“Giờ thì đấy là chỗ em sai đấy. Chẳng có gì ngốc nghếch về cái cảnh em trần truồng hết. Sao em không để tôi treo cái áo choàng đó lên cho em trước khi nó bị phá huỷ nhỉ.”
Cô túm lấy nó thậm chí còn chặt hơn. “Cậu ta nhìn vào em suốt cả lúc đó, và anh thì không nói lấy một từ. Sao anh không cảnh báo em là anh không ở một mình?”
“Em đại loại là khiến tôi bị bất gờ, em yêu. Tôi còn không nghĩ ra đầu ra đũa nữa. Và Eth không thể không nhìn được. Đã hàng năm nay rồi nó mới nhìn thấy một phụ nữ xinh đẹp khoả thân bằng xương bằng thịt. Tôi sẽ lo lắng nếu nó không nhìn đấy.”
“Cậu ấy là mục sư!”
“Đó là một sự kiện thiêng liêng. Em chắc em không muốn tôi treo cái áo choàng đấy lên chứ?”
“Anh đang biến chuyện này thành trò cười.”
“Chắc chắn là không rồi. Chỉ một tên khốn không biết nhạy cảm là gì mới nghĩ một chuyện gây thương tổn như thế này là vui cười thôi. Nói cho em điều này nhé. Tôi sẽ đi xuống nhà ngay giây phút này và giết nó trước khi nó đi khỏi.”
Cô từ chối bật cười. Thay vào đó cô quyết định hờn dỗi. Đó là một điều cô luôn muốn làm, nhưng cho đến tận giây phút này, cô chưa bao giờ có cơ hội để tìm ra hờn dỗi sẽ ra sao. Giờ thì nó dường như đến một cách tự nhiên. “Em vừa mới nhận được một cơn sốc của cuộc đời mình, và anh thì cư xử như thể nó là một trò đùa đại bự ấy.”
“Tôi là đồ con lợn.” Anh kéo cô ra vài inches khỏi bức tường, và vuốt tay anh dọc theo sống lưng trần của cô. “Nếu tôi là em, tôi sẽ bảo tôi biến đi vì tôi không xứng đáng thở chung bầu không khí với em.”
“Điều đó đúng đấy.”
“Em yêu, tôi bắt đầu lo lắng về cái áo choàng đẹp đẽ đó đấy. Bị kéo co giữa hai chúng ta, nó sẽ hỏng mất. Em không nghĩ là mình nên để tôi có nó hả?”
Cô áp má vào ngực anh, thưởng thức sự ấm áp khi tay anh vuốt dọc lưng cô, nhưng cô vẫn chưa xong với sự hờn dỗi đâu. “Em sẽ không bao giờ có thể nhìn vào mắt cậu ấy nữa. Cậu ấy đã nghĩ em là kẻ vô đạo. Chuyện này sẽ chứng minh điều ấy.”
“Đúng, nhưng Ethan đã có một cuộc sống khá lâu bị quyến rũ bởi những người phụ nữ với tội lỗi ở trong máu của họ rồi. Nó kiểu như là một vết rạn bi thảm của nó ấy.”
“Cậu ấy không thể không thấy thực tế là em có bầu.”
“Nó sẽ ngậm miệng lại nếu anh yêu cầu.”
Cô thở dài, từ bỏ việc hờn dỗi. “Em sẽ phải tiếp tục với chuyện này đúng không?”
Anh khum tay trên má cô và nhẹ nhàng vuốt ngón tay cái dọc theo đường quai hàm của cô. “Tôi khá chắc chắn là em đã vượt qua cái điểm có thể quay lại khi em bước tới cái bậc cầu thang trên cùng đó.”
“Em cũng cho là thế.”
“Nhưng nếu em không ngại, vì em đã chờ chuyện này lâu thế rồi, chỉ cần đợi thêm vài giây nữa thôi để tôi có thể mở hết mấy cái rèm cửa này và cho ánh sáng tràn vào đây nhiều hơn.”
Cô thở dài khi anh tiến về phía cửa sổ. “Anh sẽ không khiến chuyện này trở nên dễ dàng, đúng không?”
“Không.” Anh kéo cái dây thừng, để cho ánh nắng rực rỡ của buổi trưa hè tràn ngập vào trong phòng.
“Thế còn về Ethan?”
“Em trai tôi không phải là kẻ ngốc. Giờ thì nó đã về lâu rồi.”
“Anh cởi quần áo ra trước.”
“Không đời nào. Em đã thấy tôi khoả thân cả chục lần rồi. Giờ đến lượt tôi.”
“Nếu anh nghĩ em sẽ cởi quần áo trong khi anh nằm đó, vẫn đầy đủ áo quần…”
“Đó chính xác là điều tôi nghĩ đấy.” Anh băng qua cô tới giường ngủ, dựa một cái gối vào thành giường. Sau đó anh đá bỏ giầy ra, duỗi dài người, gập cong cánh tay ra sau đầu như một người đang thưởng thức một bộ phim hay.
Cô bị giằng xé giữa ngạc nhiên và giận dữ. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu em đổi ý?”
“Cả hai chúng ta đều biết em quá kiêu hãnh để giật lùi lại bây giờ. Nói cho tôi nếu em muốn tôi nhắm mắt lại.”
“Cứ như là anh sẽ nhắm ấy.” Sao cô lại khiến mọi chuyện to tát ra thế này? Với một phụ nữ thông minh sáng chói, cô hoàn toàn ngu ngốc. Quỷ bắt anh ta đi. Sao anh ta không giật phăng cái áo choàng đó ra khỏi tay cô và chấm dứt tất cả chuyện này? Nhưng không. Thế thì quá dễ dàng. Thay vào đó, anh ta nằm đây với những đốm lấp lánh đầy thách thức bập bùng trong đôi mắt xám đó, và cô biết anh ta đang thử nhuệ khí của cô. Cơn giận bùng lên trong cô. Đây là bài kiểm tra của anh ta, không phải của cô. Anh ta mới là kẻ phải chứng minh điều gì đó, và đây là lúc để cho anh ta cơ hội.
Cô nhắm mắt lại và thả rơi cái áo choàng.
Im lặng chết chóc.
Cả tá suy nghĩ chạy vụt qua đầu cô, tất cả chúng đều khủng khiếp: anh ghét thân hình của cô, anh ngất xỉu vì kích cỡ hông cô, cái bụng bầu của cô khiến anh cự tuyệt.
Ý nghĩ cuối cùng châm ngòi nổ cho cơn giận dữ của cô. Anh ta là đồ con giun! Thấp kém hơn cả giun nữa! Loại đàn ông nào lại đi cự tuyệt cái thân hình của người phụ nữ đang mang nặng đứa con của anh ta chứ? Anh ta là sinh vật thấp kém nhất quả đất này.
Mắt cô mở bừng ra. “Tôi biết mà! Tôi biết anh sẽ ghét thân hình của tôi!” Cô chống sầm cánh tay lên hông, sầm sập lao đến giường, và liếc xuống anh. “Well, thông báo cho anh hay, thưa ngài, tất cả mấy cô mèo con khiêu gợi dễ thương trong quá khứ của anh có thể có một thân hình hoàn hảo, nhưng họ không biết đến một hạt cơ bản hay proton, và nếu anh nghĩ rằng tôi sẽ đứng đây và để cho anh phán xét tôi bởi kích cỡ vòng hông, và vì bụng tôi không phẳng, thế thì anh đang có một hành vi nhận thức không văn minh tí nào đâu đấy.”Cô xỉa một ngón tay vào anh. “Đây là cái cách một phụ nữ trưởng thành trông như thế nào, bom tấn! Thân hình này được tạo ra bởi Chúa trời với những chức năng cụ thể, không phải để nhìn chằm chằm bởi một vài kẻ cơ bắp không cân bằng hóc môn, những kẻ chỉ bị khuấy động bởi những cô nàng vẫn còn sở hữu búp bê Barbie!”
“Mẹ kiếp. Giờ thì tôi phải bịt miệng em lại.” Chỉ với một hành động nhanh gọn, anh kéo cô xuống giường, lăn mình lên trên cô, và bao phủ môi cô bằng môi anh.
Nụ hôn của anh thật sâu và dữ dội. Nó bắt đầu ở miệng cô, sau đó lang thang xuống đến ngực cô, bụng cô, phần sau của đầu gối, với vài điểm dừng rộn ràng ở giữa. Cơn giận dữ của cô nhạt đi, và ham muốn thế chỗ.
Cô không chắc khi nào thì anh cởi quần áo của anh ra vì cô nhanh chóng lạc mất mình trong những cảm giác khát khao với một thân hình mạnh mẽ, rắn rỏi bên dưới tay và môi cô. Với một người đàn ông chuyên hành động, anh luôn là một người tình thong thả, và hôm nay cũng không phải là một ngoại lệ. Khi ánh nắng rực rỡ tràn lên khắp thân thể họ, anh đã thoả mãn sự tò mò của mình bằng cách khám phá từng inch của cô, xoay cô theo cách này hay cách khác, cắt ngang ánh sáng, hướng về phía ánh sáng, cho đến khi cô cầu xin anh.
“Làm ơn… Em không nhận thêm được nữa.”
Anh rúc vào ngực cô với môi anh và hơi thở khàn khàn của anh rơi nóng hổi trên làn da ẩm ướt của cô. “Em sẽ phải nhận nhiều nữa trước khi chúng ta kết thúc.”
Cô trừng phạt anh bởi sự trêu đùa đó với sự tra tấn của chình bản thân mình, sử dụng miệng cô trên anh theo cái cách cô biết là anh thích, nhưng cái cách tiếp nhận ẩm ướt, sâu thẳm này cũng châm lửa vào ham muốn của chính cô, vì thế, khi anh cuối cùng cũng đạt đến giới hạn, cô cũng đạt đến của mình. Anh bao phủ cô với thân hình của anh và tiến vào. Cô ngay lập tức đạt đỉnh.
“Giờ thì xem anh đã làm gì,” cô phàn nàn khi quay trở lại trái đất.
Mắt anh màu xám, sâu thẳm như cơn bão bùng đầy sấm sét mùa xuân, giọng anh huyền ảo với sự đe doạ tuyệt vời khi anh đẩy bản thân mình vào sâu thẳm trong cô. “Em yêu đáng thương. Tôi đoán tôi sẽ phải bắt đầu tất cả lại từ đầu với em.”
“Em không hứng thú nữa,” cô nói dối.
“Vậy thì nhắm mắt lại và nghĩ về cái gì đó khác đi cho đến khi tôi xong.”
Cô cười phá lên và anh hôn cô, và không tốn thêm một giây nào nữa, họ lạc mất trong nhau. Cô chưa bao giờ cảm thấy tự do đến thế. Khi cởi bỏ quần áo, cô cũng cởi bỏ luôn sự phòng thủ cuối cùng.
“Em yêu anh,” cô thì thầm, khi anh vào trong cô. “Em yêu anh rất nhiều.”
Anh hôn môi cô, cứ như thể anh đang nhấm nháp từng từ của cô. “Sweet… My sweet. So beautiful…”
Cơ thể của họ tìm thấy nhịp điệu cổ xưa như chính thời gian vậy, họ leo lên cùng nhau, vượt qua mọi chướng nại vật ngăn cách họ. Khi anh yêu cô với cơ thể của anh, cô biết với một sự chắc chắn mãnh liệt rằng anh cũng yêu cô với cả trái tim. Sẽ không thể có cách nào khác, và sự nhận biết đó khiến cô phóng thẳng lên đỉnh. Cùng với nhau, họ chạm tới sự sáng tạo.
Họ dành vài giờ tiếp theo trong muôn vàn tình trạng không mặc quần áo. Anh cho phép cô đi một đôi xăng đan màu xanh phấn, nhưng không gì khác nữa. Cô cho phép anh quấn cái khăn tắm màu đen, nhưng thay vì thế anh quấn nó quanh cổ.
Họ ăn bữa trưa trên giường, nơi họ chơi một trò chơi tình dục với những lát cam mọng nước. Sau đó, khi họ tắm cùng nhau, cô quỳ phía trước anh với vòi hoa sen đang phun phía trên họ, và yêu anh đến khi cả hai bọn họ đều không thể kiểm soát nổi nữa.
Họ đều không thể thoả mãn. Cô cảm thấy như thể mình được tạo nên chỉ để thoả mãn người đàn ông này, và ngược lại, nhận lấy sự thoả mãn từ anh. Cô chưa bao giờ được yêu nhiều đến thế, chưa bao giờ thấy chắc chắn về quyền lực của mình như một phụ nữ như thế. Cô cảm thấy rạng ngời và mạnh mẽ, mềm mại và dâng hiến, hoàn toàn được lấp đầy, và mặc dù anh chưa nói những lời đấy, cô biết với mọi ngóc ngách trong trái tim mình rằng anh yêu cô. Vì những cảm xúc mãnh liệt đấy không thể đến chỉ từ phía cô.
Anh hoãn việc dời đi cho đến khi anh chỉ có vừa đủ thời gian để đến sân bay. Khi chiếc Jeep phóng vụt xuống đường lái xe, cô mỉm cười và ôm bản thân mình.
Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
***
Ban nhạc đồng quê vùng Telarosa, Texas, đang chơi một điệu hành khúc sôi nổi, nhưng Cal đã từ chối lời mời một cuộc khiêu vũ từ một cô nàng hoạt náo viên đội Dallas Cowboy và hạ gục mấy bà tai mắt trong xã hội miền Austin. Anh là một người khiêu vũ khá giỏi, nhưng tối nay anh không có tâm trạng, không phải chỉ bởi vì anh đã chơi một vòng đấu gay cấn của giải ngày hôm đó. Sự tuyệt vọng bao bọc lấy anh, dày dặc và tối tăm như vùng núi lúc nửa đêm vậy.
Một phần nguyên nhân sự tuyệt vọng của anh đang rón rén ngay bên cạnh anh, trông hớn hở hơn rất nhiều so với một anh chàng đã phải từ bỏ bóng bầu dục nên phải thể hiện. Một bé gái tóc vàng, kẻ có đầy đủ các dấu hiện là một sát thủ đối với nam giới trong tương lai, đang rúc vào cánh tay anh ta, chiếm lấy đúng khoảng không gian quả bóng bầu dục đã từng chiếm. Cal có thể nói chắc chắn rằng thời gian duy nhất mà Wendy Susan Denton không gắn như keo trên cánh tay bố cô nhóc là khi Bobby Tom đang đung đưa với câu lạc bộ đánh gôn, hay để mẹ cô nhóc cho cô bé ăn.
“Gracie có cho cậu xem phần cơi nới chúng tôi thêm vào trong ngôi nhà không?” Bobby Tom Denton nói. “Với đứa bé và mọi thứ, chúng tôi quyết định mình cần thêm phòng. Thêm vào đó, từ khi Gracie trúng cử chức thị trưởng Telarosa, cô ấy cần có phòng làm việc ở nhà.”
“Gracie có cho tôi xem rồi, B.T.” Cal liếc quanh mình, tìm kiếm một lối thoát, nhưng không thấy gì hết. Hình như với anh, dành được vài phút với vợ của B.T, Gracie Snow Denton, là một vài khoảnh khắc dễ chịu của tuần này. Lúc này, Bobby Tom đang tiếp chuyện một phóng viên và bế Wendy đi vòng vòng, vì thế Cal không bị ép phải nhìn cái bó tã lót dễ thương liên tục ngọ nguậy đấy và thấy tương lai của mình.
Đầy ngạc nhiên, Cal thích mẹ của Wendy rất nhiều, mặc dù Thị trưởng Gracie không phải là tuýp phụ nữ mọi người ngờ rằng một huyền thoại như Bobby Tom sẽ cưới. Anh ta luôn lượn lờ xung quanh với mấy cô nàng lựu đạn hoành tráng, trong khi Gracie khá dễ thương theo kiểu BB. Mặc dù cô ấy rất xinh. Thẳng thắn và cực kỳ quan tâm đến người khác. Kiểu người như Giáo sư, mặc dù cô ấy không có thói quen như Giáo sư, bất chợt ngừng bặt giữa câu chuyện để suy ngẫm về một vài học thuyết mà chỉ mình cô và khoảng một tá người khác trên cái hành tinh này có thể hiểu nổi. (BB, viết tắt của ball buster, chỉ những người phụ nữ năng nổ, quyết đoán, có thể là bạo ngược nữa.)
“Gracie và tôi đã tự mình tìm được niềm vui bằng cách thiết kế phần cơi nới thêm vào của ngôi nhà.” Bobby Tom toe toét và đội lại cái mũ Stetson của mình lên đầu. Cal quyết định Bobby Tom có thể tặng cho Ethan vài bài học khi trở thành một ngôi sao màn bạc đẹp trai, mặc dù B.T. có nhiều nét cá tính trên khuôn mặt hơn là ngài giáo sĩ. Tuy nhiên, anh ta vẫn là gã khốn đẹp trai chết tiệt.
“Và cô ấy có nói với cậu về mấy viên gạch lát đường tôi mua từ thị trấn ở West Texas? Gracie tìm ra là họ nậy chúng lên để giải nhựa đường, thế là tôi đi tới đó và thoả thuận với họ về chúng. Không gì có thẩm mĩ bằng dùng gạch để trang trí. Chắc chắn là cậu đã ngó qua phía sau nhà và xem xem chúng tôi đã làm gì với nó.”
Bobby Tom tiếp tục về gạch kiểu cổ và cái sàn được lát ván rộng mênh mông cứ như thể đó là điều quan trọng nhất trên thế giới, trong khi cô bé cuộn tròn đầy hạnh phúc trong vòng tay của anh ta, mút nắm tay, nhìn cha mình đầy tha thiết bằng đôi mắt goo-goo. Cal cảm thấy như thể mình đang ngạt thở đến chết ấy.
Chỉ mới hai giờ trước, Cal đã nghe lỏm được cuộc nói chuyện giữa anh chàng wide receiver vĩ đại với Phoebe Calebow, bà chủ của đội Star, về nuôi con bằng sữa mẹ. Hình như là B.T không chắc chắn Gracie đang làm việc đó đúng hay sai. Anh ta không nghĩ rằng cô ấy nghiêm túc đủ về chyện này. Bobby Tom, người chưa bao giờ coi bất cứ cái gì ngoại trừ bóng bầu dục là nghiêm túc, giờ thì hành động như thể nuôi con bằng sữa mẹ là chủ đề quan trọng nhất trên thế giới này!
Thậm chí là lúc này, ký ức đó khiến Cal bắt đầu toát mồ hôi hột. Trong suốt thời gian qua, Cal đã nghĩ Bobby Tom chỉ đang cố ra vẻ thế thôi, giả vờ rằng mọi thứ trong cuộc sống của anh ta đều tuyệt vời, nhưng giờ thì anh biết Bobby Tom tin chắc như thế. Anh ta dường như không nhận ra mọi thứ đều sai hết cả. Thực tế là cầu thủ wide-out vĩ đại nhất trong lịch sử bóng bầu dục chuyên nghiệp đã trở thành người đàn ông lấy trung tâm cuộc sống của mình quanh vợ con và cái sàn lát rộng mênh mông thật là khủng khiếp. Không bao giờ, dù trong một triệu năm nữa Cal nghĩ rằng huyền thoại Bobby Tom Denton có thể quên mất mình là ai, nhưng đó là điều chính xác dã xảy ra.
Anh nhẹ cả người khi Gracie tiến đến và kéo Bobby Tom đi. Chỉ ngay trước khi họ bước đi, Cal nhìn thấy cái vẻ hoàn toàn mãn nguyện toả ra trên mặt khi anh ta cúi xuống nhìn vợ mình, và nó như một cú đá mạnh, tống thẳng vào bụng anh.
Anh dốc cạn lon bia và tự nói với bản thân mình rằng anh chưa bao giờ, dù chỉ một lần, nhìn Giáo sư với vẻ mặt như thế, nhưng sự thật là anh không chắc lắm. Gần đây Giáo sư đã làm lộn nhào mọi thứ bên trong anh, và ai biết cái vẻ ngây ngốc nào anh đã đeo lên mặt khi anh ở gần cô.
Nếu cô chỉ đơn giản là đừng nói với anh cô yêu anh, anh có lẽ sẽ không cảm thấy sợ hãi đến như vậy. Sao cô cứ phải nói mầy từ đó mới được chứ? Lúc đầu khi cô nói chúng, anh cảm thấy rất tuyệt. Có một cái gì đó thoả mãn về việc dành được sự chấp nhận của một phụ nữ thông minh, vui nhộn, ngọt ngào như Giáo sư. Nhưng giây phút đó đã biến mất khi anh tới Telarosa và đâm thẳng đầu vào cuộc sống sau bóng bầu dục của Bobby Tom Denton.
Bobby Tom có lẽ sẽ hạnh phúc với mấy thứ tào lao cố định lâu dài thế này, nhưng Cal biết anh sẽ không bao giờ như thế được. Sẽ chẳng có gì đợi anh ở phía bên kia của chơi bóng, không một quỹ từ thiện nào để điều hành, không một công việc lương thiện nào anh quan tâm tới, không một việc gì khiến anh có thể ngẩng cao đầu như một người đàn ông nên thế. Và điều đó, anh thú nhận với bản thân mình, thật là nan giải.
Làm thế nào một người đàn ông có thể là đàn ông nếu thiếu một công việc lương thiện chứ? Bobby Tom có Quỹ Denton, nhưng Cal không có tài năng khiến tiền đẻ ra tiền như B.T. Thay vào đó, anh thích việc để chúng nằm yên trong vài tài khoản, chỗ này một cái, chỗ kia một cái và chọn cái nào hay ho. Cal chẳng có một cuộc sống có ích nào đang đợi anh phía bên kia của đường ghi điểm. Và tất cả những phía khác của đường ghi điểm mở ra cho anh chính xác là không có gì.
Nó cũng chẳng mở ra cho Jane thứ gì, và chiều hôm qua khi anh chào tạm biệt cô, anh biết cô không còn nghĩ đến những chu kỳ ngắn như anh. Cô đang nghĩ về sàn gỗ lát ván rộng, những cái khăn tắm với chữ viết lồng nhau, và nơi mà họ sẽ ổn định khi về già. Nhưng anh thậm chí còn chưa tới gần với việc sẵng sàng cho việc đó, và anh không muốn cô nói với anh cô yêu anh! Điều tiếp theo cô sẽ yêu cầu anh xem xét mấy cái mẫu màu sơn tường và chọn thảm trải sàn. Giờ thì khi cô đã nói những lời đó, cô sẽ mong đợi anh thể hiện vài hành động về chuyện này, và anh thì chưa sẵn sàng. Vẫn chưa. Vẫn chưa khi công việc có ích duy nhất anh biết làm là ném mấy quả bóng. Không phải bây giờ khi anh phải đối mặt với mùa giải khắc nghiệt nhất trong cuộc đời mình.
Trong khi Cal đang chơi gôn ở Texas, Jane làm một chuyến đi bộ leo núi thật lâu và mơ mộng về tương lai. Cô xem xét đến những nơi mà họ có thể ở và cái cách mà cô có thể sắp xếp lại lịch làm việc của mình để có thể thỉnh thoảng đồng hành trong những chuyến đi với anh. Vào chiều chủ nhật, cô xé hết mấy cái giấy dán tường hình hoa hồng kim loại xấu xí ra khỏi bức tường chỗ góc ăn sáng và nấu một nồi súp gà tự làm.
Khi cô thức dậy vào sáng thứ hai và nghe thấy tiếng nước chảy, cô nhận ra Cal đã về nhà lúc nào đó sau khi cô đã ngủ quên tối qua và khá thất vọng khi anh không chuồn vào giường với cô. Vài tuần trước đây, cô đã hình thành nên thói quen chuyện trò với anh trong khi anh cạo râu, nhưng cánh cửa phòng tắm vẫn đóng chặt một cách cương quyết, và nó vẫn thế cho đến khi cô xuống nhà bếp ăn sáng thì cô cuối cùng mới được gặp anh.
“Chào mừng anh về nhà.” Cô nhẹ nhàng nói, và đợi cái giây phút khi anh kéo cô vào vòng tay mình. Nhưng thay và đó, anh lầm bầm cái gì đó không thể hiểu được.
“Giải gôn của anh như thế nào?” cô hỏi.
“Vớ vẩn.”
Điều đó giải thích anh đang trong tâm trạng không tốt.
Anh mang bát ngũ cốc của mình ra bồn rửa và xả nước. Khi anh quay lại, anh anh chĩa một ngón tay về phía bức trưởng trống chỗ ngồi ăn sáng nơi cô đã lột sạch mấy tấm giấy dán tường. “Tôi không thích về và tìm thấy nhà tôi bị xé vụn ra.”
“Anh không thích mấy bông hoa hồng kinh dị ấy.”
“Nó không phải là vấn đề tôi thích chúng hay không. Em đáng lẽ nên nói với tôi trước khi em bắt đầu trang trí lại nhà tôi.”
Người tình dịu dàng cô đã dành cả cuối tuần để mơ mộng về biến mất, và một nỗi lo lắng trườn qua người cô. Cô đã bắt đầu nghĩ nơi kinh khủng này như nhà mình, nhưng chắc chắn anh không nghĩ theo cách đó. Cô hít một hơi thật sâu và đè nén sự tổn thương của mình lại khi cô chống chọi để nói một cách hợp lý. “Em không nghĩ là anh bận tâm.”
“Well, tôi có.”
“Được rồi. Chúng ta có thể chọn vài tờ giấy dán tường mới. Và em sẽ rất vui được dánh chúng lên cho anh.”
Một vẻ khiếp sợ đến khốn khổ lướt qua mặt anh. “Tôi không chọn giấy dán tường, giáo sư! Không bao giờ! Và em cũng không, thế nên kệ nó đấy.” Anh giật lấy chìa khoá xe trên kệ bếp.
“Anh muốn cứ để tường như thế à?”
“Em có thể cá là vậy.”
Cô cân nhắc xem liệu có nên bảo anh biến xuống địa ngục đi hay buông lỏng cho anh một chút. Mặc dù bị tổn thương, cô quyết định vế sau. Cô luôn có thể bảo anh biến xuống địa ngục sau này. “Em nấu một ít súp gà tự làm. Anh sẽ về lúc ăn tối chứ?”
“Tôi không biết. Em sẽ gặp tôi khi em gặp tôi. Đừng có cố trói buộc tôi, Giáo sư. Tôi sẽ không chịu đâu.” Với câu đó, anh biến mất vào trong ga ra. Cô ngồi xuống một trong những cái ghế trong nhà bếp và nói với bản thân mình đừng có quá bi kịch hoá chuyện vừa xảy ra. Anh chỉ bị lệch múi giờ vì một chuyến đi dài thôi, buồn bã về màn trình diễn gôn dở tệ trong giải đấu trước mặt các bạn anh, và điều đó khiến anh cáu kỉnh. Không có lý do gì để tin sự rút lui của anh liên quan đế chuyện xảy ra giữa bọn họ vào cái ngày anh đi. Mặc dù màn trình diễn cáu kỉnh sáng nay, Cal vẫn là người đàn ông mực thước. Anh sẽ không quay khỏi cô chỉ vì cô đã cởi hết quần áo giữa thanh thiên bạch nhật và nói với anh rằng cô yêu anh.
Cô ép bản thân mình ăn một miếng bánh mì nướng trong khi ký ức của tất cả những lý do cô đã miễn cưỡng không cho anh thấy cô trần truồng quay lại ám cô. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nỗi sợ hãi của cô lại chứng minh rằng nó đúng? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô không còn là một thách thức với anh nữa, và anh không còn hứng thú muốn cô có mặt trong cuộc sống của anh? Hai ngày trước, cô đã cực kỳ chắc chắn về việc anh yêu cô, nhưng giờ thì cô không biết nữa. Mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Cô nhận ra cô đang ủ ê và nhỏm dậy, nhưng thay vì làm việc, cô thấy mình đang lang thang khắp nhà. Điện thoại đổ chuông, hai hồi ngắn chứng tỏ rằng cuộc gọi đến là từ đường giây công việc của Cal, cuộc gọi mà cô không bao giờ trả lời.
Khi cô đi ngang qua phòng làm việc của anh, máy trả lời tự động kích hoạt, và cô nghe cái giọng cô đã nhớ quá rõ ràng. “Cal, Brian đây. Nghe này, tôi phải nói chuyện với anh ngay lập tức. Trong khi tôi đang đi nghỉ, tôi đã tìm ra cách chúng ta sẽ làm chuyện đó như thế nào rồi. Không gì giống một bãi cát trắng để mở khoá một bộ não. Tôi chỉ xin lỗi rằng nó mất nhiều thời gian thôi. Dù sao thì tôi đã gặp một vài người cuối tuần vừa rồi để đảm bảo nó sẽ xảy ra, và dường như chúng ta là người chiến thắng. Nhưng nếu chúng ta theo đuổi nó, chúng ta nên hành động bây giờ.” Anh ta dừng lại một chút, giọng thấp xuống. “Tôi không muốn dùng fax của anh vì một vài lý do chắc chắn, vì thế tôi gửi cho anh một thư chuyển phát nhanh vào thứ bày giải thích tất cả mọi thứ. Anh sẽ nhận được nó vào sáng hôm nay. Gọi cho tôi ngay khi anh đọc nó.” Anh ta tặc lưỡi. “Chúc mừng ngày kỷ niệm.”
Cô nhớ luật sư của Cal, Brian Delgado, quá rõ nữa là đằng khác: đôi mắt tham lam, thái độ kiêu căng, cách cư xử kinh khỉnh. Có cái gì đó về cuộc gọi làm phiền cô, chắc chắn là cái vẻ hể hả đáng chú ý trong giọng nói của anh ta. Quả là một gã khó chịu.
Cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay và thấy bây giờ là 9 giờ. Cô đã lãng phí quá nhiều thời gian sáng nay vào chuyện ử ê rồi, và cô sẽ không thêm cuộc gọi của Brian Delgado vào danh sách những việc cần lo lắng của cô đâu. Quay trở lại nhà bếp, cô rót một tách cà phê và đem nó lên phòng ngủ của mình, nơi cô bật máy tình và đăng nhập.
Ngày tháng nhá sáng, vầ tóc gáy cô dựng đứng lên. Trong một khoảnh khắc cô không hiểu tại sao, nhưng sau đó cô cuối cùng cũng tiếp thu được cô đang nhìn thấy điều gì, và nó trở nên có ý nghĩa với cô. Mùng 5 tháng năm. Hôm nay là ngày cô và Cal đã cưới nhau được hai tháng. Chúc mừng ngày kỷ niệm.
Cô ép mấy ngón tay vào môi. Liệu có trùng khớp ngẫu nhiên không? Cô nhớ đến vẻ hả hê của Delgado. Tôi không muốn gửi fax cho anh vì những lý do rõ rệt… lý do rõ rệt gì? Sự thật là cô có thể đọc bản báo cáo bí ẩn đó trước khi Cal thấy nó? Cô nhẩy ra khỏi ghế và đi xuống phòng làm việc, nơi cô ngồi sau bàn làm việc, bật lại tin nhắn và suy nghĩ.
Mười giờ kém một chút, nhân viên chuyển phát của FedEx tới. Cô ký vào giấy giao nhận và đem nó vào phòng làm việc của Cal. Không một giây chần chừ, cô xé nó mở ra.
Bản báo cáo dài khoảng vài trang, và chứa đựng một số bản in thể hiện rằng Delgado có thể đã tự tay chuẩn bị nó. Không nghi ngờ gì nữa. Tim đau nhói, cô đọc mọi chi tiết chết tiệt trong lời đề nghị Delgado và cố gắng hấp thụ cái thực tế là tất cả những lần Cal làm tình với cô, anh cũng đang theo một kế hoạch trả thù.
Một giờ trôi đi trước khi cô có thể lê bản thân mình lên gác và gói ghém đồ đạc. Cô gọi Kevin và yêu cầu cậu ta ghé qua. Khi cậu ta nhìn thấy cái va li đã được đóng gói xong của cô, cậu ta ngay lập tức bắt đầu phản đổi, nhưng cô từ chối lắng nghe. Chỉ sau khi cô đe doạ cô sẽ mang máy tính của cô xuống tầng một một mình, cậu ta cuối cùng mới làm theo những gì cô muốn và mang nó vào trong ô tô của cô. Sau đó cô bắt cậu ta rời đi, bình tĩnh lại để đợi Cal về nhà. Cô Jane cũ sẽ lẳng lặng chuồn đi, nhưng cô Jane mới này cần phải đối mặt với anh ta lần cuối.